Đội phòng chống ma tuý Luân Đôn có ba đội phó, Lưu Chân là một trong số đó, mỗi đội phó đều lãnh đạo một nhóm riêng biệt. Xưởng in này là khu vực làm việc của nhóm Lưu Chân. Ở đây còn có một phòng giam giữ tạm thời, Vương Song đang được giam giữ ở đó.
Bề ngoài của Vương Song khác với những tên buôn bán ma túy mà Lương tập biết. Hắn ta trông giống một giáo viên hơn, dáng người cao gầy, đeo kính. Theo điều tra của cảnh sát, Vương Song thực sự là một giáo viên hóa học ở Hungary. Về lý do tại sao trong xe của hắn lại có ma túy, Vương Song khai với cảnh sát hắn đã bị lừa và nợ một tên xã hội đen ở Hungary số tiền lớn. Khi hắn không có tiền trả nợ, tên đó đã nhờ hắn sang Anh xách hàng giúp. Trong vòng sáu tháng, hắn đã đến Anh bốn lần, đây là lần thứ năm. Ma túy được vận chuyển từ một thành phố được chỉ định, đến một địa điểm nào đó và được giao dịch riêng.
Vương Song nói với Lưu Chân một cách chân thành: “Tôi phải giao dịch một mình, đây là quy tắc.”
Lưu Chân: “Quy tắc đến hôm nay phải thay đổi rồi anh Vương.”
Nói rồi quay lại ra lệnh: “Kiểm tra người hắn ta, cho hắn ăn gì đó và mặc cho hắn áo chống đạn.”
Vương Song không còn cách nào khác liền quay người muốn rời đi, Lương Tập đứng bên bèn hỏi: “Có phải giao dịch bằng tiền mặt không?”
Vương Song nghĩ rằng Lương Tập là một thành viên của đội chống ma túy nên trả lời: “Tất nhiên là tiền mặt.”
Owen đến mang Vương Song đi, Lưu Chân nhìn thời gian rồi nói: “Nửa giờ nữa sẽ đi, cậu hãy đi ăn chút gì đó.”
Sau khi ăn pizza, uống đồ uống. Baker đưa Lương Tập lên đường trước. Baker ba mươi hai tuổi, thoạt nhìn liền biết anh ta là một tay lão luyện, hành động tối nay đối với anh ta đã thành thông lệ. Trên đường đi, Baker cố ý trò chuyện và nói đùa với Lương Tập để giảm bớt căng thẳng.
“Tội phạm ma túy thường đều mang theo súng lục. Bởi vì bọn hắn biết rất rõ, có mang theo RPG – súng chống tăng cũng sẽ không thay đổi được vận mệnh của chúng. Cho nên, vũ khí dễ che giấu là lựa chọn hàng đầu.”
Thấy Lương Tập có chút không yên lòng, Baker bận tâm nói: “Cậu không cần quá lo lắng, chúng ta chỉ là trinh sát, công việc chủ yếu đều do người khác làm.”
Lương Tập hỏi: “Khi Vương Song bị bắt, các anh có tìm thấy vũ khí nào trên người hoặc trong xe của hắn ta không? Hắn có chống cự gì không?”
Baker: “Không. Tại sao cậu lại hỏi vậy?”
Lương Tập: “Tôi không thấy hắn giống người nghiện ma túy chút nào.”
Baker trả lời: “Người buôn ma túy không nhất thiết phải nghiện ma túy. Băng đảng buôn bán ma túy thường được chia thành hai loại. Loại thứ nhất dùng ma túy để kiểm soát người bên dưới. Loại này diệt vong nhanh nhất, bởi vì kẻ nghiện sẽ vì ông chủ mà mạo hiểm, cũng sẽ vì một ít ma túy mà phản bội. Loại thứ hai cấm người trong băng đảng nghiện ma túy, nhất là những người quan trọng của băng đảng. Thay vào đó kiểm soát người trong băng đảng thông qua gia đình của họ. Cậu biết đấy, với một kẻ nghiện, gia đình chẳng là gì cả, họ có thể hy sinh tất cả vì một chút ma túy. Còn đối với những người không nghiện ma túy, kiểm soát người nhà của họ chẳng khác nào kiểm soát họ. Loại thứ hai thường không thể diệt hoàn toàn được. Dù cho bị trọng thương thì sau mấy tháng dưỡng thương cũng sẽ trở lại, kẻ thù lớn nhất của bọn họ không phải cảnh sát, mà là đối thủ cạnh tranh.”
Trong những năm đầu, khi Lương Tập giúp John chạy việc, chỉ xử lý các vụ án và phớt lờ những người khác. Nhu cầu quyết định thái độ, trước đây đúng là anh không cần sự giúp đỡ từ người khác. Từ lúc John bị giết, anh cần tất cả các nguồn lực. Baker không chỉ là nguồn kiến thức mà còn là nguồn kinh nghiệm. Kinh nghiệm thực tế của Baker đã bù đắp cho những câu đố chưa hoàn chỉnh trong sách vở, cho phép Lương Tập có được sự hiểu biết khách quan và đa chiều về băng đảng buôn bán ma túy. Anh cũng được tiếp xúc với một số phương pháp thường được sử dụng bởi đội phòng chống ma túy để điều tra bọn tội phạm.
Khoảng nửa giờ sau, vào mười một giờ tối. Lương Tập và Baker đến bến tàu. Baker tắt đèn xe, lái xe sang một bên, nói Lương Tập đợi tại chỗ rồi lẻn đến nhà kho cách đó khoảng một trăm mét, xác định an toàn rồi quay lại xe, dẫn Lương Tập đi bộ đến điểm giao dịch.
* * *
Đây là một nhà kho có kích thước bằng một nhà chứa máy bay loại nhỏ, tầng hai như một cái gác mái, cũng là nơi trú ẩn của bọn họ. Baker giải thích chi tiết, bọn chúng có thể dùng các phương tiện di chuyển như đi thuyền, cho thuyền cập bến cách bến tàu ba mươi mét rồi đến nhà kho để giao dịch. Nhưng cũng có thể đến điểm giao dịch bằng ô tô.
Lương Tập lo lắng hỏi: “Bọn chúng có khả năng kiểm tra tầng hai không?”
Baker trả lời: “Có thể, nhưng xác suất rất nhỏ. Đừng lo lắng, các vách ngăn dưới sàn có thể chịu được đạn súng lục. Chỉ có một cái thang đi lên được tầng hai. Súng của tôi có thể dễ dàng giữ chân bọn chúng trong vài phút.” “
Lương Tập hỏi:” Nếu tên tội phạm mang súng trường tấn công thì sao? “
Baker trừng lớn mắt:” Cậu muốn chết đến vậy? “
Lương Tập im lặng cười.
Baker dựa vào thùng gỗ, ôm súng, cười nói:” Nếu không có chút rủi ro nào, tại sao chúng ta phải bỏ tiền mua bảo hiểm? Còn có một tiếng rưỡi nữa mới đến giờ giao dịch, cậu có thể ngủ một giấc, hay là đi vệ sinh cũng được. “
* * *
Tiểu đội của Lưu Chân đã đến gần đây, sau một liên lạc ngắn gọn, họ cần giữ im lặng không kết nối qua bộ đàm.
Còn hai mươi phút trước giờ giao dịch, Vương Song, Owen và một sĩ quan cảnh sát khởi hành từ căn cứ đến kho giao dịch.
Baker nghe cuộc trò chuyện trong tai nghe, cúp máy rồi làm động tác giơ hai ngón tay về phía Lương Tập, sau đó vẫy tay về phía trước. Lương Tập nhìn hành động của Baker, tự hỏi chẳng lẽ ý Baker bảo anh nhảy khỏi tầng hai? Nghĩ vậy Lương Tập bèn thực hiện động tác nhảy?
Baker vui vẻ nói:” Hai chiếc xe khả nghi. “
Lương Tập:” Nếu đó là một chiếc thuyền thì sao? “
Baker giơ hai lòng bàn tay lên và làm động tác trôi lơ lửng.
Lương Tập:” Máy bay? “
Baker làm động tác lặn xuống.
* * *
Bọn mua ma tuý đến bến tàu bằng hai hướng, hướng bắc và hướng nam. Xe của Vương Song dừng trước cửa nhà kho rồi bật đèn nháy. Cái quy tắc này Lưu Chân có biết, Vương Song không nhìn thấy chiếc xe nào ở cửa trước, bật đèn nháy để biểu thị rằng hắn ta đã chiếm giữ cửa trước trong quá trình giao dịch. Những người mua ma tuý chỉ có thể đi cửa sau.
Baker nhận được tin nhắn, giải thích với Lương Tập:” Hai chiếc xe khả nghi đang đậu cách đây ba mươi mét. Chiếc xe thứ hai đi xuống hai người đang hút thuốc. Chiếc xe thứ nhất lái về phía nhà kho. Suỵt! Từ giờ trở đi, tôi không thể nói.
Vương Song và hai sĩ quan cảnh sát đứng gần cửa trước của nhà kho, dưới chân họ là một chiếc túi du lịch màu đen. Chiếc xe khả nghi đầu tiên dừng ở cửa sau, một người đàn ông da đen và hai người châu Á đi vào nhà kho.
“Ha ha, đủ độc ác.”
Lương Tập vừa nghe thấy câu này, bên kia đã dừng lại và không có thêm cuộc trò chuyện nào.
Owen biết vì Vương Song đã giao dịch một mình trước đó nên bên kia có thể nghi ngờ. Owen nói nhỏ: “Đi.”
Vương Song hít sâu một hơi, tiến lên một bước, dùng tiếng Trung nói: “Có nhầm lẫn gì không? Tám giờ tôi từ Oxford đến, các anh vẫn còn trễ?”
Bên kia im lặng một lúc: “Ừ.”
Vương Song đá chiếc túi dưới đất: “Tiền đâu? Quy tắc cũ, một tay trả tiền, một tay giao hàng.”
Họ nói chuyện bằng tiếng Trung, cả Lương Tập và Lưu Chân đều có thể nghe rõ. Nhưng Lương Tập thấy rất kỳ lạ, tại sao Vương Song lại nói tám giờ? Chẳng lẽ là Lưu Chân ra lệnh sao? Thấy Baker đang nhìn mình, Lương Tập nhẹ nhàng lắc đầu, mấy câu này không có vấn đề gì.
Một người đàn ông mặc áo sơ mi trả lời: “Tiền không vội. Lão tam, kiểm tra hàng hóa. Còn các ngươi lui lại.”
Một người đàn ông đầu trọc cao mét bảy đi về phía Vương Song. Vương Song và hai cảnh sát lùi lại mười mét, người gọi Lão tam đi đến bên chiếc túi, mở khóa, nhặt ma túy lên cân nhắc một chút, quay lại nhìn người đàn ông mặc áo sơ mi.
Lương Tập thấy có chút kỳ lạ, anh ở phía trên đầu đám người mua ma túy, không thể nhìn thấy tên đại ca, nhưng anh có thể nhìn thấy lão tam. Theo những hình ảnh qua camera, lão tam không có biểu hiện hay cử động khác lạ nào. Hắn ta không đưa ra đánh giá về việc ma tuý tốt hay không.
Phương pháp kiểm tra của lão tam dường như rất nghiệp dư, người kiểm tra thực sự cần mang theo thuốc thử hóa học để kiểm tra độ tinh khiết của ma tuý. Liếm một chút kiểm định chất lượng về mùi và vị.
Có gì đó không ổn, nhưng Lương Tập không biết đó là gì.