Mê Án Đường Triều

Chương 91: Hạt bụi



Trong phòng Trần Cẩn Phong.

Gió rít bên ngoài như có ai đang vươn tay gõ lên bậu cửa sổ, tiếng bút lông cùng giấy trắng vang lên loạt soạt, nghe như có người đang không ngừng cào móng tay lên.

Một nam tử anh tuấn đang nằm bất động trên giường, hàng mi dài khẽ động đậy, dưới ánh nắng chiếu vào, hàng mi dày in bóng lên gương mặt chàng.

“Trương công tử, Trương công tử.” Ngoài cửa có tiếng gọi của một nữ tử.

“Tiểu Thiến đó à, có chuyện gì sao?”

“Trương công tử, nô tì có thể vào không ạ?”

Trần Cẩn Phong ngồi dậy, lấy râu giả đặt cạnh gối gắn lên cằm mình, sau đó đi giày vào rồi tới kéo then cửa ra.

“Trương công tử đã nghỉ ngơi được ổn chưa ạ?” Tiểu Thiến một tay cầm chậu một tay cầm khăn, nước được rót đầy nửa chậu, sóng sánh theo bước đi.

“Cũng tàm tạm rồi.” Trần Cẩn Phong đứng chếch sang bên cho Tiểu Thiến đi vào.

“Gió đêm qua lớn thật đấy, đâu cũng thấy đất bụi.” Tiểu Thiến xắn tay áo lên, cầm khăn lau một cách thành thục, vừa lau dọn bụi trong phòng vừa nói: “Thời tiết mấy hôm nay không đẹp lắm, ngài mặc thêm quần áo vào đi.”

Trần Cẩn Phong mỉm cười, chàng tùy ý quệt ngón tay lên mặt bàn, ngay lập tức một lớp bụi móng dính lên tay: “Đúng là nhiều bụi thật.” Chàng vê vê ngón tay rồi nhận lấy khăn tay đã được thấm ẩm từ Tiểu Thiến để lau sạch tay.

Tiểu Thiến quả thực là một cô nương nhanh nhẹn, chỉ một thoáng đã lau dọn sạch sẽ cả căn phòng. Trần Cẩn Phong nhìn theo động tác của Tiểu Thiến, dần ngây người..

“Trương công tử, Trương công tử.” Tiểu Thiến vẫy vẫy tay trước mặt Trần Cẩn Phong, hiếu kì hỏi chàng: “Ngài đang nghĩ gì thế?”

“À, không có gì đâu.” Trần Cẩn Phong lúc này mới hoàn hồn, chàng cười đáp lại Tiểu Thiến.

“Ồ thế không còn việc gì nữa thì nô tì ra ngoài đây ạ.”

“Ừ được được.” Nhìn theo bóng lưng Tiểu Thiến bê chậu ra ngoài, một suy nghĩ xẹt qua trong đầu Trần Cẩn Phong, lẽ nào là như vậy sao?

* * *

Căn miếu hoang thành đông.

Trần Cẩn Phong nhẹ nhàng trèo lên tảng đá ở cửa sau, chàng dùng hai tay phủi lớp bụi, trên mặt dần xuất hiện nụ cười. Lý Kính Dư đứng phía xa, nhìn thấy một loạt động tác từ đứng lên đá, lấy tay vê bụi đến khi nhảy khỏi tảng đá thì liền bước tới hỏi: “Có vấn đề gì với chỗ này sao?”

“Vấn đề lớn là đằng khác.” Trần Cẩn Phong cười nói.

“Sao ta không thấy gì nhỉ, huynh không định nói với ta là hung thủ trèo vào rồi lại thoát ra bằng cái cửa sổ này chứ.” Lý Kính Dư nhìn lớp bụi trên cửa sổ, lắc đầu khó tin.

“Sự thật là thế mà.” Trần Cẩn Phong chỉ tay về phía khung cửa sổ đầy bụi bặm, nói: “Kính Dư huynh xem đi, huynh có nhìn ra được vấn đề không?”

Lý Kính Dư bước gần tới cửa sổ, ngẩng đầu quan sát thật kĩ, nhưng nhìn rất lâu vẫn chẳng thấy có gì bất thường, anh đành bất lực lắc đầu.

“Huynh nhìn kĩ đi, nhìn màu của bụi ấy.” Trần Cẩn Phong gợi ý.

“Màu của bụi sao?” Lý Kính Dư nhìn Trần Cẩn Phong bằng vẻ hồ nghi, tiếp đó anh lại ngẩng đầu quan sát: “Hình như là có hai màu, một đen một xám.”

“Chính xác.” Trần Cẩn Phong hào hứng nói tiếp: “Mọi người vẫn thường gọi là tro bụi ấy, huynh nhìn kĩ mà xem nhé, những hạt bụi tự nhiên đều sẽ có màu xám tro, trừ phi ở gần chúng có một chất gì đó màu đen. Rồi huynh lại nhìn xung quanh xem, hoàn toàn không có vật hay chất gì màu đen có thể bay lên đây đúng không, thế thì làm sao lại có bụi màu đen ở đây được.”

“Đúng thế nhỉ.” Lúc này Lý Kính Dư mới ngộ ra.

“Kính Dư, huynh thử nhìn rồi sờ vào đám bụi đen đó đi xem có cảm giác gì.”

Lý Kính Dư làm theo lời Trần Cẩn Phong, đứng trên tảng đá, lấy tay quệt một lớp bụi trên cửa. Một lượng bụi rơi xuống đất theo cử động của ngón tay.

Trần Cẩn Phong bước tới quệt ngón tay lên chỗ bụi rơi xuống đó, sau khi chàng giơ tay lên, những hạt bụi tỏa ra theo hình vòng cung rồi rơi xuống đất.

“Huynh có thấy gì không?” Trần Cẩn Phong hỏi.

Lý Kính Dư đưa bụi sát trước mũi, ngắm nghía thật tỉ mỉ rồi nói: “Hình như rất nặng.”

“Huynh nói đúng.” Trần Cẩn Phong chỉ vào lớp bụi trên tay Lý Kính Dư: “Theo lí thông thường, những hạt bụi phủ tự nhiên trên cửa sổ sẽ rất mịn, rất nhẹ, nhưng huynh nhìn thứ trong tay mình mà xem..”

“Giống như đất vụn lấy lên từ dưới đất nhỉ, mặc dù mịn nhưng vẫn có độ nặng nhất định.” Lý Kính Dư nhận xét.

“Đúng thế.” Trần Cẩn Phong lại chỉ tay về phía cửa sổ: “Từ đó có thể thấy hung thủ chắc chắn đã từng đi qua lối này, cùng với đó hắn cũng mang theo một lượng bụi đất đi. Để tránh bị chúng ta phát hiện, hắn đã lấy đất vụn để giả làm bụi tự nhiên, khiến chúng ta bỏ qua lối hắn ra vào.”

“Rất có lí.” Lý Kính Dư tiếp lời: “Sau khi hung thủ thấy nhóm người Hoàng Tứ đi khỏi miếu liền nhanh chóng đi vào miếu thông qua chiếc cửa sổ này, đánh chết ông lão rồi lại thoát ra ngoài bằng đường cửa sổ. Sau khi ngụy tạo xong mọi thứ thì vừa hay Phàn Tam Nhi bước vào, trông thấy nạn nhân và kêu lên. Nhóm Hoàng Tứ nghe tiếng kêu cũng quay lại hiện trường còn hung thủ đã nhân cơ hội đó nhảy xuống khỏi vách đá bên cạnh rồi chạy trốn. Như thế sẽ không ai bắt được hắn.”

“Lời huynh nói tuy nghe hợp lí nhưng suy nghĩ kĩ vẫn sẽ thấy có điểm thiếu sót.” Trần Cẩn Phong nói: “Đầu tiên, tại sao hung thủ lại lên kế hoạch mưu sát một ông lão không tiền không quyền; thứ hai, từ khi nhóm Hoàng Tứ rời miếu đến khi Phàn Tam Nhi về tới nơi chỉ có một khoảng thời gian rất ngắn, làm cách nào hung thủ có thể giết người rồi còn ngụy tạo hiện trường, đáng nói là hắn có đánh nạn nhân đến hơn chục nhát. Hơn nữa nếu hung thủ vào đây bằng đường cửa sổ thì sẽ bị nạn nhân chú ý, thậm chí không chú ý đi thì tại sao khi bị hung thủ đánh nạn nhân lại không hét lên không cầu cứu mà cứ để mặc hắn hành hung mình. Trong trường hợp hung thủ đánh nhát đầu tiên đã khiến nạn nhân mất mạng, tại sao hắn phải đánh thêm rất nhiều nhát như thế, lẽ nào hắn có thâm thù đại hận gì với nạn nhân sao?”

“Mặc dù về phương diện thời gian có vẻ bất khả thi nhưng trên thực tế chắc chắn hung thủ và nạn nhân có mối thù không đội trời chung nào đó.”

“Có thể huynh nói đúng, nhưng sự không hợp lí về thời gian sẽ khiến cho kết quả không chính xác. Thế nên hung thủ đã ra tay thế nào vẫn cần chúng ta điều tra thêm. Nhưng dự đoán của chúng ta về đường đi nước bước của hắn chắc không có vấn đề gì.” Nói đoạn Trần Cẩn Phong lấy nhành cỏ khô lấy được bên vách đá đặt vào lòng bàn tay. Nhành cỏ đó cuộn lại tạo thành một hình dáng rất kì dị. “Huynh nhìn này Kính Dư, từ hình dạng của nhánh cỏ này có thể phán đoán rằng hung thủ từng treo một dây thừng tết từ cỏ bên vách đá, mà những cây cỏ bị hủy hoại bên vách đá đó đều có hướng dẫm đạp từ trên xuống. Cũng có nghĩa hung thủ gây án qua sợi thừng cỏ đó, và chỗ cỏ đó là do hắn hủy hoại.”

“Không sai.” Lý Kính Dư gật đầu tán thành: “Nếu đã biết đường đi nước bước của hung thủ thì tiếp theo chúng ta phải làm gì tiếp đây?”

“Nếu mười người đó không nói dối thì việc quan trọng nhất bây giờ là phải tìm được Lương Tử – kẻ tình nghi lớn nhất của chúng ta.”

“Nhưng nếu mười người đó nói dối thì sao?” Lý Kính Dư hỏi ngược lại.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.