Tiểu Đao trợn to hai mắt, không biết tại sao đột nhiên sau lưng lại cảm thấy rùng mình, sợi mì nghẹn ở cổ, “Khụ khụ khụ khụ… Khụ, anh nói gì vậy!”
Đồ gốm làm từ xương người, trời ơi, ý tưởng quái quỷ gì vậy, đúng là quá điên rồ, không, quá tàn nhẫn mới đúng. Tiểu Đao quay đầu, “Anh Phong, sao anh lại nghĩ đến vấn đề này? Tại sao anh lại nói nó là làm từ xương người, đúng là ghê rợn.”
Hạ Thần Phong không phản ứng lại, lúc nãy khi điều tra thông tin, anh phát hiện ra Vương Quán thường tổ chức triển lãm trong thư viện đó, ông ta cũng coi như là khách hàng quen ở đó. Phía đông của tầng một thư viện, bên trong đều bày bán các tác phẩm có giá trị xa xỉ của ông ta.
Cho nên Vương Quán có một chiếc xe ô tô đỗ ở bên dưới, điểm này phù hợp với yêu cầu, về tuổi… Vương Quán cũng ở độ tuổi năm mươi. Mặc dù từ lâu triển lãm đã không được tổ chức trong thư viện đó, nhưng từ trước đến nay nhà họ Vương đều ở thành phố Bắc, sau đó mới chuyển đến thành phố Cảng, cũng có khả năng phạm tội…
Điều khiến Hạ Thần Phong cảm thấy phù hợp nhất chính là đồ gốm này, anh lý giải ra được là vì sao, nhưng anh có một cảm giác kỳ diệu khi nghĩ đến người mất tích biến mất, nghĩ đến bột xương, dường như những người mất tích biến mất đều đã bị chế biến thành bột xương…
Suy nghĩ này là câu trả lời hoàn hảo cho câu hỏi tại sao người biến mất không để lại một dấu vết nào, không tìm được thi thể, không tìm được dấu vết tồn tại.
Bây giờ nhìn thấy bột xương này, nghĩ nếu đó là một sản phẩm sứ xương(*) chuyên nghiệp. Như vậy thì phải có một nơi để làm bột xương này.
(*) Sứ xương: sứ xương còn được gọi với tên khác là Bone China. Là loại sứ được chế tác từ tro xương động vật, trộn với khoáng chất Fensfat (tràng thạch) và đất sét trắng. Sứ xương có độ thấu quang cao, do nó chứa trên 30% phốt phát và canxi phốt phát có trong xương động vật, nên sứ xương sở hữu độ trong, trắng, độ bền cao, chống sứt mẻ cực tốt.
Bột xương cũng được gọi là tro cốt, nhưng hình như mọi người đều cho rằng gọi nó là gốm tro cốt là không may mắn, nên đều gọi là gốm bột xương. Sứ xương tiêu chuẩn phải chứa hơn 25% bột xương mới đạt tiêu chuẩn, loại tốt thì hơn 50%. Còn Vương Quán là một bậc thầy trong giới sứ xương, ông ta nổi tiếng về làm sứ xương trên thế giới, nhiều người không ngại đường xá xa xôi đi từ thành phố Cảng đến thành phố Bắc, chính là vì để mua được một tác phẩm của ông ta mang về nhà.
Cho nên địa vị xã hội của Vương Quán thực sự cao hơn Vương Miện – bậc thầy huyền học. Dù sao thì Vương Miện cũng chỉ nổi tiếng trong giới nhà giàu, nên có nhiều người dân thường đều không biết Vương Miện, nhưng họ lại biết Vương Quán là ai.
Hạ Thần Phong càng nghĩ càng cảm thấy suy nghĩ này có khả năng, phải biết rằng thứ khó hủy hoại nhất khi phá hủy một thi thể đó chính là xương. Cứ cho là hung thủ sử dụng phương pháp hỏa thiêu thi thể, nhưng xương chậu và xương sọ của con người đều rất cứng, cũng rất dễ nhận ra, về cơ bản thì rất khó để tiêu hủy. Ngay cả hỏa thiêu bây giờ cũng cần phải đập vỡ một số xương trước, hơn nữa nếu hỏa thiêu thi thể thì sẽ không đạt đến độ ấm và thời gian này.
Nhưng Vương Quán thì khác, ông ta là người làm sứ xương, đa phần bột xương đều là do ông ta làm ra. Vì để đảm bảo chất lượng gốm, nên Vương Quán ở đâu thì ở đó phải có bếp lò và dụng cụ để làm bột xương. Đây cũng rất có thể là nơi tốt nhất để tiêu hủy thi thể.
Nghĩ đến đây, Hạ Thần Phong liền buông bát mì trong tay xuống, trực tiếp mở trang web, tìm kiếm các tài liệu. Tiểu Đao ở bên cạnh gần như không nói nên lời, “Anh Phong, anh có điên không, anh thực sự có suy nghĩ đó ư?”
Hạ Thần Phong vừa nhìn trang web vừa trả lời, “Chẳng phải là có nhiều khi, thường là những thứ không có khả năng lại chính là sự thật hay sao? Tôi có cảm giác Vương Quán chính là hung thủ.”
Tiểu Đao nhìn xung quanh, ghé sát vào Hạ Thần Phong và nói, “Em nói này anh Phong, có phải là vì không thích nhà họ Vương, nên bây giờ anh mới nghĩ chuyện này liên quan đến nhà họ Vương hay không?”
Câu trả lời chính là ánh mắt sắc bén của Hạ Thần Phong, “Tôi biết tôi là ai, nếu nhà họ Vương thật sự vô tội thì liệu tôi có thể tra ra được gì không?”
Tiểu Đao một tay cầm mì tôm, một tay phe phẩy, “Đương nhiên là không rồi!” Nói xong liền đứng dậy và đi đến chỗ Hầu Tử. Hầu Tử đang gửi tin nhắn cho Tiểu Quách, trước khi đến thành phố Bắc, vì vội nên cậu chưa kịp nói với bạn gái của mình. Bây giờ vụ án gặp bế tắc, Hầu Tử đang nói một chút tình hình hiện tại với Tiểu Quách.
Thấy Tiểu Đao với dáng vẻ hèn mọn đi đến, Hầu Tử úp điện thoại lên ngực, “Cậu làm gì vậy?
“Này, tôi nói…”
Tiểu Đao nói xong thì nhìn Hạ Thần Phong, thấy anh không chú ý đến chỗ này liền quay đầu lại, “Cậu có biết anh Phong vừa nghĩ đến khả năng nào không?”
“Khả năng gì?”
“Anh Phong nói, toàn bộ sứ xương của Vương Quán đều được làm từ xương người! Cậu nói có kinh khủng không?” Hầu Tử nghe xong, phản ứng đầu tiên là vô thức cầm chặt điện thoại di động, “Có thật không?”
“Đương nhiên là không! Người đó là Vương Quán, nhà họ Vương đó. Tôi nghĩ chúng ta phải trông chừng anh Phong, chúng ta không thể để anh ấy làm ra bất cứ chuyện gì bất hợp pháp…”
Tiểu Đao lo lắng nói, còn Hầu Tử thì suy nghĩ sâu xa, “Tiểu Đao, anh Phong không phải là kiểu người nói chuyện mà không có bằng chứng đâu. Nếu đúng là anh Phong nói vậy thì chắc chắn anh ấy có lý do.”
“Chậc, sao cậu có thể bỏ mặc anh ấy như vậy được chứ! Không đúng, không phải bỏ mặc… Từ đó là từ gì nhỉ? Quên đi, dù sao chúng ta cũng không thể để anh ấy nói mà không có chứng cứ được.”
Hầu Tử cũng phải trợn tròn mắt, lần này Tiểu Đao lo lắng thái quá rồi, “Tôi nói này, đây là suy đoán. Đó chẳng phải là hành động thường thấy khi phá án sao. Vậy cậu nói đi, nguyên nhân gì khiến anh Phong như vậy?”
“Thi thể của bảy mươi tám nạn nhân đều biến mất. Cho đến bây giờ vẫn không tìm thấy thi thể nào, nên có thể vì vậy mà anh Phong nghĩ rằng các thi thể bị làm thành đồ sứ.”
Hầu Tử suy ngẫm, “Không thể nào…”
“Không đến mức đó đâu!” Vẻ mặt Tiểu Đao như gặp phải ma, Hầu Tử cũng bị điên sao, thế mà lại có ý nghĩ điên rồ giống anh Phong.
“Các cậu đều bị điên rồi sao?”
Hạ Thần Phong không quan tâm nhiều như vậy, anh nhìn thông tin trên trang web sau đó mở tài liệu về Vương Quán ra, “Phùng Phàm, Tiểu Đao, Hầu Tử, mọi người đến đây đi, tôi đã tìm ra quy luật.”
Tiểu Đao đảo mắt vội vàng ngăn Phùng Phàm lại, “Đội trưởng Phùng, anh Phong nói gì, các anh cũng đừng nên tin! Nhất định phải…”
“Tiểu Đao, cậu tránh ra!” Hầu Tử đẩy Tiểu Đao ra, đi đến “Anh Phong, có chuyện gì vậy.”
“Mọi người nhìn xem, tôi vừa mới xem qua thì thấy, khoảng năm tháng sau khi có người mất tích là Vương Quán lại mở triển lãm. Lần này cũng vậy, Khương Minh mất tích vào giữa tháng mười, bây giờ sắp hết tháng ba, còn cái này… Cũng là khoảng năm tháng, cái này cũng…”
Tiểu Đao nghe thấy vậy liền cảm thấy có chút đáng sợ.