Thị Liễu cảm thấy cái tên Nguyên Lực rất hay. Bà nhìn Diệu Khang đầy cảm kích, rất muốn làm gì đó cho ân nhân cứu mạng. Nhưng gã chỉ cười nhẹ nhàng, xoa đầu Nguyên Lực thêm một cái, rồi chầm chậm bước ra ngoài. Gã ngó vào khoảng không đằng trước nhà, hình như đang chờ cái gì đó xuất hiện.
“Cái gì đó” thật sự đang chạy hồng hộc về phía căn nhà. Đó là một người đàn ông khoảng hai mươi tuổi, là chồng của Thị Liễu đang chạy thụt mạng, mồ hồi đầy mặt, khuôn mặt trắng bệt vì mất sức. Phía trước còn có một con bướm nhỏ bay phấp phới như đang dẫn đường cho người chồng. Thì ra Diệu Khang đã thả con bướm đi gọi người chồng về đây.
Lý Linh nhìn thấy Diệu Khang cũng đoán được người này chính là người đã gởi con bướm kia đến báo cho mình tình hình của vợ. Anh ta chào Diệu Khang rồi chạy một mạch vào bên trong nhà. Anh ta thấy vợ của mình bình an, còn đứa nhỏ đang nằm trong khăn trùm trên tay vợ mình vẫn còn khóc oe oe, tiếng khóc của nó khiến tâm trạng bức bối của anh ta từ nảy đến giờ tan biến trong phút chốc.
Lý Linh đến ngồi cạnh vợ mình, muốn ôm lấy nàng ấy, cũng muốn xin lỗi vì bản thân không ở bên cạnh khi nàng gặp chuyện. Mãi đến khi com bướm nhỏ đậu trên vai anh, đột nhiên nói rõ tiếng người, thì anh mới hoảng sợ và chạy về nhà. Ban đầu anh còn tưởng nó bị quỷ ma xui khiến, nhưng nhớ ra vợ mình đã gần sinh, phải nhanh về trước, rồi tính sao. Lúc đó anh ta không còn đủ minh mẫn duy xét nhiều nữa.
Diệu Khang nhìn hai vợ chồng đang thút thít bên cạnh nhau, gật đầu vui mừng, xem ra gã đã không cứu lầm người. Gã rút ra một thanh kiếm bằng sắt dài bảy thước, biến nó thành kim khâu nhỏ xíu, tiến tới gần thành giường và đặt vào lòng bàn tay của Thị Liễu. Gã nói:
“Đây là thần vật. Nó sẽ bảo vệ gia đình của cô, bảo vệ thằng bé Nguyên Lực. Bởi vì bé con vẫn còn chưa đủ cứng cáp, rất có thể sẽ gặp nguy hiểm nữa. Có một ngày ta sẽ quay trở lại lấy nó. Hai người hãy đảm bảo cây kim này được an toàn cho đến khi ta quay lại lấy nó.”
Lý Linh và Thị Liễu chưa kịp nói cảm ơn thì Diệu Khang đã biến mất. Suốt hai mươi năm qua, họ vẫn luôn bảo vệ kim khâu như một món đồ quý giá nhất của họ. Bây giờ Diệu Khang quay lại, ắt hẳn muốn lấy lại thần vật khi ấy đã đặt lại trong bàn tay của bà. Có điều gã không già đi chút nào cả, gương mặt vẫn tuấn mỹ như hai mươi năm trước, vì thế trong một thoáng bà mới không nhớ ra ngay, bà cứ tưởng gã sẽ già đi giống như vợ chồng bà.
Thị Liễu chạy vào bên trong gọi chồng cùng ra gặp ân nhân cứu mạng. Lý Linh mời Diệu Khang vào nhà, đãi trà bánh, điệu bộ cung kính vô cùng. Bà vợ càng chăm sóc Diệu Khang hơn, nói rằng mình mang một cái nợ ân tình lớn, không cách nào có thể báo đáp.
Diệu Khang lúc này mới không khách sáo đòi hỏi:
“Ta đến đây lấy lại cây kim mà ngày trước đã để lại. Hai mươi năm đã đủ rồi. Nó không thể tiếp tục ở lại đây, nếu không tính mạng của hai người có thể gặp nguy hiểm.”
Nguyệt Trinh liếc mắt nhìn Diệu Khang, không hiểu giữa họ đã xảy ra chuyện gì. Chỉ thấy thái độ cung kính của hai người liền tự hiểu có lẽ chàng trai này đã giúp đỡ họ thứ gì đó quan trọng.
Thị Liễu mang hộp đựng kim khâu ra đưa cho Diệu Khang, nhưng khi mở hộp ra lại thấy trống rỗng. Thị Liễu kinh hoàng đưa mắt nhìn sang chồng mình. Lý Linh lúc này cũng hoảng sợ không kém. Thứ quan trọng như thế họ luôn bảo vệ gắt gao, làm sao có chuyện bị đánh mất.
Diệu Khang không tỏ thái độ, nhưng Nguyệt Trinh thì không giữ được bình tĩnh nữa. Nàng nói huỵch toẹt ra:
“Cái kim khâu đó là thần vật, sao hai người lại để mất nó như thế.”
Diệu Khang hơi bất ngờ khi Nguyệt Trinh đoán ra cây kim chính là thanh kiếm của Thánh Gióng nhanh thế. Có lẽ nàng đã tự suy đoán qua tình hình, cũng vì gã hứa sẽ đưa nàng đi lấy lại thần vật.
Thị Liễu lập tức quỳ xuống, khuôn mặt lộ rõ sự hoảng sợ. Họ đã làm mất cây kim đáng ra phải dùng cả tính mạng đảm bảo nó được an toàn. Nếu không nhờ thần vật, Nguyên Lực đã chết không biết bao nhiêu lần. Không biết Diệu Khang có trừng phạt họ vì cái tội làm mất thần vật hay không.
Diệu Khang đỡ Thị Liễu dậy, ra hiệu cho cả hai vợ chồng cùng ngồi xuống, gã không quen với việc nhìn người khác quỳ lạy xin tha như thế. Gã hỏi:
“Nguyên Lực đâu? Ta không thấy thằng bé? Nó hẳn đã lớn tướng rồi nhỉ? Chắc cũng là chàng trai hai mươi tuổi rồi.”
Thị Diệu vội vàng trả lời:
“Nguyên Lực nhận được thần khí của ngài, nó quả nhiên trở thành một người tài giỏi. Nó đang theo một người thầy giỏi lắm. Nghe đâu ông ta vừa nhìn đã vừa mắt nó. Thú thật tôi vẫn chưa có cơ hội nhìn thấy sư phụ của nó.”
Diệu Khang nói, nhưng mắt không nhìn hai vợ chồng, mà nhìn cái hộp trông không trên bàn:
“Nguyên Lực trở thành người tốt, đúng chứ? Khi ta cứu nó sống lại từ trong bụng của cô, ta luôn mong nó trở thành người tốt. Nó đã biệt tích bao lâu rồi?”
Thị Liễu kinh hãi nói:
“Làm sao ngài biết nó đi biệt tích?”
Diệu Khang trả lời:
“Ta nhìn căn nhà nhỏ này thì đoán được thôi. Nếu thằng bé sống ở đây, làm sao chỉ có một gian phòng ngủ cho hai người hả, bộ thằng bé sẽ ngủ trong gian bếp chặt hẹp kia sao?”
Thị Liễu bùi ngùi xúc động, vùi mặt vào lòng bàn tay, không biết phải nói sao cho Diệu Khang biết tình hình. Nguyên Lực rất trầm tính, ít giao du với người ngoài. Sau một cơ duyên với sư phụ, nó đã cuốn gói ra đi theo người ấy, đến bây giờ đã mười một năm, vẫn chưa trở lại.
Diệu Khang nói:
“Nguyên Lực đã cầm kim khâu rời đi. Ta nghĩ ta nên tìm cho được thằng bé ấy đã. Thanh kiếm quyền năng của Thánh Gióng mà lộ ra ngoài một chút, ai biết được sẽ có chuyện gì xảy ra.”
Nhắc đến Nguyên Lực, y đã xuất hiện trước cửa nhà, lần đầu kể từ mười một năm trước. Lúc này Nguyệt Trinh mới nhận ra Nguyên Lực này chính là truyền nhân mà Nguyên Sâm ưa thích. Dù y chỉ mới xuất hiện bên cạnh lão, nhưng y vượt trội nhất, lại được lòng lão nhất.
Nguyệt Trinh đã âm thầm quan sát những tên thuộc hạ của Nguyên Sâm, trong đó có cả Nguyên Lực. Nàng cẩn thận nhìn y, lại không biết nên nói với Diệu Khang rằng y rất nguy hiểm hay không.
Nguyên Lực rất lãnh đạm, nếu không nói thẳng là lạnh lùng. Mười một năm gặp lại đấng sinh thành, nhưng đến một câu chào cũng chẳng có, chứ đừng nói một cái ôm thâm tình.
Thị Liễu bật khóc khi thấy cậu con trai đã cao lớn và trưởng thành như thế. Bà sà vào lòng Nguyên Lực nức nở trong ngực y. Bà rất nhớ y, nhưng vì sự nghiệp công danh mà y rời nhà từ sớm, bà cũng chẳng biết tung tích của y, có nhớ cũng chẳng thể nào gặp, cũng chẳng biết gửi thư đi nơi nào, thế nên bà luôn luôn chôn giấu nỗi nhớ nhung vào trong lòng. Giờ đây gặp được y, bà muốn ôm lấy y cho thỏa nỗi lòng mình bấy lâu. Người cha lặng lẽ ngồi bên cạnh, ông không khóc, chỉ nhìn hai mẹ con rồi thở dài.
Thị Liễu khóc một hồi mới giới thiệu Diệu Khang với Nguyên Lực. Rằng gã chính là vị thần tiên năm xưa đã cứu giúp mẹ con bà, nhờ vậy Nguyên Lực mới chào đời và bình an lớn lên như thế này.
Nguyên Lực rõ ràng không quan tâm mấy khi Thị Liễu nói Diệu Khang chính là người đã cứu sống y cùng mẹ của mình hai mươi năm trước. Y chỉ im lặng đứng đó, nhìn chằm chằm cái hộp trống không trên bàn, trên mặt lộ ra tia chột dạ khó mà nhìn thấy, nhưng với đôi mắt tinh ranh của Diệu Khang thì gã chỉ cần vài giây đã nhìn ra. Gã càng khẳng định chắc chắn suy đoán của mình hơn.
Diệu Khàng giả vờ hỏi Nguyên Lực:
“Nguyên Lực có biết cây kim trong cái hộp biến đi đâu rồi không?”
Nguyên Lực tránh ánh mắt của Diệu Khang, cũng từ chối trả lời. Thị Liễu nhìn thấy thái độ ấy thì biết những gì Diệu Khang suy đoán trước đó đều đúng. Rằng đứa con trai ngoan của bà là người đã lấy thần vật. Bà trách cứ y:
“Con đã lấy nó đi ư? Mẹ đã nói nó rất quan trọng kia mà. Mẹ đã nói chúng ta phải đặt nó hơn cả tính mạng kia mà. Sao con lại làm như vậy hả con?”
Thị Liễu quay sang Diệu Khang, chấp hai tay trước ngực, đau khổ nói:
“Con dại cái mang. Bụt làm ơn đừng trừng phạt thằng bé, hãy trừng phạt tôi. Là tôi, tất cả là tại tôi dạy con không nghiêm.”
Nguyên Lực rút thanh kiếm ra, y chỉa thẳng mũi kiếm vào mặt Diệu Khang và nói với vẻ đe dọa:
“Ngươi sẽ không có lấy một cơ hội đụng đến sợi tóc của họ đâu.”
Diệu Khang không giấu được buồn bã mà nói:
“Sự vô ơn nho nhỏ này cũng chẳng nhầm nhò gì. Trước đây ta đã gặp nhiều tình huống như thế.”
Nguyệt Trinh siết bàn tay Diệu Khang dưới gầm bàn. Nàng cố nói với Diệu Khang bằng ánh mắt, rằng nàng sẽ không bao giờ vô ơn với gã như tên kia. Gã cảm thấy được an ủi phần nào, cứ mặc cho nàng nắm lấy tay của mình.
Cuối cùng Diệu Khang nắm lấy tay của Nguyệt Trinh đứng dậy. Gã nói:
“Coi như ta chưa đến đây. Nhưng thần khí nhất định phải trả lại cho ta.”
Diệu Khang cùng Nguyệt Trinh rời đi, gã còn nghe được giọng nói đầy trách móc mà bà mẹ đang nói với con mình:
“Sao con lại đối xử với ân nhân cứu mạng của mình như vây? Sao…”
Những lời sau đấy Diệu Khang không nghe thấy. Trên đường Diệu Khang có kể lại tình hình mẹ Nguyên Lực khi ấy cho Nguyệt Trinh nghe. Từ thái độ vô ơn kia, nàng tỏ ra bất bình thay gã. Nàng rất muốn tát cho Nguyên Lực kia một cái cho bỏ ghét, nếu được thì nàng muốn tát đến mười cái.
Sự đáng yêu đó của Nguyệt Trinh khiến Diệu Khang bật cười thích thú. Gã chưa từng trai qua cảm giác ấy, cảm giác có người đồng cảm với cảm xúc của gã ấy. Thật tuyệt vời làm sao.
Nguyệt Trinh hứa chắc nịch:
“Ta sẽ không rời khỏi ngài. Ít ra khi ta làm xong nhiệm vụ giúp chủ nhân, ta sẽ tìm đến ngài, ở bên cạnh ngài, suốt cả đời cũng được.”
“Nàng hứa? Nàng có biết ta là loại người nào không mà lại trao thân gởi phận như vậy.”
“Mặc dù ta và ngài mới biết nhau chưa được một ngày, nhưng ta biết ngài là người tốt, đáng để ta gởi tình cảm. Có điều ta thật sự phải làm xong vài chuyện mới có thể yên tâm đến bên ngài.”
Diệu Khang nắm tay của Nguyệt Trinh, cùng nhau đi về phía cây cổ thụ già. Lúc này gã mới tựa trán của mình vào trán của nàng, nhẹ nhàng nói:
“Được rồi. Ta với nàng đi lấy thần vật tiếp theo đi.”
“Nhưng chẳng phải nó đã bị mất rồi ư?”
Diệu Khang lắc đầu. Gã tựa lưng vào cây cổ thụ và nói:
“Vẫn còn roi sắt của Thánh Gióng, thứ này khó lấy hơn, nhưng ta vẫn có thể giúp nàng. Có điều, ta phải đến đó một mình. Nàng biết đấy, người ta sắp gặp là một tên hơi lạnh lùng và hắn sẽ không chịu đưa cho ta roi sắt nếu có mặt nàng.”
“Ai vậy?”
“Huyết Yêu.”
Nguyệt Trinh kinh ngạc:
“Thần giữ của Huyết Yêu?”
“Nàng cũng biết đến danh của hắn ư?”
Nguyệt Trinh gật đầu, nhưng không nói thêm về Huyết Yêu. Họ thống nhất ba ngày sau sẽ gặp nhau tại ái tình hồng trần, sau khi Diệu Khang lấy được roi sắt từ chổ Huyết Yêu. Nhưng Diệu Khang đã không có cơ hội đưa cho nàng. Ngay khi gã định chạy đến ái tình hồng trần thì một chuyện kinh khủng đã xảy ra: Tiếng khóc của Thị Liễu vang vọng khắp nơi, khiến lòng gã rối bời đến mức đành lỡ hẹn với Nguyệt Trinh.
Diệu Khang nhanh chóng đến nhà của Thị Liễu. Gã vừa đặt chân vào nhà thị, mùi máu tanh phả vào sóng mũi của gã khiến gã khịt mũi vài cái. Chỉ vài giây sau, gã nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng: Cả hai vợ chồng thị bị giết rất dã man, huyết nhục mơ hồ, căn nhà phủ đầy máu của cả hai, ngay cả đến thần tiên như gã cũng cảm thấy nó quá rùng rợn.
Chuyện gì đã xảy ra, ai lại ra tay giết người dã man như vậy. Hai người kia chỉ là đôi vợ chồng người phàm bình thường. Diệu Khang ngồi xuống cạnh thi thể của Thị Liễu, lật ngược bà lên, nhìn kỹ vết chém trên lưng của bà.
Diệu Khang tự nói với chính mình:
“Đây không phải do thần vật gây ra sao? Có người đã biến kim khâu thành thanh kiếm sắt và giết chết họ. Ai? Là ai mới được.”