Yến Khuynh không muốn quấy rầy nữ khách, hắn và Phong Nhược nhẹ nhàng che tai mắt người khác, cố ý tìm đường mòn ít người, một đường tìm đến phòng khách do Tích Thiện Tự an bài cho các nữ lang.
Hắn cẩn thận như vậy, đến lúc đến nơi mới phát hiện khách xá đã khóa, Từ Thanh Viên lại không có ở đây.
Hôm nay mưa nhỏ râm ran, hành khách đến chùa dâng hương cầu phúc cũng rất ít, Từ Thanh Viên sẽ đi đâu?
Hai người một đường tránh nữ khách, chỉ đi đường mòn rừng thông có cây cối che khuất. Mưa cũng không lớn, nhỏ như ngưu mao (牛毛: lông châu) Yến Khuynh cúi đầu suy tư quan hệ giữa Lương Viên và Tích Thiện Tự này. Đôi giày mây giẫm trên bãi cỏ phát ra tiếng sột soạt, Phong Nhược bỗng nhiên kích động kéo hắn một cái.
Thanh âm Phong Nhược đều đè nén sự run rẩy: “Từ nương tử!”
Yến Khuynh ngẩng đầu nhìn lại, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Từ Thanh Viên đang bồi hồi trong rừng, tựa hồ do dự chần chờ gì đó.
Thị nữ Lan Thì phía sau Từ Thanh Viên đang nói chuyện với nương tử nhà mình, nghe được tiếng gọi của Phong Nhược, thoáng cái liền ngẩng đầu.
Yến Khuynh thì hơi ngẩn ra, bởi vì cô nương bồi hồi hắn nhìn thấy lúc này, là Từ Thanh Viên, nhưng cũng không phải bộ dáng thường ngày của Từ Thanh Viên.
Nữ lang đầu đội mũ ngũ diệp quý giá, tóc đen được búi xếp chồng lên đỉnh đầu, mỗi bên tai nàng đều có một lọn tóc được bện thành bím tóc nhỏ, rủ xuống vai, xuống thắt lưng. Nàng mặc một thân váy dài tố sắc, khoác áo lụa, trước ngực điểm xuyết bằng chuỗi ngọc, một thân váy lụa xanh du đãng tung bay.
Trong tay nàng cầm một đóa hoa, nàng đang cúi đầu nhíu mày.
Từ Thanh Viên ngẩng đầu nhìn Yến Khuynh, trong mắt có kinh ngạc, có bối rối, có ngượng ngùng. Nhưng nàng rất nhanh trấn định lại bản thân, đôi mắt đen chớp chớp, mang theo một tia vui sướng. Ngoài vẻ đẹp vô cùng vô tận của nàng, cũng có chút trang nhã đoan trang, vẻ hiền lành hiếm thấy.
Bộ trang phục này giống như bức tranh “Quan Âm” xuống hạ phàm.
Hai người ở trong rừng nhìn thấy đối phương, Yến Khuynh nhanh chóng rũ mắt xuống, che giấu thần sắc luống cuống trong mắt.
Trong lòng hắn đã hiểu được Từ Thanh Viên đang làm gì, chỉ khom lưng từ xa, vái chào, đung đưa như những đám mây.
Từ Thanh Viên đi về phía trước hai bước, nàng nhìn thấy hắn thở dài, liền vội dừng bước, cũng quỳ gối đáp lễ hắn.
Phong Nhược không chịu nổi hai người bọn họ vừa gặp mặt đã bái tới bái lui, hắn ghé vào tai Yến Khuynh hít vào: “Lang quân, Từ nương tử muốn cùng đi với chúng ta. Nàng ấy muốn đóng vai Quan Âm! Nếu nàng thật sự được Tích Thiện Tự chọn làm Quan Âm, thì nàng ấy có thể một mình ở một phòng, chúng ta có thể đến nói chuyện với nàng.”
Yến Khuynh ít khi cảm thấy gió có chút ồn ào, hắn dịch sang bên cạnh hai bước.
Từ Thanh Viên cùng thị nữ đi tới trước người hai người.
Nàng mở miệng: “Yến lang quân, ta……”
Nàng cầm bó hoa trong tay, xấu hổ cúi đầu, thiên ngôn vạn ngữ hợp thành một câu: “Ta có rất nhiều lời muốn nói với người.”
Yến Khuynh thanh âm thanh nhuận trong vắt: “Ta biết.”
Từ Thanh Viên túm túm lấy vạt váy bay lên, ăn mặc như vậy làm cho nàng không được tự nhiên, nàng quanh co nói: “Ta cải trang thành như vậy là vì…”
Yến Khuynh thấp giọng: “Ta biết.”
Nàng cùng hắn đều nghĩ tới cùng một chỗ, nàng không biết làm sao có thể thuyết phục hai vị sư thái để cho nàng đến cải trang thành Quan Âm. Những nữ lang khác đều đi nịnh bợ hai vị sư thái, Từ Thanh Viên lại không có tiền tài, liền đành phải cải trang ra trận. Nhưng trong lòng nàng không xác định mình làm có đúng hay không, sau khi thay đổi trang phục, nàng liền ở trong rừng mò mẫm.
Thiếu nữ trước mặt lặng lẽ nâng mắt lên, liếc mắt nhìn qua hắn.
Yến Khuynh một hồi lâu mới ý thức được ánh mắt chói lọi của Từ Thanh Viên là có ý gì. Hắn mơ hồ nghĩ đến mình nên nói cái gì đó, để không làm thất vọng Từ nương tử một phen chờ mong này.
Hắn liền nói: “Ta cũng có rất nhiều chuyện muốn nói với ngươi.”
—— Đều là về vụ án giết người Lương Viên.
Phong Nhược đứng ở phía sau Yến Khuynh, biểu tình hắn đột nhiên trở nên rất kỳ quái, ngạc nhiên nghi ngờ nhìn Yến Khuynh một cái, rồi lại nhìn Từ Thanh Viên. Hắn mơ hồ cảm thấy bầu không khí này, cuộc trò chyện này có chỗ nào đó không thích hợp cho lắm, rồi lại tự phỉ nhổ mình là kẻ suy nghĩ không đúng đắn
Nhưng Phong Nhược liếc Lan Thì một cái, thấy tiểu thị nữ kia cũng trưng ra biểu tình cổ quái.
Hắn yên tâm.
Chỉ thấy Từ Thanh Viên mỉm cười, lại cảm kích quỳ gối hành lễ.
Yến Khuynh lại khom lưng thi lễ.
Phong Nhược không chịu nổi nữa, xen mồm vào hỏi: “Hoa sen trong tay nương tử, mùa này sao lại có hoa sen?”
Từ Thanh Viên lộ ra nụ cười có chút đắc ý dí dỏm, ngón tay nàng vươn tới, đưa hoa trong tay cho Yến Khuynh xem. Ai ngờ tay nàng mới duỗi ra, Yến Khuynh liền nhanh chóng lui về phía sau một bước dài. Từ Thanh Viên sững sờ một chút, ánh mắt dò xét liếc Yến Khuynh một cái.
Nàng nhanh chóng thu hồi lại suy nghĩ của mình, nàng không đưa hoa ra cho người ta xem nữa, mà lấy ngón tay linh hoạt của mình gảy gảy cánh hoa, chỉ cho hai vị lang quân xem: “Quan Thế Âm cầm hoa sen trong tay, đại biểu cho sạch sẽ không vứng chút dơ bẩn. Nhưng mùa này lại không có hoa sen, ta và Lan Thì liền dùng khăn và tơ vàng làm hoa giả.”
Yến Khuynh lúc này mới chú ý nhìn đến đoá hoa trong tay nàng, quả nhiên nhìn thấy khăn tay màu xanh biếc chồng chất như lá, khăn màu hồng nhạt làm cánh hoa, mà sợi tơ màu vàng quấn quanh giữa cánh hoa. Hoa lắc lư trong tay nàng, nhẹ nhàng linh động.
Phong Nhược liên tục thán phục: Nương tử thật khéo léo!”
Ánh mắt Từ Thanh Viên nhìn Yến Khuynh, lông mi Yến Khuynh hạ xuống, khóe môi mỉm cười, trông an tĩnh vô cùng.
Từ Thanh Viên thấy hắn không nói lời nào, liền nói: “Ta, ta muốn đi tìm Đỗ sư thái tự đề cử mình. Hy vọng ta có thể được chọn làm Quan Âm……”
Yến Khuynh trả lời: “Nếu có khó khăn, ta sẽ giúp ngươi.”
Từ Thanh Viên chỉ chờ những lời này của hắn, nàng nghe vậy liền cong môi cười nhạt. Nàng cùng Lan Thời cáo biệt, tâm tình bình phục muốn ra khỏi cánh rừng.
Nữ lang sát ngay bên cạnh, mang đến một mùi thơm ngào ngạt. Yến Khuynh giãy dụa một lát, nói: “Chờ một chút.”
Từ Thanh Viên xoay nửa người lại, Yến Khuynh đưa tay về phía nàng. Nàng nhìn không chớp mắt, nhìn trên tay hắn cầm một chiếc khăn trắng như tuyết.
Hắn thấp giọng, cụp mắt xuống: “Đắc tội.”
Tay hắn mang theo chiếc khăn kia, nhẹ nhàng điểm lên đôi môi son của nàng.
Phía sau Lan Thì nuốt nước miếng, mà Từ Thanh Viên quanh người xông lên một luồng nhiệt khí, máu nóng đều xông hết lên mặt. Nàng hoảng loạn lui về phía sau một bước, Yến Khuynh sớm đã nhận ra, một tay kia cách tay áo, khoác lên vai nàng, cố định nàng bảo nàng không nên cử động.
Tay hắn cầm khăn, nhẹ nhàng điểm lên mi tâm nàng, sau đó lùi lại nhường đường.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bỗng Một Ngày Trở Thành Thiếu Phu Nhân
2. Sau Khi Thất Tình, Tôi Khóc Ở Trong Mơ Của Trùm Trường
3. Ánh Trăng Soi Sáng Lòng Anh
4. Khi Đối Thủ Trở Thành Chồng Tôi
=====================================
Chỉ nhìn nàng một cái, Yến Khuynh nhanh chóng dời ánh mắt: “Như vậy càng giống Quan Thế Âm.”
Mi tâm nóng bỏng, Từ Thanh Viên ngây ngốc một lát, nghe Lan Thì hô to gọi nhỏ: “Nương tử, mi tâm người có thêm một nốt ruồi chu sa.”
Từ Thanh Viên đi rồi, Yến Khuynh dưới ánh mắt chăm chú của Phong Nhược hữu thần tĩnh lặng một lát, đem áo choàng kéo xuống, ngăn trở hơn phân nửa khuôn mặt của mình.
Yến Khuynh nói: “Đi theo phối hợp với nàng ấy một chút.”
Phong Nhược xắn tay áo lên chuẩn bị làm việc: “Lại là ta sao?
Yến Khuynh khép chặt áo bào, làm như không nhìn ánh mắt ranh mãnh của thị vệ: “… Ta đi cùng ngươi.”
– –
Chuyện xảy ra nửa ngày sau đó, cũng không có khiến người ta bất ngờ.
Đỗ sư thái và Giang sư thái của Tích Thiện tự tranh chấp chức chủ trì. Đỗ sư thái phụ trách “Quan Âm cầu phúc” lần này. Việc này đã kéo dài liên tục năm ngày, nếu như đủ thành công, Đỗ sư thái tất nhiên càng có khả năng lên làm chủ trì.
Buổi chiều, Đỗ sư thái và Giang sư thái đang thương lượng chuyện đóng vai Quan Âm.
Giang sư thái dẫn Phùng Diệc Châu, cố gắng đề cử với Đỗ sư thái. Phùng Diệc Châu len lén đưa cho Giang sư thái không ít tiền tài, Giang sư thái nhận tiền, tự nhiên sẽ giúp người làm việc.
Đỗ sư thái bị hai người làm phiền, thái độ cơ hồ dần buông lỏng, lại nghe được trong viện khách hành hương kinh hô: “Quan Âm nương nương, Quan Âm nương nương hiện thế! Quan Âm, ta, ta dập đầu với người…….”
Có giọng nữ tử lúng túng: “Ta không phải Quan Âm nương nương thật sự…”
Ba người Đỗ sư thái trong sương phòng vén rèm lên, thấy khách hành hương trong chùa vây quanh một nữ tử áo trắng. Nữ lang kia đoan trang từ thiện, xinh đẹp u tĩnh, đi lại trong mưa nhỏ, mi tâm chu sa quang hoa liễm diễm, trở thành Quan Âm nương nương được dân chúng dâng hương cúng bái.
Nữ tử kia ngẩng mặt lên, rõ ràng là Từ Thanh Viên.
Đỗ sư thái đột nhiên nói: “Cứ để nàng đóng vai Quan Âm đi.”
Phùng Diệc Châu lập tức nóng nảy: “Nàng ta may mắn, ta không phục!”
Giang sư thái cũng không muốn tiền tài cứ như vậy mất đi: “Sư muội, muội cũng không nên qua loa như vậy…”
Ánh mắt Đỗ sư thái lãnh đạm nhìn Phùng Diệc Châu: “Ngươi cũng có thể hoá trang thành Quan Âm thử xem, nếu so với Từ nương tử kia tốt hơn, ta tự nhiên sẽ chọn ngươi.”
– –
Mùng tám tháng tư, chính là ngày lễ Phật Đản.
Thịnh hội kéo dài suốt năm ngày, Tích Thiện Tự mở cửa cho thế nhân, mở cửa ở sau núi ra. Mười tám tầng địa ngục dũng mãnh tràn vào thế giới của người phàm phu, làm cho thịnh cảnh Nghĩa Ninh phường hàng năm lúc này dẫn tới vô số khách nhân leo núi.
Sơn môn từ từ mở ra, một thế giới mê ly hiện ra.
Bức họa được điêu khắc âm trầm đáng sợ hiện ra, có ác quỷ rút lưỡi, có cây vạn tuế lách mình vào. Sương khói lượn lờ bốc lên, dây xích kéo đầy đất, bọn họ bắt chước ra khỏi lồng hấp trong địa ngục. Mỗi người tiến vào nơi này đều phải đeo lên một mặt nạ ác quỷ, bắt chước giống như người trong địa ngục.
Ánh nến biến hoá kỳ lạ âm trầm, dân chúng Trường An lá gan đều lớn như nhau, sau khi đeo mặt nạ liền giương nanh múa vuốt, cười ha ha ha.
Các tiếng gào khóc thảm thiết đến từ bốn phương tám hướng, ác quỷ đeo mặt nạ đi khắp nhân gian, chỉ thấy núi đồng biển lửa, núi đao chảo dầu, càng đi vào trong, càng thêm dọa người.
Mười tám tầng địa ngục này mang theo tâm tư khuyên bảo thế nhân hướng thiện, làm rất sống động. Có dân chúng mang theo tiểu hài tử tới, tiểu hài tử bên cạnh đã sớm oa oa khóc lớn, khóc thành một đoàn, lắc đầu muốn đi ra ngoài.
Mà các đại nhân khuyên: “Đừng sợ, lát nữa có Quan Thế Âm nương nương cứu thế……”
Ma quỷ trong lúc đó, một tầng xe hoa chậm rãi đi tới. Trên xe nụ hoa sen thật lớn nở ra cánh hoa, một thân Quan Thế Âm nương nương trắng noãn ngồi ở trên đài sen, cầm trong tay một bình dương liễu sạch, vẩy cam lộ.
Bách quỷ dạ hành, chúng sinh đều khổ.
Quan Âm nương nương nghiêm mặt, dây ngọc rực rỡ, nàng là người duy nhất không đeo mặt nạ trong một đám quỷ. Dưới ánh nến xảy ra sự biến hoá kỳ lạ, chỉ thấy khuôn mặt nàng khoan thai điềm tĩnh, trong mắt mang theo sự từ bi thương xót, vạt áo thuận gió, vạn quỷ bất xâm.
Dân chúng kinh hỉ: “Quan Âm nương nương năm nay đẹp quá.”
Bọn họ như ong vỡ tổ xông về phía liễn xe: “Quan Âm nương nương, xin hãy chúc phúc cho ta!”
“Đừng chen lấn, ta tới trước!”
Trong tiếng hò hét hỗn loạn, các nữ lang Lương gia cùng lang quân đi theo bên cạnh lão phu nhân, hơi có chút hâm mộ nhìn nữ tử đang triển váy ngồi trong hoa kia. Lửa đêm lưu luyến, ánh nến yếu ớt, “Quan Âm” kia chậm rãi di chuyển theo xe, thật sự là giống như là thần thánh cao xa vời vợi, làm cho người ta không khỏi ngước nhìn lên.
Phùng Diệc Châu ghen tị giậm chân: “Có gì đặc biệt hơn người đâu.”
Yến Khuynh và Phong Nhược cùng các quan lại Đại Lý Tự thay đổi thường phục, đeo mặt nạ ác quỷ, cũng lẫn vào trong đám người. Những quan lại này cho rằng mình chỉ là hằng ngày đến chùa đình miếu quan, cũng không biết trưởng quan của mình đang tìm một cỗ thi thể gọi là Vệ Miểu.
Các quan lại cùng với dân chúng vui vẻ, cao hứng xông về phía “Quan Âm”, muốn được chúc phúc.
Yến Khuynh và Phong Nhược chen chúc trong đám người, không dám sơ suất. “Mười tám tầng địa ngục” đã mở, thi thể Vệ Miểu muốn động tay động chân trà trộn vào chùa miếu, hẳn chính là cơ hội này.
Biển người tấp nập, Yến Khuynh không ngừng đi qua đi lại xem xét những “ác quỷ” đeo mặt nạ hoặc được làm thành điêu khắc, bởi vì không ngừng va chạm với người khác, da thịt hắn ấm lên, trên trán chảy mồ hôi ròng ròng. Sau lưng hắn bị mồ hôi thấm ướt, nhưng khuôn mặt vẫn thanh nhã trầm tĩnh như cũ, làm cho người ta không nhìn ra hắn đang khó chịu.
Hắn nghiêng đầu dặn dò Phong Nhược: “Lát nữa thịnh hội kết thúc, ngươi đi tìm Từ nương tử, tối nay nhất định phải làm cho nàng nói thật…”
Đúng lúc này, một trận gió mạnh thổi qua, đèn đuốc trên đường tắt hơn phân nửa.
Bóng tối tràn tới, trong chốc lát trở nên yên tĩnh. Trong không khí u ám, đột nhiên có người phát ra tiếng sợ hãi thét chói tai: “Quỷ sống lại rồi, giết người, cứu mạng!”
Yến Khuynh đột nhiên quay đầu lại, xem Từ Thanh Viên có còn vẹn toàn hay không.