Trưa hôm đó, Vô Ảnh và Trúc Chi cùng nhau về nhà cô dưới sự chứng kiến của Thanh Lâm và Nhất Uy. Hai người bạn không hiểu Trúc Chi nghĩ gì lại đưa “thằng quỷ” đó về nhà. Trúc Chi mặc kệ hai người đó, vẫn tiếp tục leo lên xe của Vô Ảnh, trước khi đi còn nói với hai người một câu:
“Yên tâm đi, tui biết tui đang làm gì mà.”
Trúc Chi và Vô Ảnh đi khuất, Thanh Lâm liền trưng ra bộ mặt đưa đám nói với Nhất Uy:
“Không lẽ bộ ba của tụi mình còn cho thêm một thằng vô nhóm hả?”
“Mày đang ghen à?”
Thanh Lâm đau khổ:
“Ghen đâu mà ghen. Tao… Tao chỉ thắc mắc hai người đó làm gì mà bí mật, giấu giếm cả tụi mình.”
“Kệ nó đi, nó biết nó đang làm gì mà.”
Thanh Lâm và Nhất Uy quyết định về nhà Lâm dùng cơm trưa. Thầy hiệu trưởng cũng biết sự thân thiết của cả ba dạo gần đây, nhất là Trúc Chi. Theo thầy biết, con trai của thầy trước đây chưa từng thân thiết với đứa con gái nào, điều gì ở Trúc Chi đặc biệt đến mức trở thành bạn gái đầu tiên của nó thầy cũng rất tò mò.
Thầy hiệu trưởng ở nhà không nghiêm khắc như ở trường – đó là theo nhận định của Nhất Uy, thầy ở nhà vui tính hơn và đối xử với Nhất Uy như đối với con trai ruột của mình. Thầy thường hay hỏi han ba mẹ Nhất Uy, bởi lẽ họ là những người bằng tuổi và có quen biết với nhau.
Hôm nay, Nhất Uy thấy thầy có vẻ vui hơn mọi ngày. Cậu cũng không dám mở miệng hỏi han nhiều, chỉ có Thanh Lâm mở lời:
“Hôm nay có chuyện gì mà ba vui vậy?”
Thầy hiệu trưởng cười cười nói:
“Hôm nay ba có năm tấm vé người ta mời đi tham dự triễn lãm đồ cổ tại bảo tàng nghệ thuật của thành phố.”
“Bảo tàng lúc nào mình đi chẳng được.”
Thầy hiệu trưởng kiên nhẫn trả lời:
“Triễn lãm lần này không giống triễn lãm bình thường mình hay đi đâu. Ba có nghe bạn của ba nói, lần này toàn bộ đồ dùng trang sức của phi tần quan lại quý tộc thời nhà Lý – Trần đều được đem ra đấu giá. Hiếm có cơ hội như vậy, ba nhất định góp vui chút.”
“Bộ sưu tầm đồ sộ trong văn phòng làm việc của ba còn không đủ hay sao?”, Thanh Lâm mệt mỏi nói.
Thầy hiệu trưởng lắc đầu:
“Đương nhiên không đủ, con phải biết lần này có một chiếc gương đồng được đúc bởi dòng họ Lý, một trong ít dòng tộc xuất hiện rất sớm trong lịch sử Việt Nam ta. Những chiếc gương đồng này không phải dùng để giao thương buôn bán mà dùng để làm quà tặng cho những nhân vật quyền quý trong xã hội, và nghiễm nhiên chiếc gương đồng ấy Lý Chiêu Hoàng có một cái – chính là cái ba muốn có.”
Nhất Uy buột miệng hỏi:
“Chiếc gương đồng đó có gì đặc biệt hơn những gương đồng khác sao?”
“Không tính đến thời gian tồn tại của nó, ta chỉ nghe vài lời đồn xung quanh chiếc gương đồng ấy: Chiếc gương đồng soi được cả những ước muốn thầm kín của con người. Lý Chiêu Hoàng lúc qua đời được người ta truyền miệng lại: Khi ấy tóc bà đen nhánh, môi đỏ như son, má đỏ như hoa đào. Một số chuyên gia sử học có một vài kết luận liên quan tới gương đồng của bà, người ta đoán bà đã ước với chiếc gương đồng ấy để được trẻ mãi không già.”
Thanh Lâm tỏ thái độ gây gắt:
“Chuyện đó mà ba cũng tin sao?”
Thầy hiệu trưởng chột dạ nhìn đứa con trai đang nhìn mình với ánh mắt “không tin được ba là người mê tín dị đoan như vậy”, ông quên rằng Thanh Lâm là người cực kì bài trừ những chuyện không có thật trên đời này. Ông không muốn nó nghĩ mình là đồ mê tín dị đoan.
Nhất Uy lại tỏ ra quan tâm tới chiếc gương hơn, cậu hỏi thầy:
“Ngoài chuyện liên quan đến Lý Chiêu Hoàng, gương đồng còn những lời đồn nào không?”
Thầy hiệu trưởng thú thật với lòng mình rằng: Thầy thật sự vô cùng yêu thích Nhất Uy, thằng bé có những tố chất của một lịch sử gia. Món đồ cổ của ông không món nào mà thằng bé không biết cả, nhiều khi ông ước giá Nhất Uy mới là con ruột của ông thì hay biết mấy, hai cha con có thể cùng nhau luyên thuyên về đồ cổ cả ngày cũng không chán.
Thầy trả lời Nhất Uy:
“Ta nghe nói chiếc gương đồng này thực chất không được chôn cùng với Lý Chiêu Hoàng trong khi toàn bộ đồ trang sức của bà đều được mang theo. Thế nhưng cách đây không lâu, cở chừng hai tháng trở lại đây, một nhà khảo cổ đã khai quật được nó tại miếu Chiêu Hoàng, nó trồi lên trên nền đất. Thầy cũng rất muốn xem nó thế nào. Sao mấy đứa muốn đi chung với thầy không?”
“Ba nói mình có năm vé hả?”
“Con có thể đưa thêm cô bạn tên Chi của con đi theo, ta nghĩ con bé đó cũng sẽ thích.”
Thanh Lâm hỏi lại:
“Sao ba biết được?”
“Ta có nghe cô Ngọc dạy sử lớp con khen con bé có rất có tố chất, bài kiểm tra môn sử của nó không hề giống những bạn khác, thay vì học thuộc lòng bài học con bé có tư duy phân tích rất nhiều khía cạnh của lịch sử, đặc biệt những bài viết liên quan đến nhân vật nữ trong thời kỳ phong kiến của nước ta.”
Thanh Lâm không tin:
“Tụi con chưa hề biết đến bài viết nào ngoài mấy bài kiểm tra 15 phút rất bình thường. Hơn nữa mấy bài học liên quan đến lịch sử thế giới cận đại, vẫn chưa học vào bài lịch sử Việt Nam nữa.”
Thầy hiệu trưởng không thích vẻ mặt hồ nghi đó của Thanh Lâm, để chứng mình mình nói hoàn toàn là sự thật, ông đi lên lầu cầm bài kiểm tra của Trúc Chi có lời phê hẳn hoi của cô Ngọc xuống đưa cho Thanh Lâm.
Thanh Lâm bối rối đọc từng dòng và mắt trợn trừng kinh ngạc. Cậu đọc to tựa đề bài kiểm tra “Nhân vật lịch sử Việt Nam em yêu thích nhất, vì sao?”. Cậu nhớ cách đây vài ngày, cô có giao một đề bài không liên quan đến bài học lịch sử trên lớp, cô đơn giản muốn học sinh phát huy được đức tính tìm tòi lịch sử Việt Nam mà không dựa vào mấy bài đọc chán ngắt trong sách giáo khoa. Nếu bài văn hay sẽ được cộng điểm vào tiết kiểm tra chất lượng đầu năm sắp tới. Cậu làm một cách máy móc, nhân vật yêu thích của cậu chính là Nguyễn Trãi – một nhà chính trị, một nhà văn còn là một khai quốc công thần của triều đại quân chủ thời Hậu Lê trong lịch sử Việt Nam.
Càng đọc bài văn, cậu càng sửng sốt với độ hiểu biết của cô bạn mình về Lý Chiêu Hoàng cùng với những tâm tư tình cảm dành cho vị nữ hoàng duy nhất của lịch sử Việt Nam, bài văn rất hay và cảm động. Cậu liền đưa cho Nhất Uy đọc thử.
Thầy hiệu trưởng lúc này mới đắc ý nói:
“Bài viết rất hay đúng chứ, câu cú rõ ràng rành mạch, thời gian cũng cụ thể không sai một li. Ba rất muốn gặp con bé một lần, bửa đó đưa con bé theo luôn nhé.”
Thanh Lâm mặt đỏ bừng bừng, cậu hiểu lầm sang một hàm ý hoàn toàn khác: “Ba chịu con bé trở thành con dâu nhà mình.”, cậu thẹn thùng xấu hổ như một đứa ngốc.
Thầy hiệu trưởng và Nhất Uy cùng nhìn Thanh Lâm kì quái, trong đầu rõ ràng đang nghĩ thằng này bị điên.
Thanh Lâm hít một hơi rồi chốt lại:
“Vậy mình có bốn người: ba, con, thằng Uy và Ngân Chi, còn một vé nữa nên mời ai đây?”
“Còn một người nữa mà ba muốn gặp trực tiếp.”
Thầy hiệu trưởng thấy hiệu ứng ngạc nhiên của hai đứa con trai trước mặt liền cười rạng rỡ, thầy huỵch toẹt một hơi:
“Nhóc Minh con thầy Hóa ấy. Bài kiểm tra môn sử cũng rất chuyên sâu, có khi còn hơn cả Ngân Chi nữa. Hai đứa có tò mò nó viết về cái gì không? Nó dùng cả hai cặp giấy để nói về một hộp đựng trang sức của nữ quyến ngày xưa được làm từ gỗ trầm hương thôi đấy.”
Thanh Lâm gây gắt nói:
“Thằng ấy thì không được.”
“Có chuyện gì giữa hai đứa à?”, thầy hiệu trưởng tò mò hỏi.
Nhất Uy nhéo Thanh Lâm một cái, cậu muốn cậu ấy tỉnh táo một chút, không nên đem tư thù cá nhân vào trong công việc. Huống hồ Vô Ảnh chưa làm gì có lỗi với Thanh Lâm, hắn còn từng cứu Tuấn Tú một mạng, còn cứu những người có nguy cơ bị Mộng Quỷ giết chết.
Thanh Lâm sợ hai người biết mình đang ghen tuông với Minh vì sự thân thiết không cần thiết giữa cậu ta và Trúc Chi nên giả vờ nói qua loa:
“Khi nào mình đi dự triễn lãm?”
“Chủ nhật tuần sau. Mọi chi phí thầy lo, mấy đứa cứ yên tâm.”
Vô Ảnh và Trúc Chi vừa đến nhà cô đã nghe tiếng bụng của Vô Ảnh ré lên, gã ngờ nghệch nhìn cô cười cười, cô căm tức liếc gã. Cô giúp kèm gã học tập bây giờ còn phải lo luôn cái bụng đói của gã. Vô Ảnh tỏ ra vô tội:
“Tại thằng này nó yếu quá, chứ anh đâu có dễ đói như nó.”
Trúc Chi mặc kệ gã, cô ném cặp sách sang một bên đi thẳng vào trong bếp, lôi mớ đồ ăn Tuấn Tú đã nấu sẵn hồi sáng ra hâm nóng lại. Vô Ảnh biết điều ngồi im tại chổ chực chờ Trúc Chi dọn đồ ra ăn. Cô không chịu nổi thái độ đó của gã suýt nữa đã đánh cho hắn một trận tơi bời: Ăn chực còn không biết điều phụ cô dọn chén bát ra.
Vô Ảnh không im được lâu, gã nói cho Trúc Chi biết một bí mật động trời:
“Dạo gần đây, anh nghe được vài lời đồn của mấy đứa nhóc ma quái trong trường, biết là gì không?”
Trúc Chi giả vờ không quan tâm nhưng tai dỏng lên nghe ngóng, Vô Ảnh biết được điều đó nên nói:
“Dạo gần đây xuất hiện một hiện tượng kì quái nghe đâu có liên quan đến Thuồng luồng tinh trong truyền thuyết.”
“Anh biết về Thuồng luồng tinh sao?”
“Trận chiến đó quá đỉnh, sao anh không biết được. Anh cũng thuộc loại sừng sỏi trong giới quỷ tộc chứ bộ.”
Trúc Chi chề môi khinh bỉ:
“Quỷ mà cũng có giới quỷ tộc nữa hả?”
“Người có giới quý tộc sao bọn quỷ tụi anh không có được. Anh nói cho em biết, giới quỷ tộc tức là một bộ phận quỷ đẳng cấp đó cô em bé bỏng à.”
“Ta lần đầu được nghe có giới quỷ tộc đấy.”
Giọng nói này của Huyết Yêu, hắn đang đứng thù lù đằng sau lưng Vô Ảnh làm gã nhảy dựng lên vì giật mình. Gã quay đằng sau thấy Huyết Yêu đứng đó liền trưng bộ mặt sầu thảm liên tục đá lông nheo với Huyết Yêu.
Huyết Yêu chạm tay vào đỉnh đầu của Vô Ảnh, một luồn ánh sáng màu đỏ phát ra từ lòng bàn tay của Huyết Yêu truyền vào đỉnh đầu của gã, Trúc Chi lo hắn sẽ làm gì với Vô Ảnh liền đứng dậy tính can ngăn đã bị một lực vô hình ngăn lại. Vô Ảnh bất lực kiểu như đang nhắm mắt xuôi tai.
Khoảng được một phút Huyết Yêu liền buông Vô Ảnh ra, lúc này Trúc Chi mới cử động được, cô nhìn hắn đầy trách cứ. Huyết Yêu mặt kệ bộ dạng giận dữ của cô, hắn ngồi xuống gần Trúc Chi thuận tiện uống luôn ly nước bên cạnh cô.
Vô Ảnh không biết nên hỏi hắn đã làm gì gã không, gã thật sự hy vọng Huyết Yêu rút linh hồn gã ra khỏi thể xác này, nhưng xem ra gã đã lầm, bằng chứng gã vẫn còn đang trong cơ thể của “thằng yếu bóng vía” này.
Trúc Chi nói với Huyết Yêu, điệu bộ rõ ràng không được vui cho lắm:
“Anh có định nói với tui anh vừa làm gì Vô Ảnh không?”
Huyết Yêu lườm Trúc Chi:
“Cô có vẻ thân thiết với nó nhỉ?”
Vô Ảnh đâm chọt một câu:
“Hai đứa em mới kết nghĩa bằng hữu, cũng đã uống máu ăn thề với nhau rồi.”
Huyết Yêu quay mặt nhìn Trúc Chi muốn chắc chắn lại điều Vô Ảnh vừa nói, Trúc Chi thật tình phân bua:
“Kết nghĩa bằng hữu thì có, chưa uống máu như anh ta nói.”
“Tụi em tính uống máu sau.”, Vô Ảnh bướng bỉnh nói thêm.
Huyết Yêu hết kiên nhẫn với Vô Ảnh, hắn nói:
“Vừa nảy, ta xem thử linh hồn của cậu bé này đang ở đâu. Ta rất ngạc nhiên vì không thấy phần linh hồn của cậu ta trong thể xác này.”
“Không thể nào.”, Vô Ảnh gào lên, “Em thề với anh, em chỉ nhập xác thằng ôn này chứ không hề làm gì với linh hồn nó cả, em còn không biết tại sao mình lại bị nhốt chung với thân xác này nữa đây.”
“Rất hiếm. Ta chỉ gặp một trường hợp linh hồn chính chủ không muốn sống trên dương gian nữa nên ta đã kí gởi một linh hồn khác, ta nhắc lại linh hồn đó phải có cơ duyên với thể xác đó mới được, có như vậy linh hồn đó mới tồn tại mãi mãi trong thể xác đó.”
Trúc Chi biết hắn đang nói tới mình và Ngân Chi, thật sự Ngân Chi đã muốn chết đi vì cô bé không chịu nổi áp lực khi sở hữu đôi mắt âm dương, cô bé đã chọn cái chết, Huyết Yêu đã kí gởi linh hồn vẫn còn muốn sống của cô vào đó, thế nên cô mới sống trong thân xác của Ngân Chi mãi mãi, nếu thể xác này chết cô cũng vì thế mà chết theo.
Huyết Yêu nói tiếp:
“Trường hợp của ngươi đặc biệt ở chổ: không ai ký gởi linh hồn của ngươi vào khối thân thể này, hơn nữa linh hồn của thằng bé đã đi đâu nếu như cậu ta chưa từng đối mặt với cái chết?”
Trúc Chi kể lại cho Huyết Yêu nghe về chuyện người mẹ ma của Minh có một lần tìm cách giết cậu ta, tại thời điểm đó cậu ấy suýt chết. Mặt Huyết Yêu đầy suy tư, hắn nói:
“Ta phải đi xuống âm phủ một chuyến nữa rồi. Các ngươi biết đấy, dạo gần đây cường độ giáp mặt giữa ta và Địa mẫu còn nhiều hơn cả việc Hắc Bạch Vô Thường đi bắt ma nữa.”
“Địa mẫu là ai?”, Trúc Chi buột miệng hỏi.
“Nói về thân thế của bà ta chắc tới rạng đông còn chưa hết. Hai người chỉ cần biết Địa mẫu chỉ đứng sau Diêm vương, bà ta là người chịu trách nhiệm phán xét những linh hồn có được đầu thai hay không.”
Như chợt nhớ ra điều gì đó, Vô Ảnh mặt lạnh như tờ hỏi Huyết Yêu:
“Khoan. Ý anh nói là ngộ nhỡ linh hồn thằng ôn này không muốn trở về thể xác của nó thì em vĩnh viễn bị nhốt trong này hả?”
“Ta e là vậy.”
“EM KHÔNG MUỐN.”, Vô Ảnh gào lên thảm thiết, “Anh giúp em đi, rồi anh bắt em đi đâu cũng được, em không muốn mang hình hài một thằng xấu trai như vầy đâu.”
Trúc Chi thấy mặt hắn thảm thương như vậy nhưng vẫn không nhịn được, cô cười vang. Vô Ảnh xị mặt ngó hết Trúc Chi sang Huyết Yêu.
Trúc Chi thấy thế liền an ủi:
“Minh cũng đâu có xấu gì đâu tại anh đòi hỏi cao quá.”
“Nhưng nó yếu lắm, nó yếu như sên.”, Vô Ảnh nói bằng giọng buông xuôi tất cả cho dòng đời đẩy đưa.
Huyết Yêu bực bối ném một nụ cười khẩy sang phía Vô Ảnh, hắn nhấn mạnh:
“Ngươi mạnh lắm chắc.”
“Em đã đánh thắng Mộng Quỷ mà sao không mạnh.”
“Nhắc mới nhớ..”, Huyết Yêu buông đũa xuống nhìn trực diện Vô Ảnh, hắn cau mày, “Ta đã từng nói nếu còn bắt gặp ngươi trong hình hài của Minh, ta sẽ cho ngươi tan biến luôn.”
“Anh tha cho em đi, đâu phải em muốn đâu, em lực bất tòng tâm mà.”
Trúc Chi muốn gợi chuyện để phân tâm Huyết Yêu, cô không muốn hắn làm gì Vô Ảnh trong lúc này, kể ra hắn cũng là một con quỷ đáng thương, còn đáng thương ở đâu thật sự Trúc Chi chưa nghĩ ra. Cuối cùng Trúc Chi vẫn không nghĩ ra được nên nói gì với Huyết Yêu nên cũng ngậm cục lơ mà nhìn hắn.
Huyết Yêu cuối cùng cũng chịu nhượng bộ:
“Các ngươi đúng là tìm chuyện cho ta làm, ta đã có đủ mọi thứ rắc rối rồi còn ôm đồm luôn việc giải quyết tâm tình cho một con quỷ nữa.”
Huyết Yêu ăn cũng xong, trước khi biến mất hẳn hắn nói nghiêm túc với Vô Ảnh:
“Tạm thời ta đi giải quyết một số chuyện, mặc dù ta ghét phải nhờ vả một con quỷ như ngươi, nhưng niệm tình cô ấy đối tốt với ngươi, trong thời gian ta không có ở đây ngươi phải bảo vệ cô ấy chu toàn.”
Vô Ảnh giơ ba ngón tay lên trời buông lời thề:
“Em thề với anh, cho dù thịt nát xương tan cũng bảo vệ cô ấy chu toàn.”
Vô Ảnh vừa nói xong, một làn khỏi màu đỏ bao trùm lấy hắn và Huyết Yêu, làn khói ấy nâng cả hai lên cao. Vô Ảnh ngạc nhiên nhìn Huyết Yêu, hắn đang cười khoái chí. Khi cả hai hạ xuống đất, hắn liền nói:
“Lời thề bất khả bội. Ngươi đừng mong bội lời thề, ngươi biết kết cục đang đợi ngươi phía trước là gì rồi đấy.”