Diệu Khang không thể cứu người đã chết. Gã lắc đầu, đau lòng chuẩn bị dọn sạch hai thi thể và đem họ đi chôn, coi như giúp họ việc cuối cùng. Sau đó gã sẽ phải xuống âm phủ một chuyến, gã muốn gặp linh hồn của hai vợ chồng nhà họ Lý, muốn biết kẻ đã giết chết họ rút cuộc là ai. Nếu ngay cả linh hồn của họ cũng chẳng còn, thì cách duy nhất mà gã có thể nghĩ ra ngay lúc này chính là tìm cho ra Nguyên Lực và hỏi xem người đang giữ thanh kiếm sắt ấy là ai. Kẻ đó có thể là hung thủ giết người.
Diệu Khang chẳng mắc công tim kiếm Nguyên Lực đâu. Bởi vì y vừa xuất hiện ngay sau đó. Trên tay y vẫn còn cầm thanh kiếm dính đầy máu, đôi mắt hoang dại nhìn Diệu Khang như muốn giết chết gã. Chẳng mất nhiều thời gian lắm, gã đã nhận định được người giết chết đôi vợ chồng kia chính là Nguyên Lực. Vì lý do nào đấy mà y phát điên và giết chết cha mẹ mình.
Diệu Khang muốn Nguyên Lực bình tâm trở lại, gã đưa tay định nắm lấy cổ tay cầm kiếm của y, nhưng bị y mạnh bạo hất sang một bên. Đôi mắt của y dính chặt trên hai xác chết cha mẹ đang nằm đó, trên mặt xuất hiện gân xanh và đôi mắt đã đỏ ngầu. Y hiểu lầm Diệu Khang là người giết chết họ. Bởi vì gã là người còn lại ở hiện trường.
Nguyên Lực hướng mũi kiếm vào trái tim của Diệu Khang và hét lên:
“Chỉ vì làm mất kim khâu chết dẫm kia mà ngươi nỡ lòng giết chết họ ư?”
Diệu Khang nghiêm túc đáp:
“Ta không giết họ.”
“NÓI DỐI.”
Vừa dứt lời, Nguyên Lực lao vào chém Diệu Khang một đường hướng từ đỉnh đầu xuống, và gã né được trong gan tấc. Y vẫn chưa buông tha và bay lên chém loạn một hồi, muốn đâm Diệu Khang nhiều nhát để phát tiết. Trên môi y nở một nụ cười quái dị. Diệu Khang không ngờ thanh kiếm sắt ấy trong tay y lại trở nên thuần thục đến thế.
Diệu Khang chỉ né mà không hề đánh trả, sợ sẽ khiến Nguyên Lực bị thương. Nhưng điều đó chỉ khiến y nổi điên hơn và đâm trúng gã một nhát. Y dịch chuyển ra đằng sau gã và đâm xuyên qua người gã một nhát. Khi y rút kiếm ra, Diệu Khang rú lên đau đớn và ngã quỵ xuống đất.
Diệu Khang nhận ra việc nhân nhượng với Nguyên Lực là một sai lầm. Gã không ngờ y lại ra tay độc ác như thế, chưa kịp truy ra hung thủ thật sự, lại ra tay với ân nhân cứu mạng của mình như thế này. Gã thoáng nhìn qua hai thi thể của vợ chồng Thị Liễu, thầm đau lòng khi chưa kịp chôn cất họ tử tế.
Một phút lơ đãng đó của Diệu Khang lại tạo cho Nguyên Lực một cơ hội thứ hai. Khi gã chưa kịp hoàn hồn đã nhìn thấy Nguyên Lực phóng tới lần nữa, nhất định thanh kiếm ấy sẽ đâm xuyên qua cổ của gã nếu trông tránh được. Tốt nhất bây giờ gã nên chuồn khỏi đây trước, rồi tính sau. Gã đành ôm bụng bị thương, dùng một chút thần lực còn sót lại, dịch chuyển đến ái tình hồng trần.
Diệu Khang bị thương khá nặng, chỉ một vết đâm lại khiến gã gần như cạn kiệt sức lực. Gã rơi xuống đất tạo một âm thanh rất lớn, thân thể đầy máu nằm bất tỉnh dưới gốc cây cổ thụ già.
Nguyệt Trinh theo lời hẹn đã chờ Diệu Khang ở đây được hai ngày rồi. Nàng đang ngồi trên chiếc ghế được làm bằng gỗ mà Diệu Khang đã biến ra, thì ghe được âm thanh lớn. Nàng nhanh chóng tiến về phía bên kia cây cổ thụ già xem sao.
Nguyệt Trinh kinh hoàng ôm lấy Diệu Khang, trên người gã toàn máu và nó không hề có giấu hiệu tự lành lại. Thì ra vết thương có độc, nên gã mới không thể vận khí giúp nó lành lại, nhưng chỉ âm tà độc mới có thể khiến gã trở nên thế này. Rút cuộc kẻ đã hạ thủ với gã là ai, và kẻ này nhất định biết điểm yếu của thần tiên là gì. Nhưng nàng không có cách cứu sống gã. Đây là loại độc không có thuốc giải, trừ phi có mười trái tim tươi của con người, và vài y liệu khác mà ả không biết.
Nguyệt Trinh nhìn Diệu Khang đang từ từ chết dần chết mòn đi, môi gã đã tìm tái. Chưa bao giờ nàng cảm thấy hoảng sợ như lúc này. Nhìn người đàn ông đang từ từ chết đi, trái tim của nàng đau nhói. Nàng phải làm gì đó, nhưng vì cứu gã lại giết chết mười người vô tội, liệu gã có tha thứ cho nàng hay không.
Nguyệt Trinh quyết định đưa Diệu Khang tìm sự giúp đỡ. Nàng lại không biết ai ngoài Y Nguyên cả. Nhưng từ đây đến chổ quỷ vương thật sự quá xa, không thể dịch chuyển một lần là đến được. Suy xét một hồi, nàng quyết định đặt Diệu Khang trước miếu ông tơ bà Nguyệt và thắp một nén nhang cúng bái. Hy vọng đã là thần tiên thì họ sẽ giúp đỡ lẫn nhau.
Nhưng người xuất hiện không phải ông Tơ bà Nguyệt, mà một tên nam nhân trẻ tuổi, có mái tóc đỏ rực. Khi ấy Nguyệt Trinh không biết hắn chính là Huyết Yêu, mãi đến sau này nàng mới biết. Hắn ngồi xuống cạnh Diệu Khang, bắt lấy mạch tượng của gã, rồi cau mày.
Nguyệt Trinh hỏi han:
“Đó có phải là âm tà độc không, loại độc có thể giết chết đám thần tiên ấy?”
Tên tóc đỏ liếc nhìn Nguyệt Trinh, hắn không trả lời nàng, mà lại hỏi câu hỏi khác:
“Có biết ai đã hạ độc này hay không?”
Nguyệt Trinh lắc đầu:
“Không. Ta không cùng đi với chàng ấy. Chàng ấy sẽ không chết, đúng chứ?”
Huyết Yêu trầm ngâm một hồi lâu rồi mới trả lời:
“Dạo gần đây có người cố giết chết những người được Diệu Khang ban cho điều ước. Ta đang điều tra vụ này, không ngờ hung thủ lại ra tay với Diệu Khang.”
Huyết Yêu thấy Nguyệt Trinh đang cầm lấy tay của Diệu Khang sau khi nghe được tiếng rên rỉ đầy đau đớn của gã. Hình như độc tố đang từ từ thâm nhập khiến gã đau đớn như thế. Nàng thì thầm vào tai gã:
“Chàng sẽ không sao.” Sau đấy Nguyệt Trinh quay sang nhìn Huyết Yêu, nàng bắt đầu vừa nói vừa khóc: “Chàng ấy sẽ không chết đúng chứ? Âm tà độc chỉ được giải nếu ăn mười trái tim tươi của con người và chàng ấy sẽ không thèm làm điều đó đâu. Chàng ấy là người tốt, chàng ấy không đáng bị như vậy.”
Huyết Yêu không muốn an ủi một kẻ lạ mặt, nhưng nhìn thấy nàng ta vì Diệu Khang mà khóc lóc thảm thiết như thế, cũng dịu giọng trả lời:
“Không sao. May mà loại độc này không phải âm tà đọc. Nó chỉ giống với âm tà độc thôi. Ta có thể chữa trị cho đệ ấy, nhưng ta cần đưa đệ ấy ra khỏi nơi này. Cô chính là nhân tình của Diệu Khang đó ư?”
Nguyệt Trinh xấu hổ, cúi thấp đầu. Nàng thật không ngờ Diệu Khang lại giới thiệu với người này nàng là nhân tình của gã, cũng có một chút vui mừng vì gã làm thế. Phải biết một thần tiên đâu được phép có tình cảm với nữ nhân nào. Diệu Khang không sợ khi nói sự thật khiến nàng có chút động tâm.
Huyết Yêu không khách sáo mà nói tiếp:
“Ta muốn cô giúp ta một việc, không biết cô có nguyện ý không?”
Nguyệt Trinh quẹt nước mắt. Chỉ cần Huyết Yêu giúp nàng giải độc cho Diệu Khang, nàng nhất định sẽ làm được tất cả những gì hắn yêu cầu. Nàng dứt khoát nói:
“Ngài cứ nói.”
“Điều tra giúp ta ai là người đã đâm Diệu Khang, ta phải giúp đệ ấy giải độc, không thể trực tiếp tham gia vụ này được. Cô cứ bất đầu từ danh sách những người được Diệu Khang ban điều ước. Những cái tên không bị ta gạch tên ấy.”
Nguyệt Trinh cầm lấy tờ danh sách, rồi rời đi ngay. Ba ngày sau, Nguyệt Trinh trở lại ái tình hồng trần, đợi chờ tên tóc đỏ xuất hiện, coi như muốn báo cáo kết quả điều tra cho hắn biết. Nhưng người đứng đó là Diệu Khang, đang đứng tựa lưng vào cây cổ thụ.
Nguyệt Trinh lao tới bên cạnh Diệu Khang, nhìn ngắm gã một hồi, chắc chắn là gã rồi mới nhào vào lòng của gã, gắt gao ôm lấy gã. Diệu Khang ghì chặt hai cánh tay quanh eo của nàng, ngửi lấy mùi hương trên tóc nàng cho thỏa nỗi lòng nhung nhớ bao ngày qua.
Nguyệt Trinh thì thầm:
“Chàng không sao chứ? Ta đã rất lo lắng. Người kia đã giúp chàng giải được độc, còn ta cũng đã điều tra ra kẻ đã đâm chàng là ai.”
Diệu Khang ôm chặt Nguyệt Trinh hơn. Gã không nói gì cả, chỉ truyền hơi ấm đến nàng coi như muốn cho nàng biết gã không sao.
Nguyệt Trinh đã điều tra được có kẻ đang âm thầm giết những người được Diệu Khang giúp đỡ, trong đó có cả hai vợ chồng Thị Liễu. Có một lời đồn ở bên ngoài rằng Bụt đang giết hại những người được mình giúp đỡ và kẻ tung ra lời đồn này không ai khác là Nguyên Lực – tên đã được Diệu Khang cứu sống.
Nguyên Lực buông Nguyệt Trinh ra. Gã dìu nàng ngồi xuống, trầm giọng nói:
“Có người đang muốn lấy phần thần khí của ta bằng việc giết đủ mười người được ta ban điều ước. Vợ chồng Thị Liễu có trong danh sách ấy. Ta vừa tới nơi đã không kịp cứu họ. Nguyên Lực hiểu lầm ta giết chết cha mẹ nó, nên nó mới ra tay với ta.”
Nguyệt Trinh tức giận nói:
“Nhưng hắn chính là kẻ đã giết chết cha mẹ mình cơ mà. Ta đã điều tra rõ ràng, người cầm thanh kiếm giết cả thẩy mười người kia đều là hắn ta, đều là Nguyên Lực. Hắn đã làm việc theo chỉ thị của….”
Nguyệt Trinh gần như đã sắp thốt ra hai chữ “Nguyên Sâm” may mà đã kịp ngừng lại và nàng sẽ lại mắc công giải thích lý do vì sao nãng biết đến lão ấy và điều tra ra mọi chuyện. Nàng còn phải để lộ thân phận thật sự của nàng là ám vệ của quỷ vương. Liệu biết được thân phận của nàng, gã có còn muốn ở bên cạnh nàng hay không.
Diệu Khang nói:
“Thằng bé bị tẩu hỏa nhập ma. Chính sư phụ của nó khiến nó thành ra như vậy. Ta không biết có nên giúp thằng bé hay không. Nếu mai này nó tỉnh táo và phát hiện chính nó mới là người giết chết cha mẹ mình, nó có đau khổ đến mức chết đi hay không.”
Nguyệt Trinh thắc mắc:
“Làm sao mà nó tẩu hỏa nhập ma rồi quên ba mẹ của mình được?”
“Có một loại độc khiến người ta quên đi bản thân mình, sau đó bị làm nhiễu loạn ký ức của họ.”
Nguyệt Trinh bất giác thốt lên:
“Trùng tam độc.”
“Đúng vậy. Tên sư phụ độc ác đó đã hạ trùng tam độc với nó, khiến nó quên đi họ, khiến nó giết chết họ cho lão, rồi lại thay đổi trí óc nó, khiến nó tưởng ta là hung thủ.”
Nguyệt Trinh gật đầu, phụ họa theo lời gã:
“Loại độc đó không có thuốc giải. Tên sư phụ hẳn là muốn Nguyên Lực hoàn toàn là người của gã, nên mới hạ loại độc đó cho hắn. Sau này, hắn nhất định không nhớ được khuôn mặt những người hắn từng gặp.”
Diệu Khang vuốt mặt của Nguyệt Trinh. Gã nói với nàng:
“Lần này, ta phải tự tay đi bắt nó. Chúng ta tạm thời chia tay tại đây. Sau này chỉ cần nàng nhớ ta, cứ đến đây bất cứ lúc nào, nhé?”
Nguyệt Trinh gật đầu đồng ý:
“Chàng phải cẩn thận. Nguyên Lực đó không phải người tốt. Tên sư phụ kia càng không dễ đối phó.”
Diệu Khang và Nguyệt Trinh không biết đó là ngày cuối cùng hai người gặp nhau. Bởi vì Diệu Khang chưa kịp truy lùng Nguyên Lực thì trận chiến giữa quỷ và tam giới nổ ra. Quỷ vương, Thủy Hà, Hữu Lực và nhiều người khác đã chết. Phải mất khá nhiều thời gian Diệu Khang mới trở lại ái tình hồng trần và chưa một lần nào gặp lại Nguyệt Trinh ở đó. Gã cũng chưa có dịp gặp lại Nguyên Lực lần nào cả, y dường như mất tích khỏi tam giới.
Cho đến khi Huyết Yêu tìm Diệu Khang nói về thần khí của gã, nói rằng Nguyên Sâm đã trở lại và có cả Nguyên Lực xuất hiện bên cạnh lão thì gã mới xuất đầu lộ diện. Lần này nhất định gã sẽ không tha cho Nguyên Lực, có thế nào cũng khiến y nhớ lại tất cả những gì y đã làm, luôn cả việc giết chết cha mẹ của mình.
Bây giờ, Diệu Khang nhìn khuôn mặt lạnh tanh, đầy chán ghét của Nguyên Lực lại phiền lòng. Rõ ràng gã có thể nói cho y biết y chính là thủ phạm, nhưng độc trùng tam khiến y không nhớ, y sẽ không bao giờ tin tưởng lời của gã mà nghi ngờ chủ nhân của mình.
Nguyên Lực vẫn cầm thanh kiếm sắt ấy trong tay như ngày xưa. Nhưng hôm nay Diệu Khang sẽ không né tránh như trước, mà sẽ đánh trả quyết liệt, cho đến khi một trong hai chết đi mới thôi. Có như thế gã mới trả thù được cho những người vô tội bị y giết hại, kể cả cha mẹ của y.
Nguyên Lực và Diệu Khang lao vào nhau trên không, tiếng va chạm của hai thanh kiếm lớn đến mức khiến Nguyên Sâm và cả Huyết Yêu ở dưới ngẩng đầu nhìn về phía ấy.
Nguyên Sâm đắc ý nói:
“Lần trước Diệu Khang không thoát khỏi một đòn hiểm của Nguyên Lực. Ta tin rằng lần này cũng thế thôi.”
Huyết Yêu quả quyết:
“Diệu Khang không có ý muốn nhường nhịn thằng bé ấy nữa, dĩ nhiên sẽ không cho nó cơ hội đả thương mình. Nó có biết lão chính là người hạ trùng tam độc, chính lão sai khiến nó giết chết cha mẹ của mình để lấy mất thần khí của thần ban điều ước. Nó có biết chính lão biến thần khí thành sợi dây chuyền lại tặng lại cho nó không? Lão giả vờ thâm tình, dối gạt Nguyên Lực rằng Diệu Khang mới chính là người đã giết chết cha mẹ nó. Lão mới là kẻ đáng bị trừng phạt nhất ở đây.”