“Pháp sư, sao ngài lại hỏi con chuyện này? bộ nó có liên quan tới việc cậu chủ mắc căn bệnh lạ?”
Thằng Hiếu vừa nói vừa đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm vào tôi.
Lời vừa dứt, tôi liền có chút suy tư, bởi vì câu hỏi này của thằng Hiếu cũng chính là những gì đang xuất hiện ở trong đầu tôi.
Nhưng rồi tôi lại cảm thấy không nên kéo cậu ta vào chuyện quái quỷ này, bèn chậm rãi trả lời “Không có gì đâu, tôi chỉ thuận miệng mà hỏi vậy thôi, cậu cũng đừng nên nghĩ nhiều”.
“À, thì ra là vậy”.
Thằng Hiếu gật gật đầu, sự hiếu kỳ ở trong đôi mắt chợt biến mất dần.
Tôi định bụng sẽ ra hiệu cho cậu ta rời đi, có điều còn chưa kịp nói thì cậu ta đã lên tiếng trước “Phải rồi, căn phòng này vốn dĩ ông bà chủ muốn chuẩn bị cho ngài sử dụng, nhưng mà lúc đó ngài lại muốn ngủ ở trong phòng của cậu chủ, vì vậy nó vẫn còn chưa được dọn dẹp sạch sẽ và sắp xếp gọn gàng lại”.
Cậu ta đột nhiên thay đổi chủ đề, làm cho tôi vô thức ngẩn người ra một thoáng.
Trông thấy tôi im lặng không nói một câu nào, thằng Hiếu liền ầm ừ vài tiếng, rồi thấp giọng ngỏ ý “Hay là để lát nữa khi ngài đã dùng xong cơm nước, con sẽ cùng với một vài người làm vô đây dọn dẹp sắp xếp lại căn phòng”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đau Đến Mấy Vẫn Yêu
2. Giọt Lệ Tình
3. Cuộc Dây Dưa Không Lường Trước!
4. Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng
=====================================
Nghe cậu ta nói vậy, tôi theo phản ứng tự nhiên, ngay lập tức đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng một lượt, cuối cùng xua tay, cười đáp “Tôi thấy căn phòng này cũng ổn rồi, không cần dọn dẹp sắp xếp lại đâu”.
Thằng Hiếu im lặng một chút, sau đó gượng cười dạ dạ vài tiếng, rồi bước ra khỏi phòng.
Đợi cho cậu ta đi xa, tôi mới ngồi xuống ghế, từ từ xem xét những gì mà cậu ta vừa kể cho tôi nghe.
Căn phòng của Lý Phi quả thật rất đáng ngờ, và khi suy nghĩ kỹ lại, từ lúc tôi bước vào đó, những điều bí ẩn liên tục xuất hiện, đan xen vào nhau, như thể một đống tơ vò.
Cách giải thích duy nhất cho chuyện này, có thể căn phòng kia của Lý Phi chính là một cái huyệt, do nữ quỷ tạo ra. Nó không khác mấy với cái huyệt ở Chu phủ, nơi chị họ Võ Hoàng Thị Lan của tôi đã ở.
Chỉ là vừa nghĩ tới đây, bầu trời đột nhiên chuyển sang âm u, bầu không khí lạnh lẽo một cách rất kỳ lạ.
Linh cảm có chuyện chẳng lành, tôi định mở cửa bước ra ngoài coi tình hình thế nào, không ngờ vừa mới đứng dậy, đã bị một cơn gió không biết từ đâu thổi tới.
Cơn gió này cực kỳ lạnh lẽo, mang theo oán khí nồng nặc, từng đợt từng đợt một thổi dồn dập vào tôi, giống như đang muốn giữ chân tôi ở lại bên trong căn phòng này vậy.
Hết cách, tôi bèn cắn vào đầu ngón trỏ của mình cho chảy máu, rồi vẽ một phù chú ở giữa không trung, miệng niệm “Vận tâm hội tụ, dùng máu họa phù, tiêu trừ oán khí, mở đường khai lối… Cấp cấp như luật lệnh”.
Phù chú họa xong, ngay lập tức phát huy linh lực, xé tan một mảnh hắc ám trước mắt, đẩy lùi oán khí.
“Két…ét…”
Tôi đẩy cửa, âm thanh quỷ dị từ từ vang vọng khắp phòng.
Ở bên ngoài, hình ảnh của nữ quỷ chậm rãi hiện lên, cô ta có chút khác biệt so với lần trước tôi gặp, hình như là đôi mắt chứa đầy sát khí, những sợi chỉ máu nổi lên, đỏ cả tròng trắng, trông rất khủng khiếp.
“Nữ quỷ, rốt cuộc ngươi đang bài trò gì hả?”.
Tôi trầm giọng lên tiếng hỏi.
Nữ quỷ nhếch mép cười, nụ cười vô cùng quái dị, sau đó mới trả lời “Những kẻ ngăn cản ta, chỉ có một con đường chết, và ngươi cũng không ngoại lệ đâu, pháp sư”.
Giọng nói pha chút khàn khàn, vẻ mặt mang theo sự đắc ý, coi bộ cô ta đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng cho lần gặp gỡ này rồi.
Tôi định kết ấn niệm chú, không ngờ cánh cửa phòng đột ngột đóng chặt lại.
Trước tình huống này, tôi vội lấy trong người ra bốn lá bùa, phóng về phía bốn bức tường.
Bùa vừa chạm tường, đã tức khắc bốc cháy.
Đồng thời, những dấu tay máu đủ kích cỡ liên tục in hằn khắp mọi nơi.
Bên ngoài cửa, nữ quỷ cười lớn, nói “Pháp sư, đây là món quà ta dành riêng cho ngươi đó”.
Những sợi tóc nhớn nhác nồng nặc oán khí xuyên qua khung cửa sổ, bắn thẳng về phía tôi.
May mắn thay, tôi đã nghiêng người, kịp thời né sang một bên, nhưng mà nó lại bắn lên trên vách tường, làm bể nát một mảnh khá lớn.
Tôi nghĩ nữ quỷ đang quyết tâm tiêu diệt tôi càng nhanh càng tốt, tránh để đêm dài lắm mộng.
Chỉ là cô ta đã coi thường tôi quá rồi.
Không chờ đợi chiêu tiếp theo, tôi nhanh chóng lấy ra con dao găm trong túi, rạch một đường vào lòng bàn tay trái, cho máu nóng đỏ chảy ra không ngừng, rồi nắm chặt vào mớ tóc đang giăng, miệng hô lớn “Hỏa huyết diệt quỷ”.
Vừa dứt tiếng, một ngọn lửa bùng cháy, không chỉ thiêu rụi mớ tóc của nữ quỷ, mà còn lan tỏa ra khắp căn phòng, khiến cho những dấu tay máu phút chốc tiêu tan.
“Á”.
Nữ quỷ cắn răng kêu lên một tiếng đau đớn rồi chợt vụt tắt.
Xung quanh bắt đầu truyền tới rất nhiều tiếng người, bọn họ đang nói chuyện râm ran, tuy nhiên tôi lại không nghe rõ bọn họ nói gì.
Lạch cạch.
Lạch cạch.
Lạch cạch.
Trong sự hỗn loạn, tôi bất chợt nghe thấy có tiếng bước chân rất khẽ của ai đó, người này đang chầm chậm di chuyển về phía tôi.