Triệu Kỳ Nhiễm vừa cúp điện thoại, Tiêu An Nhược cũng từ trong dòng suy nghĩ của bản thân thoát ra. Nghiền ngẫm lại một chút về chuyện này, cậu thật sự cảm thấy có điều không hợp lý với lẽ thường chút nào.
“Kỳ Nhiễm, anh có thấy chuyện này có gì không hợp lý không? Dường như đối tượng bọn họ muốn công kích không phải là thân nhân của nạn nhân mà là cảnh sát các anh thì phải!?”
Từ khi biết nhau, đây là lần đầu tiên Tiêu An Nhược gọi tên Triệu Kỳ Nhiễm, đúng như dự đoán anh vẫn đang ngơ ngác trước tiếng gọi một cách tự nhiên với cậu. Sau bao ngày cứ ngỡ tình cảm của mình sẽ bị dìm chết từ trong trứng, bây giờ Triệu Kỳ Nhiễm lại cảm thấy có lẽ mọi chuyện bắt đầu như thế này là được rồi.
Ban đầu là bạn, sau đó là…
“Này! Anh bị sao vậy? Cười nham hiểm như thế.” Lục Minh đứng bên cạnh nghe Tiêu An Nhược đặt câu hỏi với Triệu Kỳ Nhiễm nhưng đợi mãi vẫn không thấy anh trả lời, đến khi nhận ra thì thấy nụ cười có phần biến thái của anh, khiến cả ba đánh tiếng rùng mình.
“À…Không có gì! Tại sao cậu lại nghĩ như vậy.”
“Đầu tiên là bọn bắt cóc gây nên tiếng vang quá lớn đối với việc để xác nạn nhân lại trước cửa nhà trong tình trạng như thế, gây đau thương rất lớn cho người thân, mới đầu nhìn vào có lẽ là công kích người nhà nạn nhân. Nhưng con người ta khi phải chịu sự mất mát quá lớn người ta thường có xu hướng tìm người trút giận, và không ai hoàn hảo bằng những người cảnh sát – người không xử lý, không điều tra, trơ mắt nhìn con họ bị giết. Hơn thế nữa, thời điểm bọn họ để xác chết lại đó lại cùng thời điểm nếu đứa trẻ vẫn chưa trở về là đã đủ thời gian thụ lý vụ án rồi! Điều đó càng làm cho những bậc cha mẹ đó cảm thấy cảnh sát phải chịu trách nhiệm cho việc này.”
Sau khi nghe sự phân tích của An Nhược, Kỳ Nhiễm cảm thấy rất ngạc nhiên. Nếu như không biết cậu học ngành xây dựng có lẽ Kỳ Nhiễm còn tưởng cậu theo chuyên ngành cảnh sát ấy chứ.
Quả thật khi thấy nhiều sự trùng hợp trong vụ án này, Kỳ Nhiễm đã suy nghĩ đến hướng đó nhưng lại không có đủ chứng cứ để đưa vụ án theo hướng điều tra này. Làm nghề như anh, quả thật nếu hỏi anh đã từng gây cho ai sự bất mãn hay không, anh thật sự không biết và cũng không nhớ. Và nếu điều tra theo hướng đó, thật sự cũng rất khó, bất cứ người nào trong sở cảnh sát cũng có thể là đối tượng mà tên tội phạm hướng tới. Hoặc là cả ngành cảnh sát này cũng nên.
“Tôi cũng đã nghĩ đến tình huống đó nhưng thật sự rất khó để đưa vụ án theo hướng đó. Mỗi một người cảnh sát tại tỉnh A này điều có thể là đối tượng mà tên tội phạm nhắm tới. Nhưng nếu đó là mục đích thật sự của thủ phạm thì sẽ rất đau đầu.”
Tiếng gõ cửa bên ngoài cắt ngang câu chuyện của bọn họ, Lục Minh bước ra mở cửa thì là Cao Tuấn. Nhìn thấy Tiêu An Nhược ở bên trong, Cao Tuấn cũng rất ngạc nhiên “Đây chẳng phải cậu thiếu niên hôm trước tại biệt thự sao?”
“An Nhược đã nhìn thấy có người khả nghi, cậu lại đây phát họa lại một chút.” Lần đầu gọi tên Tiêu An Nhược, Triệu Kỳ Nhiễm thấp thỏm chờ đợi sự phản hồi của cậu, nhưng An Nhược chỉ cười nhẹ, rồi quay sang bên cạnh nhìn Cao Tuấn.
“Tín hiệu tốt!” Trong lòng Triệu Kỳ Nhiễm đang hân hoan.
Tiêu An Nhược lặp lại những lời Triệu Lâm Nhữ nói, giúp Cao Tuấn nhanh chóng phát họa ra một bức chân dung. Sau khi đã hoàn thành được các chi tiết của một bức chân dung điển hình, Cao Tuấn lại thể hiện một sắc mặt rất ngạc nhiên. Tờ giấy trên tay cũng theo nhịp tay khẽ run rẩy, dường như hắn đang phải cảm thụ một chuyện gì đó rất kinh khủng.
“Có chuyện gì vậy? Cậu biết người này sao?” Mọi người đều thấy rõ sự khác lạ của Cao Tuấn, Triệu Kỳ Nhiễm là người mở lời giải tỏa sự thắc mắc này.
“Chẳng những biết, mà còn biết rất rõ nữa chứ.”
“Là ai?” Manh mối ngày một rõ ràng khiến Triệu Kỳ Nhiễm cũng hào hứng ngoài kế hoạch, Tiêu An Nhược dường như đã trở thành quý nhân trong mắt anh vậy. Đã hai lần, vào lúc anh bế tắc nhất cậu lại chính là người tháo gỡ nút thắt đó.
“Người này Sếp cũng biết đấy! Là Tào Khương.”
“Ngươi nói Tào Khương, là Tào Khương đó, không phải…” Triệu Kỳ Nhiễm cũng kinh ngạc không kém.
“Hai người đang nói về ai vậy?” Tiêu An Nhược bên cạnh, thắc mắc chất chồng lên nhau, hai người này có chắc là đang sử dụng ngôn ngữ cậu biết không? Sao cậu không hiểu gì hết vậy?
“Hắn là…”
Nhìn thấy sự tò mò của Tiêu An Nhược cùng Lục Minh, thêm vào sự việc dường như cũng không còn gì là bí mật nữa. Triệu Kỳ Nhiễm tìm một chỗ thuận tiện ngồi xuống chỉ đúng lúc là ở bên cạnh Tiêu An Nhược thôi.
Tiêu An Nhược thấy anh ngồi xuống, cậu cũng lịch sự xích qua chừa cho anh một chỗ. Lục Minh thấy thế tỏ vẻ khinh bỉ cũng ngồi xuống bên cạnh Cao Tuấn mà không hề biết Triệu Lâm Nhữ đang ngồi ở đó, theo tầm mắt Tiêu An Nhược, Lục Minh hiện đang ngồi lên đùi Triệu Lâm Nhữ.
Tiêu An Nhược thấy được cảnh đó không khỏi buồn cười, vẻ mặt khó ở của Triệu Lâm Nhữ cùng sự dửng dưng của Lục Minh không hiểu sao lại hài hòa như thế.
“Lục Minh, mày ngồi xích qua chút đi!” Thấy vẻ mặt cầu cứu của Triệu Lâm Nhữ, Tiêu An Nhược cũng không đành nên mở lời giúp đỡ.
“Sao…à à…” Lục Minh thể hiện vẻ mặt khó chịu một cách rõ ràng, nhưng sao khi định hình lại hắn có lẽ đã biết được nguyên nhân. Lục Minh vừa nhích người vừa nhìn Tiêu An Nhược cho đến khi cậu gật đầu thì ngừng lại. Khỏi phải nói vẻ mặt của Cao Tuấn bên cạnh cảm thấy thế nào!
“Hơn hai tháng trước…” Triệu Kỳ Nhiễm bắt đầu kể.
Tác giả: Sau khi đã cân đo đong đếm, mình quyết định lịch đăng truyện sẽ quay lại như ban đầu, tức là tối thứ Hai và thứ Năm.
Vì mình sợ trong lúc gấp gáp lại viết ra những thứ không công tâm, mình cũng đã suy nghĩ ra được rất nhiều thứ cho câu chuyện này!
Thầy giáo dạy tiếng Nhật của mình nói rất muốn đọc câu chuyện này của mình, nên mình cũng muốn xem nó như là món quà tốt nghiệp tặng cho thầy.
Mọi người có biết mình đã suy nghĩ những gì cho câu chuyện này không?…Chờ đọc chương mới nhá!