“Sắc trời này, chậc chậc, không ổn. Ôi, a!” Gió thổi cát bụi bay tung tóe vào miệng người đàn ông.
“Mẹ kiếp, thật sự, có giống cơn bão gì mấy năm trước không?”
“Là Wilson, ngu ngốc.” Năm đó có một cơn bão mạnh. Viên Hải Bình nhớ rõ một năm trước khi con mình ra đời, Lương Duyệt Nhan ngã trên đường đi làm về, gọi cho anh 20 lần, về đến nhà anh ta mắng cô một trận. Cuối cùng cô từ chức như mong muốn của anh ta, sẽ không ngã bên ngoài nữa, cũng sẽ không gây phiền phức cho anh ta. Anh ta cảm thấy mình đã làm một chuyện vĩ đại vì con trai mình.
Mấy ngày nay anh Đăng hay rảnh rỗi hỏi về Lương Duyệt Nhan. Anh ta không muốn nói nhiều, điện thoại thậm chí không có hình ảnh của cô. Tuy nhiên theo câu hỏi của anh Đăng, anh cũng nhớ đến không ít chuyện trước đây. Anh Đăng nói, gia đình rất quan trọng, anh ta gật đầu, anh ta thầm bổ sung thêm một câu. Phu phụ cương(*).
(Mối quan hệ giữa vợ – chồng)
Nghe người xuống xe trước nói vậy, Viên Hải Bình cũng xuống xe, xe dừng lại trước cổng vòm bằng đá viết “Phố Vụ”. Anh ta nhìn bầu trời qua cổng vòm, trong đám mây dày đặc có tia chớp lóe lên mấy cái, Viên Hải Bình nhún vai theo bản năng, cùng tiếng sấm truyền đến là tiếng cười nhạo của Diệp Tư Lan.
“Anh…” Viên Hải Bình nói một chữ.
Diệp Tư Lan liền dừng lại, nhìn qua, ánh mắt như lưỡi dao: “Tôi làm sao?”
Viên Hải Bình nuốt những thứ muốn nói vào trong bụng.
Kiếm chuyện với lão Diệp là tự khảo nghiệm bản thân, cuộc sống luôn đầy thử thách, bản thân không thể để cảm xúc chi phối được. Anh ta nhanh chóng thuyết phục bản thân, thậm chí bắt đầu tự hào về sự hiểu biết của mình.
Viên Hải Bình lúc này mới ý thức được mình đã đến nơi nào.
Đây là phố Vụ trong lời đồn.
Phố Nội là trung tâm của phố Vụ, thật sự có một con đường tên là phố Vụ, bản thân nó được giới hạn bởi hai cổng vòm bằng đá có chữ phố Vụ ở hai đầu đường. Câu đối thứ nhất trên cổng vòm là “Tích đức tu hành cầu Nại Hà cũng dễ qua”, câu bên dưới là “Tham lam tạo nghiệt khó thoát núi cao đao nhọn”. Không ai nhớ rõ những dòng chữ này nhiều năm như vậy mọc lên vì điều gì, năm tháng trôi qua, khuôn mặt điêu khắc trên tảng đá mơ hồ, chân tay không trọn vẹn, bỗng dưng nhìn lại không phân biệt rõ là Chung Quỳ bắt quỷ hay đạo sĩ chém họa bì. Trên đường ngoại trừ bọn họ thì không có người đi bộ nào khác, đi qua cổng vòm, có một cảm giác kỳ lạ như xuyên qua nhân gian và âm phủ.
Chỉ là một con đường không có người qua, đoàn người đi vào một tòa nhà bình thường, thang máy chậm rãi chạy xuống, cảm giác không trọng lượng kéo dài gần 1 phút, trên thang máy chỉ có hai nút “U”, “L”. Thực ra cũng không biết bên dưới có bao nhiêu tầng ngầm. Mãi đến khi cánh cửa kim loại mở ra, mọi thứ bên trong đều hào nhoáng lộng lẫy hiện ra trước mắt bọn họ.
Mái vòm gothic được chống đỡ bởi cột đá chạm khắc con thủy quái bốn chân, nước chảy ra từ cái miệng há to của thủy quái, không khí lạnh lẽo của mạch nước ngầm tỏa ra, trong hang động dưới lòng đất này tràn ngập hơi thở mát lạnh. Những người mặc áo sơ mi trắng và vest đen mỏng đang cầm cuốn sổ da rắn, hoặc cầm khay bạc đi xung quanh thủy quái.
Một người trong số họ sải bước đến bên Kinh Văn Đăng, dáng người của người mẫu nam, cà vạt lụa màu xám bạc kẹp một chiếc kẹp đầu sư tử vàng rực rỡ, tay áo dài gấp hai lần lên, lộ ra cơ bắp rõ ràng, xét về chiều cao thì anh ta cao hơn Kinh Văn Đăng, khi bước đến gần ông ta anh ta kín đáo khom lưng, giữ tư thế thấp kém. Anh ta chào hỏi Kinh Văn Đăng và Diệp Tư Lan, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, thậm chí còn không quên đám người phía sau: “Anh Kinh, anh Diệp, xin chào mọi người. Hôm nay đến sớm vậy, chưa kịp lên trên tiếp đón mọi người, thật không phải. Hôm nay lượt rượu thứ nhất tính cho tôi.”
“Đây là về nhà, A Bân, ở nhà thì không có nhiều quy củ.” Kinh Văn Đăng thoải mái nói.
“Anh Kinh, hôm nay các anh em muốn chơi thế nào?” Người quản lý tên A Bân nói.
Nói xong lại ghé đến bên tai Kinh Văn Đăng nói mấy câu, ông ta nở nụ cười nghiền ngẫm: “Cứ như vậy đi. Cậu sắp xếp thì tôi yên tâm rồi.”
Kinh Văn Đăng gọi anh ta lại: “Tìm chỗ lớn một chút, yên tĩnh một chút, muốn nói chuyện.”
A Bân chuẩn bị cho họ một phòng riêng giống như phòng biểu diễn nhỏ có cả quầy bar, sân khấu với bậc thang đi xuống như có thể chứa toàn bộ dàn nhạc giao hưởng. Cánh cửa đóng chặt, những người bên trong nghe thấy tiếng giày cao gót lộn xộn nhẹ nhàng từ xa đến gần, gợi lên nỗi ngứa ngáy. Một người phụ nữ mặc cùng trang phục với A Bân đi vào, ngoại trừ kẹp cà vạt đầu huơu vàng của cô ta ra. Cô ta dùng ngón trỏ gõ cửa, giọng điệu trịnh trọng giống như mang đến báu vật có một không hai đến: “Anh Kinh, đến rồi.”
Đám đàn ông ngồi trong phòng thu lại nụ cười, ra vẻ đạo mạo nhìn làn váy và cặp đùi đung đưa trước mặt như thể thưởng thức đồ cổ hay món ăn nào đó, trong đầu dùng đủ loại từ ngữ để tô son trát phấn cho dục vọng nguyên thủy của bản thân.
Đầu bếp dùng xe đẩy đồ ăn và rượu thịt đến. A Bân bình tĩnh dùng từ ngữ chuyên nghiệp giới thiệu các kỹ năng và tư thế mà mỗi người trên sân khấu am hiểu.
Viên Hải Bình vừa liếc mắt một cái đã nhìn trúng Sở Sở.
Trên người cô ta có một loại cảm giác lẳng lơ thuần khiết, giữa hai hàng mày ẩn một nét mạnh mẽ và xinh đẹp yểu điệu kết hợp tạo nên một vẻ đẹp khó nói.
Không thể nói Sở Sở là người đẹp nhất ở đây nhưng nói đến thông minh thì cô ta hoàn toàn xứng đáng là nhân tài kiệt xuất. Giữa nhóm phụ nữ ăn mặc lộng lẫy diêm dúa xuất hiện trước mặt đàn ông như đi trình diễn thời trang thì chỉ có cô ta đi ngang qua Diệp Tư Lan, làm rơi chiếc điện thoại đính đá lóng lánh xuống đất. Cô ta khẽ kêu lên, trời ơi, giọng phụ nữ cao hơn tiếng nhạc trong phòng, cô ta cúi xuống nhặt điện thoại, tà váy xẻ khiến người ta mơ tưởng, cô ta cũng không vội đứng lên, mà giữ tư thế khom lưng cẩn thận xem xét các vết xước trên điện thoại, đứng về phía Kinh Văn Đăng và Diệp Tư Lan, có thể thấy ánh sáng chiếu vào khuôn mặt xinh đẹp của cô ta, còn cố tình để lộ khe ngực sâu hút.
Viên Hải Bình cách Kinh Văn Đăng không xa, anh ta nhìn phong cảnh trước mặt không sót chỗ nào, nhìn đến miệng lưỡi khô đắng. Chỉ hai giây anh ta đã tưởng tượng đến cảnh mình chơi Sở Sở từ phía sau. Nét xuân tình ở khóe mắt Sở Sở khiến cô ta nhận ra mục tiêu của cô ta không phản hồi, cô ta chuyên nghiệp không để lộ sự thất vọng, khi bắt gặp ánh mắt của Viên Hải Bình, cô ta đột nhiên như biến thành ánh trăng trên trời, xa cách khó gần.
Viên Hải Bình bình tĩnh hừ lạnh một tiếng, bọn họ lăn lộn ở những nơi như này không ít. Câu lạc bộ là sân nhà của đàn ông đúng là không sai chút nào, tiền bạc, quyền lực, rượu, còn có thứ tốt trong tay lão Diệp nữa, phụ nữ chỉ là cá trong chậu của bọn họ.
Buổi tiệc bắt đầu, trước tiên làm ba ly rượu. A Bân đưa whiskey, rượu ngon, than bùn và gió biển đều xa hoa.
Trong những bữa tiệc như này Diệp Tư Lan không bao giờ gần phụ nữ. Mà Kinh Văn Đăng luôn là người chọn đầu tiên, ông ta thoải mái cho phụ nữ dựa trong lòng mình, ông ta không thể hiện bản thân có thích hay không, đó như một loại lễ nghi, giống như khi trong bữa ăn, đàn ông chủ vị sẽ hạ đũa đầu tiên. Nó giống một truyền thống hơn là sở thích.
Viên Hải Bình đánh giá cơ hội mang Sở Sở đi. Lúc này Kinh Văn Đăng bỏ qua mấy cô top đầu động lòng người mà chọn Sở Sở. Viên Hải bình và mọi người ồn ào, lại uống ba chén rượu, bỏ đi, Sở Sở là cái quái gì, mẹ nó đàn bà đều giống nhau. Anh ta tiện tay kéo một phụ nữ đến, ngay cả mặt mũi cũng không nhìn rõ đã ôm cô ta ngồi lên đùi. Kinh Văn Đăng vỗ tay tán thưởng, lại uống ba chén rượu nữa, một loại rượu khác mang theo mùi thì là cam hồi, người phụ nữ cầm cho anh ta uống.
Tiếp theo, Kinh Văn Đăng nâng ly rượu lên với Viên Hải Bình, lại uống. Họ trò chuyện trời nam phía bắc, về đồ ăn, phụ nữ. Xem như bạn rượu. Ánh sáng mờ ảo kích thích cơn say, Sở Sở rúc vào lòng Kinh Văn Đăng, cô ta cười để lộ chiếc răng nanh nhỏ, cá tính nhưng không điệu đà, còn lễ phép nâng ly với Viên Hải Bình, anh ta uống cạn ly rượu. Anh ta cười, ba chén? Bốn ly? Chẳng nhớ nữa, cứ uống thôi.
Cũng không biết qua bao lâu, Kinh Văn Đăng đột nhiên mỉm cười lộ ra một hàm răng trắng: “Hải Bình, cậu uống nhiều rồi. Gọi điện bảo người cậu yêu đến đón đi.”
Viên Hải Bình từ trong hốt hoảng giãy giụa tỉnh táo lại. Có vẻ như có gì đó không đúng, anh ta không nói ra được. Hôm nay Kinh Văn Đăng không giống với anh Đăng mà anh ta vừa quen thuộc lại dựa dẫm.