Hơn hai tháng trước có một vụ án không lớn cũng không nhỏ xảy ra, một người đàn ông trong khi bị ảnh hưởng của chất kích thích đã hạ sát năm mạng người, trong đó có hai người là vợ và anh trai của hắn. Với tội của hắn tử hình là chắc chắn rồi!
Cùng thời điểm tử hình với hắn có thêm hai phạm nhân khác đều là những tên tội phạm cuồng sát. Một chiếc xe được điều động di chuyển phạm nhân đến nơi thi hành án, chiếc xe băng băng trên đường cao tốc, những vị chiến sĩ tán dóc với nhau vài câu, mọi chuyện vẫn như bình thường trong suy nghĩ của họ có lẽ chỉ là:
“Đất nước lại “được” mất đi một số thành phần bại hoại!”
Sau khi chiếc xe xuất phát được khoảng mười phút, bên phía cảnh sát nhận được thông tin một chiếc xe chở tử tù gặp tai nạn trên đường cao tốc. Khi cảnh sát tới nơi, đội cứu hộ đang kéo một chiếc xe đã bị lộ phân nửa thân xe ra vách núi, cửa xe bị mở bên trong chỉ còn hai cảnh sát đặc vụ đang bị thương.
Theo nhận định tại hiên trường có lẽ những người tử tù cùng tài xế đã bị rơi xuống vách núi, tuy nhiên bên cảnh sát vẫn cử người cùng chó nghiệp vụ xuống chân núi tìm kiếm, qua hai ngày lần mò hết tất cả ngóc ngách dưới chân núi, cảnh sát tuyên bố tất cả nạn nhân đã chết.
Do phía dưới chân núi có một con thác tương đối dốc, có thể những người đó đã bị dòng nước cuốn trôi, tuy nhiên theo chân những người cảnh sát đã lần theo con suối thì đá ngầm cùng những cây già đổ ngã nơi chân núi, bọn họ sẽ rất khó thoát hiểm. Nếu thoát được dòng nước chết người, thú dữ trong rừng cũng sẽ xem bọn họ như miếng mòi ngon.
Một trong những tử tù năm đó là Tào Khương, hai người còn lại là Trương Đại Dũng và Diệp Sơn, cả hai người đều là tội phạm nguy hiểm.
“Vậy là Tào Khương không chết, vậy những người còn lại…có khi nào?” Cao Tuấn nói lên suy nghĩ của mình đồng thời cũng là suy nghĩ của toàn thể những người đang ngồi trong căn phòng này.
Triệu Lâm Nhữ ngồi bên cạnh cũng nghe rõ ràng được toàn bộ câu chuyện, bỗng dường như cậu linh cảm được một điều gì đó nên nói với Tiêu An Nhược.
“Tên còn lại tôi không thấy rõ mặt, nhưng phía bên tai phải của hắn có một vết bỏng lớn và ở trên cổ tay phải hình như có hình xăm, vì hắn mặt một cái áo dài tay nên tôi không thể nhìn thấy được, nhưng trông giống một nửa cái đầu lâu.”
Tiêu An Nhược thuận lại những điều Triệu Lâm Nhữ nói cho mọi người nghe, vừa nghe xong Cao Tuấn bật người dậy, rõ ràng là đã rất kích động.
“Không thể nào như thế được!”
“Có chuyện gì vậy?” Tiêu An Nhược thấy thế vội quay sang Triệu Kỳ Nhiễm, nhưng cái mà cậu bắt gặp cũng là ánh mắt chứa đầy sự ngạc nhiên của anh. Nghe tiếng Tiêu An Nhược, Triệu Kỳ Nhiễm cũng định thần lại đôi chút.
“Theo như cậu nói thì người đó rất có thể là Trương Đại Dũng – một trong hai tên tử tù còn lại.”
“Không phải chứ!” Lục Minh im re nãy giờ lên tiếng.
“Nếu như những lời cậu nói là chính xác, thì chuyện xảy ra hai tháng trước không chỉ đơn thuần là một tai nạn, nội tình bên trong sợ rằng sẽ làm người nghe cả thấy choáng váng.” Cao Tuấn sau khi bật người dậy, lại buông lỏng hai tay ngồi phịch xuống giường cứ như mất hết linh hồn.
“Mọi chuyện đều phải điều tra rõ ràng, chúng tôi quay lại sở cảnh sát trước đã. An Nhược, có lẽ cậu sẽ phải đến sở cảnh sát một chuyến.” Triệu Kỳ Nhiễm quay sang nói với Cao Tuấn rồi lại nhìn sang Tiêu An Nhược.
“Không thành vấn đề, tôi còn hai ngày phép lận.”
“Được rồi!”
Nói xong cả ba cùng nhau bước ra ngoài, đối với những người bên ngoài có lẽ đây chỉ là một sự việc nhầm lẫn, nhưng trong lòng Cao Tuấn biết rõ. Chuyện hai trong ba tử tù còn sống, sự việc hai tháng trước kết thúc trong sự vội vàng, số người phải chịu trách nhiệm cho việc này sợ sẽ không nhỏ.
Triệu Kỳ Nhiễm lúc đó là người được giao nhiệm vụ điều tra, đúng là anh có nói với cấp trên kéo dài thời gian tìm kiếm nhưng cấp trên sau khi xem qua những yếu tố địa lí thì đưa ra quyết định hủy bỏ cuộc tìm kiếm và thông cáo ra bên ngoài tất cả nạn nhân đều đã chết. Bây giờ bọn họ chẳng những không bị gì mà còn đang gây ra một vụ án rúng động khác, sếp Triệu của bọn họ có lẽ sẽ bị đưa ra mũi sào cho dư luận săm soi mất!
Đến sở cảnh sát, Tiêu An Nhược đương nhiên có cả Triệu Lâm Nhữ đi theo được đưa vào một căn phòng lấy lời khai. Triệu Kỳ Nhiễm sau khi sắp xếp cho cậu thì biến đâu mất dạng, Tiêu An Nhược được đưa vào phòng cho lời khai, câu chuyện vẫn là như thế chỉ có người đi mượn sách bây giờ là cậu, thấy những người đó là cậu, đi vào con hẻm cũng là cậu nhưng sau đó cậu đã quay lại do sợ muộn giờ học. Bọn họ cũng không bắt bẻ cậu được gì nhiều.
Sau khi cho lời khai xong, Tiêu An Nhược định chờ Triệu Kỳ Nhiễm ra để nói vài câu nhưng bọn họ nói sếp Triệu đang bận. Ngồi chờ một lúc Tiêu An Nhược bước vào nhà vệ sinh, chọn một căn phòng rồi bước vào, phía ngoài lụp cụp có người bước vào. Nghe giọng thì là Trần Quảng Nguyên – người xuất hiện ở bệnh viện sau đó.
“Sau sếp Triệu lại nhận hết trách nhiệm chứ! Rõ ràng là tên Vương hói đó kêu thu đội không tìm kiếm nữa mà.” Quảng Nguyên lớn tiếng bất mãn.
“Cậu đừng lớn tiếng, tai mắt nghe thấy thì sao? Cậu cũng biết rồi đó, sếp Triệu từ trước giờ lúc nào cũng thế mà, còn bọn cấp trên thấy có người chịu trận thì mừng hú hồn, tất nhiên là sẵn sàng để sếp Triệu đứng ra rồi!” Người còn lại tuy nhỏ giọng nhưng cũng không mấy ưa gì mấy người cấp trên.
“Sếp Triệu còn mạnh miệng nói trong vòng một tuần sẽ tìm ra bọn chúng, nếu không sẽ từ chức nữa chứ.”
Tiêu An Nhược biết rõ “Sếp Triệu” mà bọn họ nhắc đến là ai, tên đầu gỗ đó bị ngốc rồi sao? Cái gì mà trong vòng một tuần sẽ đưa bọn tội phạm ra ánh sáng, làm như đang đóng phim sao? Lại còn từ chức, đúng là không đáng tin mà.
Không nghe được tiếng người bên ngoài, Tiêu An Nhược bước ra khỏi nhà vệ sinh. Thấp thoáng thấy bóng người Triệu Kỳ Nhiễm đứng phía xa, Tiêu An Nhược vừa chạy vừa hét.
“Triệu Kỳ Nhiễm, tên đầu đất nhà anh!”
Triệu Kỳ Nhiễm: “???”
“Đầu đất?!…Anh sao?!”