*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tâm độc
Tác giả: Sơ Hòa
Chuyển ngữ: Andrew Pastel / Beta: Ooctopuss
Tri kỉ
08.
“Cậu có mặt ở hiện trường lúc Trịnh Kỳ bị sát hại à?” Hoa Sùng siết chặt cạnh bàn, “Có nhìn thấy hung thủ không?”
Lư Khánh vừa gật vừa lắc đầu loạn xạ, mặt cắt không còn hột máu.
Hoa Sùng cau mày, “Vậy là thấy hay không thấy?”
“Em chỉ thấy dáng của người đó thôi, mặt… mặt mũi thì em không thấy được.”
“Dáng vóc thế nào? Cao khoảng bao nhiêu? Mập hay ốm? Mặc quần áo gì? Dáng đi có gì khác thường không?”
Lư Khánh lại cúi gằm mặt không trả lời.
Hoa Sùng nói: “Muốn chúng tôi không kết oan cậu thì phải hợp tác, hiểu không? Cậu để lại một đống dấu chân trong phòng của Trịnh Kỳ đấy.”
Lư Khánh run bần bật, hoảng sợ cắn môi dưới.
“Đừng cắn nữa.” Hoa Sùng thở dài, “Chảy máu hết rồi kìa.”
“Người…người đó không có gì lạ hết.” Lư Khánh bất an cắn ngón tay.
Liễu Chí Tần hỏi: “Không có gì lạ là sao?”
“Ông ta mặc quần áo shipper giao đồ ăn rộng thùng thình, em không nhìn ra được là mập hay ốm, nếu các anh bắt em nhận dạng hung thủ thì em không xác định được đâu.”
“Nhân viên giao thức ăn à?” Hoa Sùng nhớ cả trước và sau khi Trịnh Kỳ bị sát hại, anh chưa phát hiện người nào là nhân viên giao đồ ăn trên băng ghi hình ra vào cổng cả.
“Nhưng em chắc chắn ông ta không phải shipper thật.” Lư Khánh đã bình tĩnh hơn được một chút, “Lúc em tới thôn Tân Bắc là hơn 10 giờ tối, em……”
“Khoan đã.” Liễu Chí Tần ngắt lời, “Cậu 10 giờ rưỡi tối tới thôn Tân Bắc làm gì? Tại sao không đi vào bằng cửa chính?”
Lư Khánh hoảng sợ, hướng ánh mắt cầu cứu về Hoa Sùng.
Hoa Sùng lại nhìn Liễu Chí Tần, “Tôi nhớ camera chỉ quay được lúc cậu ấy rời đi chứ không thấy lúc vào, đúng không?”
Liễu Chí Tần gật đầu.
Thôn Tân Bắc có hai cửa ra vào, cửa chính đối diện đại học Lạc Thành, cửa phụ nằm ở đằng sau, vì bất tiện, chẳng ai đi nên khóa lại luôn.
“Em, em đi vào từ cửa phụ, nên không ai biết.” Lư Khánh lí nhí: “Hung, hung thủ cũng đi ra từ đó.”
“Kể lại đầu đuôi sự việc cho tôi.”
Lư Khánh liếm khóe môi mình, như đã hạ quyết tâm nói ra, “Em theo đuổi Trịnh Kỳ từ năm ngoái……”
Khớp với lời Chu Minh khai, Lư Khánh là đồng tính, thích Trịnh Kỳ từ cái nhìn đầu tiên ở buổi công tác cộng đồng ấy, sau đó, lì lợm theo đuổi vài tháng nhưng Trịnh Kỳ vẫn không đồng ý.
“Ảnh nói em nhỏ quá, chỉ có thể xem em là em trai thôi.” Lư Khánh nói: “Em không chịu làm em trai, vẫn tiếp tục theo đuổi, còn ảnh tuy không đồng ý làm bạn trai nhưng đối xử với em rất tốt. Nhưng mà từ Tết Âm Lịch năm nay ảnh đi thực tập, hình như là công ty bất động sản gì đó nên ảnh dọn lên trung tâm thành phố ở luôn. Lâu… lâu rồi em chưa gặp ảnh.”
“Có phải là bất động sản Vạn Kiều không?” Hoa Sùng hỏi.
“Hình như là vậy á anh.” Lư Khánh tiếp tục nói: “Từ khi đi làm thì ảnh không nhận điện thoại của em nữa. Em rất nhớ ảnh, muốn tới thăm mà sợ ảnh không thích. Em không biết khi nào Trịnh Kỳ về thôn Tân Bắc nên hay đến đó xem thử, đến mãi nên mấy chú bảo vệ biết mặt em hết trơn, ngại quá trời.”
“Cho nên cậu không vào bằng cổng chính mà đi cổng phụ?”
“Dạ.” Lư Khánh lúng túng gật đầu, “Mà chỗ đó cũng không phải là cổng nữa, nó chỉ là một cái gờ cao, hai bên là tường. Thật ra cổng đó đi ra đi vào tiện lắm, chỉ là do nằm sau lưng trường nên chả ai thèm đi. Bữa đó em vào thôn Tân Bắc thì thấy phòng Trịnh Kỳ sáng đèn nên vui lắm, ba chân bốn cẳng chạy lại nhưng còn chưa tới nơi thì đèn phòng tắt. Thế là em do dự hồi lâu không biết có nên lên trên hay không. Anh ấy vừa đi làm về, chắc là rất mệt, giờ mà em vào kiếm thì quấy rầy ảnh quá, có khi còn làm ảnh giận.”
Hoa Sùng hỏi: “Lúc cậu đang do dự thì thấy hung thủ đi xuống?”
“Dạ, nhưng lúc đó em không biết ông ta là hung thủ.” Lư Khánh nói, “Em vẫn còn chưa đến cổng phụ nhưng thấy có xe ba bánh giao đồ ăn (*) đậu ở gần đó. Em cứ đứng đó do dự hay thôi không phiền Trịnh Kỳ nữa, thì đúng lúc đó em thấy nhân viên giao đồ ăn đang đẩy xe đẩy (**) leo gờ ra khỏi cửa phụ.”
(*) Xe ba bánh của shipper:
(**) Xe lớn đậu ở ngoài rồi shipper để hàng lên xe đẩy đẩy vào khuôn viên chung cư này để giao từng phòng chứ ko lái cả xe vào ấy.
Dừng vài giây, Lư Khánh lại nói: “Em cảm thấy rất là lạ, shipper sao lại đi bằng cửa phụ? Cái gờ đó tuy rằng thấp nhưng vẫn dốc, ông ta đẩy xe đẩy lên xuống rất bất tiện. Em hay tưởng tượng lung tung mà toàn tưởng ra mấy thứ tiêu cực, nên em nghĩ có khi nào ông ta vào phòng Trịnh Kỳ để trộm cắp gì hay không?”
“Thế là cậu lập tức lên lầu đi tìm Trịnh Kỳ?” Liễu Chí Tần hỏi.
“Em định như vậy.” Lư Khánh lắc đầu, “Nhưng lúc em chạy gần tới thì thấy ông ta lái xe ba bánh đến đại học Lạc Thành. Trên… trên thùng hàng có……có…..”
Lư Khánh lại bắt đầu hoảng sợ, cậu ôm mặt mình, “Có…. có máu!”
Hoa Sùng và Liễu Chí Tần không hẹn mà cùng nhau ăn ý im lặng chờ Lư Khánh bình tĩnh lại.
Lư Khánh bóp bóp ngón tay, nói tiếp: “Em nghĩ chắc đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng rồi nên chạy nhanh lên lầu thì thấy, thấy……”
“Hung thủ không đóng cửa?” Hoa Sùng giơ tay ý bảo cậu dừng lại.
“Dạ đóng.” Lư Khánh khó khăn nói: “Nhưng em biết Trịnh Kỳ giấu chìa khóa dự phòng phía sau đồng hồ điện.”
“Thế là cậu lấy chìa khóa, mở cửa đi vào? Lúc ấy hiện trường thế nào?”
“Trên tường phòng bếp có máu, nhưng sàn nhà rất sạch sẽ, giống như được lau sạch rồi.” Hàm răng Lư Khánh đánh vào nhau lộp cộp, “Em sợ quá, luống cuống chạy tới phòng ngủ, thì thấy trên tường dính đầy máu! Là cái kiểu máu tản tản ra ý!”
Liễu Chí Tần nói: “Là vết máu văng tung tóe.”
“Dạ, đúng rồi đúng rồi! Là văng tung tóe! Em có xem nhiều phim hình sự nên biết vết máu này là sao! Trịnh Kỳ chắc chắn đã bị ông kia giết rồi, trên xe ba bánh chính là thi thể của ảnh!”
Lư Khánh hoảng sợ dựa phịch vào lưng ghế, mồ hôi chảy ra như tắm.
Hoa Sùng hỏi: “Tại sao cậu không gọi cảnh sát? Còn chạy ra ngoài bằng cửa chính?”
“Em sợ lắm! Lúc ấy đầu óc em trống rỗng không biết nên làm gì.” Đôi môi Lư Khánh run rẩy, “Em cũng muốn chạy ra bằng cửa phụ nhưng lại sợ ông kia…… Em không biết ông đó có quay lại nữa không, em chỉ thấy bóng lưng ông ta nhưng mà ổng chắc thấy mặt em mất tiêu rồi, em sợ lắm……”
“Sau đó cậu hoảng sợ bỏ chạy về ký túc xá.” Hoa Sùng nói: “Từ đầu đến giờ tôi tin cậu không nói dối. Nhưng tôi có một thắc mắc, cậu cố tình dẫn dắt Chu Minh vào khu rừng là cậu đã biết hung thủ vứt xác Trịnh Kỳ ở đó. Thế nhưng vừa nãy cậu kể, cậu chỉ thấy hung thủ rời khỏi thôn Tân Bắc mà thôi, làm sao cậu biết được xác Trịnh Kỳ ở khu rừng nhỏ?”
“Em đã đến rừng xem thử!” Lư Khánh cố gắng nuốt một ngụm nước bọt. “Bên ngoài cái cổng phụ đó chỉ có một con đường, không phải ra trung tâm thành phố mà là đến trường đại học Lạc Thành. Ổng dĩ nhiên phải chạy đến đó. Đêm đó em ngủ không được, cố đoán xem ông ta giấu xác anh ấy ở đâu trong trường.”
“Cho nên cậu bắt đầu tìm kiếm thi thể ở trường?” Liễu Chí Tần khó hiểu, “Này…… Không hợp lý lắm?”
“Em cũng định báo cảnh sát!” Lư Khánh bật khóc nức nở, “Nhưng em không dám. Ổng nhìn thấy em rồi mà, lỡ ổng giết em trả thù luôn thì sao? Ổng là sát nhân mà!”
“Bình tĩnh nào.” Hoa Sùng nhẹ giọng nói: “Cậu là nhân chứng quan trọng, sẽ được cảnh sát bảo vệ.”
Lư Khánh quẹt nước mắt, “Em không dám báo cảnh sát nhưng em muốn tìm Trịnh Kỳ. Tuy em còn chưa quen được ảnh nhưng em thương anh ấy lắm. Ảnh bị người ta hại mà, em muốn làm gì đó cho ảnh, ít nhất là cũng giúp cảnh sát tìm thi thể ảnh. Em tìm mấy ngày cũng không thấy, em sợ hung thủ vứt xác dưới hồ. Cũng may là không có, hung thủ ném xác anh ấy ở rừng nhỏ.”
“Cậu tìm thấy gì đầu tiên?”
“Đầu……” Lư Khánh bắt đầu run lẩy bẩy, tự ôm siết lấy mình, “Một cái đầu bị đập đến không còn nhận ra gì.”
Liễu Chí Tần hỏi: “Nếu hoàn toàn biến dạng sao cậu biết đó là của Trịnh Kỳ?”
“Không phải ảnh thì còn là ai?” Lư Khánh hít sâu một hơi, “Chắc chắn là anh ấy! Hung thủ giết anh ấy rồi vứt xác ở rừng cây!”
“Cậu không dám báo án nên chỉ Chu Minh tới rừng chạy bộ.” Hoa Sùng nói: “Nhưng cậu cũng không cần phải gọi tới nhiều người như vậy.”
“Có chứ!” Lư Khánh nói: “Rừng cây nhỏ đầy dấu chân của em. Em phải gọi nhiều người tới để xóa dấu chân của mình. Em không nghĩ các anh lại biết em có liên quan.”
Hoa Sùng cười khổ, “Chắc cậu không biết mình không chỉ để lại dấu chân ở rừng cây mà còn ở nhà Trịnh Kỳ nữa đúng không?”
Lư Khánh bất lực ấp úng, “Lúc đó em quá luống cuống không nghĩ tới. Tới khi bình tĩnh lại nhớ ra thì không thấy chìa khóa đâu hết.”
“Cậu làm mất chìa khóa à?”
“Dạ, do lúc đó rối quá nên……” Lư Khánh ôm lấy đầu, “Em không biết chìa khóa rớt ở đâu nữa.”
Sau khi thẩm vấn xong Lư Khánh, Hoa Sùng lập tức gọi cho Viên Hạo lưu ý người nào mặc đồ nhân viên giao thức ăn lọt vào camera cũng như kiểm tra tin nhắn, lịch sử online của Trịnh Kỳ.
“Nếu Lư Khánh không nói dối, chúng ta sẽ không phát hiện được gì từ camera theo dõi.” Trời rất nóng, Liễu Chí Tần tìm vài viên đá lạnh bỏ vào ly nước của Hoa Sùng. “Cơ sở 2 của đại học Lạc Thành tương đối đặc thù, đơn vị giao thức ăn kiêm luôn cả giao hàng, đều mặc đồng phục và chạy xe ba bánh. Hung thủ trà trộn vào nhóm người này thì quá dễ dàng che giấu thân phận. Hơn nữa có lẽ hung thủ rất quen thuộc đại học Lạc Thành và thôn Tân Bắc nên tránh được mọi camera theo dõi.”
“Nếu Lư Khánh nói dối thì sao?” Hoa Sùng nhai rau ráu viên đá lạnh trong miệng.
Liễu Chí Tần nhíu mày, “Anh nói cậu ta không phải hung thủ mà?”
“Cho nên cậu tin hả?” Hoa Sùng dựa người vào lưng ghế: “Tôi cố tình gài thằng nhóc thôi. Ai mà chẳng nói được cậu “tôi vô tội”, lỡ đâu nó nói dối thì sao. Anh Tiểu Liễu vẫn còn ngây thơ lắm nha.”
“Vậy à?” Liễu Chí Tần cười, “Sao tôi không thấy thế.”
“Hửm?”
“Tôi tin phán đoán của anh, nhưng tôi cũng tin trực giác của mình.” Liễu Chí Tần khoanh tay, “Tổ trưởng à, anh chưa từng nghĩ cậu ta là người tình nghi, còn giấu tôi làm gì.”
Thấy âm mưu bị lộ tẩy, Hoa Sùng sờ sờ chân mày, đảo mắt đi chỗ khác, “Chọc cậu chả vui gì hết.”
Liễu Chí Tần bật cười thành tiếng, “Tổ trưởng đang đùa giỡn cấp dưới trong giờ làm việc à?”