Nguyên Sâm liếc Huyết Yêu, nhưng vẫn không tỏ ra sợ hãi gì cả. Dù sao lão thật sự đã hạ độc trùng tam và Nguyên Lực sẽ không bao giờ biết được lão chính là hung thủ. Thằng bé là một người tài, có điều nó quá hiếu thảo, không nỡ rời xa cha mẹ, nên buộc lòng lão phải hạ độc nó. Sau đó ký ức mà nó nhớ được sẽ do lão điều khiển, về sau nó hoàn toàn nằm gọn trong lòng bàn tay của lão.
Nguyên Sâm và Huyết Yêu thì thích trò chuyện với nhau thay vì lao vào nhau trước như Nguyên Lực và Diệu Khang. Dù sao cũng rất lâu rồi cả hai mới lại gặp nhau, huống hồ lão thích làm Huyết Yêu bẽ mặt trước khi vùi mặt vào đánh nhau. Lão khá tin tưởng chuyện hắn đang đi lệch kế hoạch ban đầu mà hắn đã lập ra.
Lão cười đầy giả tạo. Lão nói với Huyết Yêu:
“Kế hoạch của con thành công chứ? Coi bộ đã nhận ra sâu chuỗi kia là giả, nên mới đến đây nhanh như vậy.”
Huyết Yêu mặc kệ vẻ mặt sợ sệt của những tên phía sau, bàn tay vẫn không ngừng phê phẩy cái quạt và miệng thì cười một cách điệu nghệ, chẳng giống hắn lúc bình thường chút nào. Nhưng Nguyên Sâm không cảm thấy lạ, hẳn là hắn đang quê độ vì bị lão chơi một vố đây mà. Làm sao hắn lường trước được việc lão đã đổi cái sâu chuỗi kia, làm sao hắn ngờ nổi rằng lão đã hạ độc vào chuỗi hạt khi cứu Trúc Chi, làm sao mà hắn có thể đoán ra lão đã phát hiện Cố Nhi đang nằm vùng.
Vậy mà Huyết Yêu chỉ cười cười rồi nói bằng một cái giọng mờ ám, nhưng đầy tự tin:
“Có nhiều chuyện mà lão không nắm bắt được đâu, lão già.”
Nguyên Sâm cười phá lên (lúc này những tên đằng sau đã có vài tên ngã xuống do trúng sát chiêu vô hình của Nguyên Sâm và Huyết Yêu, vài tên đã tự động rời xa cánh cổng), lão khoanh tay, giọng trở nên lạnh lùng hơn:
“Như cái chuyện Cố Nhi là người của con ấy hả? Nó thật sự không tinh tế lắm khi chôm sâu chuỗi và đến căn nhà đổ nát kia và giao cho con nhỉ?”
Nguyên Sâm rất nhanh phát hiện một chút giao động nhỏ xíu trong mắt của Huyết Yêu và điều đó càng khẳng định những suy đoán trong lòng lão hơn. Hắn rõ ràng đã không lường trước chuyện đó, nên mới hốt hoảng như thế. Điều này khiến lão có chút đắc ý.
Nguyên Sâm không biết Huyết Yêu hốt hoảng là sợ rằng lão phát hiện ra Thủy Hà và Quỷ vương còn sống. Bởi vì Cố Nhi cầm sâu chuỗi và giao cho họ trước khi giao sâu chuỗi cho Nguyệt Trinh. Liệu lão có thấy hai người kia hay không, nếu đã thấy thì hắn không thể hiểu được làm sao lão giữ bình tĩnh như thế.
Nguyên Sâm nói tiếp:
“Thu Thuyền, người của ta đã theo sát nút Cố Nhi và thấy con bé ấy mở cánh cổng vô định ra. Ta chắc con bắt con bé thử sâu chuỗi trước khi giao cho con, đúng chứ? Nhưng con đâu biết Thu Thuyền đã tráo đổi sâu chuỗi sau khi Cố Nhi đóng cánh cổng lại.”
Huyết Yêu lúc này mới thở phào trong lòng. Thì ra Nguyên Sâm không biết được Thủy Hà và Y Nguyên đã vào bên trong. Lão chỉ tưởng rằng hắn buộc Cố Nhi mở thử cánh cổng. Đúng là hắn gặp may. Hắn liếc nhìn Thu Thuyền, cô gái nhỏ nhắn đứng đằng sau lưng Nguyên Sâm và ánh mắt đầy tà khí của ả cũng đang nhìn mình với vẻ không sợ hãi gì cả.
Trong khi những tên khác đã tìm chổ ẩn nấp, thì Thu Thuyền vẫn lạnh lùng quan sát mọi thứ, né luôn những sát chiêu vô hình đang bắn ra từ tấm lưng của Nguyên Sâm. Ả bắt chéo hai tay sau lưng, lạnh nhạt nhìn Nguyên Sâm như chỉ mong lão nhanh chóng cho ả vào cuộc chiến nhanh một chút, ả đã ngứa ngáy tay chân lắm rồi. Và ả chẳng thể nhìn thấy một tên mạnh nào từ chổ của Huyết Yêu cả. Bộ hắn định một mình đánh bại tất cả những người ở đây ư?
Huyết Yêu nhận định cô rất ả mạnh, không biết có đánh ngang với Nguyệt Trinh hay không. Hắn không thể nhòm đồng hồ, cũng không thể phát tín hiệu cho nhóm Nguyệt Trinh đến đây sớm nhất có thể. Chỉ hy vọng hắn có thể cầm chân Nguyên Sâm và người của lão thêm một chút.
Vì thế Huyết Yêu buộc phải lái theo câu nói của Nguyên Sâm. Hắn nói:
“Quả thật ta không biết được sâu chuỗi này là giả cho đến khi Trúc Chi thoát khỏi phòng giam của lão đến với ta. Mà lão thực chất đã giúp ta chữa trị cho cô ấy, nhờ sâu chuỗi ấy.”
“Phải không? Ta có giúp hay không thì chỉ có ta mới biết, Huyết Yêu ơi. Trúc Chi vừa sống lại đó có thật là Trúc Chi mà con quen biết lâu nay hay không thì ta đâu dám chắc. Huống hồ, trùng tam độc đâu phải loại dễ dàng trừ bỏ. Ta nghĩ Trúc Chi đó chết chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”
Huyết Yêu nhíu mày, không hiểu lão có ý gì. Sâu chuỗi, quỷ kiếm đã cùng nhau khôi phục cơ thể của Trúc Chi. Không lý nào sâu chuỗi thật đã bị lão động tay động chân, mười hai thần khí không có thần khí nào có thể bị hạ độc cả. Chắc chắn lão ấy chỉ đang muốn kích động tinh thần của hắn. Bây giờ hắn phát hiện ra những chuyện liên quan đến tính mạng của Trúc Chi khiến hắn không giữ được bình tĩnh.
Nguyên Sâm nhìn sắc trời đã trở nên ảm đạm và tối tăm hơn, áng mây đen đang từ từ che phủ cả bầu trời. Lão biết mình còn ít thời gian hơn, lão cần mở cánh cổng vô định trước giờ lành mới có thể thả ra thứ nguy hiểm còn hơn cả quỷ kiếm trong tay của Trúc Chi.
Nguyên Sâm nói:
“Ối, ta biết cả rồi. Mười hai thần khí mà con cố gắng bảo vệ đã nằm trong tay của ta, thế nên con bắt đầu tương kế tựu kế. Con muốn Cố Nhi trộm sâu chuỗi mà ta đã mất công dùng thần khí của mình biến thành, lại con muốn ta dùng sâu chuỗi này cứu sống Trúc Chi chứ gì. Nhưng ta đã hạ độc vào sâu chuỗi, cả sâu chuỗi thật lẫn sâu chuỗi giả. Trúc Chi đó ắt hẳn sẽ phát rồ sớm thôi và nó sẽ muốn đoạt mạng của con mà không có thuốc giải nào có thể cứu được nó.”
Huyết Yêu thấy lạnh cả sóng lưng. Hắn nhớ lại vẻ nhợt nhạt trên khuôn mặt cô, nhưng chỉ chẳng hề ngờ đến chuyện cô bị trúng độc. Ngoài trùng tam độc đã bị cô đẩy ra khỏi cơ thể hoàn toàn, thì hắn chẳng phát hiện ra độc tố nào cả. Nguyên Sâm đang nói dối hay hắn không đủ mạnh mới không phát hiện ra loại độc ấy.
Huyết Yêu không còn phê phẩy cánh quạt nữa mà cất giấu nó đằng sau lưng, vừa muốn che đậy chút bối rồi, vừa thả ra không khí thứ gì đó giống như một con bướm nhỏ. Hắn dùng quạt khiến con bướm biến mất mà không một ai nhìn thấy được. Rõ ràng hắn muốn chứng thực điều lão vừa nói, nên mới cho người đi theo dõi Trúc Chi xem sao.
Con bướm nhỏ tái xuất hiện bên cạnh khu nghĩa địa, nơi bị Nguyên Thảo triệu hồi đám thây ma thành công. Nó tiếp tục bay thêm một khoảng nữa và trông thấy nhóm người Thanh Lâm đang chiến đấu với đám thây ma.
Thanh Lâm vừa bắn hạ một cái đầu của thây ma, Tuấn Tú và Thiên Thanh hét lên inh ỏi, coi như chúc mừng. Cả ba còn ra một trận cá cược thú vị, rằng ai bắn được nhiều thây ma hơn sẽ nhận phần thưởng lớn từ Huyết Yêu (đương nhiên hắn không biết phần này trong câu chuyện, rằng hắn được đặt tên trong kế hoạch nho nhỏ của ba người).
Thây ma di chuyển càng lúc càng nhanh, càng hăng máu và càng mất kiểm soát. Chúng đồng loạt lao vào ấn Thanh Lâm xuống đất, Thiên Thanh và Tuấn Tú bên kia cũng bị cả đám bao vây không cách nào giải vây cho Thanh Lâm.
Binh đoàn âm binh mà Trúc Chi kêu gọi cũng đang giết lần lượt đám thây ma, nhưng vẫn chưa thể giết hết cả đám. Binh đoàn lại không nhận lệnh bảo vệ cả ba người kia, nên chúng không mấy quan tâm đến tính mạng của họ.
Con bướm nhỏ định sẽ bay đi tiếp, nhưng vừa thấy cả ba có nguy cơ bị giết hại, liền dừng lại. Trong phút chốc chẳng thấy con bướm đâu, mà chỉ thấy một thanh niên mười bảy hay mười tám gì đấy nhỏ, mặt mũi sáng sủa, đang ném phi tiêu vào đám thây ma trước mặt.
Đám thây ma bị trúng tiêu thì đứng bất động, có tên còn ngã xuống nằm đè lên Thanh Lâm khiến cậu la ó cầu đồng đội cứu mạng. Thiên Thanh và Tuấn Tú lúc này được rãnh tay, coi bộ thằng nhóc vừa xuất hiện là phe phái của hoặc là người của Huyết Yêu phái tới giúp họ đây mà.
Thanh Lâm đứng dậy, vừa hay trông thấy thằng bé nhỏ đang giăng hàng trăm sợi tơ, mà nhìn kỹ sẽ thấy đó là những nhánh cây, quấn quanh cổ của đám thây ma lại, chỉ một giây sau cái đầu của chúng lìa khỏi cổ.
Thanh Lâm, Thiên Thanh và Tuấn Tú trố mắt nhìn đám thây ma bị hạ dễ dàng, cũng thay nhau nhìn thằng nhóc kia trân trân, cũng không nhận ra nó là ai. Họ lại ngại hỏi thằng bé kia trước, đành đứng đực ra đấy, im lặng quan sát tình hình.
Thằng bé kia nói lớn:
“Ta là Lý Ngôn, bạn của Tiểu Bạch. Ngày trước mấy người biết đến ta với cái tên Tịnh Ngôn và ta là một trong thủ lĩnh cấp cao của Quý Nhậm, nhớ chứ?”
Thanh Lâm, Thiên Thanh và Tuấn Tú nhìn nhau. Hiển nhiên họ có nghe qua, nhưng vẫn chưa tận mắt nhìn thấy rõ khuôn mặt của nó. Chỉ thấy khi nhóm người của Quý Nhậm bị bắt, có một thằng bé nhỏ thó, không thể trong một thời gian ngắn lại trở nên cao lớn như thế này. Họ rất nghi ngờ thằng bé này đang nói dối.
Tuấn Tú hỏi:
“Huyết Yêu chịu thu nhập mày sao?”
“Đúng vậy. Chú ấy đã giải độc giúp ta, giúp ta trở lại hình dáng ban đầu. Ta được lệnh tới đây xem chị Trúc Chi có bình an hay không. Trước hết, phải giúp mấy người giải quyết đám thây ma này cái đã. Tập trung vào, mình không có nhiều thời gian đâu.”
Đám thây ma vẫn còn rất nhiều, cả ba người kia nhận thấy những gì Lý Ngôn vừa nói không hề sai, họ không thể đứng mãi mà tiếp tục lao vào bắn đám thây ma như điên. Thằng nhóc kia quyết định phụ giúp đám người phàm một tay trước khi đi xem Trúc Chi theo chỉ thị của Huyết Yêu.
Cách đó không xa lắm, nơi mà Nguyên Thảo và Trúc Chi đang chạm mặt. Nguyên Thảo hơi nghi ngờ khi cây trâm lại biến thành quỷ kiếm. Dù nó chưa bao giờ nhìn thấy quỷ kiếm thật sự có hình dáng ra sao, nhưng nó đã được nhì qua bức họa mà Nguyên Sâm treo trên tường. Thanh kiếm trong tay Trúc Chi gần như giống y hệt thanh kiếm trong bức họa, nhất là viên ngọc trên chuôi kiếm. Nhưng làm sao quỷ kiếm lại xuất hiện cùng với một con bé con người được. Điều này quả là khó tin.
Trúc Chi mỉm cười khi thấy nụ cười đắc ý của Nguyên Thảo tắt ngấm. Rõ ràng Hắc Ma khiến nó sợ đôi chút. Cô nắm lấy phần chủ động, tấn công trước khiến nó hơi hoảng một chút, nhưng vẫn kịp dùng kiếm của mình ngăn lại mọi chiêu thức của cô.
Nguyên Thảo quả nhiên không phải loại tép riu. Thanh kiếm hình trăng non của nó còn phát ra cả mùi hôi thối hòa lẫn vào không khí, lại còn phát ra một thứ ánh sáng đen huyền như làn khói. Mỗi lần thanh kiếm của nó chạm vào Hắc Ma lại khiến đầu cô ong ong. Cô muốn đánh bại con bé này càng sớm càng tốt, có như thế mới đến giúp Huyết Yêu nhanh một chút.
Nguyên Thảo nhận thấy Trúc Chi đánh ngang cơ với mình, điều này khiến nó có chút bực tức. Nó không thể làm mất mặt Nguyên Sâm, càng không thể làm mất thể diện của chính nó. Nó không thể thua một con nhỏ nhìn còn yếu ớt hơn cả nó như thế. Có lẽ nó cần thêm vài điềm nhấn. Nó mỉm cười quỷ quyệt, rồi cấm mũi kiếm xuống đất, miệng đọc thứ tiếng gì đó như tiếng gọi ma quỷ.
Trúc Chi chỉ kịp thấy một cơn lốc nhỏ xung quang Nguyên Thảo. Ngay sau đó mười thây ma xuất hiện trước mặt cô. Chúng bao vây xung quanh cô, đồng loạt lao vào tấn công cô. Nhưng Trúc Chi chỉ mất mười giây đã chém phăng mười cái đầu của chúng xuống đất.
Nguyên Thảo kinh hãi, tròn mắt nhìn cô như thể cô là ma quỷ chứ không phải nó. Con người làm sao lại nhanh, chuẩn xác như vậy. Nó còn chưa kịp nhìn thấy Trúc Chi làm gì đã thấy mười cái đầu rơi trước mặt mình. Xem ra nó đã xem thường đối thủ của mình.
Nguyên Thảo ném vào không một thứ bột kì lạ màu đỏ từ một cái lọ nhỏ, Trúc Chi đã ngửi lấy nó và mùi của nó kinh khủng như mùi xác chết hòa lẫn với máu tanh. Cô ho sặc sụa, ho như thể muốn nôn cả ngũ tạng ra bên ngoài.
Nguyên Thảo đắc ý cười cười. Lần này thứ mà nó ném vào mặt Trúc Chi là một loại độc mà Nguyên Sâm đã dùng chính máu của ông luyện thành. Loại độc này tuy không bằng tam trùng độc, nhưng nó sẽ khiến đối phương phát dại, sau đó chết không đẹp mắt lắm đâu, thân thể sẽ thối rửa và tan ra thành từng mảnh.
Trúc Chi đã trúng độc. Cô bị thứ gì đó đánh bật ra xa, cái lưng đập mạnh xuống đất, đầu chảy máu. Cô bò dậy, trong dạ dày cồn cào khó chịu. Cô bắt đầu nôn ra máu như lần ở trong nhà Huyết Yêu. Cô cảm nhận rõ ràng độc tố đang lan rất nhanh trong cơ thể mình, ngay cả đứng lên cũng khó khăn đối với cô.
Nguyên Thảo không nhân cơ hội bỏ trốn mà muốn tận mắt nhìn thấy cô chết mới vui vẻ rời đi. Vì thế nó chỉ khoanh tay đứng đó và chờ đợi. Rất nhanh thôi cô sẽ chết trước mặt nó.
Trúc Chi đột nhiên lên cơn đau tim dữ dội. Cô quằn quại dưới đất, cảm nhận rất rõ cái chết đang đến với mình. Cô hét lên đau đớn, tiếng hét có cả Vọng Âm đâm thẳng vào không khí và đánh ngã luôn cả Nguyên Thảo.