Tâm độc
Tác giả: Sơ Hòa
Chuyển ngữ: Andrew Pastel / Beta: Ooctopuss
Tri kỉ
07.
Giữa trưa, mặt trời chói chang đứng bóng.
“Đã điều tra được, người trong video là sinh viên năm nhất ngành Thời Trang đại học Lạc Thành, tên Lư Khánh, cậu ta……” Trương Mậu chùi mồ hôi, còn chưa nói xong đã bị Hoa Sùng ngắt lời.
“Lư Khánh? Trưởng phòng ký túc xá của Chu Minh?”
“Sao ạ?” Cả buổi sáng phải chạy qua chạy lại dưới trời nắng chang chang, Trương Mậu bị lú lẫn, “Chu Minh là ai vậy anh?”
“Người báo án, cũng là sinh viên.” Liễu Chí Tần nhìn Hoa Sùng, “Tôi nhớ cậu ta nói là ở vì có một mình trong rừng nhỏ nên sợ, gọi điện thoại cho trưởng phòng nhờ gọi thêm bạn cùng phòng đến giúp tìm thi thể, ngờ đâu Lư Khánh gọi tới hơn phân nửa sinh viên trường.”
“Và cả người phát hiện đầu của Trịnh Kỳ cũng là Lư Khánh.” Hoa Sùng gãi cằm, “Vậy là Trịnh Kỳ có quan hệ với Lư Khánh.”
Trương Mậu giờ mới vỡ lẽ: “Ô! Vậy tên Lư Khánh này là kẻ tình nghi số một rồi! Khu ký túc xá mới của đại học Lạc thành một phòng chỉ có bốn người ở. Nếu chỉ có bốn người tới khu rừng nhỏ thì hiện trường cũng sẽ không bị phá hủy như vậy! Rõ ràng là cậu ta cố ý!”
Cơ sở 2 Đại học Lạc Thành quá xa cục cảnh sát thành phố nên Tổ Trọng Án mượn mấy căn phòng của đồn công an gần đó để thẩm vấn. Chu Minh lại lần nữa bị mời đến, trên mặt thì hưng phấn nhưng đôi mắt lại đỏ ngầu.
“Hôm qua em sợ quá nên không ngủ được.” Cậu ta giải thích.
Liễu Chí Tần đi thẳng vào vấn đề: “Cậu có biết Trịnh Kỳ không?”
“Trịnh Kỳ?” Chu Minh chau mày, “Em có nghe nhắc đến, nhưng mà không quen.”
“Cậu ta chính là nạn nhân các cậu tìm được.” Liễu Chí Tần đẩy một tấm ảnh về phía trước, “Sinh viên năm tư ngành Kiến Trúc cùng trường với cậu.”
Chu Minh trợn mắt, nhìn chằm chằm vào ảnh chụp rồi đột niên hét to lên: “Con mẹ nó, sao là anh ta!”
“Cậu quen người này à?”
“Đây….đây là…… Đệt! Đệt! Đệt! Sao lại là ảnh!” Chu Minh mặc áo thun tay ngắn, cánh tay lộ ra ở bên ngoài giờ đang nổi rợp một tầng da gà.
Cậu ta xoa cánh tay trong vô thức, lắp bắp lộn xộn: “Đệt! Em…ảnh…em không ngờ là ảnh! Tại sao là ảnh cơ chứ!
Liễu Chí Tần lặng lẽ quan sát phản ứng của Chu Minh, nửa phút sau mới hỏi: “Cậu biết mặt người chết, nhưng không biết tên cậu ta?”
Chu Minh hoảng hốt, có vẻ không thể tiếp thu nổi tin người quen của mình bị phanh thây.
Liễu Chí Tần cũng không hối cậu ta, chỉ nói: “Cậu cứ bình tĩnh, chừng nào ổn định được thì nói với tôi.”
“Không, không phải……” Chu Minh cào mái tóc, “Em không phải hoảng loạn. Em…… Em chỉ là cảm thấy chuyện này…, nói sao nhỉ, chuyện này trùng hợp quá.”
“Ừm.” Liễu Chí Tần gật đầu, mặt không cảm xúc: “Trùng hợp thế nào?”
“Mới đó anh còn gặp người ta, tự nhiên người đó lại chết, còn bị chết thảm như vậy, mà thi thể còn là do mình phát hiện ra nữa chứ.” Bả vai Chu Minh run lập cập, “Em không thể tưởng tượng nổi!”
“Mới đó còn gặp? Cậu quen anh ta à?”
Chu Minh thoạt nhìn vô tư nhưng không phải là ngốc, nghe Liễu Chí Tần hỏi liền cảnh giác, “Em không có liên quan gì đến cái chết của ảnh nha, không tin các anh có thể điều tra. Tuy em biết ảnh nhưng chưa bao giờ nói chuyện, ảnh cũng không biết em là ai.”
“Cậu ta là người khá nổi tiếng trong trường cậu phải không?”
“Em không chắc, em không để ý mấy chuyện đó.”
“Nhưng cậu biết cậu ta, đúng không?”
“Sao lại không biết cơ được?” Chu Minh tựa người lên cạnh bàn, “Trưởng phòng của em nhắc tới anh ta mãi mà.”
“Trưởng phòng?” Liễu Chí Tần nói: “Tên là Lư Khánh phải không?”
Chu Minh vỗ trán, “Thôi tiêu rồi! Người chết chính là Trịnh Kỳ, Lư Khánh sẽ buồn chết mất!”
“Xem ra cậu biết Trịnh Kỳ từ Lư Khánh?”
Chu Minh thở dài, rầu rĩ nói, “Lư Khánh không giống bọn em.”
“Hả? Không giống thế nào?”
“Cậu ấy…… Thì, cậu ấy thích con trai.”
Liễu Chí Tần nhếch khóe môi, mười ngón tay đan vào nhau.
(đồng chí? =]]]]])
Chu Minh chớp mắt, tiếp tục nói: “Đại học Lạc Thành rất đông sinh viên, bọn em là năm nhất, theo lý thuyết thì cũng không quen biết được các anh chị khóa trên, nhưng Lư Khánh từ đầu năm đã tham gia hội sinh viên rồi, anh Trịnh Kỳ trước cũng làm trong đó, nhưng đã nghỉ rồi. Sau đó có một dịp hội sinh viên làm một sự kiện cộng đồng, ảnh lại quay về, thế là Lư Khánh vừa gặp đã…. đã….đã….”
“Thích cậu ta?” Liễu Chí Tần hỏi.
Chu Minh tỏ ra khó nói.
Liễu Chí Tần hiểu cậu ta muốn nói gì.
Sinh viên hiện giờ đã cởi mở hơn rất nhiều so với mấy năm trước. Trước kia trong trường mà có người đồng tính chắc chắn sẽ bị cô lập, bắt nạt, còn bây giờ một sinh viên năm nhất lại có thể dễ dàng chấp nhận một người đồng tính, thậm chí để người ta làm trưởng phòng, nghe người ta tâm sự tình cảm.
“Trưởng phòng là người tốt tính, học cũng giỏi, chỉ là cứng đầu quá. Trịnh Kỳ từ chối cậu ấy vài lần mà cậu ấy không chịu từ bỏ.” Chu Minh bất mãn nói: “Em hay nói với Lư Khánh, nếu em là cậu ta thì lúc trịnh Kỳ từ chối m lần đầu em đã cạch mặt luôn rồi.”
Liễu Chí Tần lại hỏi: “Buổi tối ngày 9 tháng 5 cậu có nhớ mình đang làm gì không?”
“Ngày 9 à?” Chu Minh suy nghĩ một lúc, “Em đọc sách ở thư viện đến 10 giờ rồi chạy bộ bên hồ.”
“Mấy giờ cậu về ký túc xá?
“12 giờ ạ. Ký túc xá bọn em đóng cửa lúc 12 giờ.”
“Còn những người khác thì sao?”
“Ngủ hết cả rồi. Lúc em về thì đèn đã tắt, nhưng ở ngoài đường có đèn hắt vào nên em cũng không cần mở đèn.”
“Sau khi cậu ngủ có nghe tiếng động gì khác không? Như là tiếng đóng mở cửa chẳng hạn?”
Chu Minh lắc đầu, “Em ngủ say lắm.”
“Tôi hỏi cậu thêm một câu nữa.” Liễu Chí Tần nói: “Cậu tự nghĩ ra việc chạy bộ ở khu rừng nhỏ hay là có người gợi ý cho?”
“Đương nhiên là em tự……” Chu Minh không nghĩ nhiều đã buột miệng, nhưng nói được một nửa thì khựng lại.
Liễu Chí Tần liếc mắt một cái đã nhìn ra vấn đề, “Có người gợi ý cho cậu, đúng không?”
Chu Minh nhíu mày, nghi ngờ nhìn Liễu Chí Tần.
“Là ai?” Liễu Chí Tần hỏi.
Chu Minh do dự tới mười giây, vẻ mặt hoang mang lo lắng.
Liễu Chí Tần nói: “Tôi nhắc nhở cậu, Trịnh Kỳ bị giết và phanh thây rất dã man, là một công dân thì có nghĩa vụ phối hợp với cảnh sát để phá án.”
“Dạ vâng dạ vâng……” Chu Minh nuốt nước bọt, mắt mũi nhăn lại như một cái mền, “Là Lư Khánh ạ. Mấy ngày hôm trước em với cậu ấy chạy bộ bên hồ, cậu ấy có nói khu Nam chỗ nào cũng có người, chạy vướng lắm nên chỉ em qua khu rừng nhỏ để chạy. Em nghĩ cũng đúng. Cậu ấy nói hay là cuối tuần đến đó đi vì không có người. Lúc đầu em có hơi ngại vì bên đó xa, buổi trưa về nghỉ thì cực quá.”
“Sau đó cậu ta gợi ý cho cậu mang theo cơm trưa vào trong rừng nghỉ ngơi?”
Chu Minh nhíu mày, giờ mới phát hiện ra mình bị Lư Khánh “mớm mồi”.
Liễu Chí Tần hỏi: “Có đúng vậy không?”
Chu Minh cắn răng một cái, “Dạ đúng.”
Trong một căn phòng thẩm vấn khác, Lư Khánh lo sợ, bất an ngồi trên ghế dựa.
Cậu ta qua màn hình theo dõi càng thêm mảnh khảnh, làn da vốn trắng trẻo giờ tái mét dưới ánh đèn, ánh mắt rũ xuống nhìn bàn không dám nhìn thẳng Hoa Sùng, trên trán và má đầy mồ hôi lạnh, nói lí nhí vo ve như muỗi kêu, hai vai thì run bần bật.
Từ lúc Lư Khánh bước vào phòng, Hoa Sùng đã ngầm phán đoán. Cậu ta không phải hung thủ, nhưng cậu ta chắc chắn biết gì đó liên quan rất lớn đến cái chết của Trịnh Kỳ.
“Em thật sự không biết.” Lư Khánh lí nhí: “Không phải em giết anh ta.”
Đúng lúc này ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ nhẹ.
“Vào đi.” Hoa Sùng nói.
Liễu Chí Tần đẩy cửa ra, cúi người nói nhỏ bên tai Hoa Sùng. Hoa Sùng bình tĩnh, gật gật đầu, giống như cũng không quá ngạc nhiên.
Liễu Chí Tần ngồi xuống ghế dựa, nhìn Lư Khánh.
“Là cậu chỉ Chu Minh đến khu rừng nhỏ chạy bộ?” Hoa Sùng hỏi.
Lư Khánh ngay lập tức trở nên lo lắng, các ngón tay siết chặt vào nhau, Liễu Chí Tần thậm chí còn nghe thấy hàm răng cậu ta đánh vào nhau lộp cộp.
“Cũng là cậu nói cho Chu Minh mang theo nước và thức ăn, giữa trưa nếu mệt thì vào trong rừng nghỉ ngơi?” Hoa Sùng vẫn chưa dùng thái độ cứng rắn với nghi phạm, nhưng không khí xung quanh đã vô thức trở nên bức bối.
Ngừng vài giây, Hoa Sùng lại nói: “Cậu khá hòa đồng trong khoa, thành tích học tập cũng tốt nên được mọi người đề cử làm trưởng phòng ký túc xá, Chu Minh luôn kính nể cậu, nếu hợp lý thì cậu ta sẽ làm theo.”
Lư Khánh thở dốc, môi dưới bị cắn đến rướm máu, “Em, em không có……”
“Khi Chu Minh vào rừng cây nghỉ ngơi ngửi được mùi thì hoài nghi có tử thi, gọi cho cậu kêu bạn cùng phòng tới.” Hoa Sùng nhìn chăm chăm vào Lư Khánh, “Nhưng cậu lại kêu thêm rất nhiều người đến. Chỉ một chốc sau ai cũng biết trong khu rừng nhỏ phía bắc có thi thể. Lư Khánh, cậu ngẩng đầu lên cho tôi!”
Lư Khánh cúi đầu càng thấp.
Hoa Sùng đứng dậy, một tay chống trên bàn, một tay khác đột nhiên nắm cằm Lư Khánh bắt cậu ta ngẩng đầu lên.
Lư Khánh hoảng sợ trợn to hai mắt, bất lực nhìn Hoa Sùng, nước mắt từ khóe mắt men theo khuôn mặt tái nhợt rơi xuống.
“Anh Trịnh Kỳ không phải do em giết, thật sự không phải em mà!”
“Cậu dụ Chu Minh vào rừng để cậu ta phát hiện thi thể.” Liễu Chí Tần nói: “Sau đó gọi nhiều người tới để phá hư hiện trường. Hành vi của cậu rất đáng ngờ, cậu muốn che giấu cái gì, hay là che giấu cho ai?”
Hoa Sùng buông cằm Lư Khánh ra, “Tôi tin cậu không phải là hung thủ, nhưng cậu phải kể cho tôi hết mọi việc.”
Liễu Chí Tần cau mày rất khẽ.
Chủ quan mà nói, cậu cũng không tin cậu sinh viên yếu ớt trước mặt này là hung thủ. Nhưng hiện giờ vẫn chưa có gì chắc chắn, Lư Khánh lại đang là nghi can số một, không những có động cơ gây án mà còn có những hành vi đáng ngờ.
Vậy mà Hoa Sùng nói với Lư Khánh, “Tôi tin cậu không phải là hung thủ”, có phải hơi……
“Em biết anh ấy bị hại.” Lư Khánh run rẩy ngẩng đầu, Cậu ta lau sạch nước mắt nhưng trông vẫn rất thất thần, “Em muốn giúp anh ấy!”
“Giúp?” Hoa Sùng hỏi: “Giúp thế nào? Cậu biết cậu ta bị hại sao?”
“Em nhìn thấy hết!” Lư Khánh lại khóc nức nở nên như lại bị thấy những hình ảnh khủng khiếp ấy: “Ngày đó đi đến nhà anh ấy em đã thấy hết!”