“Mạnh Quyên? Vương Miện?”
Hình Kiều Kiều nghiêng đầu, “Mặc kệ nhà họ Vương có ai đến, dù sao thì lần này chúng ta cũng phải làm cho bọn họ không thể lật ngược được tình thế!”
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến. Mạnh Quyên với dáng vẻ phu nhân nhà giàu khoác tay một người đàn ông xuất hiện ở cửa, sau lưng còn có Vương Lam Phong đi theo. Vừa vào cửa, đối phương cũng nhìn thấy ngay đám người Lý Bách.
Người có mặt ở đây đều là người khôn ngoan, trong giới kinh doanh này chẳng giấu giếm được chuyện gì, vừa có một chút động tĩnh thì tất cả mọi người đều biết. Cho nên, chuyện nhà họ Hạ và nhà họ Vương lúc trước cũng trở thành chuyện cười của mọi người trong lúc nhàn rỗi, chỉ là bình thường còn phải làm ăn cho nên ở ngoài sáng mọi người lại chẳng đề cập đến chuyện này.
Nhưng bây giờ thì khác, hai bên có liên quan đều ở hiện trường, cho dù là cáo già trên thương trường tu luyện tốt đến đâu đều không nhịn được mà chuyển sự chú ý sang người nhà họ Hạ và nhà họ Vương.
Nếu phải so sánh về khả năng tài chính thì nhà họ Hạ và nhà họ Hình hợp tác với nhau thì chắc chắn sẽ ép được nhà họ Vương phải rút lui. Chỉ là phía sau nhà họ Vương còn có nhà họ Vương ở thành phố Cảng. Khả năng tài chính của nhà họ Vương đó không tồi, tiếng tăm càng không tệ.
Cho nên đến bây giờ, mọi người muốn xem xem lần này nhà họ Vương lợi hại hay nhà họ Hạ và nhà họ Hình toan tính giỏi hơn. Dù sao bọn họ đều biết, chiến trường lần này là của hai nhà bọn họ. Hôm nay họ đến đây chủ yếu là để duy trì quan hệ hoặc xem kịch vui mà thôi.
Lục Dao cũng lập tức nhìn thấy Mạnh Quyên và Vương Miện kia…
Nhìn dáng vẻ của Vương Miên, thực ra so với lúc Lục Sinh Nhất còn trẻ, thì mặt mũi của Vương Miện chẳng xuất sắc chút nào, nhìn lông mày thô to, dáng lông mày như đao, đuôi lông mày nhếch lên cao, đây là lông mày dao nhọn điển hình. Kiểu người này tính tình hung bạo, cố chấp, cô độc, dễ nảy sinh lòng dạ hại người, cũng dễ bị người khác hãm hại. Mà nhìn dáng vẻ bây giờ của Vương Miện, người như ông ta có lẽ sẽ không cho người khác có cơ hội hại mình mà ông ta sẽ ra tay trước.
Vương Miện có danh tiếng rất lớn trong giới nhà giàu, ông ta vừa mới tiến vào đã có rất nhiều người đến chào hỏi.
Chào hỏi hả, Lý Bách hừ lạnh khinh thường, “Chỉ với chút bản lĩnh của ông ta, có khi còn không lợi hại bằng Lục Dao…”
Lục Dao khẽ lắc đầu, “Không phải, người này tôi không nhìn rõ…”
Cho dù có nhìn rõ tướng mặt, lông mày của đối phương nhưng số mệnh của người này cô nhìn không chuẩn chút nào. Cô đã được tiếp xúc với thực lực của Vương Lam Nguyên rồi, Vương Miện là người giỏi nhất trong nhà họ Vương, Lục Dao không dám nói mình giỏi hơn đối phương.
Mà lúc này Vương Miện cũng nở nụ cười rất hòa nhã nhìn về phía Lục Dao, sau đó xoay đầu nói mấy câu với Mạnh Quyên ở bên cạnh.
Hôm nay Mạnh Quyên ăn mặc rất đẹp, nếu không nói đến tuổi tác thì đứng bên cạnh Lục Dao không thể nhìn ra được người phụ nữ này lại là mẹ của cô.
Lục Dao nhìn thấy dáng vẻ ân ái của hai người đó thì chỉ thấy bực bội trong lòng, cô mím môi quay đầu không muốn nhìn thấy đối phương, nhưng Mạnh Quyên làm sao lại bỏ qua cơ hội tốt như vậy chứ.
Mạnh Quyên mang theo khuôn mặt cười mà bà ta cho là nhã nhặn nói với mọi người đang chào hỏi bọn họ ở xung quanh, “Xin lỗi, tôi nhìn thấy con gái mình, tôi đi gặp con bé trước đã.”
Con gái?
Trong mắt mọi người có sự hoài nghi, họ chỉ nghe nói nhà họ Vương có một người con cháu, nhưng là con trai độc nhất, bọn họ có thêm một người con gái từ lúc nào vậy. Nhưng mà mọi người vẫn rất biết điều rời khỏi đó trước, nhưng ánh mắt và sự chú ý lại không bỏ qua một chi tiết nào.
Dưới ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Mạnh Quyên lại đưa Vương Miện đến gần chỗ ngồi của nhà họ Hạ. Lúc này những người vốn dĩ không có hứng thú đều quay đầu nhìn qua đó.
Lục Dao khẽ cau mày nhìn tài liệu trong tay, cô cố gắng không để ý đến mùi nước hoa đang tiến đến rất gần mình.
“Dao Dao, mẹ giới thiệu với con, đây là chú Vương của con…” Mạnh Quyên đi qua đó, trực tiếp đặt tay lên vai Lục Dao với giọng điệu thân thiết.
“Anh Miện, đây là Dao Dao, con gái em, chắc hẳn đây là lần đầu anh gặp phải không. Dao Dao, mau chào chú đi.” Mạnh Quyên cười xoay người nói với Vương Miện đang đứng ở bên cạnh.
Lục Dao nhìn bàn tay kia, cô xoay vai một cái làm bàn tay bà ta rơi vào khoảng không, cô ngẩng đầu lên sau đó gập tài liệu lại, “Bà Mạnh Quyên, bà nhận nhầm người rồi.”
Vương Miện vốn dĩ cũng định lên tiếng, nhưng trong giây lát đó ý cười trong mắt ông ta biến mất. Ông ta liếc nhìn Mạnh Quyên, điều này hơi khác so với những gì Mạnh Quyên nói với ông ta, mà Vương Lam Phong sau lưng bọn họ vẫn tiếp tục giữ im lặng, xem Mạnh Quyên dàn xếp thế nào.
Mạnh Quyên cũng rất xấu hổ, lúc trước vẫn còn ở nhà họ Hạ, cho dù là bị từ chối thì cũng là ở trong phòng không có bao nhiêu người. Nhưng bây giờ thì khác, vốn dĩ bà ta muốn làm cho Lục Dao không thể thoát khỏi cách nghĩ của mình nên mới tiến lên chào hỏi. Kết quả chào hỏi chẳng thành, trái lại còn tự mình vả vào mặt mình.
“Dao Dao à, có phải con vẫn còn giận mẹ không. Hôm đó mẹ đã nói với con rồi mà, trước đây mẹ không liên lạc với con cũng là không có cách nào khác, không phải bây giờ nghe được tin tức của con nên mẹ lập tức đến tìm con rồi sao. Chú Vương của con cũng cực kỳ nhớ con đó?”
“Đúng rồi Dao Dao, hôm nay là lần đầu chú gặp cháu, nhưng chú có cảm giác như đã quen cháu từ lâu rồi. Lúc cháu không ở đây, ngày nào mẹ cháu cũng nhớ đến cháu… Bây giờ cuối cùng chúng ta cũng được gặp cháu rồi.” Vương Miện cũng cười ha ha nói.
Lục Dao lạnh mặt không nói gì, Lý Bách ở bên cạnh lại lên tiếng, “Tôi nói này ông Vương, còn có bà này nữa, Lục Dao đã nói là bà nhận nhầm người rồi, bà nghe không hiểu tiếng người sao? Lục Dao mấy năm này luôn sống một mình, bây giờ cuộc sống vừa tốt lên được một chút liền có người nhảy ra nhận người thân. Nếu không phải các người cũng có chút tiền, tôi còn thực sự cho rằng các người muốn có quan hệ với nhà họ Hạ chúng tôi đó.”
Mạnh Quyên trắng mặt, sự tức giận dâng lên trong mắt.
Bình thường Hình Kiều Kiều trông có chút ngớ ngẩn nhưng lúc này lại rất biết rất rõ ràng. Cô nhìn Mạnh Quyên, dường như rất ngạc nhiên, “Ấy, bà là mẹ của Lục Dao? Thật hay giả vậy, cuộc sống tốt như vậy, không phải là nhà họ Vương các người để ý đến bản lĩnh của Lục Dao chứ…”
Mạnh Quyên không muốn thừa nhận, đứa con gái mập này thế mà nói đúng rồi, nhà họ Vương đúng là để ý đến bản lĩnh của Lục Dao. Vương Hoằng Tuấn không học được âm dương phong thủy gì, mạch phong thủy của nhà họ Vương lại không thể đứt đoạn ở đây được, cho nên mới nghĩ ra cách cưới Lục Dao về để kéo dài vinh quang của nhà họ Vương.
“Dao Dao…”
Mặc kệ Lý Bách và Hình Kiều Kiều nói thế nào, Lục Dao mới là người quan trọng nhất.
“Bà Mạnh Quyên, lúc trước tôi đã nói rất rõ ràng với bà rồi, mẹ tôi đã không còn ở bên cạnh tôi từ lâu rồi, tôi liền coi như bà ấy đã không còn trên thế gian này nữa. Bây giờ…” Lục Dao nhìn qua Vương Miện, sau đó lại nhìn Mạnh Quyên, “Bây giờ tôi càng cảm thấy chẳng có gì để nói với nhà họ Vương cả.”
“Nghe thấy chưa…”
Lý Bách cười nói, “Người nhà họ Vương các người chẳng có chút quan hệ gì với chúng tôi, không đúng, cũng có đấy, đó chính là quan hệ kẻ thù.”
Lý Bách nhìn thấy khuôn mặt Vương Lam Phong hơi giống với mặt Vương Lam Nguyên liền nhớ đến người bố kia của mình, còn cả người đàn bà của nhà họ Vương kia. Nếu như không có Vương Lam Nguyên của nhà họ Vương thì cho dù Lý Mộ Sinh có tham lam quyền thế đến đâu cũng sẽ không bắt cóc chính con trai mình, để rồi rơi vào cảnh mưu hại chính người thân của ông ta.