Người cảm thấy số phận trớ trêu đó còn có đám cảnh sát ở Cục Cảnh sát, bọn họ nhìn danh sách mà thư viện đưa đến, trong lòng cảm thấy buồn bực bứt rứt không yên. Tiểu Đao rút thuốc ra, “Đúng là gặp ma mà, chúng ta đã kiểm tra nhiều lần như vậy rồi, vì sao vẫn không nhìn thấy chiếc xe đáng nghi nào ra vào nhỉ?”
Hầu Tử cũng buồn bực, “Trước đây bãi đỗ xe dưới tầng hầm của thư viện này đều là nơi nhân viên đỗ xe cho nên xây dựng không quá lớn, sau đó mới mở rộng ra, nhưng vì vị trí đỗ xe ở đây khá nhỏ, rất nhiều xe ra vào rất khó, rất ít khi có xe lạ ra vào.”
Xe lạ?
Hạ Thần Phong nhìn mấy tấm ảnh, “Cũng chưa chắc là xe lạ, các cậu nghĩ xem, vụ án trước đây cũng xảy ra ở bãi đỗ xe của thư viện, mấy vụ án này đều là chuyện đã mấy năm rồi. Các cậu nghĩ xem xe rất nhiều lần ra vào bãi đỗ xe, như vậy rất có khả năng chủ xe là nhân viên của thư viện đó.”
Phùng Phàm cau mày, nhân viên của thư viện?
Nếu là nhân viên của thư viện thì người cần sàng lọc liền trở nên rất ít. Nếu dựa theo thời gian xảy ra vụ án đầu tiên thì chỉ có ba người thôi, mà chỉ có hai người lái xe, một là Chu Hồng Minh của thư viện, hai là Khúc Thành. Hai người này, một người năm nay bốn mươi tám tuổi, một người năm mươi ba tuổi. Hai người đều có xe từ lâu rồi, như vậy họ phù hợp với rất nhiều bằng chứng bây giờ cảnh sát có được.
Hạ Thần Phong cau mày, trước đây anh đã gặp Chu Hồng Minh và Khúc Thành một lần ở thư viện, anh luôn cảm thấy hai người này không phải là người sẽ phạm tội. Đương nhiên, cũng phải… Bây giờ có rất nhiều người nhìn từ bên ngoài thì không nhìn ra được rốt cuộc là người tốt hay người xấu. Hạ Thần Phong lại không phải là Lục Dao, anh không có cách nào nhìn ra một người là người tốt hay người xấu từ tướng mạo của họ dược.
Lúc Chu Hồng Minh và Khúc Thành đến Cục Cảnh sát, họ vẫn còn cho rằng vì vụ án nhảy lầu trước đó có liên quan đến vụ án bắt cóc, nhưng khi hai người không được đưa vào phòng cùng nhau, lúc nhìn thấy cảnh sát trong phòng, trong lòng hai người đột nhiên có cảm giác sợ hãi.
Tiều Đao và Hầu Tử nhanh chóng điều tra hoàn cảnh của hai người này, chủ yếu là điều tra xem hai người này có thời gian và nơi phạm tội không.
Hạ Thần Phong phụ trách thẩm vấn Chu Hồng Minh. Tuy Chu Hồng Minh năm nay mới bốn mươi bảy tuổi nhưng trông có vẻ hơi giống sáu mươi tuổi rồi.
“Chu Hồng Minh phải không.”
“Đúng vậy thưa cậu cảnh sát.” Chu Hồng Minh vừa mới bắt đầu chưa nói được mấy câu, thái dương liền ra mồ hôi.
Hạ Thần Phong liếc nhìn Chu Hồng Minh, “Ông vẫn luôn làm việc ở thư viện này phải không?”
“Đúng vậy, tôi làm việc ở đây sắp hơn hai mươi năm rồi, trước đây đều làm thuê tạm thời, sau đó mới chuyển sang làm chính thức, chính là làm nhân viên trong thư viện đó, bây giờ đã nhiều năm như vậy rồi…”
Cuộc nói chuyện được tiến hành một cách bình thường, nhưng nửa giờ sau, Hạ Thần Phong đi ra khỏi căn phòng, nhìn thấy khuôn mặt bất lực của Phùng Phàm, hai người đều lắc đầu.
“Trước mắt xem ra, Chu Hồng Minh không có động cơ phạm tội…”
“Khúc Thành cũng vậy, không nhìn ra được.”
Hạ Thần Phong gật đầu, “Đúng vậy. Hơn nữa vừa nãy em nhìn thấy dáng vẻ của Chu Hồng Minh, tay cầm cốc trà của Chu Hồng Minh có chút run run, giống như là có chút triệu chứng của bệnh parkinson(*)… Tình hình sức khỏe thế này, e là Chu Hồng Minh không có năng lực phạm tội.”
(*) Bệnh Parkinson (hay còn gọi là PD): là một rối loạn thoái hóa của hệ thần kinh trung ương gây ảnh hưởng đến tình trạng cử động, thăng bằng và kiểm soát cơ của bệnh nhân. Bệnh Parkinson thuộc nhóm các bệnh rối loạn vận động.
Phùng Phàm nghe Hạ Thần Phong nói vậy liền sờ râu thở dài, “Thôi, bây giờ chờ xem Tiểu Đao và Hầu Tử có thể mang được kết quả gì về đã, nếu như… Tôi nói là nếu như, hai người này đều không phải là người đó, vậy chúng ta nên làm thế nào?”
Hạ Thần Phong cũng đang đau đầu vì chuyện này, rõ ràng vụ án này có tiến triển nhưng bước tiến triển này chưa được bao nhiêu lại bắt đầu rơi vào ngõ cụt. Giống như là rõ ràng đã cho anh một con đường rồi, nhưng đi rất lâu mới phát hiện ra con đường này lại là đường cùng, giống như đang đùa bỡn anh vậy.
“Cậu nói xem, thực sự có vụ phạm tội nào hoàn hảo, hoàn toàn không để lại dấu vết sao?”
Nghe thấy Phùng Phàm nói như vậy, Hạ Thần Phong vô thức phản bác lại, “Chỉ cần đã từng phạm tội thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết. Cho dù lúc đó ở thành phố Tô, đám người Hoàng Diệp lợi dụng kiểu đó làm cho người ta khó có thể tin là có cách phạm tội như vây. Nhưng cảnh sát vẫn tìm được đấy thôi? Trước giờ, trên thế giới này không có gì gọi là phạm tội hoàn hảo, chỉ có dấu vết chúng ta chưa phát hiện ra mà thôi.”
Phùng Phàm thở dài, lấy thuốc lá ra, anh cảm thấy thời gian này tóc bạc của mình nhiều hơn rất nhiều, “Vậy cậu nói xem, rốt cuộc người này đã đi đâu được…”
Hạ Thần Phong cũng cau mày, anh quay đầu, nhìn thoáng qua điếu thuốc trên đầu ngón tay của Phùng Phàm, nhịn sự xúc động muốn hút thuốc lại, “Người đã đến đó rồi, như vậy chắc chắn vẫn còn ở trong đó…”
Phùng Phàm hút thuốc, “Nếu như cậu là phần tử phạm tội, sau khi dụ dỗ thành công, đầu tiên cậu sẽ làm gì?”
Dụ dỗ thành công rồi đương nhiên sẽ rời khỏi hiện trường, nhưng chiếc xe rời khỏi sớm nhất cũng là thời gian mà nhóm nhân viên đầu tiên tan làm.
“Không phải trước đó còn tra được mấy chiếc xe không phải của nhân viên làm việc tại thư viện sao?”
Phùng Phàm gật đầu, “Nhưng cũng đã tra rất nhiều lần, tuy không phải của nhân viên làm việc ở thư viện nhưng cũng là khách thường xuyên đỗ xe ở đó. Về cơ bản là người thường xuyên làm việc ở đó, sao vậy?”
Hạ Thần Phong hít một hơi thật sâu, “Tôi lại đi điều tra mấy người này một chút.”
Anh luôn cảm thấy hung thủ ở trong số bằng chứng này, hơn nữa quan trọng nhất là người mất tích đã đi đâu…
Tiều Đao và Hầu Tử tầm trưa mới trở lại, vẻ mặt bọn họ cũng khó coi giống vậy, họ đã điều tra xung quanh Chu Hồng Minh và Khúc Thành rồi, căn bản không tra ra được bất kỳ manh mối nào.
“Anh Phong, dựa theo tình hình trước mắt thì hai người này không có bất kỳ thời gian nào để phạm tội cả. Hơn nữa đã bọn em đã điều tra xung quanh bọn họ rồi, không có bấy kỳ dấu vết nào cho thấy có sự xuất hiện của nạn nhân.”
Kết quả rất đơn giản cũng rất thô bạo, hai người này không phải người bọn họ tìm kiếm, tâm trạng của mọi người đều không lạc quan lắm, Tiều Đao cầm hai bát mì tôm đi qua, đưa một bát cho Hạ Thần Phong vẫn đang xem tài liệu.
Trên màn hình của Hạ Thần Phong đang chiếu phần giới thiệu đồ gốm. Đưa mì cho Hạ Thần Phong, Tiểu Đao ngồi ngay bên cạnh, ăn một miếng mì, quay đầu, “Làm sao nhìn ra lai lịch những thứ này được nhỉ…”
Đối với người đàn ông thô kệch như Tiểu Đao, mấy thứ đồ gốm này sẽ không xuất hiện ở trong nhà, chỉ sợ ai đó không cẩn thận làm vỡ, Hạ Thần Phong cau mày, gắp mì, “Ngày đó khi Lục Dao xảy ra chuyện, Vương Quán tổ chức buổi triển lãm ở thư viện?”