Cái bàn gọn gàng nhất trong phòng thí nghiệm thuộc về Lương Duyệt Nhan, trên đó những cuốn sách được sắp xếp ngăn nắp gọn gàng, giống như bài trí trong nhà mình vậy. Trở lại bàn làm việc, Lương Duyệt Nhan rút ra cuốn sổ giữa “Pháp y học” và “Pháp y độc chất”. Quyển sổ dày này thoạt nhìn không khác gì một cuốn sách cũ, bên trong không còn nhiều trang trống. Cô lật vài trang mới tìm được nơi đặt bút, cô ngồi xuống cầm bút lên, viết nhanh từng dòng lên.
“Duyệt Nhan.” Kinh Tố Đường ý thức được số lần một ngày gọi tên cô so với “cô Lương” trước kia nhiều hơn, được cô cho phép, anh càng nghiện việc lấy việc công làm việc tư.
“Ừm?” Lương Duyệt Nhan lên tiếng, giọng nói của cô gõ màng nhĩ anh.
Kinh Tố Đường ngồi bên cạnh Lương Duyệt Nhan cách nửa cánh tay, giống như cặp song sinh dính liền với cô, giống như hai cục nam châm cực nam và bắc rất gần nhau.
“Cô đang viết gì vậy?” Kinh Tố Đường hỏi.
“Viết xong sẽ cho anh xem.” Cô nói.
Kinh Tố Đường đáp một tiếng “Được”, lẳng lặng ngồi bên cạnh cô.
“Duyệt Nhan.”
“Sao vậy?”
“Không có gì.”
“Lỡ như viết sai thì tại anh đấy.” Cô im lặng hai giây rồi nói, giống như quy tắc nhưng nghe cẩn thận thì giọng cô không có ý đổ lỗi cho anh. Tim Kinh Tố Đường đập nhanh hơn, sự kích hoạt nhịp tim giống như khi môi và răng cô áp vào và cắn lên cổ anh.
Con người sẽ có một loại thần giao cách cảm với những thứ xung quanh mình, cảm nhận sẽ sớm hơn với nhận thức lý trí. Càng có nhiều người và những thứ liên quan chặt chẽ đến mình thì cảm nhận sẽ đến mạnh mẽ hơn. Thể hiện trong hành động bị chi phối bởi tiềm thức, ngôn ngữ có thể giả nhưng hành động thì không thể, Kinh Tố Đường đặc biệt đẩy tới một cái ghế cách đó vài mét đến, ghế không vững, lưng ghế có mùi thuốc khử trùng, ngồi xuống còn có tiếng kêu, anh lẳng lặng ngồi bên cạnh Lương Duyệt Nhan, giống như một pháo đài ngăn cách giữa cô và thế giới bên ngoài.
Nếu cuối cùng cơn bão trong tưởng tượng sẽ đến, nếu cơn bão ấy cuốn cô đến nơi anh không thể nhìn thấy, Kinh Tố Đường sẽ chọn vị trí phòng tuyến đầu tiên.
Bản thân anh cũng chưa ý thức được nguyên nhân này.
Anh nhẹ nhàng lấy cuốn pháp y học dày bằng hai ngón tay, vô thức lật mấy trang sách, nhưng anh hoàn toàn không đọc nó. Lương Duyệt Nhan đã đọc toàn bộ cuốn sách, cô dùng bút chì phác thảo từng nét ở mỗi trang ở chương Pháp y độc chất.
“Duyệt Nhan.” Anh gọi cô một tiếng như bị thần sai quỷ khiến, anh vốn dĩ có thể nhịn xuống nỗi xúc động nhưng hôm nay anh không thể kiểm soát được cách tiếp cận ngây thơ này để thu hút cô.
Lương Duyệt Nhan dừng bút lại, cô khẽ nhướng mày, có lẽ chính cô cũng không phát giác ra hành động nhỏ này.
Sự chú ý của cô như có một áp lực không thể giải thích được. Kinh Tố Đường lập tức rơi vào im lặng, không đầu không đuôi hỏi ra một câu: “Ghét tôi sao?”
Sau đó anh lật trang sách một cách máy móc, sách để lâu đã khô cứng, đặc biệt sắc bén, gần như một con dao đã được mài sắc, khi thay đổi góc độ, anh dùng đầu nhọn nhất để nhanh chóng cọ vào lòng bàn tay, anh hơi co lại, theo bản năng thu ngón tay vào lòng bàn tay, giống như kẻ trộm nhìn Lương Duyệt Nhan một cái.
Lương Duyệt Nhan đưa tay về phía anh: “Để tôi xem.”
Kinh Tố Đường ở trước mặt cô không có chỗ nào che giấu.
Anh nhận thua mở bàn tay ra, cô nắm tay anh qua.
“Không đau.” Kinh Tố Đường cậy mạnh.
“Bị đồ sắc bén cứa qua sẽ không đau ngay.” Lương Duyệt Nhan nắm lấy ngón tay anh, có chút máu đã thấm ra từ chỗ bị thương, giọt máu óng ánh như một viên đậu đỏ, cô dùng lực đè hai bên ngón tay anh, hạt máu ở vết thương nhanh chóng lớn lên: “Vết thương hơi sâu.”
Lương Duyệt Nhan giữ chặt tay anh đến gần trước mắt mình, bị thương gần phòng khám nghiệm tử thi là một chuyện rất nguy hiểm, Yến Xuân Hòa đã nhận mạnh với hai người họ vô số lần, tăm bông y tế, oxy già, cồn và băng đều có một ít ở trên bàn, đưa tay ra là có thể lấy được.
Thái độ xử lý vết thương của cô giống như thợ chế tác đồng hồ đang làm việc. Độ chính xác là một thế lực mạnh đến mức có thể điều khiển thời gian. Lương Duyệt Nhan như khiến thời gian trôi chậm lại.
Cô vừa liếm môi vừa lau vết máu, Kinh Tố Đường lập tức nín thở, không hiểu sao anh lại nghĩ rằng màu máu trên môi cô trông sẽ rất đẹp.
“Tôi không ghét anh, vừa rồi nói linh tinh thôi.” Lương Duyệt Nhan nói.
“Tôi biết.” Kinh Tố Đường gật đầu.
Lương Duyệt Nhan vẫn nắm chặt ngón tay anh, cô đột nhiên nói: “Khi còn nhỏ tôi từng có một con mèo màu quýt. Tôi đặt cho nó một cái tên là Nhan Nhan, là chữ Nhan trong tên tôi. Thật ra gọi là gì cũng được. Khi tôi vừa ôm lấy nó nó đã chết ngay trước mặt tôi. Nếu như gặp nó muộn hơn một chút thì tốt rồi.”
Cô nói bình tĩnh như vậy nhưng lại có chút bi thương.
“Nếu như tôi có thể gặp anh sớm một chút thì tốt.” Lời nói của Lương Duyệt Nhan mang theo hy vọng hư vô, cô bất lực cười: “Ở Đại học Dương Thành, trước khi chuyện đó xảy ra. Tôi đang nói cái gì thế này? Tôi chỉ hy vọng tôi sẽ không giống như bây giờ, đến một lời hứa hẹn cũng không dám nói.”
Cơn đau từ tim truyền ra khắp toàn thân, khiến hốc mắt cũng trở nên chua xót, anh cố gắng mở to mắt, dùng giọng nói chỉ có hai người họ mới nghe được: “Để tôi giúp cô, được không?”
“Ngu ngốc.” Lương Duyệt Nhan nói, cô thay một cái tăm bông mới, ấn vào oxy già, khử trùng và tiêu độc vô cùng đau đớn, lúc này tay cô dán lên mu bàn tay anh, “Sẽ hơi đau, chịu một chút.”
Kinh Tố Đường không sợ đau.
Anh lại nói: “Chúng ta có thời gian.”
Lương Duyệt Nhan giống như không nghe thấy, tăm bông ấn lên lòng bàn tay anh rât snhej, dung dịch oxy già sủi bọt trắng ở miệng vết thương của anh, như thể bọt tẩy rửa.
Đây là lần đầu tiên vết thương của anh được đối xử nghiêm túc như vậy. Bàn tay bị Lương Duyệt Nhan cầm như có tri giác lạ thường, hơi thở nóng bỏng của cô phả vào ngón tay anh, khi làn da chạm vào nhau, mạch máu trong huyết quản cô cũng giống nhịp tim, anh có thể cảm nhận được, thứ duy nhất không cảm nhận được chính là đau đớn.
Kinh Tố Đường không thể rời mắt khỏi khuôn mặt của Lương Duyệt Nhan, như thể đang đọc dòng cuối cùng của thánh ca, cô vẫn không trả lời anh.