*Lacvan
– ——————–
Cố Ỷ không có năng lực phản kháng. Cô đang bị một đám yêu ma tròng lên người bộ đồ cưới kiểu nam giống như một con rối hoặc một hình nộm trong trò chơi thay đồ của mấy bé gái.
Sau đó, Cố Ỷ lại tiếp tục bị nhấn ngồi xuống ghế tròn, bắt đầu bị đám quỷ trang điểm y như người chết.
Nói vắn tắt, chính là gương mặt được phủ kín bởi thứ phấn màu trắng, chẳng những một lớp phấn mà là rất nhiều lớp như thế khiến mặt của Cố Ỷ trắng bóc như vách tường vừa được quét vôi. Sau đó, bọn chúng còn vẽ thêm hai hình tròn màu đỏ tại hai bên má cô. Cố Ỷ nhìn mình trong gương, mặt cô lúc này giống y đúc đám người giấy trong tiệm vàng mã.
Cũng không sao, có nhan sắc của Cố Ỷ chống đỡ, dù có trang điểm như người chết thì đó cũng là người chết đẹp nhất. Vẻ đẹp của cô là vẻ đẹp đánh thẳng vào tâm hồn mang theo mê hoặc. Từ nhỏ đến lớn, chưa có ai chê cô không đẹp tựa như vẻ đẹp của cô đã khắc sâu vào trong tâm trí của họ từ lâu.
Mặc dù hiện tại gương mặt đã bị vẽ thành thế này thì đó cũng là một vẻ đẹp mang phong cách rùng rợn quỷ quyệt của Trung Quốc.
Nếu bây giờ có ai chụp cho cô một tấm hình thì tấm hình đó có thể được coi như là một trang bìa quảng cáo cho trò chơi kinh dị kiểu trung. Nó sẽ là loại khiến độc giả phải gào khóc vì sợ nhưng vẫn ngắm nhìn vì đẹp.
Đúng vậy đó! Dù thân đang ở trong hoàn cảnh ngặt nghèo, Cố Ỷ vẫn không quên thưởng thức vẻ đẹp của bản thân.
Vì cô đang tự nhủ: Thôi, nhìn được bao nhiêu lần thì hay bấy nhiêu, dù sao một cô gái đẹp thế này, chưa chắc sau này sẽ còn được nhìn nữa.
Không chỉ một mình Cố Ỷ thấy bản thân cô đẹp, ngay cả bà dì cũng vừa nhìn cô vừa cười khen tấm tắc: ‘Cô gia đúng là một một người trẻ xinh đẹp, nhất định tiểu thư sẽ vô cùng vừa lòng!’
Lúc này, Cố Ỷ đã cùi không sợ lỡ nên bạo gan hỏi thẳng bà dì: ‘Tiểu thư nhà bà thích con gái?’
Bà dì nghẹn lời. Bà ta không dám hùa theo Cố Ỷ nói xấu tiểu thư nhà mình. Lớn già đầu bị một đứa con nít làm cho cứng họng, bà dì thấy mất mặt.
Thế là bà dì định phản công, chuẩn bị mở miệng dạy dỗ Cố Ỷ. Kết quả, bà ta chưa kịp nói đã bị cô cắt ngang câu chuyện: ‘Bà suy nghĩ thật kỹ rồi hãy trả lời tôi. Dù cho tôi chỉ có một ngày làm tân lang, nghĩa là tôi cũng sẽ có một ngày thổi lỗ tai tiểu thư nhà bà. Bà có tin là tôi sẽ nói với tiểu thư của bà là bà ăn hiếp tôi không hả?’
Bà dì nhìn Cố Ỷ với hàm ý: Cô hay lắm! Gan lắm rồi!
Bà dì bị nghẹn đến khó chịu bởi hai câu nói của Cố Ỷ. Vì thế, những lời sau đó của bà ta bắt đầu kẹp súng đeo gậy: ‘Cô gia, người nói nhiều với tôi cũng vô dụng, đừng chậm trễ giờ lành, mời người đi cho!’
Cố Ỷ cực kỳ muốn bản thân hiên ngang oai vệ hùng dũng xông thẳng ra ngoài. Cô rất muốn cho đám yêu quái đã bắt cô về làm tân lang biết thế nào gọi là nắm đấm.
Đáng tiếc thay, cả hai chân cô đã bủn rủn cả rồi, ngay cả đứng cũng không đứng nổi.
Từ nhỏ tới lớn, Cố Ỷ đã đọc rất nhiều tiểu thuyết kinh dị. Dù cho cô có ngu cách mấy cũng nên biết được bản thân cô bây giờ đang bị bắt minh hôn, chưa chắc sống qua ngày mai.
Chỉ cần nghĩ đến đó thôi, hai chân cô bắt đầu run lập cập, không tài nào đứng vững.
Đừng thấy khi nãy Cố Ỷ nói chuyện khí thế hùng hồn mà nghĩ cô không sợ. Thật ra Cố Ỷ là dạng bên ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong yếu đuối. Dù cho sắp ngủm củ tỏi nhưng danh tiếng cũng không thể tụt được.
Cố Ỷ nuốt nước miếng, đưa tay về phía bà dì.
Bà dì vẫn chưa hiểu, ánh mắt lộ rõ vẻ thắc mắc. Thật ra, lý do khiến Cố Ý dám nhờ bà ta chính là, trong căn phòng này, chỉ mình bà ta có vẻ ngoài giống người nhất. Đổi thành kẻ khác, thử hỏi cô có dám gây chuyện như thế với thứ nhét đầy hoa vào tròng mắt kia không?
Nực cười, dĩ nhiên Cố Ỷ không dám rồi.
Cố Ỷ nhận ra ánh mắt hoang mang của bà dì, tiếp tục nói ra lời khiến bà ta phải nghẹn họng chập hai: ‘Nhìn cái gì mà nhìn? Bà không thấy chân tôi đang bủn rủn hay sao? Sao không tới dìu tôi đi?’
Dùng giọng điệu hung dữ để nói ra nỗi sợ hãi trong lòng, nhắm chừng cũng chỉ có mình Cố Ỷ.
Bà dì suýt bật cười, ném cho Cố Ỷ một ánh mắt xem thường, cuối cùng vẫn đi tới đỡ cô. Bà ta bắt đầu trêu chọc: ‘Nè cô gia, người phải cố gắng chút, đừng để chưa vào động phòng mà hai chân đã đuối như vậy. Nếu bị truyền ra ngoài, mặt mũi của tiểu thư nhà tôi phải để đâu?’
‘Thích để đâu thì để đó.’
Cố Ỷ không hổ danh là mỹ nhân không nên há mồm. Bản lĩnh đáp trả lại khiến khuôn mặt bà dì vốn đã nhợt nhạt nay còn trắng hơn. Bà ta liếc Cố Ỷ nhưng không có gan hùa theo cô nói xấu tiểu thư.
Không biết chừng, đợi xong việc, không biết tiểu thư sẽ đối xử với bà ra sao.
Trong khi đó Cố Ỷ lại nghĩ khác, giờ cô đã là heo chết nên không còn phải sợ phỏng nước sôi. Dù sao sớm muộn gì cũng ngủm củ tỏi, chẳng lẽ cô còn bị chết thảm hơn?
Trên thực tế, đúng là có thể như vậy thật.
Bị bà dì dìu đi – thực ra động tác dìu của bà dì càng giống như nửa kéo nửa ôm. Khi nhìn thấy cả đoàn yêu ma trong sảnh, Cố Ỷ sững sờ.
Trước ánh nhìn chằm chằm của bầy quỷ, Cố Ỷ bị bà dì nhấn ngồi xuống ghế, bên cạnh cô còn có một ghế trống nhưng vẫn chưa thấy ai đến. Cố Ỷ không quan tâm là ai không đến, vì cô đang bận tâm đến cặp mắt đỏ, cặp mắt xanh bên dưới kia. Bọn chúng đang trừng mắt nhìn cô, ngay cả chớp mắt cũng không thèm chớp. Điều đó càng khiến cho Cố Ỷ thấy cô như cá nằm trên thớt, thoáng chốc sẽ bị bọn này ăn sạch sẽ.
Toàn thân Cố Ỷ bắt đầu run. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, khuôn mặt gắng gượng ra vẻ không cảm xúc, nỗ lực hứng chịu ánh mắt của bầy quỷ.
Nãy giờ, cô vẫn luôn ráng giữ bình tĩnh để đi ra đến đây. Cô sợ ngay khi cô vừa lộ ra vẻ mặt sợ hãi, bầy quỷ kia sẽ phát hiện ra ngay.
Cố Ỷ ngồi trên ghế chỉ hơn mười mấy phút, vậy mà cô lại thấy một giây lại dài đằng đẳng như một năm. Ngay cả một phút cô cũng không muốn ngồi. Có lẽ, do nỗi sợ của Cố Ỷ quá lớn nên vô tình khiến cô mất nhận thức về thời gian. Nỗi sợ càng lớn càng làm cho Cố Ỷ thấy thời gian trôi qua càng chậm.
Cô không rõ mình đã ngồi trên ghế trong bao lâu. Đột nhiên, bầu không khí huyên náo của bầy quỷ chợt lắng đọng. Bất chợt, bầy quỷ tự động dạt sang hai bên, chừa ra một hành lang chính giữa. Một cái thảm đỏ không biết từ đâu chậm rãi rơi xuống, nó kéo dài từ đầu bên kia của hành lang đến gần chân của Cố Ỷ.
‘Đinh—đinh—đinh’
Tiếng chuông lại vang lên. Thế nhưng, lần này nó không khống chế thân thể của Cố Ỷ. Cô vẫn có thể cử động nhưng bây giờ cô không cử động được. Bởi vì bà dì đang đứng ngay bên cạnh cô rồi. Trước đó, Cố Ỷ cũng muốn xem thử bản thân có cơ hội bỏ trốn hay không nhưng chưa kịp nhìn đã bị bà dì nhìn chằm chằm.
Cố Ỷ thật sự hết cách, đành thuận theo tiếng chuông nhìn về phía trước. Đầu bên kia của thảm đỏ, tám ‘người’ mặc áo trắng, vải trắng che mặt đang khinh một cái kiệu cưới màu đỏ từ cửa chính bước vào trong sân, thật nhẹ nhàng đáp xuống trước sảnh.
‘Đinh—đinh’
Ngay khi kiệu cưới vào đáp xuống thảm đỏ, cái chuông cũng phát ra một tiếng, sau đó im hẳn. Thì ra tiếng chuông đó chính là tiếng của cái chuông bát giác được treo trên đầu kiệu cưới. Giờ kiệu đã dừng, chẳng lẽ nó còn kêu?
Bà dì vội vã bước nhanh về phía kiệu cưới. Bầy quỷ quay sang nhìn cái kiệu chằm chằm tựa như bị lấy đi hồn phách.
Cố Ỷ hít sâu, bàn tay siết lại thành quyền, móng tay đều bấu vào thịt lòng bàn tay. Cô biết thời cơ tốt đã đến. Giờ không chạy còn đợi đến chừng nào? Cố Ỷ bắt đầu ý định bỏ trốn. Cô đã quan sát thật lâu mới quyết định chạy trốn nhân cơ hội này.
Tuy nhiên, mông của Cố Ỷ chưa kịp rời khỏi ghế, cô chỉ vừa cúi người xuống một chút, một bàn tay trắng nõn đã vươn ra từ trong kiệu cưới. Ngón tay dài nhọn hơi giơ cao, chỉ thẳng về phía Cố Ỷ.
Nương theo động tác của người ngồi trong kiệu, đám yêu ma đồng loạt nhìn Cố Ỷ. Con nào con nấy đều trợn tròng cả mắt, nhìn nổi hết da gà.
Bởi vì tất cả chúng nó đều chỉ quay đầu, không có xoay người!
Cố Ỷ nuốt nước miếng. Cảnh tượng quay đầu không quay người thật sự quá kinh dị. Trong nhất thời, cả sảnh yên tĩnh, bầu không khí bắt đầu ngượng ngùng. Cố Ỷ không còn cách nào chỉ có thể mở miệng trấn an: ‘Mọi người tiếp tục đi, tôi ngồi lâu nên bị ê mông, tôi không đi, không đi đâu cả.’
Đám quỷ dường như được trấn an bởi lời nói của Cố Ỷ, chúng bắt đầu tấu nhạc múa hát.
Đám quỷ mặc vải gai trắng đứng dọc hai bên thảm đỏ bắt đầu chơi những bài nhạc trật nhịp lỗi nốt, không có nốt nào đúng nốt nào, cực kỳ chói tai.
Cố Ỷ ngồi nghe như sống không bằng chết. Thứ nhạc này còn khó nghe hơn tiếng mấy bác gái dưới lầu cãi lộn – đó là loại âm thanh cộng hưởng vang xa, tạp âm có khi đột phá 80 décibel (đề-xi-ben).
(**Ngưỡng nghe của tai người:
0 dB đến 80 dB: độ ồn tiêu chuẩn cho phép bạn có thể chịu được mà không cần phải sử dụng tới các thiết bị bảo vệ thính giác như chụp tai, nút tai chống ồn hay tai nghe chống ồn.
80dB đến 90dB: mức âm thanh khá lớn, bạn bắt đầu cảm thấy khó chịu. Đây là độ ồn nguy hiểm nếu như bạn phải tiếp xúc thường xuyên. Nếu như môi trường làm việc của bạn phải tiếp xúc với tiếng ồn từ 80dB đến 90dB thì bạn cần phải tìm cách hạn chế để bảo vệ thính giác.
90dB trở lên: mức âm thanh nguy hiểm. Tai của người bình thường chỉ có thể chịu được tối đa 1 giờ đồng hồ. Còn ở mức 100dB thì chịu được tối đa từ 10 – 15 phút nếu như không sử dụng bịt tai chống ồn hay các thiết bị bảo vệ.
140dB trở lên: tai của bạn sẽ bị ảnh hưởng, thính giác bị tổn thương.)
Thế mà, bầy quỷ xung quanh lại không thấy như vậy. Cố Ỷ cũng không dám nói.
Cô chỉ trơ trơ nhìn kiệu cưới. Giờ dùng ngón chân cũng biết được chủ nhân của cái tay trắng nõn kia chính là tân nương đêm nay của cô. Chính là ‘tiểu thư nhà tôi’ trong miệng bà dì.
Mặc kệ tâm trạng của Cố Ỷ ra sao, hôn sự cũng phải tiến hành.
Bàn tay kia vẫn còn đưa ra, bà dì nhanh nhảu đưa tay ra đỡ. À, bây giờ không nên gọi bà ta là bà dĩ nữa, phải gọi là hỉ nương mới đúng. Cố Ỷ thầm chỉnh sửa. Bàn tay kia đã vịn vào mu bàn tay của hỉ nương, kiệu cưới hạ thấp, màn cửa được vén sang hai bên, tân nương của Cố Ỷ từ trong bước ra.
Nàng mặc áo cưới đỏ nhưng sắc đỏ của nó không phải dạng đỏ rực, ngược lại sắc đỏ đó hơi lệch sang gam tối. Trong nghi thức Trung Quốc, màu đỏ nếu không rực rỡ, chỉ cần pha thêm sắc hồng hoặc chút sắc đen lập tức sẽ hiện ra vẻ kinh dị rùng rợn.
Thân hình của tân nương nhìn qua giống người bình thường, bàn tay đưa ra cũng giống người. Dù nó hơi trắng nhưng không đến nỗi nhìn vào đã nhận ra đó là màu trắng của người chết. Dù sao bây giờ mọi người ai cũng thích trắng.
Dáng đi của nàng càng giống một con người. Tay vịn vào hỉ nương, đi đường ngay ngắn. Nàng đi dọc theo thảm đỏ, từng bước từng bước đi về phía Cố Ỷ.
Cố Ỷ thấy mình như đang bị tra tấn tựa như tội phạm đang quỳ trên đoạn đầu đài chờ đao chém đầu từ trên cao chém xuống. Thời điểm này cũng là thởi điểm khó nuốt nhất của Cố Ỷ, cô chỉ thấy một cây đao chặt đầu đang treo lơ lửng trên cao, hàn quang ẩn hiện, không biết khi nào rơi xuống.
Thời gian chờ đợi luôn là lúc cam go nhất.
Trái tim của Cố Ỷ đập liên hồi như đang nổi trống. Từng tiếng vang vọng bên tai, trừ nó ra không còn âm thanh nào khác.
Mỗi bước đi của tân nương không phải đạp trên thảm đỏ mà đạp vào tim của Cố Ỷ.
Tân nương thoáng chốc đã đến gần đôi chân của Cố Ỷ. Cô ngồi trên ghế nên chỉ có thể ngẩng đầu nhìn tân nương. Đầu tân nương đang được phủ kín bởi khăn đỏ nên cô không thấy rõ diện mạo của nàng. Từ dưới nhìn lên, cô chỉ nhìn thấy cằm của tân nương.
Tân nương ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh Cố Ỷ. Hai tay ngoan ngoãn đan nhẹ vào nhau đặt trên đùi.
Giờ khắc này, tim của Cố Ỷ từ cổ họng rơi xuống, trở lại vị trí của nó.
Cố Ỷ chậm rãi thở nhẹ: Ít ra bây giờ chưa chết, cô phải cố gắng trụ lại!
Cố Ỷ bất giác nghiêng đầu liếc nhìn tân nương của mình. Từ ngoài nhìn vào, dáng vẻ của nàng nghiêm túc, lưng eo thẳng tắp ngồi ngay ngắn.
Cô bất chợt hiểu ra: Đây chính là tân nương của mình.