Những chuyện tiếp theo sau đó, giống như những gì Triệu Kỳ Nhiễm và mọi người khác đều tự suy diễn. Người đàn ông Mr.Henry đó, không biết bằng cách nào đã dàn xếp mọi chuyện một cách không khẽ hở. Một người cảnh sát chính trực có một đứa con xinh xắn một người vợ xinh đẹp hiền lành, trong vòng chưa đầy một tháng biến thành một người cha mất con, vợ bỏ đi. Đó chính là lúc Vương Văn Thức trở thành “Vương Văn Thức”!
Ban đầu, Mr.Henry tạo cho hắn một chiếc mặt nạ da hoàn hảo, hắn có thể nghênh ngang bước vào Sở cảnh sát,
có thể nghênh ngang nhận lấy tất cả những danh dự mà Vương Văn Thức nhận được, ai đó nghĩ “Để thay thế một ai đó dễ lắm sao?”. Nhưng đối với hắn, đó chỉ là một chuyện cỏn con không đáng để được nhắc đến.
Đúng như kế hoạch, cha Triệu Kỳ Nhiễm cũng nhận được cuộc gọi của “em trai” mình báo về việc đứa con đã mất và người vợ vì quá tức giận nên đã bỏ đi. Sẽ không ai trong Triệu gia biết được, người thân của mình giờ không còn là người thân của mình nữa.
Trong thời gian đó, Ái Vương cũng là lần đầu đến nơi ở của những đứa trẻ được đào tạo bởi Mr.Henry, ban đầu Vương Văn Thức không hề muốn cho Ái Vương tham gia những thí nghiệm đó, nhưng Mr.Henry đã đưa ra vô số lý do, vô số đức tin khác. Và cho hắn xem thành quả của những cuộc thí nghiệm đó như thế nào, là những đứa trẻ khỏe mạnh, thông minh, là những nhà khoa học trẻ tuổi hoặc là những tên sát thủ trẻ tuổi nhưng đầy ma mãnh và linh hoạt.
Nhận thấy bản chất của những thí nghiệm đem lại kết quả rất khả quan, hơn nữa những việc mà Mr.Henry đã làm cho hắn, hắn không có lẽ gì lại từ chối được những chuyện này. Thế là, Ái Vương bắt đầu những năm tháng sống trong phòng thí nghiệm với vô số máy móc cùng những thiết bị kỳ lạ, đó cũng là lần đầu tiên cậu gặp Vương Hi Hòa cũng Vương Hi Triệt.
Đôi khi là nguyên một ngày cậu phải nghe một bài thuyết trình từ chiếc radio trên trần nhà, hay liên tục bị tiêm vào người một loại thuốc có màu xanh đục. Những chuỗi ngày đó kéo dài trong hơn mười năm, Ái Vương giờ đã là Y Ân bước vào giai đoạn thiếu niên. Tuy hơn mười năm phải sống và thích ứng với những điều này những bên trong cậu cũng hai anh em họ Vương không bao giờ thôi nung nấu ý định bỏ trốn.
Cho đến hơn ba năm sau đó, lần đầu tiên cả Vương Văn Thức cùng Mr.Henry phải rời khỏi phòng thí nghiệm, đó là buổi tập trung tất cả giáo đồ của giáo phái, đương nhiên hai người họ không ai được vắng mặt. Người quản lý bọn họ bây giờ là Lý Mặc, khác với Y Ân, Lý Mặc được đào tạo trở thành một sát thủ, nên thể lực và thân thủ của anh cực kỳ tốt. Cộng thêm bên phe bọn họ còn có Vương Hi Hòa, với năng lực của bọn họ cả bốn người đều trót lọt trốn khỏi phòng thí nghiệm, lần đầu tiên cảm nhận được ánh nắng mặt trời sau ngần mười mấy năm.
Nhưng ngoài dự định, Lý Mặc sau khi đưa họ ra ngoài lại không muốn theo họ. Anh nói: “Anh phải quay lại thôi, cho dù ra ngoài anh cũng không biết phải sống như thế nào? Anh sẽ ở lại để hỗ trợ những người khác trốn khỏi đây!”
Có thể cái đó được gọi là “đồng hóa” không, thời điểm đó Lý Mặc đã hơn ba mươi tuổi, anh có hơn ba mươi năm sống như thế, đúng như anh nói, anh sẽ không biết phải bắt đầu như thế nào ở ngoài kia. Nhưng không ngờ đó là lần cuối cùng bọn họ được gặp nhau.
Lần đám người Y Ân rời đi, Vương Văn Thức vẫn chưa thay đổi khuôn mặt của bản thân, nên cũng rất hiển nhiên bọn họ không hề biết chỉ huy ở Sở cảnh sát là ai? Nếu có lỡ gặp nhau, cho dù ông ấy tiếp cận bọn họ, dùng dao đâm bọn họ một nhát, họ cũng không biết đó là ai.
Rời khỏi phòng thí nghiệm, hơn năm năm chạy trốn, nơi bọn họ đặt chân cuối cùng là tỉnh A, và Y Ân muốn kết thúc chuyện này, mọi người cũng vậy.
…………………………………………
“Ông ấy đang ở đâu?” Triệu Kỳ Nhiễm như gằn từng chữ trong câu hỏi, Vương Van Thức biết, “ông ấy” mà anh đang hỏi đến là ai?
“Ta thật sự không biết đâu? Có lẽ là dưới một cái cống, hoặc là trong một khu rừng, cũng có thể là dưới vách núi.” Giọng điệu dửng dưng, vừa cười vừa nói của Vương Văn Thức đối với mạng người cư như một tên sát nhân bệnh hoạn. Nhưng nó lại khiến cho Triệu Kỳ Nhiễm không kiềm chế được bản thân mình.
“THẰNG KHỐN NẠN, TAO NHẤT ĐỊNH SẼ TÌM RA MÀY, TAO NHẤT ĐỊNH SẼ TỐNG MÀY VÀO TÙ!!!” Mấy ai hiểu được tâm trạng của Triệu Kỳ Nhiễm lúc này, anh muốn bắn chết tên khốn kiếp đó, muốn bằm hắn ra làm trăm mảnh, muốn quăng hắn từ mười tám tầng lầu xuống.
“Ha ha ha, thật thú vị, đây là lần đầu tiên từ khi gặp nhau ta thấy con nổi giận đấy, cháu trai của ta. Nhưng không phải có những chuyện con nên lo trước hay sao, trời sắp sáng rồi, trò chơi của chúng ta nên bắt đầu chưa nhỉ?” Sự tức giận chính là thứ những tên xấu xa cần, hắn muốn thấy chúng ta bất lực, hắn muốn thấy chúng ta la hét lên những câu mắng chửi những sự tức giận, nhưng không thể chạm đến được.
“Vậy thôi, ta chắc bây giờ con không có tinh thần để nói chuyện nữa phải không? Ta sẽ liên lạc với con sau, nhưng…ta hy vọng những gì ta mong muốn sẽ được chấp thuận, như vậy thì mọi chuyện với có kết thúc có hậu, phải không?”
Màn hình điện thoại hiển thị “cuộc gọi kết thúc”, tâm trạng Triệu Kỳ Nhiễm hiện tại vẫn không nguôi ngoai được chút nào, anh đã làm việc, đã trò chuyện, đã thương cảm với người “cậu” này bao nhiêu lần. Anh đã từng thông cảm, từng hy vọng, nhưng bây giờ chính anh cũng không thể nào giữ được bình tĩnh.
“Các cậu nhanh chóng quay về Sở, nói rõ mọi chuyện cho những người trong tổ, bắt đầu phân công nhiệm vụ đi! Nếu tên này là người giả danh Sếp Vương, tôi sẽ báo cáo lên chỉ huy, kêu người chi viện. Trước mắt, Sở cảnh sát ở tỉnh A do Triệu Kỳ Nhiễm chỉ huy, nhanh chóng xác định số con tin cùng vị trí bị gài bom. Chúng ta phải ngăn chặn được chuyện này!”
“Rõ!” Trần Quảng Nguyên cùng Triệu Kỳ Nhiễm trong lúc vẫn còn hoang mang nhanh chóng bật chế độ “cảnh sát”, vì trong những người ở đây, bọn họ chính là những người không được mất bình tĩnh nhất.
“Tôi quay về Sở cảnh sát trước, có gì sẽ gọi điện sau. Đừng tự ý hành động!” Sau khi tiễn phó chỉ huy, Triệu Kỳ Nhiễm một lần nữa quay trở lại bên trong, nhanh chóng truyền đạt lại lời nhắn của mình cho Tiêu An Nhược, với tính cách của cậu, anh sợ nếu nắm được manh mối cậu sẽ không ngần ngại làm bất cứ chuyện gì đâu. Hơn nữa, người cung cấp manh mối anh lại không thấy được, ai biết bọn họ sẽ nói gì.
Tác giả: Có ai mong muốn một kết thúc khác biệt không?