Con Đường Giải Oan Của Nữ Pháp Y

Chương 17: Trống rỗng 17



Đỗ Long năm nay đã sáu mươi bốn tuổi rồi, đã quá tuổi nghỉ hưu rồi, bây giờ ông ấy được mời trở lại làm giáo sư ở trường đại học công an, và thỉnh thoảng được mời tham gia giám định dấu chân trên cả nước.

Địa điểm gặp mặt được định tại phòng làm việc của ông Đỗ ở trường học, ở đây có đầy đủ các thiết bị, tạo điều kiện thuận lợi cho việc trực tiếp xác định sơ bộ của ông ấy.

“Chú đã sớm mới với con ở lần gặp trước rằng khi gặp án mạng cần sử dụng thuật giám định, con xem, dấu chân hoàn chỉnh như thế này, tại sao các con để lâu như vậy mới đến tìm chú chứ?”

Đỗ Long trải áo của người chết lên bàn, vừa dùng kính lúp quan sát vừa lẩm bẩm nói Nhậm Du Nhiên.

“Dấu giày này chắc chắn là một trong những bằng chứng tiêu biểu trong điều tra hình sự, trên đời này không có đôi giày nào giống hệt nhau cả, ngay cả một lô giày được sản xuất và gia công cùng một mẫu mã cùng một công cụ cũng không thể hoàn toàn giống nhau: ngoài ra, thói quen của mỗi người cũng không giống nhau cho nên sự hao mòn trong quá trình mang giày cũng là duy nhất, đặc điểm này là một ví dụ tốt nhất để chúng ta nhằm mục tiêu vào những kẻ tình nghi…”

Cũng không biết là do già rồi hay là tại sao mà Đỗ Long càng ngày càng thích nói lảm nhảm, mỗi lần Nhậm Du Nhiên liên hệ với ông ấy, chưa nói được ba câu ông ấy đã chuyển sang nói chuyện chuyên ngành rồi, sau đó là nói không ngừng nghỉ luôn.

Tuy nhiên lời nói của ông ấy đều là lời vàng tiếng ngọc, dù Nhậm Du Nhiên đã nghe đến chai cả tai nhưng mỗi lần cũng vẫn ở đây nghe, cho dù có lơ đễnh cũng không để ông ấy nhìn thấy.

Lần này một người khiêm tốn hiếu học đã tới đây, từ đầu đến cuối Yến Quy vẫn luôn giúp đỡ ông Đỗ, ông Đỗ nói cái gì nàng cũng phụ họa theo, thậm chí còn nói thêm vài câu giải thích, khiến cho ông Đỗ rất vui vẻ, nếp nhăn trên mặt vì cười mà thành ba lớp rồi.”

Sau khi dấu giày trên quần áo được trích xuất hoàn toàn rồi, ông Đỗ vỗ vai Yến Quy nói: “Sự hiểu biết của cô rất cao đấy, nào, chúng ta kết bạn Wechat đi, sau này có giám định nào không hiểu cô có thể hỏi tôi.”

Yến Quy cười gật đầu: “Dạ được ạ, cám ơn giáo sư Đỗ giúp đỡ ạ.”

Nhậm Du Nhiên và Cố Dĩ Di ở bên cạnh đều bị bỏ qua, hai người họ vui vẻ tự do, từ đầu đến cuối đều ngồi trong phòng thí nghiệm không nói năng gì.

Sau khi thêm Wechat xong, ông Đỗ truyền tài liệu đã trích xuất vào máy, trên màn hình hiện ra hình ảnh rõ ràng về dấu giày in lại. Ông Đỗ thành thạo vận hành máy móc, rất nhanh đã làm cho dấu giày càng rõ nét hơn, thông tin cơ bản của dấu giày tự nhiên đã lộ rõ ra hết, Nhậm Du Nhiên và Cố Dĩ Di cũng nhanh chóng đến xem xét số liệu.

“Đây là giày cỡ ba mươi bảy.” Ông Đỗ sờ sờ cằm nói: “Là của phụ nữ.”

Yến Quy nhíu mắt, hỏi: “Có khả năng nào là người chân to cố ý đi giày nhỏ để ngụy trang không?”

Ông Đỗ nhìn thấy ánh mắt của nàng có chút tán thưởng: “Cô thật là người cẩn thận đó. Rất có khả năng là như vậy, nhưng nếu như là như vậy, thì có thể thông qua giám định chuyên sâu để thấy được, nhưng sẽ mất một chút thời gian. Hôm nay tôi không có tiết học, đợi một chút có thể giúp mọi người làm giám định, nhanh nhất là ngày mai tôi có thể trả lời cho mọi người. Nhưng vì dấu giày này là do hung thủ đá vào lưng người chết để lại nên nó không thể sử dụng làm bằng chứng để phân biệt đặc điểm đi lại của hung thủ

được, chỉ có thể so sánh với đôi giày mà hung thủ đi lúc gây án thôi, thuận tiện xác nhận kích thước bàn chân của hắn.”

Yến Quy cảm kích nói: “Như vậy là đủ rồi, cám ơn giáo sư Đỗ.”

Ông Đỗ cong mắt nói: “Đừng khách sáo, sau này nếu cần hỏi gì thì trực tiếp liên hệ Wechat là được!”

Sau khi rời khỏi chỗ của ông Đỗ thì không còn chuyện gì quan trọng nữa, Nhậm Du Nhiên đề nghị đưa hai người họ đi ăn cơm.

“Nếu đã đến Kinh Thành rồi, tôi mời hai người ăn cơm!” Nhậm Du Nhiên là người Kinh Thành, sau khi được bổ nhiệm tới cụ Tân Hà cô hiếm khi trở về nhà ngoại trừ những kỳ nghỉ, khó có cơ hội đưa đồng nghiệp đến Kinh Thành nên nhất định sẽ tận tình đối đãi như chủ nhà.

………..

Cuộc sống về đêm ở Kinh Thành phong phú, ăn một bữa không đủ no nên Nhậm Du Nhiên lại đưa hai người họ đến quán bar.

Tên của quán bar là “Đương Quy”, Cố Dĩ Di đột nhiên vô cùng phấn khích khi nhìn thấy cái tên này, cô dùng cùi chỏ đâm vào Yến Quy và nhướng mày nói: “Nhìn kìa, đó là tên của cô kìa.”

Cô thuận miệng nói một câu nhưng lại nói đúng suy nghĩ của Yến Quy. Trước đây khi nàng đặt cho mình một cái tên mới, nàng đã chọn ý nghĩa là “trở lại”.

Yến Quy lặng lẽ liếc nhìn tấm bảng cố ở lối vào quán bar, dòng chữ chạy trên đó rất sang trọng và không gò bó. Chủ quán bar này là bạn của Nhậm Du Nhiên nên không cần hẹn trước. Ông chủ nghe nói cô ấy mang bạn tới liền trực tiếp dẫn họ đến phòng Vip rồi.

Quán bar theo phong cách cổ kính không ồn áo chút nào mà thay vào đó là những bản nhạc cổ điển du dương giản di nghe rất dễ chịu và thoải mái, khiến cho mọi người quên đi lo lắng trong khoảng thời gian ngắn và đắm chìm vào thế giới riêng vô lo vô nghĩ.

Cố Dĩ Di lật giở danh sách làm từ nan tre, nhưng trên đó có một tên rượu ẩn dụ khiến cô rất thích thú: “Một ly Falling Xintingzhuo” Thực ra chính là rượu gin và nước ép dứa kết hợp với trà đen Lapsang souchong, rượu này khá ổn! Tôi đã đến rất nhiều quán bar nhưng quán này thực sự hoàn toàn mới lạ.”

Yến Quy rất biết bắt trọng điểm, nàng quay đầu nhìn cô, nói nhỏ: “Cô thường đến quán bar sao?”

Cố Dĩ Di thản nhiên trẻ lời: “Khi rảnh rỗi tôi hay đi thả lỏng một chút, thật nhàm chán khi ở một mình khi rảnh rỗi mà.”

Khi màn đêm buông xuống dễ khiến người người thêm cô đơn hơn, Cố Dĩ Di cực kỳ ghét loại cô đơn này, màn đêm tĩnh mịch như một tấm lưới không có nơi nào để thoát ra,

khiến cho sự trống trải kỳ lạ trong lòng cô bùng cháy mãnh liệt, cô không hiểu cái cảm giác này tới từ đâu, càng muốn tìm hiểu rõ ràng càng cảm thấy phiền toái bất an, chi bằng chốn chạy nó sẽ hiệu quả hơn.

Yến Quy không nói thêm gì nữa, nàng nghĩ tới lời bác sĩ tâm lý đã nói: [Cô Yến, cô Cố đã quên mất cô một cách có chọn lọc vì chấn thương tinh thần nặng nề. Mất trí nhớ có chọn lọc là một cơ chế bảo vệ sau một chấn thương lớn về tinh thần của con người. Cô Cố không thể đối mặt với nỗi đau mất đi cô nên cô ấy đã chọn cách quên cô đi và quên đi mối quan hệ này, tạo thành một phần mất mát về mặt tình cảm. Phần này trực tiếp dẫn đến một khoảng trống trong lòng cô ấy, khoảng trống này vô hình trung hành hạ tinh thần và tâm lý của cô ấy, thỉnh thoảng khiến cô ấy nhớ lại những gì mình đã thiếu nhưng không thể nhớ ra được gì và sẽ rất day dứt.]

Quầy bar này có đủ loại rượu, Nhậm Du Nhiên và Cố Dĩ Di không gọi những loại cooktail có tên gây tò mò đó mà hai người gọi hai chai rượu đỏ, Yến Quy không uống mà gọi một ly nước táo.

Đồ uống lần lượt được đưa lên, ba người vừa uống vừa trò chuyện rôm rả, những chủ đề xoay quanh và liên quan tới vụ án.

“Lần này chúng ta chạy tới đây, thật sự có thể thả lỏng cảnh giác với hung thủ và Trịnh Minh Lộ sao?” Cố Dĩ Di nhấp một ngụm rượu và hơi ấm bốc lên từ dạ dày.

Yến Quy đưa ngón tay vuốt ve mép cốc và nói: “Trịnh Minh Lộ khó mà nói, nhưng hung thủ sẽ nóng lòng động thủ.”

Cố Dĩ Di nhìn nàng chằm chằm, cười hỏi: “Chắc chắn như vậy sao?” Yến Quy chỉ cười nhẹ: “Đoán đi”

Cố Dĩ Di: “Nhưng tôi luôn nghĩ rằng cô chắc chắn đoán đúng.”

Yến Quy nhìn cô, đôi mắt híp lại cong lên: “Trực giác sao?”

Cố Dĩ Di mỉm cười: “Đúng vậy.”

Nhậm Du Nhiên ở bên cạnh đang chạy đua với thời gian để trò chuyện với bạn gái của mình trên Wechat, không chú ý đến hai người ngồi bên cạnh đang ngày một xích lại gần nhau hơn.

Cũng không biết là tác dụng của rượu hay là không khí trong quán bar, hôm nay Cố Dĩ Di có chút xao xuyến, cô nghiêng đầu nhìn Yến Quy chỉ cảm thấy cô gái ốm yếu này càng nhìn càng xinh đẹp, đặc biệt là hơi thở quen thuộc không thể giải thích được trên cơ thể của nàng, với sự cám dỗ bí mật chết người đó, Cố Dĩ Di nhịn không được mà muốn tiến lại gần hơn.

“Trước đây pháp y Yến cũng là pháp y của sở tỉnh sao?”

Câu hỏi này là một câu hỏi mang tính riêng tư, Yến Quy giật mình và không phản ứng gì cả.

Hôm nay Cố Dĩ Di uống rượu rất nhanh, tác dụng của rượu đẩy lên não, cô cảm thấy hưng phấn, thấy Yến Quy không trả lời, cô bất mãn than thở: “Chúng ta quen nhau được hai tuần rồi, tại sao cô vẫn xa lạ như vậy chứ?”

Thật sự không phải là không muốn thân thiết với cô.

Yến Quy nhìn khuôn mặt tinh xảo của cô gái trước mặt, cười nhẹ nói: “Khi ở sở tỉnh tôi chỉ làm giám định thôi.”

“À, không cần đến hiện trường sao?” “Không cần.”

“Ồ, vậy không phải rất nhàm chán sao?” Cố Dĩ Di đưa tay lên vỗ vai nàng cười: “Vẫn là đến chỗ chúng tôi thú vị hơn đúng không?”

Yến Quy thành thật gật đầu: “Đúng vậy.”

Cố Dĩ Di bật cười, một tay đặt lên vai Yến Quy, tay còn lại vỗ ngực nói: “Đến nơi thú vị như chỗ chúng tôi, sau này tôi bảo vệ cô, nhất định sẽ không để người khác bắt nạt cô!”

Yến Quy cảm thấy buồn cười: “Không ai bắt nạt tôi.”

Cố Dĩ Di dường như không nghe thấy, lại nói thêm vài câu: “Tôi sẽ bảo vệ cô.”

Yến Quy thấy cô đang nghiêm túc nói, trong lòng khẽ rung động, đột nhiên muốn hỏi cô tại sao lại nói như vậy, nhưng nàng chưa kịp nói gì thì người phục vụ đã đi tới, đưa cho họ thêm một ly rượu.

Yến Quy: “Xin lỗi, chúng tôi không gọi thêm….”

Người phục vụ chỉ tay về phía cô gái trẻ đang ngồi ở quầy bar, lịch sự nói: “Cô gái kia đã gọi cho các cô đó.” Lời nói của anh ta là nói với Yến Quy rằng không cần nói cũng biết rồi.

Yến Quy và Cố Dĩ Di cùng ngẩng đầu nhìn lên.

Có ba cô gái ngồi cạnh nhau bên quầy bar, trông còn rất trẻ nhưng quần áo trên người họ có thể thấy là rất đắt tiền, tám mươi phần trăm họ là những cô gái giàu có ở Kinh Thành. Cô gái ngồi giữa rất xinh xắn và bắt mắt, thấy Yến Quy quay lại nhìn liền nở nụ cười ngọt ngào nhìn nàng.

Yến Quy im lặng nhìn đi chỗ khác, nàng không chạm vào ly rượu, nên cứ để nó ở đó.

Nhậm Du Nhiên vốn đang gửi tin nhắn Wechat với bạn gái mình nhìn thấy cảnh này không khỏi trêu chọc: “Pháp y Yến thật có diễm phúc đó.”

Yến Quy phớt lờ cô ấy.

Cố Dĩ Di nhìn ly rượu đó, rồi lại nhìn vào danh sách rượu trên bàn, xác nhận rằng ly rượu này là chiêu bài của quán “Sky Blue and Other Misty Rain”, nguyên bản cái tên thơ tình họa ý, nhưng bây giờ Cố Dĩ Di chỉ cảm thấy nó vừa hôi vừa dài, thật sự rất chướng mắt.

Còn đợi chờ gì nữa, đợi cái cóc khô gì!

Cảnh sát Cố cau mày nặng nề, cô đột nhiên đưa tay cầm lấy ly cocktail đưa lên môi ngẩng đầu uống cạn.

Nhậm Du Nhiên: “?”

Yến Quy: “…”

Tại sao đột nhiên lại hát thế này?

Cố Dĩ Di cũng không hiểu nổi mình, giống như là bản năng vậy, cô đặc biệt không thích việc cô gái kia lại bộc lộ tình cảm thẳng thắn như vậy với Yến Quy. Trong sâu thẳm trái tim cô cảm thấy những thứ của mình đều bị người khác thèm muốn không thể nào giải thích được.

Cố Dĩ Di dựa lưng vào ghế sô pha, cô uống rượu vang đỏ, bây giờ lại uống thêm một ly cocktail làm từ rượu gạo, hai loại rượu hòa vào nhau khiến cô đặc biệt đau đầu.

Lao thẳng lên đỉnh đầu không phải là dục vọng chiếm hữu mà là rượu đặc biệt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.