Công chúa ngủ trong rừng là một nhân vật tồn tại trong thế giới của thế nhân. Đa số thời gian nàng đều chìm trong giấc ngủ, sự thống khổ của nhân thế, những lời nói dối, kể cả những chuyện tà ác, nàng sẽ vĩnh viễn không biết, vì trong giấc mộng của nàng không hề có thống khổ. Phó Trì Nghiên đã từng thử, nàng ảo tưởng người thiếu nữ dắt hai tay mình chính là một công chúa ngủ trong rừng, cô ấy mê mệt trong giấc mộng nàng bện vì cô không cách nào tự kiềm chế, không cảm giác được sự thống khổ bên ngoài, thế giới của cô cũng chỉ có mình nàng.
Chỉ tiếc rằng, cuối cùng thiếu nữ cũng tỉnh lại từ trong giấc mộng, cô nhìn thấy tất thả những u ám bên ngoài, thấy được những thứ cô không cách nào tiếp nhận, cuối cùng, cô chọn buông tay giấc mộng đẹp mà nàng bện cho cô, kết thúc sinh mạng tươi đẹp. Phó Trì Nghiên đã từng nghĩ nàng không thể nào gặp được người khiến mình rung động như thiếu nữ, mãi đến trước khi Tùy Khê xuất hiện.
Cô gái rất nhanh sẽ đón sinh nhật 24 tuổi, cô đang ở thời kì giữa thiếu nữ và đàn bà, ở thời khắc tươi non mê người nhất này. Phó Trì Nghiên tựa vào lớp gạch lạnh trong phòng tắm hơi, nàng cúi thấp đầu, ánh mắt có chút cưng chiều từ trên cao nhìn xuống Tùy Khê. Cô đang vùi đầu ở giữa hai chân mình, ngậm hơn mảnh đất yếu ớt và mềm mại của nàng. Loại xúc cảm này mang đến cho Phó Trì Nghiên khoái cảm và vui sướng mãnh liệt khiến nàng không nhịn được mà phát ra những tiếng rên rỉ khoan khoái.
“Khê Nhi, Khê Nhi của chị.” Rất hiển nhiên, tiếng rên rỉ có chút khàn khàn nhưng lại mềm mại như vậy đã lấy lòng Tùy Khê, cảm thấytốc độ của cô nhanh hơn, lực dùng cũng càng mạnh, chiếc lưỡi linh hoạt mà cứng rắc kia lặp đi lặp lại động tác khiêu khích trọng điểm mẫn cảm của mình, nơi đó giống như một quả tim khác của nàng. Tùy Khê trở thành chúa tể của nàng, cô không chỉ có khả năng điều khiển trái tim trong lồng ngực mình mà ngay cả vật nhỏ ở giữa hai chân (chân tâm) đâng đập liên hồi kia cũng bị cô kiểm soát hoàn toàn.
“Lực dùng phù hợp không?” Tùy Khê nhẹ giọng hỏi, Phó Trì Nghiên gật đầu một cái, không nhịn được căng ngón chân. Nhìn từ phía dưới lên, Tùy Khê trông thấy dáng vẻ đắm chìm trong tình dục của Phó Trì Nghiên. Nàng rất đẹp, cao thấp khắp người đều toát ra vẻ hấp dẫn của người phụ nữ trưởng thành. Rõ ràng bình thường nàng duy trì dáng vẻ ôn nhu hiểu biết nhưng thời điểm này nhiệt tình đù để đốt cháy nàng.
Phó Trì Nghiên là người không thích nhuộm hay dùng nhiệt lên đầu mình, tóc nàng vẫn đảm bảo duy trì trạng thái nguyên thủy và hoàn hảo nhất. Nhất là dưới tình huống bị nước thấm ướt lại càng mượt mà. Nàng thích cô dùng miệng với nàng, rõ ràng là thích có đúng không, nhưng ngay cả lúc đang sung sướng vẫn cau mày ép mình phải kiên nhẫn, nhưng lại khẩu thị tâm phi kẹp đầu mình vào sát vùng giữa hai chân hơn.
Tùy Khê khẽ cười, có chút xấu xa cắn phần hạch thịt nhô ra bên ngoài của Phó Trì Nghiên, còn dùng răng chà xát, dùng lưỡi khiêu khích. Giọng Phó Trì Nghiên bất ngờ vút cao, cảm thấy thân thể nàng chợt cao lên, run rẩy ở điểm cong một hồi lâu rồi lại từ từ hạ xuống. Tùy Khê biết nàng bị mình làm cho khoan khoái, phần giữa hai chân nàng đang co rút kích liệt trong miệng cô, cảm giác vui vẻ rõ ràng đó ngay cả cô cũng nhận ra.
“Khê Nhi, tôi sắp bị em làm hỏng mất rồi.” Phó Trì Nghiên tựa vào người Tùy Khê hưởng thụ dư âm sau khi lên đỉnh, giọng nàng có mấy phần nũng nịu, rõ ràng là một bà dì gần 35 tuổi, mà lại có thể nũng nịu đáng yêu như vậy. Đương nhiên, Tùy Khê không dám nói thẳng những câu này ra, bởi vì cô sợ nàng sẽ xù lông nhím.
“Về phòng nghỉ ngơi nhé?”
“Ừ, em ôm chị về đi.”
“Được được được, ôm em.”
Tùy Khê nói khẽ, cô nửa ôm Phó Trì Nghiên rồi hai người cùng nhau lên giường, Phó Trì Nghiên đương nhiên là cực kỳ mệt mỏi, chỉ chốc lát đã ôm chăn ngủ đầy thỏa mãn. Nhìn khuôn mặt say ngủ của nàng, Tùy Khê khẽ cười. Cô xoay người ra nhà tắm vệ sinh sạch sẽ, lại tắt máy vi tính của Phó Trì Nghiên. Chỉ có điều lúc chạm được vào máy vi tính, cô thấy Phó Trì Nghiên vẫn còn mở trang chủ của diễn đàn An Tử Nhạc. Phía trên là tài khoản của cô, bạn tốt của cô thì nhiều vô cùng.
Nhìn mỗi lần nàng post bài lên trang đều có lượt like rất cao và vô vàn những lời khen, Tùy Khê khẽ cười cười, vì trước khi gặp mặt Phó Trì Nghiên, cô cùng là người hâm mộ trung thành của Quái Vật. Nghĩ như vậy, Tùy Khê tắt máy tính. Cô từ từ trở về phòng ngủ, ôm Phó Trì Nghiên, cùng nàng chìm vào giấc ngủ.
Khi Phó Trì Nghiên tỉnh lại vào buổi sáng ngày thứ hai thì Tùy Khê đã không còn ở đây, cô để lại một mảnh giấu, nói là hôm nay phải tới công ty mới khảo hạch, Phó Trì Nghiên thu lại tờ giấy, một lần nữa ngồi trước bàn máy tính rồi mở ra một văn kiện đã được mã hóa. Phía trên ghi lại các bước chúc mừng của bữa tiệc sinh nhật một cách rõ ràng, mỗi một bước đều đã trải qua sự tính toán nghiêm khắc, không có bất cứ sơ sót nào.
Chưa tới ba ngày nữa là sinh nhật 24 tuổi của Tùy Khê, Phó Trì Nghiên trầm tư, con ngươi xinh đẹp bị ánh sáng máy tính phản xạ thành một vầng sáng màu đỏ nhạt. Đây có lẽ là cơ hội cuối cùng trong cuộc đời nàng, đó chính là tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất, mãi mãi chỉ thuộc về một mình nàng, công chúa ngủ trong rừng tinh khiết nhất.
Cô sẽ không bị những thứ khuôn phép kia trói buộc nữa, cũng sẽ không nhát gan hèn yếu. Cô sẽ mặc áo cưới mà nàng đã thiết kế vì cô, bận lên những món lễ vật nàng chuẩn bị cho cô rồi chìm vào giấc ngủ say mãi mãi. Giấc mộng nàng bện lên vì cô cũng là sào huyệt cuối cùng nuôi dưỡng hai người họ. Nơi đó chỉ có mình nàng và Tùy Khê, sẽ không có bất cứ ai tới quấy rầy nữa.
Nàng đã làm chuyện bản thân nên làm, nàng cất giữ vẻ đẹp của những thiếu nữ kia ở thời điểm hoàn mỹ nhất. Phó Trì Nghiên khẽ cười, liếc nhìn những tấm hình trong máy tính. Không phải là những cảnh vật hữu tình mà là những thiếu nữ xinh đẹp ngây thơ, chỉ có điều trong mắt bọn họ đều không có ánh sáng giống như người chết vậy. Nhưng trong lòng Phó Trì Nghiên, bọn họ không hề chết, những thiếu nữ đó cùng lắm là trung thành với khát vọng nguyên thủy nhất của bản thân mình rồi bị nàng chấm dứt ở thời khắc tốt đẹp nhất.
Người đầu tiên, trung thành với sự tham lam.
Người thứ hai, trung thành với sự nhút nhát.
Người thứ ba, trung thành với sự không rõ ràng.
Người thứ tư, trung thành với sự sợ hãi.
Người thứ năm, trung thành với sự tức giận.
Gười thứ sáu, trung thành với nỗi buồn.
Người thứ bảy, chết vì lời nói dối.
Người thứ tám, trung thành với sự dối trá.
Thứ chín, Tùy Khê, em thuộc về tôi, trung thành với tôi.
Tôi sẽ vì em đẹp đẽ nhất mà dâng lên những tặng phẩm hàng đầu của tôi.