Cố Dĩ Di nhận lấy lon Coca trong tay Yến Quy, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác khác lạ, động tác của Yến Quy quá điêu luyện, giống như nàng đã lấy coca từ trong tủ lạnh ra cho cô không biết bao nhiêu lần nữa.
Cố Dĩ Di thích uống nước giải khát, đặc biệt là coca, cô ít không thích uống nước trắng, cô cảm thấy nước trắng không có vị gì và uống rất chán.
Yến Quy không chú ý tới có gì không ổn, sau khi lấy coca ra trong lòng liền nhớ lại câu hỏi trước đây: “Tôi nghe nói đội trưởng Diêu đã đi tìm Trịnh Minh Lộ rồi nên tôi đoán anh ấy chắc chắn gặp trắc trở. Trịnh Minh Lộ là một kẻ gian xảo, những người trực tiếp và gián tiếp chết trên tay hắn ta rất nhiều, bây giờ còn có thể thuận buồn xuôi gió như vậy, nhất định là không đơn giản. Tôi đoán hắn ta chắc chắn có ít nhiều liên quan đến cái chết của Thân Ngộ, hoặc là hắn ta nhạy cảm cảm thấy cái chết của Thân Ngộ có liên quan đến những chuyện xảy ra với hắn ta nên mới không hợp tác với cảnh sát điều tra.”
Nói xong, Yến Quy đột nhiên mỉm cười rồi nói tiếp: “Phản ứng của hắn ta khẳng định suy đoán của tôi, hắn ta chắc chắn có quan hệ trực tiếp hoặc gián tiếp tới cái chết của Thân Ngộ. Đây là một thông tin tốt, có thể giúp chúng ta thu nhỏ phạm vi điều tra, chỉ cần bắt đầu trực tiếp từ hắn ta là được.”
Cố Dĩ Di cũng đoán được điều này, nhưng cô vẫn khó chịu: “Làm sau ra tay được? Hắn ta trực tiếp nói cảnh sát không có chứng cứ đã liệt hắn ta vào danh sách tình nghi như vậy, hắn sẽ sử dụng các biện pháp pháp lý.”
Yến Quy dường như mong đợi những lời nói này của hắn ta, nói: “Vậy thì tìm được chứng cứ đi rồi tìm hắn ta đến hợp tác điều tra.”
Cố Dĩ Di càng khó chịu trước bộ dạng thiếu chú ý của nàng: “Làm sao để tìm được? Bây giờ còn chưa có đột phá nào!”
Yến Quy nghe được trong lòng cô có nỗi buồn bực, liền chỉ tay vào con búp bê rơi trên mặt đất, nói: “Tôi đang mô phỏng hiện trường. Nếu phía người sống không tìm được đột phá nào, thì bắt đầu từ người chết đi.”
Yến Quy lại đeo găng tay vào và dùng sức kéo con búp bê, con búp bê bị cô kéo phần trên lên, lực trên tay cô buông lỏng, con búp bê lại rơi xuống đất.
“Không được, tôi không kéo được nó.” Yến Quy chống hai tay lên hông, xem dáng vẻ mệt mỏi giống như vừa chạy ma ra tông vậy, trên trán cũng lấm tầm mồ hôi.
Cố Dĩ Di cảm thấy dáng vẻ của nàng như vậy có một chút dễ thương và hài hước, sau đó liền không thể nhịn được bật cười lên.
Yến Quy liếc nhìn cô, ánh mắt mơ hồ có chút oán giận và giận dữ, ánh mắt này khiến Cố Dĩ Di bị rung động, trong lòng nhẹ nhàng êm dịu hơn.
“Cô muốn làm gì? Để tôi giúp cô.” Cố Dĩ Di không muốn nàng nghĩ rằng cô chỉ đứng xem vui, vì vậy đã chủ động muốn giúp đỡ nàng.
Yến Quy chỉ vào con búp bê và nói: “Tôi đã bảo Lý Vân Trường dựa theo chiều cao và cân nặng của Thân Ngộ mua một con búp bê. Sau đó, chúng tôi dựa theo các vết thương trên người Thân Ngộ để khôi phục hiện trường vụ án.
“Làm sao khôi phục được?”
Yến Quy dùng phấn vẽ ra đại khái tình huống trong phòng làm việc của Thân Ngộ ở trong phòng thí nghiệm, sau đó bảo Cố Dĩ Di đeo găng tay vào, kéo con búp bê đến vạch đánh dấu ở cửa.
“Lấy sợi dây thừng quấn quanh cổ nó, sau đó cô kéo sợi dậy thừng lại.”
Theo mô tả cả Yến Quy, Cố Dĩ Di đã quàng hai vòng dây quanh cổ con búp bê rồi dùng cả hai tay kéo nó lại. Thân Ngộ cao hơn một mét tám mươi, nặng tám mươi kg, với trọng lượng và chiều cao như thế này, Cố Dĩ Di không thể dễ dàng kéo lê ông ta được. Vì vậy, Cố Dĩ Di vác sợi dây thừng lên vai, cô quay lưng lại kéo con búp bề về phía trước, như vậy thì việc kéo lê trở nên dễ dàng rồi.
Yến Quy nhìn vào dáng vẻ của cô, ghi chép lại vào quyển sổ tay. “Được rồi, xong rồi đó.”
Cố Dĩ Di buông dây thừng ra.
Yến Quy đi tới, hỏi cô: “Tay, có bị ma sát không?”
Cố Dĩ Di giật mình, ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt có chút quan tâm của nàng, lòng cô ấm lại, vỗ vỗ đôi tay đeo găng tay nói: “Không có sao, không phải là còn đang đeo găng tay sao.”
Yến Quy nhìn cô nói: “Vậy tốt rồi.”
Cố Dĩ Di dường như tìm thấy niềm vui nào đó từ thí nghiệm này, mỉm cười và hỏi: “Còn cần phải làm gì nữa không?”
Yến Quy nói: “Cô hãy nắm lấy cổ nó một lần nữa, sau đó giẫm chân lên sau lưng nó.”
Cố Dĩ Di hiển ra, cầm lấy dây thừng quấn hai lần vào cổ con búp bê, sau đó siết chặt hai tay lại, đưa chân trái lên và đá vào lưng con búp bê, đồng thời dùng tay kéo sợi dây thừng lại.
“Tốt, được rồi.”
Sau khi Cố Dĩ Di buông tay ra, Yến Quy hỏi cô tay cô có bị ma sát không.
Cố Dĩ Di ngoài miệng nói không sao, trong lòng trách móc tại sao nàng hỏi đi hỏi lại một câu hỏi đó, nhưng vẫn mơ hồ cảm thấy có chút hữu ích.
Yến Quy tháo sợ dây quang cổ con búp bê ra, đặt con búp bê nằm thẳng, sau đó quan sát cổ nó.
Cố Dĩ Di bây giờ mới chú ý thấy, bề mặt con búp bê này màu trắng, bây giờ đã bị sợi dây thừng siết cổ hiện lên một vết đỏ đậm rồi, giống như một vết thắt cổ vậy.
“Đây là?” Cố Dĩ Di ngồi xổm bên cạnh Yến Quy, trong nháy mắt đã hiểu ra: “Cô đã sơn màu lên dây thừng sao?”
Yến Quy cười nói: “Sơn màu đỏ, tôi cần phải kiểm tra hướng của các vết sẹo.” Nói rồi, nàng lấy ra bức ảnh vết sẹo ở cổ trong quá trình khám nghiệm tử thi của người chết Thân Ngộ và so sánh với vết đỏ trên cổ con búp bê, hỏi: “Có phải là giống nhau không?”
Cố Dĩ Di so sánh một chút, cho dù là hai vết thương trùng lặp hay là hướng của vết thương dường như đều giống nhau.
“Động tác của hung thủ khi ra tay đều giống như hành động của tôi vừa mới làm sao.”
Yến Quy nhìn cô, đôi mắt híp của nàng hơi cong lên, nói: “Đúng vậy, bây giờ tôi có một phán đoán. Nhưng vẫn cần phải có thêm bằng chứng, tôi cần sự giúp đỡ của đội trưởng Nhậm.”
………..
Tết âm lịch năm nay vào ngày mười năm tháng hai, nhưng theo diễn biến vụ án chặt xác ở biệt thự một hai bảy thì có thể hầu hết các thành viên trong đội đặc nhiệm sẽ không thể về quê ăn Tết được.
Vào ngày mười tháng hai, năm ngày trước Tết Nguyên Đán, Nhậm Du Nhiên cùng với Cố Dĩ Di và Yến Quy lái xe đến Kinh Thành, bọn họ hẹn gặp một chuyên gia thẩm định dấu chân đã nghỉ hưu.
Đây là đề xuất của Yến Quy, sau thí nghiệm mô phỏng ngày hôm đó nàng đã nói với Nhậm Du Nhiên về suy nghĩ này, và còn có một phát hiện mới.
“Thiết bị trong cục chúng ta không thể làm được, dấu chân này quá nhạt nhòa.” Yến Quy lấy bộ quần áo của người chết đã mặc khi chết ra, chỉ vào vị trí phía sau của chiếc áo và nói: “Tôi đã bảo đội trưởng Trần của phòng kiểm nghiệm dùng chất lỏng kiểm tra qua rồi, ở đây có một dấu chân rất mờ nhạt, có thể là khi hung thủ bóp cổ nạn nhân dùng chân làm điểm tựa để lại. Nhưng dấu chân này quá mờ và điều kiện của cục chúng ta không thể giám định được, tôi biết ở Kinh Thành có một người có thể làm được.”
Nhậm Du Nhiên ngay lập tức hiểu rằng nàng muốn bản thân giúp liên lạc với giáo sư Đỗ Long của trường giám định dấu vết của đại học công an Kinh Thành. Nhậm Du Nhiên xuất thân trong một gia đình cảnh sát, cha mẹ cô ấy đều làm việc trong Bộ công an, cô ấy quen biết rất nhiều chuyên gia điều tra và thẩm định tội phạm nổi tiếng trong nước và thậm chí cả thế giới, Đỗ Long cũng là một trong số đó.
Nhậm Du Nhiên nhìn Yến Quy, vô thức hỏi cô: “Tại sao cô lại biết tôi quen với giáo sư Đỗ vậy?” Cô ấy không chỉ quen biết mà Đỗ Long còn là tiền bối của cha cô ấy, từ nhỏ cô ấy đã gọi người ta là chú Đỗ rồi.
Sắc mặt Yến Quy không chút thay đổi: “Không phải là cô tốt nghiệp ở trường đại học công an Kinh Thành sao?”
Câu trả lời này không chê vào đâu được, Nhậm Du Nhiên chỉ liếc nhìn nàng và không hỏi thêm gì nữa.
Do đó Nhậm Du Nhiên gọi điện thoại hẹn Đỗ Long, cô ấy đưa Yến Quy và Cố Dĩ Di đi cùng, Yến Quy cầm theo tài liệu kiểm tra đến Kinh Thành.