Thủ Đô Sương Mù

Chương 20: Truy đuổi (Thượng)



Người đàn ông mặc áo sơ mi sau khi thấy ánh mắt của lão tam, liền gọi điện thoại cho ai đó, nói bằng tiếng Trung: “Hàng đến, tám giờ! Chúng tôi phải bắt máy bay lúc tám giờ vì vậy hãy chuẩn bị sẵn tiền.”

Người đàn ông mặc áo sơ mi cúp điện thoại: “Ai đó đến kiểm tiền đi.”

Vương Song và hai cảnh sát khẽ động, thì người đàn ông cầm điện thoại chỉ vào Vương Song rồi nói bằng tiếng Anh: “Ngươi đi kiểm đi.”

Vương Song quay đầu nhìn hai viên cảnh sát, Lưu Chân tựa hồ không thấy có vấn đề gì liền nói qua bộ đàm: “Để hắn ta đi.”

Owen gật đầu, Vương Song đi về phía cửa sau của nhà kho.

Lương Tập rơi vào trầm tư, tám giờ? Đó có phải là mật mã của chúng không? Không có khả năng. Tiếng lóng cùng ám hiệu khác biệt, ám hiệu thì bản thân nó không có ý nghĩa. Tiếng lóng thì lại khác, nó thể hiện một ý nghĩa. Ví dụ, từ “giậm chân tại chỗ” vốn là từ lóng cổ xưa, vì từ này tương đối phổ biến nên đến thời hiện đại vẫn được nhiều người sử dụng.

Tiếng lóng? Trong đầu Lương Tập điên cuồng lóe lên, cha anh từng thảo luận về tiếng lóng cổ trên bàn rượu với chú Hắc, anh khi đó cũng ở một bên nghe một cách thích thú. Nhưng Lương Tập chắc chắn không có từ “tám giờ”, bởi vì thời gian trong thổ ngữ cổ đại cũng dựa trên canh giờ như giờ Sửu, giờ Hợi, v. V.

Sau đó Lương Tập nghĩ ra, tám giờ – bát điểm, thực ra là bạt điểm, hai từ này trong tiếng trung phát âm gần giống nhau, ý nhắc rút lui hay người chống buôn lậu, từ này là tiếng lóng được tạo ra từ dân buôn lậu muối ngày xưa. Điều đó có nghĩa là gì? Vương Song đã phản bội cảnh sát. Hắn ta thu được lợi ích gì khi phản bội cảnh sát?

Trong khi Lương Tập suy nghĩ thì Vương Song đã đi ngang qua lão tam, lão tam đứng đối mặt với hai cảnh sát từ từ cũng lùi lại.

Lương Tập vươn người đến bên cạnh Baker, nhấn bộ đàm, cố gắng nói bằng giọng nhỏ nhất có thể: “Vương Song là thủ lĩnh của bọn chúng, hắn ta muốn chạy.”

Trong khi Lưu Chân vẫn đang tiêu hóa những lời của Lương Tập, Lương Tập đã rút khẩu súng lục của Baker và bắn lên trần nhà. Sau phát súng, Owen và người cảnh sát khác lập tức ngã sang trái và phải để ẩn nấp, còn lão tam và những người khác rút súng lục bắn ngay vào chỗ ẩn nấp của hai người.


Baker không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng bạn và thù đã được phân biệt rõ ràng. Baker trừng mắt rồi lấy lại khẩu súng lục từ tay Lương Tập, chạy đến cầu thang, dùng hai tay nắm lấy hai đầu cầu thang trượt xuống. Lúc này, Vương Song và những người khác đã lui ra cửa sau, rút súng ra bắn mù quáng vào nhà kho. Baker và viên cảnh sát tiến lên rồi dừng lại cách cửa sau khoảng mười mét. Trong phạm vi mười mét không có che chắn, bọn họ cũng không dám xông lên, biện pháp tốt nhất chính là chờ hỗ trợ.

Baker từ dưới cầu thang kêu lên: “Lương Tập, đội trưởng hỏi cậu nói vậy là có ý gì?”

“Cẩn thận.” Barker hét lớn.

Lương Tập đi đến bên cầu thang bỗng một tiếng súng vang lên, anh lập tức ngã xuống từ tầng hai. Baker đã được huấn luyện bài bản, anh ta đặt một chân lên chiếc thang và chân còn lại khuỵu đầu gối để đỡ Lương Tập. Lương Tập ngồi dạng hai chân trên đùi của Baker, ngay lập tức một cơn đau điếng dữ dội ập đến. Ôi cậu nhỏ của tôi.

Baker lại dùng một tay đỡ lấy Lương Tập ngăn anh ngã xuống, Baker hỏi lại: “Đội trưởng hỏi, cậu nói vậy là có ý gì?”

Lương Tập đau đớn, không thể nói nên lời, chỉ vào chiếc xe ở cửa trước. Baker hiểu được cơn đau do cơ thể đập vào đầu gối khi Lương Tập rơi xuống từ khoảng cách bốn mét, cũng hiểu ý của Lương Tập, anh ta dùng một tay kẹp lấy Lương Tập rồi chạy về phía chiếc xe đang đậu ở cửa trước.

Lương Tập vùng vẫy: “Tôi không có ý này. Ý tôi là, hắn ta đã lái xe đi, vì vậy anh nên lên xe và đuổi theo hắn.”

Baker: “Tôi không nhầm đâu.”

Lương Tập: “Sai lầm là anh không nên đưa tôi đi cùng.”

Mười mét xóc nảy khiến Lương Tập gần như ngạt thở và không thể nói được gì nữa. Baker rất thành thạo trong việc đẩy Lương Tập vào ghế sau, ngồi vào ghế lái, lái xe đuổi theo Vương Song. Sau khi khởi động xe, Baker ném bộ đàm và tai nghe ra ghế sau. Ngay khi Lương tập đang định thở phào nhẹ nhõm, bộ đàm đã trực tiếp đập vào cửa. Baker rất bất mãn: “Này, sao không bắt lấy nó.”

Anh có thể nói cái gì đây.

Một giọng nói vang lên qua bộ đàm: “Owen bị bắn vào chân cần hỗ trợ y tế.”

Lương Tập nhặt bộ đàm: “Đội trưởng Lưu, Vương Song là thủ lĩnh của bọn chúng. Đừng hỏi tại sao, tôi sẽ phải mất mười phút để giải thích.” Bây giờ nếu tôi có thể nói được một câu thì có thể coi là một chiến binh.

Lưu Chân: “Tôi đã biết. Hắn ta chạy không thoát đâu.”

Baker giải thích: “Chỉ cần một cuộc điện thoại, những chiếc xe tuần tra xung quanh sẽ lập tức chặn dọc tuyến đường”.

* * *

Bọn buôn bán ma tuý có hai chiếc ô tô, Vương Song cùng hai đồng phạm lên xe bằng cửa sau và chạy trốn về hướng nam. Trước khi bọn chúng hiểu chuyện gì đang xảy ra, chiếc ô tô thứ hai đậu cách đó ba mươi mét đã chạm trán với cảnh sát, một cuộc đọ súng đã nổ ra giữa hai bên. Lưu Chân đang ở hướng nam, cô nhìn thấy xe của Vương Song chạy qua cách đó không xa, liền lên xe đuổi theo.

Lưu Chân gọi cho trung tâm chỉ huy, những chiếc xe tuần tra ở khu vực xung quanh bắt đầu thiết lập rào chắn. Ở đây chỉ có hai con đường, một đường đi thẳng đến sân vận động. Một đường rẽ phải đi vào thành phố.

Sau khi nghe Lương Tập nói Vương Song là thủ lĩnh của bọn buôn ma tuý, Lưu Chân lập tức yêu cầu tang tốc độ, khi sắp đến ngã tư, cuối cùng cũng đuổi kịp xe Vương Song.

Lưu Chân báo cáo: “Chiếc xe khả nghi rẽ phải đi về phía thành phố.”

Baker thở phào nhẹ nhõm, hắn biết trên con đường này có rất nhiều xe tuần tra, chỉ cần bố trí chướng ngại vật, đối phương mọc cánh cũng khó thoát. Baker nở một nụ cười rồi hỏi: “Cậu cảm thấy thế nào, vẫn ổn chứ?”

Lương Tập lắc đầu: “Không tốt lắm.”

Baker: “Cậu vẫn chưa cảm ơn tôi vì đã cứu cậu đâu đấy.”

Lương Tập: “Cảm ơn anh đã cứu tôi bằng đầu gối của anh.”

Baker: “Haha! Tôi biết một bác sĩ chuyển giới, có cần số điện thoại không?”

Lương Tập lười nói chuyện, giơ ngón giữa với Baker. Baker nhìn thấy rõ ràng, anh ta cười lớn.

Lúc này xe của Baker đã đi tới giao lộ, Lương Tập nhìn dãy đèn xe, đột nhiên nói: “Dừng xe.”

Baker đã được đào tạo bài bản, ngay lập tức đạp phanh, Lương Tập từ ghế sau đập mạnh người vào mặt sau của hàng ghế trước: “Mẹ nó chứ.”

Baker hỏi: “Mẹ nó trong tiếng Trung có nghĩa là cảm ơn hả?”

Lương Tập: “Bây giờ tôi không thích khiếu hài hước của anh lắm.”

Với sự giúp đỡ của Baker, Lương Tập lên ngồi vào ghế phụ lái, vừa thắt dây an toàn, anh vừa nhìn về ngã tư rồi nói: “Đi thẳng.”

Baker không nhúc nhích: “Tại sao?”

Lương Tập trả lời: “Bởi vì tôi là một thám tử.”

Baker hỏi ngược lại, “Cậu không phải là người phiên dịch sao?”

Lương Tập nói: “Tôi làm thám tử bán thời gian.”

Baker khởi động xe: “Cậu nhỏ à, chơi trò thám tử thì về nhà đi. Chúng ta sẽ xử lý mấy tên xấu xa và trả thù cho những người anh em của chúng ta.”

Lương Tập: “Baker, nếu Vương Song vẫn ở trong xe, hắn ta sẽ không bao giờ có thể trốn thoát. Nếu Vương Song đủ thông minh, hắn nên biết bỏ xe và chạy trốn là cơ hội duy nhất của hắn. Hắn thực sự rất thông minh. Hắn không lái xe về hướng bắc để gặp đồng bọn, lại đi về hướng nam để tránh lực lượng chính của đội phòng chống ma túy. Vì không ai xem xét khả năng Vương Song bỏ xe ở ngã tư, chúng ta suy tính lại một chút. Giờ nên đi thẳng về hướng nam.”

Baker dừng xe lại, nhìn Lương Tập một lúc rồi quay xe lái về phía sân vận động.

Lương Tập nói: “Chậm lại.”

Baker giảm tốc độ nhìn ra ngoài, hôm nay ánh trăng không tệ, nhưng vẫn nhìn không rõ hai bên đường. Baker nói: “Nếu anh sai, tôi sẽ là một kẻ đào ngũ.”

Lương Tập: “Chỉ cần nói rằng bộ đàm bị hỏng.”

Baker hỏi: “Làm sao lại hỏng?”

Lương Tập: “Nó bị tôi đập nát.”

Baker lại cười: “Ha ha, tôi thích cái cớ này.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.