Đại sảnh phủ nha.
Lý Kính Dư ngồi nghiêm trên công đường, anh đập kinh đường mộc xuống bàn, cất giọng hỏi người đang quỳ dưới đất: “Phàn Tam Nhi, lần này ngươi đến gõ trống có phải vì có lời gì muốn nói với bản quan không?”
Phàn Tam Nhi quỳ rạp xuống, cúi đầu rất thấp, thưa: “Thảo dân bỗng nhớ ra một chuyện này, không biết có giúp ích được cho việc phá án không ạ.”
Lý Kính Dư cảm thấy ngạc nhiên, vội hỏi anh ta: “Là chuyện gì, ngươi mau nói cho bản quan biết đi.”
“Chuyện là thế này ạ.” Phàn Tam Nhi bắt đầu thưa chuyện: “Mấy ngày trước đột nhiên cha thảo dân có nói bây giờ thảo dân đã trưởng thành rồi, cũng đã đến tuổi thành gia lập thất nên muốn thảo dân đến thôn Trương để bái Quan Âm, xin cho ông sớm ngày được bế cháu. Thảo dân đã nói với cha rằng thảo dân nghèo như thể này thì làm gì có cô nương nào chịu gả, cả đời cứ ở vậy thế thôi. Vì chuyện đó mà cha đã mắng thảo dân, nó rằng trong ba tội bất hiếu thì tuyệt hậu là tội nặng nhất. Ông ấy còn lấy từ trong túi áo ra một tượng kì lân vàng, nói đây là báu vật gia truyền, đem đi đổi chút tiền thì hoàn toàn có thể cưới được vợ. Từ trước đến nay thảo dân không hề biết cha mình lại cất giữ một báu vật như thế, thảo dân không dám nhận, kiên quyết bảo cha cứ giữ lấy. Đúng lúc hai cha con thảo dân đang đẩy qua đẩy lại cho nhau thì Lương Tử từ ngoài đi vào đã trông thấy báu vật của cha. Cha thấy thảo dân nhất quyết không nhận nên đã cất đi. Đến ngày hôm sau, thảo dân đã nghe lời cha đến thôn Trương để bái Quan Âm.”
“Nói vậy, ngươi đang nghi ngờ Lương Tử sao?” Lý Kính Dư hỏi.
“Thưa vâng, Lương Tử vốn được sinh ra trong gia đình quyền quý, gia cảnh giàu có nhưng từ sau khi cha hắn mất, chuyện kinh doanh trong nhà không có người quản lí, cộng thêm Lương Tử là một kẻ siêng ăn nhác làm, lại còn nghiện cờ bạc nên chẳng bao lâu sau đã bán sạch gia sản và rơi vào bước đường như ngày hôm nay. Thảo dân thiết nghĩ hắn nhìn thấy báu vật của cha nên đã dùng bạo lực hòng chiếm đoạt, cha không chịu đưa nên hắn mới ra tay tàn độc để cướp đi tượng kì lân vàng. Mấy ngày nay không thấy Lương Tử xuất hiện, thảo dân e là hắn sợ tội nên đã chạy trốn rồi.”
“Ra là vậy. Phàn Tam Nhi này, thông tin mà ngươi đưa ra rất có ích, ngươi lui xuống trước đi. Nếu ngươi còn nhớ ra được chuyện gì nữa thì lại tới bẩm báo.” Lý Kính Dư đã nắm được mọi chuyện, anh nhanh chóng hạ lệnh: “Chúng nha dịch nghe lệnh, sau khi ra khỏi công đường hãy nhanh chóng đi tìm Lương Tử, ai tìm được sẽ được ban thưởng!”
* * *
Sảnh sau phủ nha.
Trần Cẩn Phong, Võ Dương ngồi yên nghe lời khai từ sảnh sau, Tiểu Thiến cũng chống cằm suy nghĩ gì đó.
Tấm rèm được vén lên, Lý Kính Dư bước vào.
“Cẩn.. Trương huynh, vụ án này có phát hiện quan trọng.” Lý Kính Dư mừng rỡ nói.
“Ta nghe thấy rồi.” Trần Cẩn Phong bình thản đáp: “Có thể thấy tên Lương Tử này rất đáng nghi.”
“Đúng thế, hung thủ nhất định là hắn ta, chắc chắn là hắn thấy tiền nên nảy sinh ý đồ giết chết Phàn Nghiêm để chiếm đoạt kì lân vàng.” Tiểu Thiến phân tích.
“Sao cái gì cũng có phần của cô thế.” Võ Dương phát hiện trêu Tiểu Thiến là một việc rất thú vị.
“Thì sự thật là thế mà.” Tiểu Thiến quay đầu, vẻ mặt hết sức ngây thơ.
“E là tìm Lương Tử không phải chuyện dễ dàng. Nếu hắn thật sự sợ tội bỏ trốn thì giờ này hẳn đã đi xa cả trăm dặm. Trong tay hắn có báu vật, chỉ cần đổi được một cỗ xe ngựa là có thể nhanh chóng chạy trốn rồi. Bây giờ hắn đang ở nơi nào, sợ là..” Nỗi lo lắng của Lý Kính Dư không hề vô lí. Tất cả mọi người đều cảm thấy thất vọng, không ai nói một lời nào.
Một lát sau bỗng Trần Cẩn Phong nói: “Mặc dù Lương Tử đáng nghi nhất nhưng cũng chưa chắc là hắn làm. Ta thấy cứ đi điều tra hiện trường thêm lần nữa, có khi lại phát hiện được gì.”
Mọi người nghe được lời này nhưng không ai cảm thấy tinh thần khá lên. Lương Tử đã bỏ trốn rồi, tự an ủi bản thân rằng hắn ta không phải hung thủ thật khó biết mấy.
“Thôi được rồi, nếu ai cũng nhận định Lương Tử là hung thủ thì chúng ta đi điều tra cách hắn gây án, phá giải câu đố này thôi.” Trần Cẩn Phong không đợi ai trả lời liền cầm tay áo Lý Kính Dư kéo anh ra ngoài.
* * *
Căn miếng hoang thành đông.
Lý Kính Dư đi về phía ngôi miếu hoang, bên cạnh anh là một chàng trai để râu quai nón đang chăm chú quan sát mọi thứ xung quanh, ánh sáng lấp lánh ẩn chứa trong đôi mắt đen thăm thẳm của chàng trai.
“Huynh gắn râu lên lại thành ra một phong cách khác.” Lý Kính Dư cười nói.
“Thực ra phải cải trang thế này cũng cực lắm, cái râu giả này làm ta ngứa ngáy vô cùng.” Trần Cẩn Phong đưa tay vuốt vuốt bộ râu.
Dọc đường đi hai người không nói gì, khi đến nơi, chàng ngước mắt nhìn lên, vừa hay trông thấy ngôi miếu thờ ở phía trên.
“Đây chính là ngôi miếu hoang nơi xảy ra án mạng.” Lý Kính Dư giới thiệu.
“Ta biết rồi.” Trần Cẩn Phong cẩn thận quan sát, nhận thấy cỏ mọc um tùm bên bờ vực, các loại cây cỏ xanh tốt vô cùng, giữa thảm xanh đó lại xuất hiện sắc vàng vô cùng nhói mắt.
“Đó là gì vậy?” Trần Cẩn Phong chỉ tay về vật hình sợi có màu vàng.
Thấy Trần Cẩn Phong hỏi vậy, Lý Kính Dư cũng chú ý đến: “Hình như là cỏ khô.”
Anh bẻ một nhánh cây từ cái cây bên cạnh để nhấc sợi màu vàng đó lên.
“Đúng thật này.” Trần Cẩn Phong đặt nhánh cỏ lên tay mình, sợi cỏ vàng úa cuộn vào nhau.
“Kính Dư, huynh còn phát hiện được gì nữa không?” Trần Cẩn Phong lại ngẩng đầu, tiếp tục nhìn về phía bờ vực.
Lý Kính Dư nghe thấy thế liền bắt chước nhìn giống Trần Cẩn Phong, quan sát kĩ một lúc thật sự phát hiện ra vấn đề: “Hình như đám cỏ đó có dấu hiệu bị giẫm đạp.”
“Chính xác, nếu như đoán không lầm thì từng có người đi qua đây.” Trần Cẩn Phong đáp.
“Ồ.” Lý Kính Dư như được giác ngộ: “Nói vậy thì hắn đây là con đường hung thủ dùng để chạy trốn, điều này cũng giải thích được tại sao Phàn Tam Nhi không nhìn thấy hung thủ.”
“Bây giờ đưa ra kết luận vẫn còn sớm quá, nếu thật sự như thế thì hung thủ làm thế nào để trong thời gian ngắn lại tấn công ông lão được nhiều lần như thế. Ta thấy đây vẫn còn là một bí ẩn.”
Trần Cẩn Phong cuộn chặt tay, cầm theo ngọn cỏ rồi cùng Lý Kính Dư đi vào ngôi miếu. Lý Kính Dư đã sai người tới canh gác bên ngoài ngôi miếu hoang từ sớm, hiện trường vụ án trong miếu không hề bị xáo trộn. Trần Cẩn Phong quan sát bên trong miếu một lát rồi đi thẳng đến cửa sau.
Cánh cửa sau vẫn đóng chặt, không có dấu vết bị mở ra. Trần Cẩn Phong ngẫm nghĩ một hồi bèn ngồi xổm xuống nhìn ngắm thật tỉ mỉ, phát hiện dưới cửa có một lớp bụi dày hơn bụi ở những nơi khác một chút, hơn nữa lại không theo quy tắc nào cả. Lớp đất nện trên tường có vết bong tróc rất mới. Trần Cẩn Phong kêu người mang một tảng đá tới để ở chỗ cửa sau. Khi đứng trên tảng đá, đầu chàng có thể chạm tới chỗ khung cửa sổ lâu ngày không được mở ra. Trên cửa sổ là một lớp đất bụi dày, chỗ xám chỗ đen trộn lẫn vào nhau. Xem ra cũng không có ai ra vào qua lối này.
“Không lẽ hung thủ đi ra bằng cửa chính?” Trần Cẩn Phong cảm thấy thắc mắc: “Không thể nào, hắt xì.” Trần Cẩn Phong hắt hơi vì lớp bụi bay. “Nhiều bụi thật đấy.”
Trần Cẩn Phong lau mũi, chàng vô thức nhìn khung cửa sổ, bỗng cảm thấy có chỗ nào đó không bình thường nhưng lại không gọi tên được sự bất thường ấy.
Chàng bước xuống khỏi tảng đá, phủi bụi trên hai tay, hàng lông mày nhíu chặt suy ngẫm.
“Sao rồi, huynh có tìm được gì không?” Ánh mắt Lý Kính Dư ngời sáng, tràn ngập mong chờ.
“Có thể ta nghĩ sai rồi.” Trần Cẩn Phong lẩm bẩm. “Kính Dư này, ta muốn về nghỉ ngơi một lúc.” Trần Cẩn Phong quay người bước ra khỏi miếu, sau lưng chàng, Lý Kính Dư cũng lặng lẽ rời đi theo.