Triệu Kỳ Nhiễm sau khi thấy nội dung trên điện thoại Tiêu An Nhược thì vội dùng lý do “cần thời gian suy xét” để kéo dài thời gian. Vương Văn Thức bên kia cũng rất vui vẻ đáp ứng, cứ như rằng hắn chắc chắn cho dù có bàn bạc hay suy xét bao nhiêu lần đi nữa, kế hoạch của hắn cũng sẽ thành thông, yêu cầu của hắn cũng sẽ được đáp ứng.
Sau khi cúp máy, không những là Triệu Kỳ Nhiễm, hết thảy những người đang ngồi trong phòng khách đều chờ đợi những lời nói tiếp theo của Tiêu An Nhược.
Cậu quay sang Vương Hi Hòa, khẽ hỏi: “Anh có biết Y Ân có thể nhìn thấy hồn ma không?”
Ban đầu Vương Hi Hòa rất ngạc nhiên trước câu hỏi của cậu, nhưng có lẽ đã quen với những thứ được gọi là “kỳ bí, bí ẩn” hơn nữa Hi Hòa còn có một nền tảng tinh thần được rèn giũa rất vững. Anh nhìn Tiêu An Nhược khẽ gật đầu, khả năng đó xuất hiện sau khi Vương Văn Thức đã thực hiện hàng tá những thí nghiệm điên khùng trên người Y Ân. Anh chấp nhận khả năng đó của Y Ân cũng giống như anh chấp nhận bản năng đã vô dụng như thế nào, khi hết lần này đến lần khác để cậu lâm vào nguy hiểm.
“Tôi cũng giống cậu ấy…nếu như anh đã biết về sự tồn tại của linh hồn, tôi sẽ không giải thích nhiều và tôi tin bây giờ anh cũng không có tinh thần để nghe tôi kể ra vì sao tôi cũng có khả năng đó đâu phải không?”
Không đợi ai lên tiếng về vấn đề đó, Tiêu An Nhược đứng dậy, bước về phía đối diện sofa – nơi cả bốn người cùng ngồi khi nãy. Trong tầm mắt Tiêu An Nhược, một người khác đang đứng ở đó!
Linh hồn đó nhìn thấy Tiêu An Nhược đi về phía mình, theo bản năng lùi ra phía sau vài bước, sau khi nhận thấy ánh mắt trấn an của Tiêu An Nhược, hắn dừng lại nhưng cũng cách Tiêu An Nhược khoảng chừng một mét. Chap 𝓶ới l𝘂ôn có tại || T rU𝓶tr𝘂𝒚ện.vn ||
Trong vòng mười phút sau đó, Tiêu An Nhược một mình một cõi đứng đối diện với không khí đưa ra hàng loạt câu hỏi. Tuy không biết người đối diện trả lời như thế nào nhưng thông qua những câu hỏi của cậu, những người còn lại điều có thể đoán được rằng, người kia biết rõ hết mọi chuyện và đang chỉ dẫn cho Tiêu An Nhược bức màn phía sau những điều đang xảy ra.
Sau khi đã có được lượng thông tin cần thiết, Tiêu An Nhược cũng không còn thời gian để ý đến sắc mặt của những người trong phòng. Cậu một hơi phân tích mọi chuyện cho Triệu Kỳ Nhiễm, vì cậu cần người của lực lượng cảnh sát giúp sức.
“Vương Hi Triệt đang bị nhốt trong một chiếc xe container, cậu ấy đang bị thương rất nặng, biển số xe là 80-XX-123.21 (tác giả chém).”
Tiêu An Nhược vừa dứt lời, Triệu Kỳ Nhiễm lập tức gọi điện cho người ở Sở cảnh sát, truy tìm chiếc xe.
Vương Hi Hòa ngồi bên cạnh thấy Tiêu An Nhược sốt sắng vì em trai mình thì thái độ của anh đã hòa hoãn hơn khi nãy rất nhiều, ban đầu anh nghĩ vì sự xuất hiện của bọn họ tạo điều kiện cho Y Ân nói ra mọi chuyện, còn đánh động tới Vương Văn Thức khiến Y Ân bị mang đi. Nhưng sau khi trải qua mọi chuyện, anh lại nghĩ…có lẽ mọi chuyện phải nên như vậy.
“Hắn tên là Lý Mặc!” Thấy Triệu Kỳ Nhiễm đã phân phó mọi chuyện xong, Tiêu An Nhược quay sang nói với bọn họ về lai lịch của linh hồn mà cậu đã nói chuyện.
Nghe được hai chữ “Lý Mặc”, Vương Hi Hòa đứng phắt người dậy, Lục Minh ngồi bên cạnh thấy anh phản ứng như thế thì giật hết cả mình, theo bản năng nhích về phía Triệu Kỳ Nhiễm.
“Tại sao lại như vậy? Sao có thể như thế được? Cậu không phải…sao lại biến thành như thế?” Vương Hi Hòa rơi vào trạng thái hoảng loạn, nếu để ý có thể thấy hai tay anh run rẩy đến mức không thể nắm chặt lại được. Sự run rẩy còn thể rõ trong lời nói cùng khuôn mặt “không tin” hiện rõ trong khoảnh khắc.
Tiêu An Nhược đang từ từ tiếp nhận sự hoảng loạn của Vương Hi Hòa, bỗng quay phắt về phía khoảng không, một sự khó hiểu thoáng hiện trong đôi mắt của cậu, nét mặt nhanh chóng được thay đổi bằng sự đồng tình khó hiểu khác.
“Mấy người sắp chứng kiến một khoảng khắc hay ho đây!” Tiêu An Nhược sau câu nói đó, bỗng nhiên im lặng không nói gì nữa.
Mọi người đang không biết chuyện gì đang xảy ra, Tiêu An Nhược bước từ từ về phía Vương Hi Hòa, nhẹ đặt tay lên vai anh, khẽ nói:
“Đáng lẽ ra cậu phải đưa Y Ân đi thật xa khỏi ông ta!”
Triệu Lâm Nhữ là người duy nhất trong phòng biết được chuyện gì vừa mới xảy ra với Tiêu An Nhược, hiện tại có thể nói “Tiêu An Nhược” đã không còn là Tiêu An Nhược nữa rồi!
“Là anh thật sao? Sao anh lại trở nên như vậy, ngày hôm đó…ông ta đã không tha cho anh?”
Tuy đang mang hình hài của Tiêu An Nhược, nhưng Vương Hi Hòa chỉ cần nghe câu nói phát ra từ miệng của người trước mắt, thì hai chân đã muốn ngã khụyu. Lý Mặc là người vào ngày anh mang Y Ân trốn khỏi phòng thí nghiệm đã giúp anh ngăn cản Vương Văn Thức.
Hi Hòa không biết Lý Mặc đã ở đó bao lâu, nhưng Vương Văn Thức lại rất trọng dụng anh, hầu như mọi chuyện của anh cùng Y Ân đều do một anh Lý Mặc sắp xếp, ban đầu anh rất không ưa người “anh cả” này, nhưng dần dần về sau anh mới biết được. Lý Mặc tình nguyện đảm nhận vai trò như một người giám sát là để bảo vệ những “đứa em” của mình thoát khỏi nanh vuốt của những người khác trong giáo phái.
Nếu như không có Lý Mặc có lẽ anh đã lưu lạc đến một buổi đấu giá nào đó, Y Ân có lẽ đã trở thành một miếng mòi ngon của những người khác. Ngày anh đưa Y Ân rời khỏi đó có sự giúp sức rất lớn của Lý Mặc, nhưng Hi Hòa chưa bao giờ nghĩ kết cục của anh lại bi thảm như thế!
Hi Hòa chỉ nghĩ đơn giản là Vương Văn Thức chỉ xem như mất một món hàng nào đó, Lý Mặc sẽ không bị coi như đồng lõa. Nhưng có lẽ anh cũng không biết rằng Y Ân quan trọng với người đàn ông đó như thế nào. Sau khi anh và Y Ân bỏ trốn chót lọt, Lý Mặc đã bị người đàn ông đó trực tiếp giết chết mà không cần điều tra hay giam giữ, thậm chí không hề hỏi anh một câu, “Tại sao lại làm như vậy?”
“Em xin lỗi! Tất cả là do em! Nếu lúc đó em mang anh theo cùng, anh sẽ…không phải…”
“Không ai có lỗi ở đây hết! Người đàn ông đó đã hết thuốc chữa rồi, nếu Y Ân còn ở bên cạnh ông ta, sẽ có một ngày em ấy cũng sẽ như anh bây giờ mà thôi! Nhưng anh nghĩ, em đã gặp được những người bạn rất tốt.” Vừa nói Lý Mặc vừa đảo mắt qua những người bên trong phòng.
Lục Minh và Triệu Kỳ Nhiễm đang cảm thấy rất “vi diệu” về sự kiện trước mắt, nhưng cả hai nhanh chóng lấp đầy cùng một suy nghĩ, “Muốn làm người bên cạnh Tiêu An Nhược thì họ phải làm quen với chuyện này thôi!”
“Tôi sẽ báo cáo với cấp trên, thông báo truy nã Vương Văn Thức trên toàn quốc. Tin chắc sẽ nhanh chóng bắt được hắn thôi.”
Triệu Kỳ Nhiễm vừa nói vừa lấy trong người ra một tấm ảnh, đó là hình của “Vương hói” – người cậu mà theo lời cha anh kể là đáng thương. Định bụng sẽ đem đến cho Hi Hòa nhận diện, nhưng thông qua cuộc nói chuyện khi nãy cộng thêm số điện thoại mà anh liên lạc, có lẽ không cần nữa.
Triệu Kỳ Nhiễm đặt tấm ảnh qua một bên, trong lòng lại nặng thêm một mối lo, làm sao anh có thể nói chuyện này với cha mẹ anh đây. Vương Hi Hòa cùng “Tiêu An Nhược” theo phản xạ nhìn lên tấm hình Triệu Kỳ Nhiễm mới đặt xuống, đồng thanh”
“Đây là ai vậy?”