Bạn Trai Là Cảnh Sát Không Tồi

Chương 40



Mấy người Triệu Kỳ Nhiễm vừa đi, không khí bên trong ngôi nhà chợt trùng xuống, cho dù khi nãy vẫn chưa có gì tiến triển nhưng bọn họ vẫn giống như có chút đầu mối nào đó. Triệu Kỳ Nhiễm vừa đi, đám người bên trong như bị điểm huyệt, không ai nói lời nào.

“Cậu có thể đến bệnh viện trông chừng Vương Hi Triệt không?” Tiêu An Nhược quay sang Lục Minh đang ngồi bên cạnh, Hi Hòa vì lo cho Y Ân chắc chắn không còn chút tinh thần nào nữa. Cậu cũng không thể kêu một hồn ma đi chăm sóc bệnh nhân, chỉ còn Lục Minh mà thôi, hắn đến đó nếu Hi Triệt tỉnh lại biết đâu chừng còn lấy được chút manh mối nào đó.

“Được chứ!” Nhận thấy từ đầu đến giờ đều không có đất diễn, lại biết được ý đồ của An Nhược, Lục Minh nhanh chóng đồng ý ngay, trên đường đến bệnh viện Lục Minh lại có cảm giác như mình đang đi làm một chuyện rất to lớn, không khỏi nhếch môi cười vài lần.

“Linh hồn nào cũng có thể nhập vào người khác sao?” Đây chính là vấn đề mà An Nhược thắc mắc nhất từ đầu đến giờ, theo như trí nhớ của cậu từ khi cậu có thể nhìn thấy linh hồn, những người đó bình thường còn không dám lại gần cậu nữa, chứ đừng nói đến là chạm hay nhập vào. Hôm nay Lý Mặc thật sự khiến cậu mở rộng tầm mắt.

“Tôi không biết, nhưng tôi có thể nhập vào người cậu và Y Ân. Có lẽ theo phong thủy thì những linh hồn rất kỵ dương khí, nên họ sẽ không chủ động đến gần con người. Nhưng cậu với Y Ân thì khác, tôi không biết khác như thế nào, nhưng người bình thường sẽ không nhìn thấy linh hồn phải không?” Vừa nói Lý Mặc vừa bước về phía Hi Hòa đang ngồi, nhưng Lý Mặc chỉ có thể đi xuyên qua người anh mà thôi, thậm chí Hi Hòa còn không có cảm giác gì.

Triệu Lâm Nhữ thấy thế bước về phía An Nhược, nhìn cậu một cái, khi nhận được ánh mắt đồng tình của cậu thì nhẹ nhàng chạm vào người. Đúng như dự đoán, Triệu Lâm Nhữ quả thật có thể nhập vào người An Nhược, nhẹ nhàng nâng “tay” của mình lên, Triệu Lâm Nhữ như thấy bản thân mình được sống lại.

Tiêu An Nhược theo như công việc tiếp theo của bản thân ngồi xuống nói cho Hi Hòa biết mọi chuyện, đồng thời đưa ra một đề nghị.

“Anh có muốn đến thử căn biệt thự đó không?”

Hi Hòa đương nhiên muốn đi, nhưng anh lại sợ những rủi ro mà nó mang lại, hơn nữa anh lại lo ngại chỉ vì chuyện của bản thân mà làm liên lụy nhiều người vô tội ngoài kia: “Triệu Kỳ Nhiễm đã bảo cậu không được làm điều gì khác. Liệu như vậy có ổn không?”

“Chúng ta chỉ đến đó để thăm dò thôi, Lâm Nhữ và Lý Mặc sẽ vào bên trong và cho chúng ta biết tình hình, nếu cứu được Y Ân ra thì cũng như giúp phía cảnh sát bớt đi một mối lo rồi.” Đó chính là suy nghĩ thật sự của An Nhược, cái cậu tự tin ở đây chính là khả năng của cậu, cậu tin rằng nếu sử dụng nó một cách hợp lý cậu có thể làm được một số chuyện hay ho.

Hai người và hai “người” cùng nhau thống nhất mọi chuyện rồi xuất phát.

Theo sự chỉ dẫn của Lý Mặc, xe của bọn họ cách căn biệt thự khoảng hai trăm mét rồi dừng lại, Hi Hòa cho xe lui vào trong một bụi cây gần đó, thêm vào chiếc xe màu đen nếu không đến gần rất khó phát hiện.

Cả bốn người men theo đường bên trong rừng tiếp cận căn biệt thự, rất may mắn là căn biệt thự không nằm ở nơi đồng không mông quạnh nếu không bọn họ phải ngụy trang như điệp viên rồi. Những bụi cây lớn nhỏ xung quanh tạo điều kiện cho họ trốn tránh rất tốt.

Lý Mặc cùng Lâm Nhữ chia nhau hai hướng tiến vào biệt thự, An Nhược nhìn theo còn thấy hâm mộ, cứ như có thuật tàng hình trong người vậy.

Chưa đầy mười phút hai người họ từ biệt thự đi ra, theo như cả hai, bên trong có hơn hai mươi tên vệ sĩ, hệ thống camera xung quanh có hơn sáu cái, Vương Văn Thức hiện tại không có bên trong, đặc biệt Y Ân thật sự đang ở bên trong. Chắc chắn Vương Văn Thức không ngờ, An Nhược lại có “con bài” lợi hại như vậy, nên mới để Y Ân lại đây, chắc hắn vẫn nghĩ việc tìm được Hi Triệt chỉ là may mắn thôi.

“Tôi sẽ ra làm mồi nhử bọn họ, cậu tranh thủ đi cứu Y Ân.” Bọn họ không thể nào xông vào đấu lại hơn hai mươi người bên trong, nên chỉ còn cách “giương đông kích tây” mà thôi.

“Tôi có cách hay hơn…” Nhìn nhìn đám người đang chăm chú lắng nghe, Lâm Nhữ nhếch miệng, “Mấy người có nghe cái gì gọi là “sợ đến chết” chưa?”

Vẻ mặt Lâm Nhữ như kiểu, “Lợi dụng tôi đi, đến đây mà lợi dụng tôi đi!”

“Y Ân ở trên tầng hai, căn phòng phía ngoài cùng. Tất cả cẩn thận, chúng tôi sẽ mở đường.” Nghe Lâm Nhữ nói Lý Mặc thừa biết hắn muốn làm gì, cho dù “võ công” có cao cường đến đâu, nhưng không thấy thì làm sao mà đánh chứ. Bọn họ thật sự đang chiếm ưu thế rất cao trong việc này!

“Tự nhiên lại thấy thật hạnh phúc khi làm ma vậy ta!” Suy nghĩ của cả hai “người”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.