Triệu Kỳ Nhiễm không định một mình tiếp chuyện với hung thủ, anh liên hệ với Tiêu An Nhược biết được ba người họ đã đến nhà của Vương Hi Hòa, họ hẹn gặp nhau ở đấy.
Một phần Triệu Kỳ Nhiễm nghĩ bản thân anh cho dù có nhiều minh chứng hơn anh cũng không xác định được Vương Tiêu Dương có phải cha Y Ân hay không? Nhưng Vương Hi Hòa thì có thể xác định được điều đó, rõ ràng là hắn cùng Y Ân đã tiếp xúc với ông ta rất nhiều và thậm chí biết hết những chuyện ông làm cho nên khi thông tin về người đàn ông đó lộ ra, Y Ân đã bị đưa đi.
Anh cũng nói với Tiêu An Nhược về bức thư được gửi đến Sở cảnh sát, và muốn Vương Hi Hòa nghe được giọng hung thủ đó. Cũng coi như là xác nhận lần cuối!
Triệu Kỳ Nhiễm phân công nhiệm vụ cho mọi người tại Sở, còn anh thì đi đến địa chỉ Tiêu An Nhược đưa cho. Thời điểm hiện tại đã là gần mười một giờ đêm ngày thứ ba trong kỳ hạn, mà chắc có lẽ, kỳ hạn đó…đã không còn quan trọng nữa.
Khi Triệu Kỳ Nhiễm đến, cả bốn người trong nhà Vương Hi Hòa đã lục tung toàn bộ bên trong lên, nhưng thứ bọn họ tìm được chỉ có một chút dấu vết xung đột cùng vài vết máu nhạt không biết là của ai. Nhưng nếu có sự chống cự thì có lẽ không chỉ có thế, điều đó chứng tỏ có lẽ Hi Triệt còn chưa kịp phản ứng gì đã bị mang đi và phương pháp mang đi sợ là không nhẹ nhàng như Y Ân.
Sau khi bàn bạc xong mọi chuyện, cả bốn người cùng chú tâm vào chiếc điện thoại trong tay Triệu Kỳ Nhiễm. Anh không tiếng động lựa trong danh bạ một dãy số, nhấn gọi. Theo như lời Quảng Nguyên, từ chiều đã không liên hệ được với Vương Tiêu Dương và bây giờ hồi chuông kết nối thành công đang vang lên.
“Kỳ Nhiễm, con tìm ta sao?” Người đầu dây bên kia nhẹ nhàng bắt máy và chào hỏi như chưa có chuyện gì xảy ra, có lẽ ông đang rất tự tin hay phải chăng ông muốn Triệu Kỳ Nhiễm phải là người “mở” lời trước.
“Vương Văn Thức!” Tiếng gọi chứa đầy sự thù hận như muốn giết chết người đang nói chuyện bên kia, không phải ai khác mà chính là của Vương Hi Hòa. Giọng nói vừa vang lên Vương Hi Hòa trong vô thức nắm chặt tay móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đến mức rỉ máu.
“…Là Hi Hòa đó sao? Xem ra lần này ta đã ép con đến đường cùng rồi, không ngờ có ngày con lại hợp tác với cảnh sát đấy chứ!” Người đàn ông khi nghe đến cái tên “Vương Văn Thức” thì có chút im lặng, nhưng sự im lặng đó nhanh chóng được thay thế bằng một sự thừa nhận. Điều ông có lẽ không ngờ là Hi Hòa lại đi chung với Kỳ Nhiễm, đứa bé này cho dù phải cùng Y Ân đi đến cùng trời cuối bể, cho dù ông đã gây ra bao nhiêu vụ án anh vẫn như không quan tâm, không ngờ lần này Hi Hòa cũng tham gia vào chuyện này.
“Ông mang Y Ân và Hi Triệt đi đâu rồi?” Cố gắng giữ bình tĩnh hết mức, Hi Hòa như đai nghiến từng từ đưa ra câu hỏi.
“À, Y Ân là con trai ta, nó ra ngoài chịu khổ lâu như thế ta mang nó về là chuyện đương nhiên, còn Hi Triệt…thì ta không biết, có lẽ chỉ ở đâu đó trên trái đất này thôi. Chỉ sợ đám người đó ra tay hơi ác, ha ha ha…” Vương Văn Thức rõ ràng đang trêu đùa đám người Triệu Kỳ Nhiễm và cũng như chọc tức Hi Hòa, ông biết rõ Y Ân cùng Hi Triệt quan trọng với anh như thế nào.
“Ông rốt cuộc muốn nói chuyện gì với tôi? Tôi tin ông sẽ không dễ dàng đưa tay chịu trói đâu nhỉ?” Ra hiệu cho An Nhược cùng Lục Minh ngăn cản sự mất kiềm chế của Hi Hòa, Kỳ Nhiễm trở thành người đối thoại tiếp theo của Vương Văn Thức.
“Đúng rồi! Ta lại xao nhãng, súyt nữa lại quên vấn đề chính của cuộc nói chuyện này. Ta không có gì muốn bàn cãi, hay ra điều kiện cả mà là yêu cầu và nó…phải được thực hiện.” Giọng điệu ngạo mạn không có chút gì là thương lượng hay nói chuyện mà là uy hiếp trắng trợn.
Bốn người phía bên đây lắng nghe “yêu cầu” của Vương Văn Thức mà mỗi người một sắc mặt. Triệu Kỳ Nhiễm thể hiện sự bất bình, vô lý kèm chút tức giận; Vương Hi Hòa là sự phẫn nộ khó có thể kiềm chế kèm theo một chút bi thương; Lục Minh, sắc mặt trắng bệch cắt không còn giọt máu; Tiêu An Nhược thì mơ hồ giống như: “Mình đang nghe cái quái gì vậy?”
Vương Văn Thức thông báo đã bắt cóc ba đứa trẻ đồng thời cho gắn thiết bị phát nổ tại bốn cơ sở nghiên cứu hóa học, hắn rất nhân từ cho thời gian bắt đầu đếm ngược từ tám giờ sáng ngày mai. Theo Vương Văn Thức cứ cách bốn tiếng hắn sẽ cho nổ tung một cơ sở, sau khi số lượng bom đã kích hoạt hoàn toàn, những đứa bé sẽ là mục tiêu tiếp theo, chúng sẽ được đưa về nhà theo cách mà những đứa trẻ khác đã về.
Yêu cầu Vương Văn Thức đưa ra là việc hắn muốn hợp thức hóa tín ngưỡng của hắn trở thành một trong những Tôn giáo chính thống, hơn thế phải xóa bỏ lệnh truy nã đối với những thuộc hạ của hắn. Trước mười hai giờ đêm ngày mai hắn muốn có một thông báo quyết định về việc này, đương nhiên là cảnh sát có thể thông báo trước thời hạn để tránh “lãng phí con tin”.
“Ông không cảm thấy yêu cầu của bản thân hơi quá đáng hay sao? Chưa nói đến chúng tôi làm sao tin rằng ông sẽ thả con tin nếu như chúng tôi thực hiện theo yêu cầu của ông?” Những gì Vương Văn Thức đưa ra rõ ràng là vô lý, chưa nói đến bản chất của giáo phái đó là gì, việc giết nhiều người như thế mà hắn chỉ xem là điều kiện cần để đàm phán hay sao? Con người này đúng là chỉ có tử hình mới có thể trả lại những gì mà hắn đang làm. Tìm tгuyệ𝘯 hay tại ﹏ TгUmTгuy e𝘯.v𝘯 ﹏
“Đương nhiên ta sẽ giữ lời, tôi sẽ đặt cọc trước bằng tung tích của Vương Hi Triệt, thế nào?”
Nghe nhắc đến em trai mình của mình, Vương Hi Hòa không khỏi xao động, nhưng đây không còn là chuyện của riêng anh nữa, mà nó ảnh hưởng đến rất nhiều rất nhiều người.
Mọi người đều đang bế tắc trong hàng ngàn suy nghĩ, nhưng có lẽ bọn họ đã bị người đàn ông đó chi phối, Vương Văn Thức nắm trong tay quá nhiều thứ, chưa chắc những điều ông ta nói có thật hay không nhưng qua miêu tả của Vương Hi Hòa có lẽ người đàn ông này dư sức làm điều đó.
Tiêu An Nhược sau một lúc lạc trong thế giới của bản thân chợt đưa đến trước mắt Triệu Kỳ Nhiễm một văn bản tin nhắn trên điện thoại của cậu.
“Tôi biết Hi Triệt cùng Y Ân đang ở đâu!”