Chờ Hừng Đông

Chương 82: Em nổi giận cái gì



Vương Vu Dạng bước vào siêu thị với khóe môi vương ý cười, phản ứng của hai cô bé nọ rất thú vị, tuổi trẻ đúng là tốt thật.

Chu Dịch nói: “Anh đi lấy xe đẩy với em.”

Vương Vu Dạng nhìn hắn, cười trêu: “Cái này cũng muốn đi cùng nhau à?”

Chu Dịch kéo hẳn anh sang bên kia thang máy.

Hai người cũng đã ở với nhau được một thời gian rồi, nhưng đây mới là lần đầu cùng đi siêu thị từ khi mọi việc xảy ra, đến tận hôm nay mới có tâm trạng lo việc sinh hoạt hằng ngày.

Chưa đầy một tháng nữa là đến Tết Nguyên Đán, siêu thị mang đậm không khí chào đón năm mới, các quầy hàng khô đã được bày bán, đồ trang trí tết cũng được bày trí rất nhiều.

Trong quá khứ, Tết Nguyên Đán Vương Vu Dạng về nhà cũ ăn bữa cơm, không có gì khác so với bình thường. Bây giờ, anh ở đây nhìn từng gia đình đi sắm tết, rất mới mẻ.

Người đông, Chu Dịch vẫn luôn đi bên cạnh anh: “Anh có muốn mua gì không? Không thì em đến khu rau củ quả tươi.”

Vương Vu Dạng hỏi ngược lại: “Em muốn mua gì nào?”

Vừa hỏi xong, đôi vợ chồng trẻ cách đó không xa hỏi đứa bé nhà mình muốn mua gì, câu hỏi giống anh như đúc.

Mặt Chu Dịch giật giật.

Đôi mày Vương Vu Dạng nhuốm ý cười: “Tiểu Dịch, đi thôi.”

Chu Dịch đột ngột nói: “Hết năm này em hai mươi lăm.”

Vương Vu Dạng hết nhìn đông lại nhìn tây: “Hả?”

Chu Dịch nói: “Đã sắp ba mươi tuổi rồi.”

Vương Vu Dạng dừng lại, anh quay đầu nhìn thanh niên, trêu: “Làm tròn số thế à?”

Chu Dịch mím mím môi, trầm giọng: “Em sợ anh chê em nhỏ.”

Vương Vu Dạng nhíu mày: “Em còn nhỏ?”

Tầm mắt anh thoáng lướt xuống phía dưới, như có như không: “Em thật sự không nhỏ đâu.”

Chu Dịch: “…”

Vương Vu Dạng thôi không đùa hắn nữa: “Được rồi Tiểu Dịch, đừng nghĩ bậy bạ, chuyện tuổi tác chú không để ý. Dù em có bé bằng Tiểu Bạch, chú vẫn sẽ thích em.”

Tai Chu Dịch nóng ran lên: “Đi.”

Vương Vu Dạng thở dài, cười lắc đầu, vẫn chỉ là đứa nhỏ ngây thơ của anh mà thôi.

Mua vài nguyên liệu làm lẩu rồi, Vương Vu Dạng đi mua ít nhãn, anh đứng bên cạnh, nhìn Chu Dịch bỏ nhãn vào bịch.

“Tiểu Dịch, có hỏng không thế?” Vương Vu Dạng phát hiện mấy người khác đều tỉ mỉ nắn nắn sờ sờ từng trái một, “Không thì lấy hộp đóng gói sẵn đi.”

Tay Chu Dịch khựng lại, ngẩng đầu lên nhìn anh.

Vương Vu Dạng không hiểu, đưa mắt hỏi hắn, làm sao vậy?

Chu Dịch rũ mắt, cảm xúc nơi đáy mắt ồ ạt trào dâng. Người đàn ông này rất hiếm khi nhắc đến chuyện sinh hoạt, luôn khiến hắn thấy mình cách anh rất xa.

Luôn là cảm giác ngưỡng vọng trông lên.

Chu Dịch lấy một hộp nhãn bỏ vào xe đẩy, cầm bịch đi lựa măng cụt. Vương Vu Dạng theo hắn, đi tới đi lui cũng không tỏ vẻ mất kiên nhẫn.

“Tiểu Dịch, chút nữa chú muốn mua mấy hộp chocolate.”

Trên người Chu Dịch bỗng nảy sinh cảm giác hung tàn ác liệt, giọng điệu trở nên sắc bén hơn bao giờ hết: “Sau này đừng ăn chocolate nữa có được không?”

Khóe môi vẫn luôn cong cong của Vương Vu Dạng chợt hạ xuống.

Quanh đó có rất nhiều ánh mắt tò mò tập trung vào họ, đều cho rằng giữa hai anh em có chuyện bất hòa.

Có thể khiến người khác chú ý, chủ yếu là vì vẻ ngoài của người em trai quá nổi bật, như người làm trong một ngành nghề đặc biệt nào đó, hoàn toàn không hợp nhau.

Người anh trai có khí chất rất cường đại, không ăn khớp với vẻ ngoài thanh tú yếu ớt.

Vương Vu Dạng ấn ấn mi tâm, đời trước vốn đã gần bốn mươi, bây giờ cũng đã ba mươi có lẻ rồi, hai đời người, còn giận dữ với đứa nhỏ này làm gì nữa chứ. Anh đi sang quầy hàng đối diện.

Chu Dịch không nói một lời, đẩy xe theo phía sau.

Ra khỏi đám người đông đúc, Vương Vu Dạng quay đầu lại: “Không ăn thì không ăn nữa.”

Chu Dịch sững người.

“Không ăn chocolate, vậy chú chỉ có thể ăn cái khác.” Vương Vu Dạng nói, “Chú cần thứ gì đó để kìm nén cảm xúc lại, giống như em hút thuốc vậy.”

“Nói tới mới nhớ, gần đây chứng nghiện thuốc lá của em nghiêm trọng hơn rất nhiều so với trước đây. Tiểu Dịch, mùi thuốc lá nồng đến mức có lúc chú không chịu nổi.”

Cổ họng Chu Dịch giật giật.

Dường như nghiện thuốc lá chỉ là chuyện anh thuận miệng nhắc tới thôi, Vương Vu Dạng không tiếp tục, mà chậm rãi nói sang chuyện khác: “Còn có hoa lan, có lẽ em cũng sẽ không vui khi chú vẫn còn thích chúng, dù chỉ là đi ngang qua em cũng sẽ không thoải mái.”

“PTSD…” Vương Vu Dạng bỗng bật ra vài con chữ, ngẩng đầu lên nhìn thanh niên, “Là cái này, có đúng không Tiểu Dịch?”

PTSD (Post Traumatic Stress Disorder): Rối loạn stress sau sang chấn là những hồi tưởng mang tính thâm nhập, tái hiện của một sự kiện sang chấn quá mạnh; sự hồi tưởng kéo dài> 1 tháng và bắt đầu trong vòng 6 tháng sau sự kiện. Sinh lý bệnh học của rối loạn này chưa được hiểu rõ. Triệu chứng cũng bao gồm việc né tránh các kích thích liên quan đến sự kiện sang chấn, các cơn ác mộng, và hồi tưởng.

Cổ họng Chu Dịch khô khốc: “Em không có.”

Vương Vu Dạng tiếp tục: “Lính đánh thuê rời khỏi chiến trường như các em, buộc phải tiến hành một lần tư vấn tâm lý.”

“Nếu nghiêm trọng, việc điều trị sẽ mất rất nhiều thời gian, đây không phải chứng rối loạn tâm thần có thể qua quýt được.”

Giọng Chu Dịch khàn đục: “Đừng nói nữa.”

Vương Vu Dạng vuốt ve ngón tay mình: “Những ngày đó, lúc chú mất tích, em…”

Chu Dịch gầm lên ngắt lời: “Đừng nói nữa!”

Vẻ mặt của Vương Vu Dạng không nhìn ra vui giận: “Em nổi giận cái gì?”

Chu Dịch thở gấp, lồng ngực phập phồng không ngừng, đôi mắt đỏ ngầu, bộ dạng vô cùng khủng bố.

Mi tâm Vương Vu Dạng cau lại, khẽ đến mức không thể nhìn ra: “Tiểu Dịch.”

Mí mắt Chu Dịch run lên bần bật, màu máu trong mắt nhạt đi: “Em không muốn khiến anh lo lắng.”

Một giây sau, hắn vội vàng nói: “Em không sao.”

Vương Vu Dạng bình thản nhìn hắn, ánh mắt chất chứa bao dung.

Quai hàm Chu Dịch bạnh ra, đôi môi mỏng mím chặt lại. Một lúc lâu sau, hắn hít sâu một hơi, cả cơ thể như thả lỏng trở lại: “Em sẽ đi gặp bác sĩ.”

Hắn lặp lại một lần nữa, vừa là nhấn mạnh, cũng vừa là trấn an: “Em sẽ đi.”

“Đi mua măng cụt đi.” Vương Vu Dạng quay người, “Không tươi thì đừng mua, mua quýt nữa, loại hôm qua ăn ngọt lắm…”

Lời nói giọng điệu bình thường, tựa như khúc nhạc dạo ngắn ngủi vừa rồi chưa từng diễn ra.

Sau gáy Chu Dịch ướt đẫm mồ hôi, hắn đứng một chỗ nặng nề lau mặt, sải bước đuổi kịp người đàn ông nọ.

Hai người vừa lựa trái cây xong thì nhận được điện thoại, vội vàng thanh toán rồi đến sân bay.

Hạ Húc đổi vé bay, đưa Hùng Bạch đến Thụy Sĩ sớm hơn một ngày so với dự kiến, mẹ anh ta đổ bệnh.

Mắt Hùng Bạch sưng húp lên, trạng thái tinh thần rất kém. Không rõ là vì chuyện của Sữa Bò, hay là bởi lần ly biệt này.

Cậu nhóc ủ rũ nép vào xe lăn, mãi đến khi Hạ Húc nói hai người tới rồi mới chịu ngẩng đầu lên. Lúc nhìn thấy hai bóng người từ xa bước đến, cậu nhóc đột nhiên rơi nước mắt.

Hạ Húc lấy khăn lau mặt cậu: “Bảo bối, tôi là bọn bắt cóc trẻ em phải không?”

Hùng Bạch hít hít mũi: “Không liên quan đến anh, là do khả năng chịu đựng của tôi ngày càng kém đi, gần đây cứ bị buồn bã đa cảm.”

Hạ Húc ghét bỏ vân vê vành tai cậu nhóc: “Bớt nói nhảm đi.”

“Tôi không…” Hùng Bạch chống chế, giơ tay vẫy vẫy, “Chú ơi, lão đại ơi!”

Vương Vu Dạng xoa xoa mái tóc bạch kim mềm mại của cậu nhóc.

Hùng Bạch mếu máo: “Chú ơi, năm nay xảy ra biến cố, cháu phải ra nước ngoài rồi. Năm sau nhất định chúng ta sẽ cùng đòn tết, cháu sẽ viết câu đối, chú đồng ý rồi đó.”

Cậu nhóc cứ nhắc đi nhắc lại mãi, như đã trở thành nỗi ám ảnh.

Vương Vu Dạng gật đầu trong ánh nhìn mong đợi của thiếu niên.

Hùng Bạch hoàn toàn chìm đắm trong cảm xúc buồn bã, đáng thương vô cùng: “Lão đại, em phải đi.”

Chu Dịch nói: “Nước ngoài không có wifi?”

Hùng Bạch: “…”

Hạ Húc đứng bên bị dằn vặt mấy hôm liền không mặn không nhạt đáp: “Sợ là ra nước ngoài đến cả máy tính và điện thoại cũng không có, tách biệt với thế giới luôn mất.”

Hùng Bạch giận dữ nguýt anh ta một cái: “Anh phiền quá đi.”

Hạ Húc nhìn đôi mắt đỏ ửng của cậu nhóc, lười cãi vã. Anh ta gọi điện thoại cho bác sĩ bên nước ngoài, chắn chắn chuyện sau này có thể thuận lợi chăm sóc chân cho cậu.

Hùng Bạch rõ ràng đã sống ở châu Âu nhiều năm, cũng đi qua bao nhiêu đất nước rồi, lại cứ như đây là lần đầu tiên xuất ngoại, lo mình không ăn được cái này không ăn được cái kia, lo đến chết được thôi. Cậu nhóc nói rất nhiều, cái miệng nhỏ cứ chép chép đóng mở không yên.

Thực ra cậu nhóc không sợ xuất ngoại, là sợ gặp mẹ của Hạ Húc.

Ban đầu chỉ muốn tìm money boy xả vài phát súng cho thoải mái, nào ngờ chả hiểu sao lại đồng ý yêu đương, giờ còn muốn gặp cả mẹ, cậu nhóc không biết phải làm sao.

Hùng Bạch cằn nhằn linh tinh nửa buổi, khô cả miệng cũng không chịu ngừng.

Vương Vu Dạng nói: “Đúng là hơi phiền nhỉ.”

Chu Dịch: “Ừm.”

Hùng Bạch trợn ngược mắt: “Em nghe được hết á!”

Vương Vu Dạng và Chu Dịch cười.

Hùng Bạch cũng vui lây, nụ cười tươi tắn sạch sẽ, trông rất mềm mại. Một tên lính đánh thuê, một hacker đỉnh cao đã trải qua không biết bao nhiêu giết chóc tối tăm còn có thể giữ tâm hồn trong sáng như vậy, đáng trân trọng.

Vương Vu Dạng rất vừa ý đứa bé này: “Tiểu Bạch, tự chăm sóc bản thân thật tốt. Chừng nào rảnh hai chúng ta sẽ đến thăm nhóc, đương nhiên, nhóc nhớ chú cũng có thể về đây.”

“Thượng lộ bình an.”

Hùng Bạch nghĩ vị Thẩm nhị gia tiếng tăm lẫy lừng lại có ngày nói chuyện với cậu nhóc vừa dịu dàng vừa thân thiết thế này, phấn khích từ đầu đến chân. Cậu nhóc run lên, không nghĩ ngợi gì đã nói: “Chú ơi, chẳng bằng chú nhận cháu làm con nuôi đi.”

Chu Dịch: “…”

Cung phản xạ của Hùng Bạch không được phát triển, không nhận ra biểu cảm của lão đại rất kỳ lạ, phiền muộn lẩm bẩm: “Nhưng hình như có tí tẹo vấn đề ý, lão đại chỉ hơn cháu năm tuổi, nếu cháu gọi chú là bố, vậy anh ấy…”

Chu Dịch ngắt lời: “Hai người nên lên máy bay rồi.”

Hạ Húc lập tức đẩy xe lăn đi.

“Chú, lão đại, cháu đi,” Hùng Bạch quay ngoắt đầu lại, gào lên rất to, “Cháu đi đây —— ”

Vương Vu Dạng đứng đó một lúc, đút tay vào túi áo khoác: “Tiểu Dịch, về nhà thôi.”

Chu Dịch ngây ra: “Được.”

Lúc Vương Vu Dạng nhìn thấy Mai Nguyệt đứng trước cửa nhà, mí mắt anh giật giật, cảm thán hôm nay mọi chuyện cứ lũ lượt kéo tới, dồn thành một cục rồi.

Không chỉ có Mai Nguyệt, đứng ngoài còn có lão Chương của viện khoa học.

Chắc đã đến được một lúc, ngoài hành lang lạnh, lão Chương đứng đó đi tới đi lui xoa tay, ông không có dáng vẻ của một viện trưởng uy nghiêm, ăn mặc cũng rất giản dị, chỉ như một bác lớn tuổi đi dạo chơi cờ ngoài tiểu khu.

Bầu không khí đặc quánh lại, cứng ngắc.

Chìa khóa nằm trong túi Chu Dịch, hắn không có dấu hiệu sẽ mở cửa, trên mặt cũng không có chút biểu cảm nào, đáy mắt hắn tối đen, như sợi dây đàn kéo căng chạm vào sẽ lập tức đứt làm hai nửa.

“Cũng nghĩ các người sẽ đến, nhưng không ngờ lại nhanh thế này.”

Vương Vu Dạng cười, khẽ thở dài, vẻ mặt rất hiền hòa: “Tôi mới trở về được bốn ngày.”

Lão Chương bị bề ngoài đánh lừa, cho rằng anh rất dễ nói chuyện, ông đang định tỏ rõ mục đích mình tới đây đã bị Mai Nguyệt cản lại, đồng thời ra hiệu cho ông nhìn thanh niên cao lớn xách mấy túi đồ bên cạnh.

Lão Chương thoáng nhìn sang, trong lòng sửng sốt.

Nóng nảy, bạo lực, đáng sợ, máu lạnh, đậm sát khí, mọi cảm giác ấy đều cuồn cuộn tản mát từ người thanh niên nọ.

Lão Chương im lặng dịch đến gần Mai Nguyệt, bước ra sau lưng cô.

Khóe môi Mai Nguyệt giật giật, lão Chương à, tên này bò ra từ đám người chết, khác hoàn toàn với tính chất nghề nghiệp của tôi, nếu có đánh nhau thật tôi cũng đánh không lại, ông trốn phía sau có ích gì.

Vương Vu Dạng nhìn về phía Mai Nguyệt.

“Chưa tóm được Lâm Thiếu Nam, cậu ta ở bên ngoài thêm một ngày, xác suất xảy ra biến cố càng tăng lên.”

Mai Nguyệt trầm trọng: “Chúng tôi cần thông tin mới.”

Vương Vu Dạng ngửi thấy trên người cô và lão Chương có mùi hoa, là hoa cúc, hẳn là ghé nghĩa trang trước đi đến đây.

Đã ở đó rất lâu.

Nhớ tới những cảnh sát đã hy sinh trong căn cứ, Vương Vu Dạng lặng yên chớp mắt mấy cái, anh nhét tay mình vào túi áo khoác của thanh niên, ghé vào tai hắn nhẹ giọng nói: “Tiểu Dịch, phải giải quyết từng vấn đề một. Đừng sợ, chú ở đây.”

Chu Dịch khép hờ mắt, lòng hắn vẫn dậy sóng như cũ.

Vương Vu Dạng lấy chìa khóa, mở cửa: “Vào đi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.