Tôi nhíu mày, trong lòng nổi lên một trận bất an, đôi chân thật thận trọng lùi về phía sau vài bước, chuẩn bị tâm thế, nếu xảy ra chuyện gì không hay, tôi sẽ ngay lập tức xuất chiêu.
Cánh cửa phòng bị ai đó từ bên ngoài đẩy vào.
Một thân ảnh mờ mờ ảo ảo chầm chậm xuất hiện.
Tâm trạng của tôi bắt đầu có chút dao động.
Bởi vì người trước mặt tôi không ai khác chính là Lý Phi, có điều hiện tại anh ta lại mặc đồ cưới của tân lang.
“Minh Ngọc”.
Lý Phi khe khẽ lên tiếng gọi, âm thanh trầm ấm, khuôn mặt phảng phất ý cười.
Tôi ngẩn người ra, nhìn chằm chằm anh ta, tự hỏi tại sao anh ta lại gọi tôi là Minh Ngọc.
“Minh Ngọc”.
Anh ta lại gọi thêm một tiếng.
Sau đó gấp gáp chạy tới bên cạnh tôi, mà nói “Cuối cùng thì em cũng đã tới rồi, anh đã trông ngóng ngày này từ bấy lâu nay”.
Những lời này của anh ta, khiến cho tôi không khỏi ngạc nhiên, chẳng biết nên phản ứng ra làm sao.
Lúc này anh ta chợt vương tay, nắm lấy bàn tay của tôi, tiếp đó kéo tôi ra khỏi phòng, miệng không ngừng cười nói “Minh Ngọc, nhanh lên em, mọi người đang rất nóng lòng chờ đợi chúng ta tới”.
“Dạ”.
Tôi đáp lại một cách tự nhiên, mặc dù bản thân tôi không hề muốn nói như vậy.
Lý Phi đi phía trước, tôi bị kéo theo phía sau, nhìn cảnh tượng hiện tại, tôi chợt có cảm giác vô cùng thân thuộc, giống như nó đã xảy ra rồi, nhưng mà không rõ là khi nào và ở đâu.
Chúng tôi di chuyển tới một nơi rất đông người, tiếng xì xào vang lên không ngừng nghỉ, có điều tôi hoàn toàn không nghe rõ bọn họ đang nói gì, chỉ có thể trông thấy bọn họ đang nhìn chúng tôi mà mỉm cười.
Tôi nuốt một ngụm nước miếng, nghi hoặc hỏi “Bây giờ anh đang dẫn tôi đi đâu vậy? Với lại những người xung quanh đây tại sao lại cười khi trông thấy chúng ta?”
Lời của tôi vừa dứt, anh ta bỗng dưng dừng lại, quay đầu, cười đáp “Minh Ngọc, anh đang dẫn em tới lễ đường, còn những người này là họ hàng tới chúc phúc cho chúng ta đó”.
Tôi giựt mình, thầm nghĩ rõ ràng nhà họ Lý đang bị nữ quỷ quấy rối, làm cho Lý Phi thiếu chút nữa mất mạng, tại sao ông bà họ Lý lại tổ chức hôn lễ trong hoàn cảnh này được chứ?
Thấy tôi không im lặng, Lý Phi có chút khinh ngạc, lo lắng hỏi “Minh Ngọc à, bộ em không nhớ hôm nay là ngày thành hôn của chúng ta sao? Cha má của em và cha má của anh đang ở trong nhà tổ đợi chúng ta dâng rượu bái đường”.
“Cái… Cái gì?… Thành hôn?”
Tôi tròn mắt, đối diện với anh ta, lắp ba lắp bắp nói, cảm tưởng như mọi thứ xảy ra quá dồn dập, làm tôi không tài nào hiểu hết.
Anh ta gật đầu, trả lời bằng giọng điệu cực kỳ nghiêm túc “Đúng vậy, chúng ta thành hôn, đó là tâm nguyện lớn nhất cuộc đời này của em và anh, cũng là lời hứa mãi mãi bên nhau, cho dù có trải qua bao nhiêu kiếp người”.
“Hai đứa sao còn đứng ở đây? Họ hàng thân thuộc đang ở trong nhà đợi, mau chóng vào nhà làm lễ đi”.
Giọng nói của bà Lý bất chợt vang lên ở phía đối diện. Trong âm thanh mang theo vẻ gấp gáp.
Bị bà ta hối thúc, Lý Phi dạ một tiếng, rồi vội vội vàng vàng nắm tay tôi dẫn vào trong một căn nhà lớn.
Ở bên trong nhà được bày trí giống hệt như một đám cưới những năm Minh Mạng thời nhà Nguyễn ở đất Nam Kỳ Lục Tỉnh [*]. Đặc biệt, tôi nhận ra quần áo trên người của tôi cũng không biết từ lúc nào biến thành một bộ đồ cưới.
[*] Võ Thành Kiệt (nhân vật xưng tôi trong truyện) là người sống ở Nam Kỳ Lục Tỉnh năm Minh Mạng thứ hai, do được hồi sinh cho nên vẫn mang bộ dạng thiếu niên mà không già đi cũng không thể chết.
Những người ở đây đều ăn vận vô cùng đẹp mắt, bọn họ nhìn về phía tôi rồi quay sang nói chuyện với nhau, như thể tôi thật sự là cái người tên Minh Ngọc.
Trong khi tôi đang cố gắng tìm ra nguyên nhân tại sao mọi chuyện lại thành ra như vầy, thì bỗng dưng có một giọng nam trung niên ở cách đó không xa, cất lên “Tân lang và tân giai nhân chuẩn bị hành lễ”.
Theo phản ứng tự nhiên tôi chuyển tầm mắt sang, liền trông thấy một người đàn ông khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, mười ngón tay đan xen vào nhau, trang phục cùng tư thế hết sức nghiêm trang. Tôi đoán chắc ông ta chính là người chủ trì buổi lễ thành hôn này.
“Bái lạy trời đất”.
Ông ta vừa nói dứt câu, cơ thể của tôi giống như bị ai đó điều khiển, từ từ phối hợp với Lý Phi bên cạnh hành lễ.
“Bái lạy tổ tiên”.
Tôi cố sức khống chế lại bản thân, nhưng mà vẫn vô dụng, nó hoàn toàn không nghe theo mệnh lệnh của tôi.
“Phu thê giao bái”.
Câu nói vang lên bên tai, cơ thể của tôi liền tự động xoay về phía Lý Phi, chuẩn bị giao bái.
“Khoan đã”.
Tôi hô lớn, khiến cho những người xung quanh đứng bật dậy, vẻ mặt của ai nấy cũng đều hoang mang, không hiểu tôi bị làm sao.
Lý Phi lo sợ, cầm chặt lấy đôi bàn tay của tôi, gấp gáp hỏi “Minh Ngọc, có chuyện gì vậy?”