Cho dù là nhà họ Hạ hay là nhà họ Vương thì họ đều vô thức đổ sai lầm lên đối phương, nhưng trong chuyện này thì thiệt hại của nhà họ Hạ mới là lớn nhất.
Mạnh Quyên thấy sắp mình không khống chế được tình hình nữa, nước mắt lập tức tuôn rơi, bà ta xoay người nhào vào lòng chồng mình, “Đều là lỗi của em, đều là lỗi của em, Dao Dao không muốn gặp em cũng là chuyện bình thường.”
Vương Miện nghe Mạnh Quyên nói trên mặt cũng lộ ra vẻ đau khổ, ông ta vỗ nhẹ lên lưng người vợ trong lòng mình, “Không, tất cả không phải lỗi của em. Dao Dao, trước kia mẹ cháu bị bệnh, tinh thần vẫn luôn không tốt, thời gian này mới tốt lên một chút. Hôm nay vừa biết được tin tức của cháu nên bà ấy lập tức đến đây, chuyện này không trách mẹ cháu, muốn trách chỉ có thể nói đây là ý trời…”
Câu nói này được Vương Miện nói ra, lại làm cho tất cả mọi người đang vây quanh ở buổi bán đấu giá đều có một cảm giác đây chính là ý trời, chủ yếu là có liên quan đến nghề nghiệp của Vương Miện. Bởi vì trước đây ông ta là một chuyên gia huyền học, rất nhiều người còn chạy đến thành phố Cảng nhờ ông ta đoán mệnh.
Chỉ là Lục Dao cảm thấy rất vớ vẩn, cô không muốn nhìn thấy mấy người này xuất hiện trước mắt mình, càng nhìn thấy cảnh tượng hai người ân ái như vậy, cô càng nhớ đến năm xưa Mạnh Quyên phản bội bố cô ra sao, phản bội cô thế nào.
Cô ngẩng đầu lên nhìn đối phương bằng ánh mặt sáng rực, “Ông Vương Miện, còn cả bà Mạnh Quyên này nữa, tôi không biết chuyện gì làm cho các người có ảo giác này. Mẹ tôi đã mất từ lúc tôi còn nhỏ, mà tôi, cháu gái của Lục Đạo Lâm, con gái của Lục Sinh Nhất, cả đời này chắc chắn sẽ không có bất kỳ mối quan hệ gì với nhà họ Vương.”
Có thể nói đây là lần đầu tiên Lục Dao nói ra những lời nói nghiêm trọng như vậy, nhưng như vậy cũng đã giáng cho đối phương một cái tát thật mạnh. Vốn dĩ đối phương muốn nhân cơ hội này dựng lên mối quan hệ với Lục Dao, sau đó cho dù lại xảy ra chuyện gì thì cũng đều có lý do. Họ không ngờ rằng Lục Dao mà họ biết qua tài liệu vốn là một người yên tĩnh không thích ra mặt, lần này lại tỏ thái độ gọn gàng dứt khoát như vậy.
Mà trong số những người vây quanh ở đây cũng có vài người có chút lai lịch, đương nhiên là họ đã từng nghe nói đến nhà họ Lục trong quá khứ, đó là bậc thầy năm đó còn lợi hại hơn nhà họ Vương.
Có vài chuyện khi đứng trước lợi ích, cho dù Mạnh Quyên muốn nhận Lục Dao thì cũng không quan trọng bằng của lợi ích mà miếng đất đó mang lại cho nhà họ Vương. Huống chi, trước đó Mạnh Quyên cũng chỉ giả vờ mà thôi.
Bây giờ màn kịch này vừa xuất hiện đã làm cho người có mặt ở buổi đấu giá đều giật mình, cuối cùng lại có chuyển biến ngược lại cực lớn, người vợ thứ hai của Vương Miện đã từng là con dâu của nhà họ Lục?
Không khí cả hội trường đều rất lúng túng, nhưng vừa hay buổi bán đấu giá mảnh đất này sắp bắt đầu rồi, Vương Miện đỡ Mạnh Quyên xoay người, “Dao Dao, cho dù thế nào đi nữa thì A Quyên cũng thật lòng yêu thương cháu.” Mà Mạnh Quyên cũng thấp giọng nức nở phụ họa theo ông ta.
Sau khi Lục Dao ngồi vào vị trí, Hình Kiều Kiều liền giơ ngón cái lên với cô, “Lục Dao lợi hại, lúc nãy chị đúng là vả bôm bốp vào mặt họ thật vang nha, làm cho người ta nhìn vào mà thấy thật sảng khoái!”
Lục Dao không có phản ứng gì, tuy vừa nãy cô đã phản kích nhưng trong lòng cô cũng không dễ chịu chút nào.
Buổi đấu giá được tiến hành trong bầu không khí bí hiểm như vậy, tâm tư của mọi người đều đặt vào hai đám người này, chờ đến lúc hiển thị kết quả, tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
“Chẳng phải lần này nhà họ Hạ và nhà họ Hình nhất định phải lấy được sao?” Một người cau mày nhìn màn hình, cuối cùng nhà họ Vương vẫn giành được mảnh đất này, chuyện này khác với phát biểu lúc trước, nhưng có vẻ như nhà họ Hạ và nhà họ Hình chẳng có chút không vui nào.
“Anh xem giá cả…”
Giá cả?
Sau khi được bạn đi cùng ở bên cạnh nhắc nhở, người đó nhìn vào giá cả, suýt nữa thì bị sặc bởi nước bọt của mình, giá khủng như vậy?
Nếu như nhà họ Vương giành được với mức giá như vậy thì tăng gấp năm lần so với mức giá công ty mình mong muốn, mức giá này rõ ràng là không thỏa đáng. Không, thậm chí có thể nói là có sự mạo hiểm, khoản tiền vốn đặt vào đây quá nhiều rồi, sau đó cho dù mảnh đất này đã xây dựng xong thì muốn thu hồi chi phí cũng là một chuyện rất khó.
Sắc mặt Vương Miện cũng có chút khó coi, tuy biết rõ lần này thua lỗ quá mức nhưng ông ta không thể để nhà họ Hạ và nhà họ Hình lấy được mảnh đất này, ông ta chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi.
Hình Cường sờ cái đầu trọc của mình sau đó cười có chút đáng sợ, “Lý tổng, vẫn là đầu óc của người trẻ tuổi như cậu xoay chuyển nhanh, nhà họ Vương vì chuẩn bị chi phí cho lần này, e rằng phản bán đi không ít thứ đây…”
Lý Bách lại không lạc quan đến thế, “Chưa chắc, bên thành phố Cảng, đặc biệt là Vương Miện của nhà họ Vương, giá trị con người không nhỏ, ông ta cũng có thể bỏ ra được số tiền đó. Nhưng mà, cho dù nói thế nào thì lần này nhà họ Vương cũng đã phải chịu thiệt lớn, Hình tổng có muốn đi ăn mừng không?”
Lục Dao lại không hào hứng như vậy, “Lý tổng, Hình tổng, tôi về trước đây.”
Lý Bách khẽ cau mày, nhớ đến chuyện Lục Dao gặp phải hôm qua, hôm nay nhìn thấy Vương Miện, e rằng trong lòng cô cũng không vui vẻ gì, “Tôi bảo lái xe đưa cô về nghỉ ngơi. Lục Dao, có vài chuyện cô đừng lo lắng, bà đã coi cô là người nhà rồi, nhà họ Vương không dám đến nữa đâu.”
Lục Dao hiểu Lý Bách đang cho cô chỗ dựa. Không, anh ta đang nói với cô là cả nhà họ Hạ đều là hậu thuẫn của cô, điều này làm cho Lục Dao cảm thấy rất ấm áp.
Khóe môi cô khẽ cong lên, “Được.”
Bây giờ Lục Dao không muốn suy đoán xem những lời Lý Bách nói ra có phải là thật lòng hay không. Việc Mạnh Quyên và Lục Sinh Nhất lần lượt xuất hiện đã làm cho Lục Dao càng tò mò về nguyên nhân bọn họ rời đi vào năm đó.
Nếu năm đó Lục Sinh Nhất đã tìm được Mạnh Quyên, vậy tại sao ông không đưa Mạnh Quyên trở về. Có lẽ lúc đó Mạnh Quyên đã ở cùng với Vương Miện, vậy thì vì sao năm đó Lục Sinh Nhất lại không trở về tìm cô.
Hồng Đan đã từng nói với Lục Dao, Lục Sinh Nhất có lý do riêng, bây giờ Mạnh Quyên lại nói với cô là bà ta có nỗi khổ trong lòng. Một người có lý do, một người có nỗi khổ tâm, vậy Lục Dao cô thì sao?
Lục Dao từ nhỏ đã lớn lên trong hoàn cảnh không có cha không mẹ, chỉ có ông nội, một ông lão nhiều tuổi vì nuôi sống Lục Dao mà ngày đêm làm lụng vất vả. Lục Dao đã từng hâm mộ những đứa trẻ trong trường đều có bố mẹ đón đưa, nhưng sau này cô dần dần oán hận bố mẹ mình. Nhưng ông lão Lục không muốn Lục Dao luôn sống trong cảm xúc tiêu cực này, ông khuyên bảo cô, cổ vũ cô, sau đó… Lục Dao dần dần trở nên mạnh mẽ độc lập nhưng cô trở nên trầm mặc, Lục Dao lúc đó chỉ muốn hỏi bố mẹ mình vì sao năm đó lại bỏ đi.
Sau khi ông nội Lục Dao qua đời, suy nghĩ của cô chính là tìm được bố mình để ông trở về gặp ông nội một lần, mà Lục Dao đã gạch tên mẹ mình ra khỏi danh sách của cô rồi.
Nhưng mà bây giờ lúc Lục Dao nhìn thấy hai người này lần nữa, cô đã không biết phải đối mặt với cảm xúc gì nữa. Lục Sinh Nhất vẫn không chịu nhận cô, còn Mạnh Quyên thì vội vã đến gặp cô. Lục Dao không nhịn được muốn cười, người cô muốn gặp lại trốn tránh không gặp cô, mà người cô không muốn thấy lại chỉ mong ngày ngày xuất hiện trước mặt cô, thật đúng là số phận trớ trêu mà.