– ———————
Đám quỷ lần lượt kính rượu chúc mừng Cố Ỷ và tân nương. Cố Ỷ không dám uống một giọt rượu nào, chỉ cầm ly lên và cười gắng gượng. Còn lại đều do tân nương thầu hết.
Tân nương chậm rãi vén một góc khăn phủ đầu để lộ phần dưới khuôn mặt, sau đó từ tốn uống hết rượu.
So với vị mỹ nhân cà tưng như Cố Ỷ, động tác của nàng cực kỳ tao nhã. Động tác không nhanh trái lại có chút chậm rãi. Mọi cử động đều biểu hiện ra chủ nhân của nó là một ‘tiểu thư đài các’.
Qua ba vòng rượu, bên ngoài ánh trăng đã sớm treo trên cao, đèn cầy đỏ cũng bắt đầu chập chờn ánh sáng ám chỉ thời gian đã không còn sớm. Có vẻ như tân nương cũng thấy đã đến giờ. Nàng vung tay lên, đám quỷ trước đó còn đang thao thao bất tuyệt lập tức yên tĩnh. Từng tên lần lượt kéo nhau rời đi.
Vị tân nương này vừa thấy đã biết nàng mạnh siêu cấp rồi. Đám quỷ kia không một tên nào dám cãi lời trước mặt nàng. Đứa nào đứa nấy giống như chó con ngoan ngoãn của người hàng xóm sát nhà của Cố Ỷ. Qua đó đủ thấy tân nương là một nhân vật cực kỳ lợi hại.
Cố Ỷ càng rét run trong lòng. Cô vẫn chưa tìm được cơ hội trốn chạy. Giờ bầy quỷ lâu la đã chạy hết rồi, một chút nữa sẽ đến lượt cô bị vị tân nương này ăn mất xác!
Mạng này coi như xong rồi!
Cố Ỷ thầm than thở cho số phận. Cô chợt nhớ đến cha mẹ cô – người đang mất tích không rõ sống chết.
Hai người tự kiểm điểm lại coi, khi khổng khi không chạy đến núi tuyết chơi, làm chi cho mất tích. Để bây giờ, sống không thấy người, chết cũng không thấy xác, bỏ lại một thiếu nữ xinh đẹp vừa tròn đôi mươi côi cút một mình nên con bé mới không thể cầm lòng trước di sản của một người bà con xa thiệt xa, mới ra cớ sự như vầy đây.
Nếu như cha mẹ không mất tích, chuyện kế thừa di sản sẽ không đến lượt Cố Ỷ. Nếu như không tới lượt Cố Ỷ, cô cũng sẽ không tới cái tiệm vàng mã cũ mèm đó. Nếu như không đến tiệm vàng mã, cô sẽ không rơi vào nơi quái quỷ này…
Cố Ỷ bắt đầu trôi theo dòng suy nghĩ xa xăm. Đợi đến khi cô hoàn hồn, tân nương đã đứng dậy chuẩn bị đi vào trong. Hỉ nương vẫn luôn đứng bên cạnh Cố Ỷ suốt buổi, bà ta đưa tay ra kéo cô đứng dậy vô cùng mau lẹ. Cố Ỷ không còn cách chạy trốn, đành theo tân nương về phòng.
Đám nữ quỷ trang điểm cho Cố Ỷ trước đó, nay đã cầm sẵn đèn lồng dẫn đường. Xài đèn lồng màu gì không xài, lại đi xài đèn lồng trắng, Dãy hành lang vắng tanh treo vải đỏ, vải đỏ dập dìu theo gió, ánh sáng lập lòe của đèn lồng trắng, cảnh tượng rùng rợn không thể nói thành lời.
Bảo đảm không có đoàn phim nào có thể dựng ra một cảnh rùng rợn tương tự như thế.
Đoàn người thoáng chốc đã đi hết hành lang, bước vào nội viện. Cố Ỷ tâm tư ngổn ngang. Cô không còn tâm trí để quan sát hoàn cảnh xung quanh. Cô chỉ nhớ mình bước vào một căn phòng lớn, mơ mơ màng màng bị hỉ nương dẫn vào buồng trong và ngồi xuống một cái giường gỗ khắc hoa.
Cái giường gỗ cũng giống như căn phòng trước đó. Chúng đều treo vải đỏ, một mực biểu lộ dáng vẻ nhà nó có hôn sự.
Cố Ỷ ngồi trên giường. Đã lúc này rồi, cô còn có tâm trạng đi cảm nhận: Giường này êm quá!
Cô và tân nương ngồi trên giường không bao lâu. Hỉ nương bắt đầu nói lời hay ý đẹp đồng thời lấy ra một vài thứ. Cố Ỷ nhìn lướt qua, trong đó có gậy vén khăn, hai ly rượu, kéo và túi thơm. Đầu tiên, hỉ nương lấy cây gậy vén khăn thắt dây đỏ và đưa nó cho Cố Ỷ. Cố Ỷ dùng hết dũng cảm ít ỏi của đời cô run run cầm lấy cây gậy, chậm rãi vén khăn tân nương.
Chiếc khăn đỏ thêu uyên ương dần trượt qua vai nàng, cuối cùng rơi xuống giường. Diện mạo của tân nương dần lộ ra.
Nàng cực kỳ giống người, vô cùng xinh đẹp.
Một cặp chân mày đen thanh mảnh, gương mặt đẹp tựa đóa phù dung, đôi mắt hạnh càng khiến khuôn mặt càng thêm đằm thắm diễm tình. Trước kia Cố Ỷ nhàn rỗi không có chuyện làm, cô đã nghiên cứu thuật xem tướng. Ngay khi nhìn thấy diện mạo của tân nương, cô đã nhận ra người này có tướng hồng nhan bạc phận.
Bản thân Cố Ỷ cũng như thế. Khi đó, sau một hồi nghiên cứu rất lâu, cuối cùng lại rút ra một kết luận xui xẻo, cô đã bực bội đến không ngủ được suýt thức trắng đêm. Sau một hồi mắng chửi thói mê tín và tự trấn an bản thân phải tin tưởng khoa học, cô mới yên tâm đi ngủ.
Ngày hôm nay ngay khi nhìn thấy gương mặt của tân nương, những ký ức xa xưa đó chẳng hiểu tại sao lại hiện ra trước mắt Cố Ỷ. Từng đặc điểm đều tương ứng với tân nương.
Nàng là người bạc mệnh, hồng nhan bạc mệnh.
Tân nương tuyệt đẹp, dù sắc mặt tái nhợt như tờ giấy cũng vẫn đẹp. Bản thân Cố Ỷ là một người đẹp nhưng cô phải thừa nhận rằng tân nương trước mặt nhìn cũng rất đẹp, chắc kém hơn cô một chút.
Dù trong hoàn cảnh nghiệt ngã ra sao, Cố Ỷ vẫn có thể tự luyến. Cô tự thấy cô là người đẹp nhất nhất. Nếu không phải tại cái miệng lanh chanh không hợp với giới giải trí, nói không chừng bây giờ Cố Ỷ đã trở thành người đẹp bình bông nổi tiếng rồi. Nhưng cô không biết đóng phim, hát nhảy cũng không thạo, còn cái miệng thì dễ bị đánh.
Vì tránh cho bản thân bị dân mạng chửi thúi đầu, Cố Ỷ đã rút ra một kinh nghiệm xương máu: tránh cho dân chúng vì say mê dung nhan của cô mà tư tưởng lệch lạc nên cô quyết định không gia nhập giới giải trí.
Ngay cả một người tự luyến như Cố Ỷ cũng phải thừa nhận tân nương xinh đẹp, càng chứng tỏ vị tân nương kia quả thật có diện mạo diễm lệ.
Nhưng đẹp thì đã sao? Nàng là một con quỷ đó!
Cố Ỷ nhấn mạnh điều này thêm một lần để trấn tỉnh bản thân. Tân nương dù có đẹp cỡ nào cũng không dao động được cô. Đối mặt với một nữ quỷ muốn ăn mình, Cố Ỷ không có tâm trạng thưởng thức sắc đẹp, cô chỉ đang lo lắng cho mạng nhỏ của mình.
Sau khi Cố Ỷ vén khăn của tân nương, bước kế tiếp, hỉ nương lập tức bưng hai ly rượu đến.
Cố Ỷ lập tức hiểu ra hai ly đó chính là rượu hợp cẩn. Cố Ỷ nào dám uống? Khi hỉ nương đưa ly rượu đến trước mặt cô, khuôn mặt cô lộ rõ vẻ kháng cự.
Đây có thể xem là cơ hội hiếm có để hỉ nương trả đũa Cố Ỷ. Bà ta lộ rõ vẻ khinh thường, tuôn lời trào phúng: ‘Trời, chẳng lẽ cô gia của chúng ta đang sợ tiểu thư bỏ độc vào rượu hay sao?’
Bà ta chưa kịp nói câu tiếp theo, kẻ bướng bỉnh như Cố Ỷ dễ gì cho qua. Cô lập tức đáp trả liền miệng: ‘Tôi sợ cái đếch gì, chẳng lẽ vợ tôi sẽ thật sự bỏ thuốc vào rượu? Nàng muốn xử tôi chỉ cần một đầu ngón tay là xong xuôi?!’
Con người của Cố Ỷ có một khuyết điểm: cô rất dễ bị khiêu khích. Vừa dỗi xong, cô nhanh chóng làm ra động tác giao bôi với tân nương, sau đó ngửa đầu uống sạch ly rượu.
Sau đó còn chép chép miệng.
Mùi vị cũng được.
Cố Ỷ không thích uống rượu vì cô cảm thấy mùi rượu cứ kỳ kỳ. Bình thường, cô chỉ hay uống loại rượu trái cây không cồn với đám bạn. Vậy mà loại rượu hôm nay lại làm cho cô thấy ngon. Ban đầu Cố Ỷ còn tưởng đây là rượu trắng vì nó không màu. Thế nhưng, khi uống vào miệng, nó ngọt như nước suối kèm theo mùi hoa đào nhàn nhạt. Dù là một người không thích rượu nhưng Cố Ỷ lại thấy loại rượu này dễ uống.
Ly rượu vừa để lại vào mâm. Bước cuối cùng chính là kết tóc.
Đến đây, hỉ nương bắt đầu vui cười hớn hở. Cố Ỷ cảm giác bà ta không có ý tốt. Sau đó, bà ta bắt đầu nghiêm mặt, đầu tiên cắt tóc tân nương, sau đó tới phiên Cổ Ỷ. Trong lúc cô đang sợ bà ta sẽ lấy kéo cắt luôn đầu mình, hỉ nương chỉ nhẹ nhàng nắm một nhúm tóc cô sau đó dùng kéo cắt nhanh.
Tóc của hai người được hỉ nương hợp lại vào nhau, trong nàng có ta, trong ta có nàng… Tuy nhiên, tóc của Cố Ỷ hơi vàng vì trước đó nàng đã đi nhuộm. Mặc dù màu tóc đã phai bớt nhưng nó vẫn quá nổi bật so với phần tóc đen tuyền của tân nương.
Nếu để số tóc đó dưới ánh đèn, chỉ trong vòng vài phút, Cố Ỷ có thể lựa hết số tóc của cô ra khỏi đống tóc chung đó.
Dù có thể nhưng cô cũng không dám làm, đành trơ mắt nhìn hỉ nương trộn tóc hai người vào nhau. Sau đó, bà ta chia số tóc chung thành hai phần, bỏ vào hai cái túi tiền nhỏ. Một cái cho tân nương, một cái cho Cố Ỷ.
Cố Ỷ nhìn vào đôi mắt đen tuyền đang nhìn cô chằm chằm của tân nương. Thật hết cách rồi, cô đành ngồi yên để hỉ nương buộc túi tiền vào cổ tay mình.
Mọi nghi thức hoàn tất, hỉ nương và đám ‘phụ nữ’ tướng mạo kỳ quái lần lượt bưng khay nối đuôi nhau ra khỏi phòng. Một lát sau, căn phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Cố Ỷ đã hiểu, cô sắp ngủm củ tỏi.
Trước khi chết, Cố Ỷ vẫn muốn mạnh miệng lần cuối: ‘Chờ một chút! Có thể, tôi nói là có thể thôi, tôi có thể không cần chết không? Cô đừng ăn tôi, tôi chỉ mới hai mươi, còn ốm nhom, cô nuôi tôi thêm mấy năm… mấy tháng cũng được, cô nuôi tôi đi, đến khi tôi mập ú, lúc đó nhiều thịt hơn!’
Tân nương bật cười. Đây là lần đầu tiên Cô Ỷ nghe được giọng của tân nương nhưng Cố Ỷ đang rất sợ hãi, rất lo lắng. Cô sợ đến nỗi đầu lưỡi muốn quéo lại, lời nói thì không logic. Hiện tại, cô chẳng còn tâm trí đi đánh giá tiếng cười của tân nương.
Cô chỉ đang để ý… tân nương có phải đang cười nhạo cô không?
Cổ Ỷ thấy mình đang mơ mộng hão huyền, còn nghĩ tới việc xin được nuôi mấy tháng nữa chứ? Có khi đêm nay sẽ chết, chết ngay bây giờ, có khi một phút cũng không được sống thêm!
Tân nương bắt đầu nhích lại gần Cố Ỷ. Cô liền nhắm mắt vì cô đang cực kỳ sợ hãi.
Có ai không sợ? Cảnh tượng như vậy, tình trạng như thế, Cố Ỷ không ngất xỉu đã gan lắm rồi.
Cố Ỷ nhắm mắt lại, không biết tân nương sẽ ăn chỗ nào trước. Cô có thể nhận ra đôi tay lạnh buốt của tân nương đang đặt trên vai mình. Nàng dùng sức nhấn Cố Ỷ nằm xuống giường. Cố Ỷ không tình nguyện nhưng cũng không thể chống cự. Cô bị tân nương đè xuống giường dễ như trở bàn tay.
Một lát sau, Cố Ỷ nghe được tiếng sột soạt của quần áo. Cô mở mắt ra nhìn vì không thể kiềm nổi sự tò mò.
Cô thấy tân nương đang cởi quần áo trên người xuống, sau đó đặt tay lên vạt áo trước của Cố Ỷ.
Không đến mức như vậy chứ! Cố Ỷ thầm hét to: Lẽ nào đây là cách ăn cơm của ma quỷ? Còn phải cởi tuốt luốt hết quần áo!
Thế nhưng, dần dần, Cố Ỷ nhận ra điều gì đó không đúng. Kẻ này không phải muốn ăn cô, mà muốn mây mưa với cô thì có!
Cố Ỷ muốn cự tuyệt nhưng không rõ vì sao thân thể cô dần nóng lên. Cuối cùng, đầu óc mơ màng, làm ra chuyện càn rỡ.
Cố Ỷ đảo khách thành chủ, xoay người đặt tân nương nằm dưới thân mình. Tân nương vậy mà không hề phản kháng. Đã thế, nàng còn giang tay ôm cổ Cổ Ỷ, tùy ý để cô ra sức đòi lấy.
Cố Ỷ không hiểu tại sao cô có thể làm ra chuyện như vậy. Đợi đến khi cô có lại ý thức, tình huống như mũi lao đã phóng đi không thể không theo. Tân nương vẫy vẫy tay, màn che hai bên giường gỗ tự thả xuống dù không cần gió nhằm che giấu cảnh xuân trên giường.
Vào khoảnh khắc tình ý nồng thắm, Cố Ỷ nghe được lời thì thầm của tân nương bên tai: ‘Phu quân, nàng phải nhớ kỹ, ta là Khương Tố Ngôn.’
Khương Tố Ngôn.
Cố Ỷ nhớ kỹ cái tên này trong lòng, cảm thấy quen quen.
Hôm sau, trời dần sáng, Cố Ỷ bật dậy từ cái giường ở lầu hai của tiệm vàng mã. Cô nhìn dáo dác xung quanh, cảm thấy mình đã mơ một giấc mơ hoang đường… Thậm chí, ở trong mơ, cô còn lăn giường cùng với một nữ quỷ.
Cố Ỷ ngáp một cái và thấy một cái túi tiền đang buộc vào cổ tay mình.
Cố Ỷ cứng đờ cả người. Cô nghiêng đầu nhìn sang phần giường bên trong. Nơi đó có một nữ quỷ đang nằm…là Khương Tố Ngôn chứ còn ai khác nữa!