Hoài Bích

Chương 9: Yến Khuynh, ngài là người kiên cường cứng cỏi nhất mà tiểu nữ từng gặp



Hơn phân nửa đèn đuốc trên đường đã tắt, có thứ kỳ quái gì đó bất thình lình xảy ra.

Một người đeo mặt nạ ác quỷ đột nhiên vén mặt nạ của mình lên, rút ra một Thanh kiếm dùng để tế bái, tùy ý chém giết những người xung quhắn. “Ác quỷ”như vậy lại không chỉ có một người, bọn chúng nhân lúc đèn đuốc tối đen trong nháy mắt bất ngờ đột kích dân chúng.

Từ Thanh Viên đang ngồi trên đài sen cao đột nhiên đứng dậy.

Đao đâm xuyên qua cơ thể con người, máu bắn vẩy ra tung toé. Những người bị đâm không bị đâm trúng vào những bộ phận quan trọng, vẫn còn dư sức để quay đầu lại nhìn. Bọn họ nhìn thấy trong ánh đèn u ám, biểu tình dữ tợn của những tên vén mặt nạ lên kia so với hình thù ác quỷ được vẽ trên mặt nạ còn đáng sợ hơn.

Trong thoáng chốc, thịnh hội dạo phố này, trong nháy mắt biến thành trận chiến Tu La.

“Ác quỷ” đuổi theo dân chúng, người dân sợ hãi tháo chạy. Tiếng khóc, tiếng van xin tha thứ hoà lẫn vào nhau. Bởi vì có người chảy quá nhiều máu, thậm chí tay chân không thể nào động đậy để chạy trốn. Vì thế càng nhiều máu bắn ra, lại càng nhiều người ngã xuống đất, giãy dụa chật vật chạy ra ngoài đường.

Cứu, cứu mạng…

Vẻ mặt của quan lại Đại Lý Tự ngụy trang thành bách tính bình thường trở nên biến sắc, đều lần lượt rút đao kiếm ra. Các quan lại lớn tiếng: “Kẻ nào ở đây sinh sự? Đại Lý Tự ở đây, còn không mau đem vũ khí đầu hàng! “

Từ Thanh Viên không thể đóng vai Quan Âm nữa, mặt nàng trắng bệch đứng ở trên đài sen.

Nàng nhìn thấy dòng người chen chúc, nhìn thấy sắc mặt đáng sợ và tiếng cười điên cuồng của những kẻ ác. Chúng tấn nàngng người dân vô tội chẳng nương tay chút nào. Đao trắng đi vào đao đỏ ra, dưới ánh lửa đèn nến đều nhuộm một mảnh đỏ.

Nàng cũng nhìn thấy các nữ lang Lương gia sợ hãi phát ra tiếng thét chói tai, các nàng vây quhắn bên người lão phu nhân, hoảng đến mức không biết trốn tránh như thế nào trong cơn hoảng loạn này.

Sắc mặt lão phu nhân cũng trắng bệch, cao giọng: “Người đâu, người đâu! “

Lang quân duy nhất của Lương gia, Lương Khâu đang ra sức đẩy dân chúng ra, cố gắng đi về phía lão phu nhân. Nhưng xung quhắn có quá nhiều người, Lương Khâu căn bản không qua được, miệng hắn liền trực tiếp hô: “Tổ mẫu, người mau trốn đi.”

Ánh mắt Lương Khâu nhìn thấy một đứa bé sắp bị đại đao chém trúng, hắn cắn răng một cái tiến lên ôm lấy đứa bé, lăn một vòng trên mặt đất.

Trên bả vai Lương Khâu trúng một đao, hắn lảo đảo đứng dậy lại té ngã.

Từ Thanh Viên cách hắn rất gần, lập tức nhảy từ trên xe xuống, gọi hắn: “Lương lang ——”

Trong lúc chạyđi, chân đèn đổ xuống, ngọn lửa đang dần lan rộng. Từ Thanh Viên sợ hãi đến mức lùi lại phía sau, trong khi váy của nàng bay lên, nàng nhìn thấy một thân ảnh đen rất nhanh nhảy vào lửa. Ngôi chùa bán thụ bị những kẻ ác đó xô đẩy. Khi nó sắp sụp đổ, người kia lao tới và dùng lực đập nát chùa đá. Hắn một thân dài nhảy vọt lên, vòng eo một vòng, giống như một cây đuốc sáng rực rỡ! Một vỏ hai đao, hai cái đao trắng như tuyết bay ra khỏi vỏ, và khi hắn ta nắm lấy đao và vung đi, những kẻ hung ác xung quhắn trong nháy mắt đã ngã xuống ngay lập tức.

Một nửa bức tường phía sau sụp đổ, và hắn kiêu ngạo hét lên: ” Đại Lý Tự ở đây, sao các ngươi dám phạm lỗ mãng!”

Từ Thanh Viên nhìn thoáng qua đã nhận ra Phong Nhược.

Ngay khi Phong Nhược bước vào cuộc chiến, hắn ta đã phối hợp với các quan chức khác của Đại Lý Tự để phục kích những kẻ hung ác này. Từ Thanh Viên nhìn chằm chằm vào Phong Nhược, thấy hắn ta múa song đao, nhận ra rằng thứ hắn ta đang đùa giỡn chính là uyên ương đao.

Nàng theo cha học từ nhỏ, kiến thức cũng rộng rãi, cũng hiểu biết rộng, hầu như không có cuốn sách nào trên đời mà nàng chưa đọc. Tuy rằng nàng chưa từng học qua võ nàngng, nhưng cũng biết dùng song kiếm cần phải có phản ứng nhạy bén như thế nào.

Từ Thanh Viên cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, nàng đang định chạy đến chỗ Lương Khâu đã ngã trên mặt đất không thể đứng dậy nổi. Khi có bóng tối trước mặt nàng tối sầm lại, một tên nàngn đồ đã chộp lấy nàng trước mặt.

Tên ác đồ chế nhạo nàng, không hiểu nói: “Từ Cố là một nhà nho lớn vô dụng trong triều đại cũ, con gái của ông ta thế nhưng thực sự phục vụ cho triều đại mới sao?”

Từ Thanh Viên giật mình, tên ác đồ vung đao lên chém về phía nàng. Lúc đó tránh cũng không thể tránh, nàng lo lắng, ngón tay khẩn trương chạm vào một chiếc hộp ngọc cơ quan của mình trong tay áo. Khi con dao đến giữa lông mày của nàng, Từ Thanh Viên nghiến răng ngẩng đầu lên để chặn đao, nhấn mạnh vào chiếc hộp nhỏ trong tay áo.

Rất nhanh, mấy nắm ngân châm sáng lạnh từ trong tay áo nàng bay ra, như mưa bay về phía trước. Hắn hét lên rồi lùi lại, và một tên đồng bọn gần đó thấy hắn ta bị nàng tấn công, kinh ngạc nhìn “Quan Thế Âm” yếu ớt bên này. Từ Thanh Viên sắc mặt tái nhợt, nhìn thấy đồng bọn của tên tiểu nhân kia lại cầm dao xông về phía mình.

Nhưng nàng không thể làm gì được. Một đám đông chồng chất như vậy rất khó để chạy trốn. Khi đang tuyệt vọng, một bàn tay từ phía sau nhẹ nhàng đặt lên vai nàng. Nàng bị xoay tròn một vòng rồi quay lại. Cùng lúc đó, người giúp nàng quay người lại, lấy từ bên hông ra một thứ gì đó rồi nhanh chóng ném lên trên, chống lại nhát dao mà kẻ hung ác chém tới

Có người từ bên sườn đánh tới, bị hắn một cước đá văng ra xa, trông cực kỳ ác liệt. Từ Thanh Viên kinh ngạc nhìn lên, nàng nhìn từ phía dưới nhìn lên, ánh đèn sáng rực.

Giọng nói lo lắng của Phong Nhược ở bên ngoài: “Tứ lang—”

Từ Thanh Viên nhìn thấy người đang ôm vai mình là Yến Khuynh. Đôi mắt hắn trong veo như nước, sắc mặt hơi tái nhợt.

Lần này đây, hắn không từ chối chạm vào nàng, mà thực sự đặt tay lên vai nàng. Trong lúc hỗn loạn, Từ Thanh Viên không chú ý tới cái gì khác, chỉ chú ý tới Yến Thanh, tay hắn rất nhanh rời khỏi bả vai nàng, nàng còn tưởng rằng hắn lại muốn né tránh, lại bị hắn giữ chặt cổ tay trong chốc lát.

Từ Thanh Viên khẽ run lên.

Yến Khuynh thấp giọng: “Đi thôi.”

Hắn bảo vệ nàng khỏi nơi giết chóc này, Từ Thanh Viên bị hắn ôm eo, hắn đã nhiều lần dẫn nàng đi. Nàng không ngờ rằng Yến Khuynh trông văn tú nhã nhặn như thế này, cũng biết võ công.

Từ Thanh Viên vội vàng nhìn vào cảnh giết chóc phía sau mình, giữa tiếng gầm của Phong Nhược các quan viên của Đại Lý Tự đã vất vả để giết chết những kẻ hung ác này. Rốt cuộc, người trong Đại Lý Tự đều xuất thân là quan nha, những kẻ xấu xa không được đào tạo dần dần trở nên yếu ớt, chúng bắt đầu đảo mắt bốn phía cố gắng tìm cách trốn thoát.

– –

Yến Khuynh mang theo Từ Thanh Viên chạy trốn thật nhanh.

Đợi đến khi hai người rốt cục dừng lại, Từ Thanh Viên té ngã trên mặt đất, tay vịn đầu gối thở dốc. Nàng nghe được tiếng quạ kêu thê lương, mới giương mắt quan sát bốn phía.

Rừng cây rậm rạp, phía chân trời đen kịt, cỏ dại cao ngang nửa người ở trong gió lạnh lay động, sắp bao chùm lấy bọn họ. Từ Thanh Viên đứng lên, nhìn đến bốn phương tám hướng, từng ngôi mộ đơn độc trong những đám cỏ dại, sương mù như mưa bụi bao phủ một tầng dày đặc.

Từ Thanh Viên lui về phía sau một bước.

Phía sau nàng, thanh niên khàn giọng nói: “Nơi này là loạn táng cương ở phía sau mười tám tầng địa ngục, kẻ ác tập kích, chúng ta tránh không thể tránh, ta đành phải tạm thời đưa nương tử tới nơi như vậy để ẩn nấp, ủy khuất nương tử rồi.”

Từ Thanh Viên xoay người, nàng nhìn thấy dưới tàng cây tùng bách cách đó không xa, Yến Khuynh đang đứng.

Trên trán hắn đang chảy mồ hôi, nửa bên xiêm y đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt, sắc mặt hắn cũng trắng bệch như quỷ. Tuy là như thế, hắn vẫn đứng thẳng tắp cao ngất, ánh mắt nhìn về phía nàng cũng ôn hòa, mang theo ý tứ trấn an.

Yến Khuynh giơ tay áo, chắp tay thở dài với nàng.

Từ Thanh Viên như vừa tỉnh mộng, đáp lễ hắn.

Hành lễ thỉnh an lẫn nhau này vô cùng quen thuộc làm gợi lên cảm giác an toàn cho Từ Thanh Viên. Nhịp tim của nàng dần dần bình phục trở lại, nàng ngẩng đầu hỏi Yến Khuynh: “Những người khác…”

Yến Khuynh bất động đứng dưới cây tùng bách, mặc cho bóng cây che khuất đi vẻ mặt hắn.

Chỉ có nghe thấy thanh âm ôn hoà của hắn: “Người Đại Lý Tự tất nhiên có kinh nghiệm ứng phó với những chuyện như thế này, những kẻ ác nhân vội vàng hành động, trên đường không đem theo đủ vũ khí, bọn chúng tất nhiên là thất bại. Ta cam đoan với ngươi, quan lại Đại Lý Tự không phải là túi rượu thùng cơm. ( 酒囊饭桶: túi đựng thùng cơm: ý chỉ những người vô dụng không làm nên chuyện gì) Chuyện tối nay, dân chúng nhiều nhất là bị thương, không thể chết được.”

Từ Thanh Viên cúi đầu ôn nhu nói: “Ta tin tưởng lang quân.”

Trong loạn táng cương, chung quanh đều là bóng tối làm cho nàng cảm thấy sợ hãi.

Nàng không nhìn thấy rõ Yến Khuynh, liền tiến lên một bước thử dò xét, nàng thấp giọng khẩn cầu: “Lang quân, ta không chạm vào góc áo của người, ta có thể đứng gần người một chút không, nơi này thật sự rất dọa người.”

Dưới tàng cây, Yến Khuynh cố gắng chịu đựng thân thể khó chịu, khuôn mặt căng thẳng, giọt nước trên lông mi dính vào đuôi mắt, hắn ngước mắt nhìn nàng.

Hắn sớm đã biết nàng thông minh hơn nhiều so với những gì nàng biểu hiện ra. Nhưng nàng ấy vẫn luôn giấu diếm, hắn cũng không tiện nói nhiều.

Giờ này khắc này, Từ Thanh Viên có thể nhìn ra hắn khác hoàn toàn so với những người khác.

Yến Khuynh nhẹ giọng: “Ngươi tin tưởng ta sao?”

Từ Thanh Viên: “Ta tin người.”

Nàng chậm rãi đi về phía trước, bước đi của nàng nhẹ nhàng thuần như sương như tuyết.

Mặt trăng nhô lên từ phía sau những gợn đám mây, toả sáng rực rỡ. Quạ đen cất tiếng kêu thê lương, bốn bề đều là cỏ dại hoang vu. Từ Thanh Viên thâm nhất cước thiển nhất cước (深一脚浅一脚: một thước sâu một thước cạn) đi vào dưới tàng cây, ba bước sau nàng liền chạm ánh mắt của Yến Khuynh.

Cũng như nàng là Quán Thế Âm lưu lạc xuống trần gian.

Hắn là tù nhân của tín đồ sâu hoắm dưới vực thẳm.

Mồ hôi trên lông mi rơi vào trong mắt hắn, trong mắt Yến Khuynh lóe lên, hắn liền dời mắt đi.

– –

Hai người đứng ở dưới tàng cây nói chuyện, yên lặng chờ sự tình cuộc chiến ở phía bên kia kết thúc.

Yến Khuynh nói: “Muốn Từ nương tử giả trang làm Quan Âm, là vì nương tử có thể ở một mình một phòng, Phong Nhược ban đêm có thể thuận lợi đi tìm nương tử nói chuyện. Ta trăm ngàn lần cũng không nghĩ tới tối nay gặp phải loại chuyện như vậy, liền có thể sớm gặp mặt được nương tử. Tuy rằng thời cơ không tốt lắm, nhưng cũng chỉ có thể như thế.”

Từ Thanh Viên cúi đầu, nét mặt hơi ngượng ngùng.

Bên tai nàng nghe thanh âm ôn hòa lành lạnh như suối nước róc rách của hắn, làm cho nàng an tâm vô cùng. Nếu chỉ nghe thanh âm của hắn, nàng liền cho rằng hắn lúc này nhất định rất tốt, mới rảnh rỗi trấn an nàng. Nhưng Từ Thanh Viên biết rõ trạng thái của Yến Khuynh lúc này không tốt, vẻ mệt mỏi của hắn không thể che giấu được

Những nam tử ở bên ngoài Vân Châu sơn, đều ôn nhu lương thiện như vậy sao?

Nàng nhẹ giọng hỏi Yến Khuynh: “Lang quân, người chịu đựng được không?”

Ngữ khí Yến Khuynh hơi dừng lại, nói: “Ngươi vì sao lại hỏi như vậy?”

Từ Thanh Viên: “Ta biết một người, người đó rất giống lang quân, bình thường không dám nói chuyện với người khác, tránh để cho người khác đụng phải, người khác nói gì, nàng ấy cũng rất khó mà nghe được… Nàng ấy sợ tất cả những chuyện ngoài ý muốn trên đời, gặp phải sẽ bị dọa đến khóc lóc, cả người đều đổ mồ hôi lạnh.”

Nàng có chút hoang mang: “Nhưng nàng và lang quân lại không giống nhau. Nàng không thông minh như lang quân, nàng ấy thậm chí…… rất ngốc. Nàng ấy có thể cố gắng hết sức, chính là không để cho thế nhân nhìn ra nàng si ngốc.”

Ngữ khí nàng hạ thấp: “Ta đọc qua rất nhiều sách y, sách y chỉ nói loại bệnh này gọi là ‘Ngốc bệnh’, đồng hôn ngữ trì (童昏语迟: thường để chỉ những người thần trí mơ màng, hay mê man, chậm chạp từ lời nói đến cả hành động, sợ mọi thứ, giống như một đứa trẻ) không nói một lời…”

Thanh âm dịu dàng của Yến Khuynh lại tiếp tục chậm rãi:

“Đồng hôn ngữ trì, không ăn không uống, không nói một lời, không khóc cũng không cười, không biết thiện ác, cũng chẳng phân biệt thị phi. Sợ đám đông, sợ tiếng người. Quá ngượng ngùng, không để ý tới vạn vật.”

Từ Thanh Viên bỗng dưng mở to mắt nhìn hắn, hô hấp nàng trở nên gấp gáp.

Ánh trăng xuyên qua những tầng lá cây, Yến Khuynh thanh nhã văn tú, khuôn mặt xinh đẹp như nữ tử. Hắn áy náy nhìn nàng một cái, nói:

“Thế gian này có một loại bệnh cực kỳ hiếm thấy, gọi là ‘Ngốc bệnh’, chứng bệnh như vậy, làm cho con người ta ngay khi từ nhỏ đã không giống người thường, tiểu hài tử chỉ trầm mê trong thiên địa của mình, đối với thế giới bên ngoài phản ứng cực kỳ khó khăn trắc trở. Người như vậy, có người ngu ngốc cả đời, luôn ngây thơ như đứa trẻ năm tuổi, không thể trưởng thành. Có người từ nhỏ đã là thiên tài, nếu được chăm sóc chu đáo, có thể sẽ có cuộc sống gần giống như là một người bình thường.”

“Từ nương tử, ta chính là…… loại thứ hai.”

Hắn nhìn ánh sáng trong mắt nàng vụt tắt, hắn chần chừ một lát rồi lại nói nhiều hơn một chút để trấn an nàng:

“Trạng thái của ta bất đồng với người khác, vả lại ta bởi vì một số việc mà dùng liều lượng thuốc cực nặng, mới có thể đứng ở chỗ này cùng nương tử nói chuyện bình thường. Bệnh nhân bình thường khó có được cơ hội như ta. Ta thật xin lỗi, ta không thể giúp được bằng hữu của ngươi.”

Từ Thanh Viên nhẹ nhàng lắc đầu: “Lang quân nói đơn giản như vậy, nếu không phải ta chưa từng gặp qua vị bằng hữu kia, ta sẽ cho rằng lang quân giờ phút này, nhất định là hết sức thoải mái, người ngụy trang giống hệt như người bình thường cũng không có gì đặc biệt.”

“Nhưng vì ta đã gặp qua loại bệnh nhân như thế này, nên ta biết, lang quân mỗi thời mỗi khắc đều đang bức bách chính mình, chịu đựng ngàn vạn lần khổ đốn, mới có thể đứng đây nghe được thanh âm của ta, cùng ta nói chuyện.”

” Ta nghe nói, phàm là nhân gian, là người tầm thường. Người có lòng kiên trì sẽ không ngừng sống, không ngừng phấn đấu. Yến lang quân, ngài là người kiên cường cứng cỏi nhất mà tiểu nữ từng gặp.”

Yết hầu Yến Khuynh giật giật. Trái tim hắn nặng nề đè nặng, nặng nề mà trống rỗng. Đứng dưới bóng cây, nơi ánh sáng không chiếu đến, hắn quay mặt đi một cách rất bình tĩnh, khẽ nhắm mắt lại.

Trong yên tĩnh, Từ Thanh Viên nghe được thanh âm cực nhẹ của Yến Khuynh:

“Vị bằng hữu kia của ngươi, chính là Vệ nương tử đã chết, Vệ Miểu phải không?”

Bả vai Từ Thanh Viên khẽ run.

Yến Khuynh: “Ngươi không chịu nói thật với Đại Lý Tự, bởi vì ngươi phải giữ bí mật này của Vệ Miểu, không để cho bất luận kẻ nào trên thế gian phát hiện ra căn bệnh của Vệ Miểu. Sau khi nàng ấy chết, sẽ không có ai dùng chính căn bệnh ấy để hủy hoại thanh danh của nàng.”

“Ngươi đã làm rất tốt.”

“Vậy hôm nay xin hỏi Từ nương tử, đêm 25 tháng 3, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Vệ Miểu đã chết như thế nào?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.