Hoài Bích

Chương 10: Lang quân, ta cũng không phải cố ý ôm ngài đâu



“Ta không có ý lừa gạt Đại Lý Tự, chỉ là các nữ lang ở Lương Viên đều xuất thân là cô nhi. Nếu các nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không có ai giải oan cho các nàng, e rằng rất có thể không tiếng động mà biến mất.”

Từ Thanh Viên giải thích hành vi của mình theo cách này, nàng khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt,len lén từ dưới nhìn lên trên quan sát phản ứng của Yến Khuynh.

Dưới ánh trăng, dung mạo của nàng trắng nõn thanh tú, mắt đen má hồng môi đỏ, giống như một bức họa.

Đáng tiếc Yến Khuynh hắn giống như một người mù.

Từ Thanh Viên nói: “Còn ta thì khác. Cha ta nổi danh khắp thiên hạ, cho dù sống ẩn dật cũng vẫn bị người khác không ngừng theo dõi. Ta đi tới đâu, người của quan nha đều nhìn chằm chằm vào ta. Ta cho rằng, nếu chỉ có một Vệ Miểu chết, người của quan nha sẽ không để ý đến liền vội vàng qua loa kết án.

“Nhưng nếu ta bị cuốn vào án mạng, người của Đại Lý Tự không thể không nghiêm túc điều tra án này. “

“Ta muốn đòi cho Vệ nương tử một cái công đạo”

Từ Thanh Viên cúi đầu lẩm bẩm: ” Sau khi cha ta mất tích, Lan Thì nhiều lần khuyên giải an ủi ta, ngay cả bản thân ta cũng khó mà bảo toàn. Nếu như ta hành động thiếu suy nghĩ, không thiếu người tìm được cớ để giam giữ ta. Nhưng ta biết Vệ Miểu đã chết, ta vừa không muốn gây phiền phức cho ta và Lan Thì, lại không thể coi như không có chuyện này. Cho nên ta mới diễn một vở kịch – – “

Lúc mới bắt đầu câu chuyện, nàng diễn một vở kịch “kẻ tình nghi nhưng không phải kẻ giết người” bằng tài diễn xuất của mình, chinh phục được nha hoàn Lan Thì, làm cho Lan Thì không hề quan tâm đến việc khuyên nàng nữa, mà cùng nàng ra khỏi Lương viên cầu xin sự giúp đỡ.

Trường An rộng lớn như vậy, Từ Thanh Viên lại chỉ biết mỗi một Lâm Tư Niên trước đây từng là tiểu khất nhân mà nàng vô tình tiếp tế trên đường lúc vào kinh. Hiện giờ nhanh chóng trở thành A Lang trong phủ Tể tướng.

Nàng bồi hồi rối rắm, nàng như đang đi trên vách núi. Nàng vốn tưởng rằng người mình cầu xin giúp đỡ sẽ là Lâm Tư Niên.

Nhưng khi nàng ở Bắc Lý đưa mắt nhìn, thấy được Yến Khuynh mặc quan bào đỏ đang xuống lầu. Nàng không thể nói rõ là nguyên nhângì, nhưng trong nháy mắt nàng liền đổi hướng, nhờ Yến Khuynh giúp đỡ.

Sự thật chứng minh, nàng lựa chọn Yến Khuynh là hoàn toàn đúng đắn.

Yến Khuynh nghe nàng nói như vậy, nói: “Vệ Miểu chết ở Lương Viên. Cho dù Từ nương tử không liên quan đến vụ án này, nếu có người báo án, ta cũng sẽ nghiêm túc đối đãi không để người ta chết oan. “

Từ Thanh Viên ngẩng đầu nhẹ nhàng nhìn hắn một cái.

Nàng nói: “Ta không biết những thứ này. Ta đọc rất nhiều sách, trong sách đại bộ phận quan phủ đều có tầng tầng lớp lớp che chở, ngồi không mà đòi ăn bám. Ta không biết cách đối nhân xử thế của quan lớn Đại Lý Tự như thế nào, ta không thể đánh cược số phận của mình trên người những vị quan lớn kia được. Lang quân xin thứ lỗi cho ta. “

Nàng dừng lại một chút, cẩn thận lấy từ trong ngực ra một thanh hung khí ra, con dao găm được bọc lại trong một chiếc khăn.

Nàng hơi khom người, đem chiếc dao găm giao vào trong tay Yến Khuynh:

“Ta đã thỏa hiệp bảo quản thanh hung khí này, không dám để nó rời người dù chỉ chốc lát, chính là chực chờ đêm nay. Ta tín nhiệm phẩm chất lang quân, ta nguyện chịu trách nhiệm vì những gì ta đã làm hôm nay, kể cả trước kia, nói ra những chuyện mà ta đã nhìn thấy. “

Ngày hai mươi lăm tháng ba hôm ấy……

– –

Ngày hai mươi lăm tháng ba, là ngày cuối cùng các sư thái Tích Thiện Tự thực hiện các nghi lễ.

Ở Lương Viên, thân thể tổ mẫu yếu ớt mệt mỏi, nhiều lần kêu la có quỷ quấy nhiễu bà ta, cho nên Lương Viên thường xuyên mời các sư thái Tích Thiện tự đến tiến hành nghi lễ.

Từ Thanh Viên mới đến Lương gia chưa đầy một tháng, may mắn được thấy sự xa xỉ của cúng dường và sự “mê tín” của mọi người Lương Viên.

Các sư thái làm xong pháp sự, buổi chiều rời khỏi Lương viên, là Lương Khâu đi tiễn đưa.

Sau khi các sư thái đi rồi, lão phu nhân cảm thấy ác quỷ biến mất, bà ta thật cao hứng, ban đêm liền thiết lập đại yến, để cho các nữ lang trong vườn đều đến tham dự.

Đúng như lời Phùng Diệc Châu nói, trước khi Từ Thanh Viên đến Lương Viên, lão phu nhân thích nhất chính là Vệ Miểu. Nhưng sau khi Từ Thanh Viên đến, lão phu nhân lại hy vọng Từ Thanh Viên trở thành cháu dâu của bà ta nhất. Dạ yến đêm đó, các nữ lang lần lượt rời đi, Từ Thanh Viên bị lão phu nhân lôi kéo, nàng là là người muộn nhất rời đi.

Thanh Viên uống nhiều rượu, cảm thấy vô cùng oi bức, nhưng cũng không có say đến mức hồ đồ. Nàng ít nhiều lần cũng đã đi theo phụ thân mẫu thân ra vào triều đình cũ, tửu lượng cũng khá.

Lúc nàng tản bộ ở Lương Viên để tiêu rượu, tiếng sấm bị như bóp nghẹt trên bầu trời. Lan Thì lại sợ trời mưa, liền trở về viện lấy ô cho Từ Thanh Viên. Khi đó, Từ Thanh Viên một mình ở một góc vườn chờ Lan Thì quay lại.

Từ Thanh Viên nhìn thấy một vụ giết người.

Vệ Miểu lặng lẽ đi bên hồ, quay lưng về phía Từ Thanh Viên. Từ Thanh Viên sợ nàng ta si ngốc lại ở thời điểm một mình bồi hồi không có thị nữ sẽ rơi tõm xuống nước.

Từ Thanh Viên đang muốn đi qua, lại nhìn thấy một chiếc áo choàng đen từ trong bụi cây nhô ra, từ phía sau nhào đến phía Vệ Miểu.

Sấm sét ầm ầm, bầu trời bị tia chớp chiếu sáng, con dao găm lạnh lùng trong tay người nọ, chiếu sáng vào ánh mắt Từ Thanh Viên.

– –

Bây giờ nghĩ lại những gì đã nhìn thấy đêm đó, sắc mặt Từ Thanh Viễn vẫn trắng bệch như tờ giấy, hàm răng run rẩy.

Nàng thấp giọng thì thào: “Lúc ấy đầu óc ta trống rỗng. Khi người kia mặc áo choàng quay đầu lại, ta sợ bị phát hiện nên chui vào bụi rậm, bịt tai, bịt miệng và mũi, toát mồ hôi hột. Vì đang say, nên ta mơ hồ nghĩ rằng đó là chỉ một giấc mơ.”

“Không biết đã qua bao lâu, tiếng gọi của Lan Thì làm ta bừng tỉnh. TTa ngẩn ngơ theo thị nữ trở về sân. Trong nháy mắt tiến vào sân thì mưa lại bắt đầu rơi. Ta vẫn còn nhớ rõ ràng, là ta cùng Lan Thì vẫn còn may mắn”

“Nương tử, vận khí của chúng ta thật không tệ. Vừa mới vào phòng, mưa đã trút xuống những người khác rồi.”

Dưới ánh trăng mờ ảo, Từ Thanh Viên ngẩng đầu lên, sóng trong mắt gợn lăn tăn.

Giờ phút này, nàng hiểu được đó không phải là vận khí tốt. Đó là vận mệnh lựa chọn giao cho nàng – – Có nên đi quản chuyện Vệ Miểu hay không? Có nên quay đầu lại Lương viên tìm thi thể Vệ Miểu hay không? Có nên báo án hay không? Có nên rước họa vào thân hay không?

Phụ thân nàng là đại nho tiền triều, bị nghi ngờ tội phản quốc là chuyện không thể nào xoá sạch đi được. Nàng không biết phụ thân vì sao rời đi, không biết người đã đi nơi nào. Nàng cũng không biết mình phải làm như thế nào, tại sao mình lại tới thành Trường An……

Thân mình còn đang lơ lửng ở trên vách núi, nếu ngươi gặp người rơi xuống vách núi, ngươi có nên vươn tay giúp đỡ hay không?

Yến Khuynh tiến về phía trước một bước, ánh sáng trong mắt hắn rất dịu dàng.

Yến Khuynh thanh âm nhu hòa: “Ngươi trở về, ngươi từ trong cơn mưa to xuyên qua bình phong của phòng xá, đi qua bên người nha hoàn đang ngủ say kia, đẩy cửa ra, đi vào trong màn mưa đêm, ở trong vườn tìm được con dao găm dính vết máu. Ngươi sợ mưa đem máu trên chủy thủ rửa sạch sẽ, liền đem chủy thủ mang về.”

“Ngươi nghĩ trái nghĩ phải, lang thang đứng trước cửa sổ, hoài nghi số phận của chính mình, băn khoăn về lựa chọn của bản thân. Lan Thì bị tiếng sấm bên ngoài đánh thức, lúc nàng ta đi qua phòng ngươi, nhìn thấy ngươi đang cầm con dao găm đứng dưới cửa sổ. Ngươi quay qua nhìn lại thấy đôi mắt trong veo và sợ hãi của nha hoàn kia, nhận ra rằng ngươi phải tiến trước một bước. “

“Vì vậy, ngươi mới nói: ‘Lan Thì, ta đã giết người rồi'”

Yến Khuynh lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt lấp lánh trong mắt Từ Thanh Viên. Hắn choàng tay qua ôm lấy bả vai nàng, vạt áo khoác rộng khẽ lướt qua gò má lạnh lẽo của nàng.

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn vào đôi mắt đen nhánh của hắn

Hắn đã khôi phục chính xác tâm trạng của nàng vào đêm hôm đó, bằng một giọng nói nhẹ nhàng và dịu dàng.

Từ Thanh Viên sững sờ một lúc lâu, mới nhớ tới trạng thái của hắn vốn là không nên chạm vào nàng. Trên mặt nàng nhuốm lên màu rực rỡ, lịch sự lui về phía sau một bước.

Yến Khuynh im lặng, đưa chiếc khăn tay đã lau được một nửa cho nàng, Từ Thanh Viên thấp giọng nói cảm tạ rồi nhận lấy.

Yến Khuynh nói: “Cho đến hôm nay, ta tin rằng ngươi đã phát hiện. Nữ lang ở Lương Viên có lẽ đã có rất nhiều cô gái chết giống như Vệ Miểu. Không ai làm chủ cho họ giống như ngươi giải oan cho Vệ Miểu. Các nàng táng thân ở Lương Viên, không bao giờ có thể nhìn thấy ánh mặt trời, cũng không biết nhân quả. Từ nương tử, có lẽ các nàng ấy đang chờ ngươi trả lại chân tướng cho các nàng. “

Từ Thanh Viên nhìn Yến Khuynh.

Sự bối rối hoang mang của nàng dần dần biến mất dưới ánh mắt của hắn, sương mù trong lòng dần tản ra, nàng dường như đã tìm được chút phương hướng phía trước.

Nàng hỏi: “Lang quân muốn ta phối hợp với người điều tra tất cả các vụ án xảy ra ở Lương viên sao? Lang quân cho rằng những vụ án này đều có liên quan đến nhau sao? Người muốn cho ta biết điều gì?”

Yến Khuynh từ trong tay áo lấy ra quyển hồ sơ thứ nhất đưa cho nàng.

Đây là vụ án đầu tiên hắn tìm được trong sắc khố của Đại Lý Tự có liên quan đến Lương Viên, vụ án Diệp Thi mất tích.

– –

Khi triều đại cũ và triều đại mới luân phiên nhau, trong Lương viên có một cô nương tên là Diệp Thi.

Cô nương này khác với tất cả các cô nương ở phía sau Lương Viên. Bởi vì nàng là tiểu bối nhà Lương gia lão phu nhân muội muội, từ nhỏ giống như Lương Khâu, lớn lên ở dưới gối lão phu nhân.

Hài tử nhà mẹ đẻ lão phu nhân đều dần dần không còn, lão phu nhân càng thêm yêu thương Diệp Thi, hy vọng Diệp Thi có thể cùng Lương Khâu trở thành một đôi phu thê.

Nhưng lúc đó Lương Khâu là chàng thiếu niên phong lưu, tuấn tú, được các nương tử khắp Trường An theo đuổi. Nghe nói hắn cũng có nữ tử mà mình yêu thích, hắn chưa bao giờ bày tỏ rằng hắn có ái mộ Diệp Thi hay không.

Nhiều năm sau, Lương Khâu và Diệp Thi trưởng thành, đến thời điểm đính hôn, song cả hai bên đều nói không chịu đáp ứng lão phu nhân.

Khi Ngụy quốc còn chưa thành lập, Nam quốc đương chính, Tiền Đại Lý Tự nhận được báo án của Lương gia, nói Diệp Thi đã cùng với một người bỏ trốn, yêu cầu Đại Lý Tự hỗ trợ tìm kiếm nó.

Chiến tranh loạn lạc, một tiểu nữ tử bỏ trốn không biết kiềm chế, chết ở trong góc đến tên cũng còn chẳng biết.

Xét từ những hồ sơ mà Yến Khuynh có được, Lương gia vì lần báo án đó mà hao tổn không ít tâm tư, lão phu nhân nhiều lần đích thân tới Đại Lý Tự, không ngừng khóc rống.

Nhưng vụ án bỏ trốn kia lại vội vàng qua loa kết án, tân triều mới thành lập, người người vội vàng nghênh đón tân hoàng đế vào Trường An, không ai quan tâm sinh tử của một nữ tử tên Diệp Thi.

Sau khi tân triều được thành lập, Lương gia không nhập sĩ mà khoá chặt cửa, dần dần biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Từ năm thứ nhất đến năm thứ năm của Long Thành. Sau khi Diệp Thi bỏ trốn, Lương gia lại báo cáo thêm ba trường hợp. Theo thứ tự thì là thị nữ bị chó cắn chết, nữ lang rơi xuống hồ chết, nữ lang bị nhiễm bệnh mà chết. Bắt đầu từ năm Long Thành thứ ba, Lương Viên không còn một ai báo án.

– –

Yến Khuynh nói: “Đây chính là đầu mối của toàn bộ vụ án… Bởi vì triều cũ và tân triều luân phiên, rất nhiều hồ sơ hộ tịch đã bị mất, cho dù Lương Viên có nhiều người chết hơn nữa cũng không ai biết. Mấy năm nay, Lương Viên đã chết bao nhiêu người, chỉ sợ phải nhờ ngươi cùng ta hỗ trợ mới có thể tìm ra.”

Hắn khom người hành lễ.

Từ Thanh Viên nghiêng người né tránh.

Nàng đem hồ sơ vụ án Diệp Thi trả lại cho Yến Khuynh, cắn môi một cái: “Nhưng đến nay vẫn chưa tìm được thi thể của Vệ Miểu…”

Nàng nghĩ đến trong Lương Viên có thể còn chôn nhiều thi thể hơn, bất giác cả thân thể nàng đều rét run.

Ánh mắt Yến Khuynh hơi lóe lên, không nói thêm về chuyện thi thể, mà hỏi Từ Thanh Viên: “Ngươi cảm thấy ai sẽ là hung thủ?”

Từ Thanh Viên chần chờ một chút, nói: “Ta hoài nghi… lang quân Lương gia Lương Khâu. “

Nàng bởi vì bị người nghi ngờ loạn đến hai gò má ửng đỏ, có chút quẫn bách. Mà ánh mắt Yến Khuynh chăm chú nhìn nàng, giống như đang nghe nàng giải thích, nàng liền lớn mật phân tích:

“Lương Khâu là lang quân duy nhất của Lương gia. Từ vụ án Diệp Thi đến bây giờ, hắn hẳn là biết tất cả mọi chuyện. Người biết chuyện phạm tội, là người bình thường nhất. Huống chi hắn trông rất kỳ quái, hắn nuôi loại hoa kỳ quái gì, ngày ngày dùng máu của mình để đút vào, cổ tay hắn quanh năm đều buộc vải trắng…… “

Đang nói chuyện, bỗng nhiên phía sau truyền đến một thanh âm tò mò: “Cái gì vải trắng cơ? “

Trong loạn táng cương, đột nhiên xuất hiện một thanh âm như vậy, lá gan vốn không lớn của Từ Thanh Viên bị dọa cho sợ chết khiếp.

Nàng hoa dung thất sắc, sợ hãi kêu lên một tiếng, không khỏi khống chế được thân thể nhảy về phía trước, nhào vào trong ngực Yến Khuynh.

Yến Khuynh thân thể cứng đờ: “…… “

Từ Thanh Viên trong lòng kịp phản ứng, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, vừa thẹn vừa sợ: “Lang quân, ta cũng không phải cố ý ôm người.”

Nàng chịu đựng sợ hãi định lui về phía sau, Yến Khuynh lại cứng ngắc vươn tay ra.

Quần áo nửa người của thanh niên ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt hắn cứng ngắc, sắc mặt tái nhợt. Thần sắc hắn lại như thường ôm nữ lang nhu nhược trong ngực, chậm rãi nhìn phía sau Từ Thanh Viên.

Một chàng thanh niên trẻ tuổi từ trên cây nhảy xuống, mồ hôi đầm đìa, nhìn bọn họ với vẻ mặt vô tội.

Phong Nhược đảo mắt: “… Ta cũng không cố ý. “


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.