Có lẽ là do quá mệt mỏi, hai người ngủ rất say, mãi đến giữa trưa ngày thứ hai mới tỉnh lại. Tùy Khê không có lớp, cộng thêm chuyện cô sắp tốt nghiệp nên thật ra có đi đến trường hay không cũng chẳng khác nhau bao nhiêu. Cô tỉnh lại từ trong lớp chăn ấm áp, phát hiện máy điều hòa trong phòng đang bật chế độ gió ấm, khiến cho cả phòng đều có không khí ấm áp khiến cho người ta cảm thấy lười biếng.
Cô mặc quần áo vào rồi đi xuống lầu, sau đó nhìn thấy Phó Trì Nghiên giống như đã tính toán chính xác thời gian cô tỉnh lại để làm xong đồ ăn, vẫn là thịt bò bít tết, hơn nữa còn có thể thấy tia máu nhàn nhạt bên trong, Tùy Khê phát hiện ra Phó Trì Nghiên rất thích làm thịt bò bít tết cho mình ăn, cái cảm giác nửa chín đó cả hai người đều yêu thích.
“Là do hôm qua quá mệt mỏi sao? Lúc tôi tỉnh lại thấy em còn đang ngủ nên không đánh thức em nữa.” Phó Trì Nghiên xoay người tựa vào bàn nhìn Tùy Khê cười, cho dù là đang ở nhà, nàng vẫn ăn mặc rất chỉn chu, dù nói là chỉn chu nhưng cũng rất gọn gàng xinh đẹp. Da nàng rất trắng, vóc người cao gầy, có đường cong đặc trưng của phái nữ, khí chất cũng xuất chúng khác ngày thường.
Lúc này nàng đang mặc một bộ váy đầm dài hoa nhí màu xanh da trời, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng màu vàng nhạt, mái tóc dài xinh đẹp được buộc gọn xõa đằng sau ót. Mặc kiểu này ra phố chỉ sợ sẽ bị người khác xin chụp hình, vậy mà nàng lại mặc như thế ở nhà làm cơm cho mình.
“Chị nói như vậy cũng có chút mập mờ quá rồi, rõ ràng tối hôm qua không làm chuyện gì.”
“À? Vậy xem ra Khê Nhi muốn xảy ra chuyện gì với tôi hay sao?”
Phó Trì Nghiên cười rất nhẹ, giọng nói cũng rất trong trẻo, nghe nàng gọi mình trở nên thân mật như vậy, Tùy Khê chợt nhận ra bản thân cô không hề bài xích chuyện nàng gọi mình như vậy, lúc trước khi hai người thân mật, thỉnh thoảng Phó Trì Nghiên cũng sẽ kêu như vậy. Ban đầu Tùy Khê còn chưa kịp phản ứng lại là đang gọi ai, cho đến khi đối diện với đôi con ngươi chăm chú của Phó Trì Nghiên mới phát hiện ra nàng đang gọi mình.
“Nếu như em muốn phát sinh chuyện gì sẽ nói trực tiếp với chị.” Tùy Khê không thèm để ý nói, bỗng nhiên ngẩng dầu quay về phía Phó Trì Nghiên cười một cái. Thấy cô cười, lại thấy cô tiếp tục ăn thịt bò bít tết mình làm, Phó Trì Nghiên hài lòng nhấp một ngụm nước chanh trước mặt, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều.
“Nhắc mới nhớ, chị còn có thể tham gia buổi tiệc đấu giá từ thiện, thân phận của chị chắc không chỉ đơn giản là bà chủ quán cafe đúng không?” Tùy Khê cảm thấy có chút hiếu kỳ với Phó Trì Nghiên, mặc dù thời gian chung sống của hai người không tính là ngắn nhưng hai người không định nghĩa mối quan hệ của mình, nói là bạn, chẳng bằng nói là bạn giường thì đúng hơn.
“Quán cafe là một trong những thú vui của tôi, sau khi bố mẹ tôi mất có để lại cho tôi một khoản tiền, tôi dùng số tiền kia mở một phòng triển lãm nghệ thuật, quyên góp cho cơ quan từ thiện một ít, những khoản tiền cuối cùng còn lại đều dùng để mở quán cafe.” Phó Trì Nghiên nhẹ giọng nói, có lẽ rất nhiều cảm thấy thân phận của nàng đặc biệt, nhưng bản thân nàng không cảm thấy có gì khác. Đối với nàng mà nói, có rất nhiều chuyện quan trọng hơn tiền bạc, ví dụ như, tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.
“Ừ, không nhìn ra chị là người có tiền đấy.” Tùy Khê cười khẽ, dù sao lúc ở trong diễn đàn An Tử Nhạc, cuộc đối thoại giữa cô và Phó Trì Nghiên tràn đầy sự chán ghét thế giới. Tùy Khê không thiếu tiền nhưng nàng ghét bỏ tất cả mọi thứ chung quanh, cô cho rằng Quái Vật cũng như vậy, nhưng nhìn chuyện hôm nay, hình như Phó Trì Nghiên là một người rất bình thường. Chẳng qua, nàng càng thể hiện mình bình thường thì Tùy Khê lại càng cảm thấy sự bình thường đó kì quái.
“Nếu như nhiều tiền có thể khiến em thích tôi hơn một chút thì tôi không ngại nói mình là người có tiền.” Phó Trì Nghiên nhẹ giọng nói, Tùy Khê không hề đáp lại những lời này y như trong dự liệu của nàng. Hai người im lặng ăn cơm, Phó Trì Nghiên giữ Tùy Khê ở lại xem phim, nàng dẫn cô lên tầng trên. Đây không phải là lần đầu tiên Tùy Khê lên tầng, nơi này có ánh mặt trời rất chen hòa, thảm lông trải khắp mọi chỗ, đạp lên rất thoải mái.
Thấy Phó Trì Nghiên đẩy một tầng cửa trên lầu ra, sau đó một màn ảnh lớn từ từ xuất hiện trên tường. Phó Trì Nghiên hỏi Tùy Khê muốn xem cái gì, cô nói tùy ý nàng, Phó Trì Nghiên liền chọn ngẫy nhiên, kết quả lại phát một bộ phim điện ảnh không quá phù hợp với bầu không khí lúc này.
Bộ phim này có niên đại khá xa, quay từ cuối thế kỷ mười chín, thậm chí hình ảnh cũng hơi mờ mờ không rõ ràng. Bộ phim điện ảnh có tên kể chuyện một người đàn ông bình thường kiểm tra sức khỏe phát hiện bản thân mình bị mắc bệnh ung thư nên bị công ty sa thải, sau khi đời người bị đả kích liên tục khiến tính tình của hắn ngày một trở nên vặn vẹo, cực đoan. Hắn đã từng sở hữu một cái nông trường, cũng từng thích những động vật trong nông trường ấy, nhưng theo diễn biến của bộ phim mà những con động vật kia bị hắn tự tay giết sạch, hắn cũng giết cả những người hắn muốn giết.
Người đàn ông không hề giết chết những người hắn chú ý bằng thủ đoạn tàn nhẫn, mà dùng những thủ đoạn hắn cho là dịu dàng từ tốn nhất, từng chút từng chút một đưa tất cả mọi người xuống đất. Những người đó theo thứ tự là người vợ tàn tật của hắn, đứa con gái mới được có mấy tuổi và đứa con trai mới sinh, cuối cùng là người cha già nằm liệt giường đã lâu.
Hắn đưa từng người thân này đi, cuối cùng sau khi tất cả mọi người đều mất đi, hắn nổi lửa đốt toàn bộ nông trường, đốt cả những động vật trong nông trường. Lúc câu chuyện mới bắt đầu, Tùy Khê chỉ tùy tiện xem, nhưng một khắc cuối cùng, cô vậy mà lại đỏ hoe cả mắt. Thấy phản ứng của cô, Phó Trì Nghiên ôm cô lại. Nàng như thể có thể hiểu được ý của Tùy Khê, bởi vì hai người bọn họ là những tồn tại xứng đôi nhất.
“Nếu là em, em sẽ làm gì? Đối mặt với cái chết kề cận, còn có người nhà sống không bằng chết, mất đi trụ cột sau khi mình lòa xa nhân thế, em cũng sẽ chọn phương thức như vậy sao?” Phó Trì Nghiên bình thản hỏi, Tùy Khê nghe câu hỏi của nàng, sau đó cô gật đầu một cái thật mạnh. Cô vẫn luôn cho rằng, nếu một người mất đi sự tự do trong cuộc sống, thì cuộc sống như vậy cũng là một loại thống khổ.
Loài người cố chấp cần có tín ngưỡng để duy trì sinh mạng.
Đây là một câu nói Tùy Khê đã từng thấy ở diễn đàn An Tử Nhạc, người viết những câu này chính là bản thân Phó Trì Nghiên. Vào lúc này, cô thừa nhận Phó Trì Nghiên cũng cực đoan y như mình, hai người các nàng đều cần tín ngưỡng để tiếp tục duy trì bản thân mình. Tùy Khê đã từng nghĩ mình cần phải sống bởi vì đây là quyền lợi của cô, là thứ mà mẹ kế không có cách nào tước đoạt, là cô tình nguyện trở thành Hung Thủ Giết Người để gìn giữ cơ hội sống của bản thân. Nhưng tín ngưỡng của Phó Trì Nghiên là cái gì thì cô không biết.
“Em bây giờ chính là tín ngưỡng của tôi.” Giống như có thần giao cách cảm vậy, Phó Trì Nghiên chậm rãi mở miệng, Tùy Khê ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt bị ánh mặt trời chiếu vào và cả hai tròng mắt mag dục vọng mãnh liệt của người đàn bà. Trong đôi mắt kia không chỉ có tình yêu nồng đậm mà còn có sự điên cuồng khiến người ta kinh hãi run sợ, nhưng Tùy Khê không sợ.
Cô đón nhận nụ hôn nóng bỏng của Phó Trì Nghiên, sau đó đẩy ngã nàng lên tấm thảm mềm mại.