Chờ Hừng Đông

Chương 83: Em muốn gì chú đều sẽ cho em



Mai Nguyệt và Vương Vu Dạng vào phòng.

Vương Vu Dạng ngồi trên ghế, chân vắt chéo, hai tay đan đan vào nhau đặt hờ trên bụng, mắt hơi nhắm lại, khí chất biếng nhác mà cao quý.

Chỉ là sắc mặt tái nhợt, bọng mắt phiếm xanh mang lại cảm giác mấy ngày giấc ngủ không an ổn, tiều tụy thiếu sức sống.

Mai Nguyệt dựa người vào tường, cúi đầu lấy một điếu thuốc ra châm, đánh giá người ngồi trước mặt qua một lớp khói mờ.

Đây là lần đầu tiên nói chuyện sau khi cô biết thân phận thật sự.

Mai Nguyệt hút một hơi thuốc, cảm thán trong lòng, người này đã thay đổi, không phải ảo giác của cô, mà đã thực sự thay đổi.

Có rất nhiều nguyên nhân, cũng rất phức tạp.

Có lẽ vì đã chạm được vào tình cảm, học được cách yêu, đã đủ mọi cảm xúc và dục vọng con người đều có rồi; hoặc có lẽ vì đã trở thành vật thí nghiệm, bị đem đi nghiên cứu, bị tính cách của người khác ảnh hưởng vào cơ thể.

Hoặc là vì đã trải qua cái chết và tái sinh.

Theo một góc nhìn nào đó mà nói, sống hai đời rồi, có chút biến đổi cũng là điều dễ hiểu.

Dù thế nào đi chăng nữa, thì bây giờ người này… đã có mùi khói lửa nhân gian.

Nghĩa là đã giống con người trần tục, một người bình thường.

“Nhị gia.”

Mai Nguyệt ngậm điếu thuốc, bật ra xưng hô quen thuộc với một vẻ ngoài xa lạ: “Tôi đã muốn nói chuyện với nhị gia từ rất lâu rồi.”

“Thế sự khó lường, kéo dài đến tận ngày hôm nay.”

Cô vén mái tóc ngắn lại cho gọn gàng: “Trạng thái của người nhà nhị gia không được ổn định, sợ sẽ không kìm được bao lâu, tôi sẽ chỉ nói vấn đề chính.”

“Bác Thẩm tự sát.”

Mai Nguyệt vừa nói xong, cả căn phòng rơi vào khoảng không tĩnh mịch đến khó chịu.

Tầm hai phút sau, Vương Vu Dạng mở mắt: “Có bàn giao gì?”

Mai Nguyệt hút thuốc, gương mặt sắc bén chợt trở nên thổn thức: “Ông ấy không nói gì, nhưng tôi tìm được nguyên nhân từ miệng Tô Mạt.”

Dừng một lúc, Mai Nguyệt đưa mắt nhìn người ngồi trên ghế: “Cháu trai của bác Thẩm dựa vào thuốc của Tô Mạt để duy trì mạng sống.”

Vương Vu Dạng nghe vậy, không có quá nhiều gợn sóng: “Hẳn phải đáp ứng.”

“Tô Mạt không tiết lộ thành phần thuốc, trừ hắn cũng không còn ai điều chế được.” Mai Nguyệt nói, “Bây giờ hắn bị bắt rồi, cháu trai của bác Thẩm cũng không còn nhiều thời gian.”

“Ông ấy cảm thấy có lỗi với nhị gia, cũng không muốn nhìn cháu trai đau đớn, đã lựa chọn tự sát.”

Tay phải của Vương Vu Dạng vuốt ve tay trái: “Nói chuyện tiếp theo.”

Mai Nguyệt nghiêm túc nói: “Chúng tôi đã phong tỏa toàn bộ hòn đảo, vẫn chưa tìm thấy Lâm Thiếu Nam và vệ sĩ của cậu ta.”

Vương Vu Dạng đưa mắt nhìn: “Không có thuyền rời khỏi đảo?”

Mai Nguyệt lắc đầu: “Không có.”

“Số lượng nhân lực đã hơn hai nhóm, giám sát những chốt trọng yếu trên đảo, sẽ không để lọt một chiếc thuyền nào.”

Vương Vu Dạng buông tay, một tay đặt trên bàn nhịp nhịp, chuỗi tiếng động đều đặn, có phần hững hờ.

Mai Nguyệt kiên nhẫn chờ đợi, dù là trước đây, hay là bây giờ, cô vẫn cho rằng người hiểu Lâm Thiếu Nam trên đời này chỉ có duy nhất nhị gia.

Dù chân tướng đã bày ra trước mắt, âm mưu của Lâm Thiếu Nam vẫn xoay vần quanh anh, hết thảy đều vì xóa bỏ được anh, và có được anh.

Mai Nguyệt vẫn nghĩ như thế, cho nên cô tìm đến đây.

Vương Vu Dạng vẫn không nói gì.

Mai Nguyệt hút thuốc, có hơi sốt ruột, cô ho khan mấy tiếng, trầm giọng nói: “Vệ sĩ có xuất thân là bộ đội đặc chủng, có khả năng phản trinh sát rất mạnh. Hắn biết quá rõ làm sao để thoát khỏi mắt chúng tôi.”

“Nếu không phải hắn, Lâm Thiếu Nam đã bị bắt từ sớm, cục diện cũng sẽ không lâm vào thế bị động như lúc này.”

Mai Nguyệt lại hút thuốc, căn cứ thí nghiệm bị kiểm soát, nhân viên nghiên cứu và Tô Mạt đầu sỏ bị bắt giam, tổ chuyên án cũng đã giải tán. Vậy mà cô vẫn chưa thể nghỉ ngơi.

Trừ khi Lâm Thiếu Nam cũng ngồi sau song sắt, bằng không đối với cô mà nói, vụ án vẫn chưa kết thúc.

Mai Nguyệt biết Lâm Thiếu Nam nhiều năm như vậy, tình cảm chị em cũng khá tốt, bạn bè cũng ổn. Cấp trên không quá hy vọng cô can thiệp sâu vào, nhưng cô khăng khăng muốn tự mình giải quyết.

Vương Vu Dạng đột nhiên hỏi: “Bốn ngày đúng không?”

Mai Nguyệt gật đầu: “Đúng.”

“Bốn ngày à…” Vương Vu Dạng lặp lại, nhịp nhịp ngón tay lên mặt bàn, “Chờ thêm hai ngày nữa.”

“Từ ngày xảy ra vụ nổ súng, hòn đảo trở nên rất hỗn loạn. Người dân trên đảo sợ hãi hoang mang, nhưng qua một đêm không có động tĩnh gì, họ lại muốn rời đảo đánh cá mua thức ăn.”

Mai Nguyệt nhả khói thuốc: “Chúng tôi hy vọng nhận được sự hợp tác, rõ ràng tội phạm có súng ẩn náu trong đảo, độ nguy hiểm rất cao, cần phải cấm ngư dân ra khơi, tuần tra hai mươi tư giờ, đảm bảo an toàn của từng cá nhân. Nhưng họ ngày càng loạn, như đã muốn ầm ĩ.”

“Nếu phải chờ thêm hai ngày nữa, người dân trên đảo…”

Vương Vu Dạng nhắm mắt lại: “Đó là cực hạn của cậu ta.”

Mai Nguyệt nghe ra hàm ý trong câu nói, ngón tay kẹp điếu thuốc run run, tàn tro rơi lả tả xuống nền đất.

“Sau khi thất bại, cậu ta sẽ tự thôi miên bản thân một thời gian, không tìm được hy vọng sẽ lựa chọn kết thúc, ra đi để giữ thể diện.”

Vương Vu Dạng tiếp tục đan tay lại: “Cậu ta chắc chắn sẽ không bị các người bắt được, bị nhốt trong phòng, thẩm vấn hết lần này đến lần khác, bị giam cũng các tội phạm khác, sợ hãi và tuyệt vọng chờ đợi phán quyết cuối cùng.”

Mai Nguyệt im lặng: “Vậy cậu ta sẽ trốn ở nơi thế nào?”

“Nơi ẩn náu do Tiêu Minh quyết định, các người hãy điều tra đồng nghiệp của cậu ta, họ biết rõ điều ấy hơn tôi.”

Mai Nguyệt đột ngột hỏi: “Nhị gia hận cậu ta ư?”

Vương Vu Dạng vuốt mấy sợi tóc bên tai, cười nhạt: “Không có gì để hận.”

Mai Nguyệt quan sát anh theo bản năng, không quá mười giây sau, nụ cười trên môi anh biến mất, vẻ nhợt nhạt phủ lấp cả gương mặt: “Đừng cố dò xét suy nghĩ của tôi.”

Uy thế chợt choán lấy cả căn phòng, khiến người ta không rét mà run.

Mai Nguyệt suýt nữa không kìm chế được rút súng ra chỉa vào người anh, mạng sống của cô như bị đe dọa.

Qua một lúc lâu, uy thế nọ chậm rãi biến mất, Vương Vu Dạng cười vẫy tay: “Nguyệt Nhi, tới đây.”

Mai Nguyệt nghe thấy xưng hô thân mật này, cô ngây người, nhìn nụ cười mang lại cảm giác kỳ dị rất đỗi quen thuộc kia. Chẳng hiểu vì sao cô chợt nghĩ đến chuyện khi xưa, nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông ấy.

Không phải dáng vẻ này, cũng không phải độ tuổi này, chỉ độ mười một mười hai tuổi, mặc một bộ lễ phục màu trắng, bước xuống cầu thang hệt một vị vương tử.

Đến khi Mai Nguyệt tỉnh táo lại, người nọ đã đứng cạnh ghế tựa.

Câu hỏi của Vương Vu Dạng thậm chí còn đột ngột hơn cả cô: “Một ngày hút mấy điếu thuốc?”

Mai Nguyệt đại khái đoán được chút ít, biểu cảm kỳ lạ: “Ít nhất một bao.”

Vương Vu Dạng nói: “Hút nhiều như vậy thì có cảm giác gì?”

Mai Nguyệt dụi tàn thuốc: “Đau họng.”

Vương Vu Dạng suy tư, nói: “Người tên Lý Lập kia…”

“Trên đường làm nhiệm vụ lần này bị thương, không thể ở lại tuyến đầu, chỉ có thể ở sau sắp xếp hồ sơ.”

Mai Nguyệt bình thản: “Như vậy cũng tốt, trong nhà phải có người lo việc, bận cả sẽ không có thời gian.”

Ngay lúc này, trong phòng khách chợt có tiếng động vang giòn.

Vương Vu Dạng còn phản ứng trước cả Mai Nguyệt, anh vội vã đứng dậy, đột ngột hoạt động nên đầu có chút choáng váng.

Mai Nguyệt thấy anh lảo đảo, nhanh chóng đưa tay ra đỡ.

Vương Vu Dạng xua tay: “Ra ngoài xem xem.”

Cửa phòng vừa bật mở, Chu Dịch hất mạnh Mai Nguyệt sang một bên, hắn lao đến ôm lấy Vương Vu Dạng như vớ được nhành cỏ cứu mạng, cơ thể hắn run lên bần bật, đôi mắt đỏ ngầu như muốn nhỏ ra máu.

Vương Vu Dạng vỗ về tấm lưng đang phập phồng kịch liệt nọ, không để ý ai khẽ hôn lên vành tai và cằm hắn: “Đã ổn rồi.”

Mai Nguyệt biết nhị gia và Chu Dịch yêu nhau, nhưng tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, cô vẫn khiếp hãi không nói nên lời.

Không nghĩ đến nhị gia sẽ chiều chuộng một người đến ngần ấy.

Mai Nguyệt thu lại cảm xúc ra phòng khách, nhìn thấy tách trà vỡ tan nát trên nền nhà, lại nhìn lão Chương: “…”

Gương mặt già nua của lão Chương đầy vô tội, như một đứa bé phá phách làm hỏng chuyện.

Trong phòng vẫn không có động tĩnh gì, ông ló đầu vô nhìn một cái, bất thình lình bắt gặp thanh niên đứng ngay cửa phòng, vẻ khát máu ấy khiến ông bị dọa sợ, tách trà cầm không chắc, rơi xuống đất.

“Choang —— ”

Cửa đột ngột đóng sầm lại, lão Chương và Mai Nguyệt ngầm hiểu với nhau, không ai lên tiếng.

Vương Vu Dạng xuất hiện ở phòng khách đã là chuyện của nửa tiếng sau, anh ngồi xuống sofa, ngón tay thon dài luồn vào mái tóc, vuốt lại mấy sợi tóc rối tung.

“Vẫn chưa nói chuyện quan trọng nhất, nói ở đây đi.”

Lão Chương và Mai Nguyệt ngầm trao đổi ánh mắt, lựa lời nói: “Chúng tôi muốn đưa cậu đến viện khoa học.”

Lão Chương nói tiếp: “Chỉ cần một năm.”

Mai Nguyệt nói: “Ở đó, cơ thể nhị gia xảy ra việc gì cũng có thể ứng phó kịp thời.”

Một giây sau, cô bổ sung: “Người thân cũng có thể theo cùng.”

Nhưng người thân lại không có phản ứng.

Lưỡi Vương Vu Dạng bị cắn nát, trong miệng toàn mùi máu tanh, anh nói thanh niên rót cho mình ly nước.

Chu Dịch không nhúc nhích.

Vương Vu Dạng đá đá chân hắn: “Đi.”

Chu Dịch không chịu đi: “Ăn quýt trước, chút nữa uống nước.”

Vương Vu Dạng: “…”

Chu Dịch phát hiện có hai ánh mắt đổ dồn vào đây, hắn lạnh lùng mở mắt, tròng mắt vẫn đỏ ngầu, nhưng không còn bao nhiêu yếu đuối, chỉ khiến người ta cảm thấy sợ hãi. . ngôn tình hài

Lão Chương làm một nghiên cứu viên, nửa cuộc đời chôn mình trong phòng thí nghiệm, nào đỡ nổi cảm giác ngột ngạt như vậy. Ông đưa ánh mắt oán giận trẻ con nhìn đội trưởng hình sự, biết vậy đã mang theo mấy người nữa.

Mai Nguyệt than thở trong lòng, không thể động tay động chân.

Trong phòng khách ngập hương quýt, Vương Vu Dạng nói lão Chương và Mai Nguyệt muốn ăn thì tự lấy.

Mai Nguyệt cầm một quả lên bóc vỏ.

Lão Chương không có tâm tình, ông thành khẩn tỏ thái độ: “Chỉ cần mỗi tháng làm kiểm tra một lần, rút một ống máu, không cần…”

Còn chưa dứt câu, đã bị ánh mắt sắc như dao làm cho đổ đầy mồ hôi lạnh.

Ông bắt đầu sốt ruột, nghiêm mặt, không nói gì.

Lão Chương không nói, Mai Nguyệt phải nói. Cô ăn hai múi quýt, bày ra giọng điệu như đang nói chút chuyện nhỏ nhặt trong nhà: “Nhị gia, chúng tôi đến đây là đại diện cho viện nghiên cứu khoa học và cảnh sát, mọi ý kiến đã được nhất trí thông qua.”

“Thông tin cá nhân là tối mật.”

“Bất cả là tình trạng cơ thể xuất hiện biến cố hay kiểm tra cơ thể đều sẽ do một mình lão Chương chịu trách nhiệm, không có người thứ hai.”

Đây đã là điều kiện thỏa hiệp lớn nhất, thái độ cũng đủ hòa hoãn.

Vương Vu Dạng thực tế đã tính toán từ sớm, Chu Dịch cũng vậy, chỉ là thực sự đến nước này lại không cách nào chấp nhận dễ dàng.

Đặc biệt là Chu Dịch, sự hoảng sợ và bất an của hắn vượt xa Vương Vu Dạng.

Vương Vu Dạng siết chặt tay hắn, nói với lão Chương và Mai Nguyệt: “Cho tôi thời gian suy nghĩ.”

Mai Nguyệt đứng dậy: “Vậy chúng tôi đi trước.”

Nói xong lập tức kéo lão Chương rời đi, không chút dây dưa.

Đêm đó, Vương Vu Dạng liên lạc với Mai Nguyệt, nói chỉ có thể chuyển đến ở gần viện nghiên cứu khoa học.

Mai Nguyệt cúp máy, không lâu sau đó gọi lại: “Nhị gia, bên lão Chương đã đồng ý, hy vọng hai người mau chóng chuyển đến.”

“Cơ thể của nhị gia cần được kiểm tra nhanh nhất có thể.”

“Được.”

Sở dĩ Vương Vu Dạng đáp ứng phối hợp với viện nghiên cứu khoa học, là vì cân nhắc đến cơ thể mình, cũng như là tương lai. Mấu chốt nhất, ánh mắt người đàn ông nọ nhìn anh không giống như đang nhìn một mẫu thí nghiệm, một nguồn dữ liệu nghiên cứu, mà xem anh là con người.

Sự tôn trọng này là một điểm cộng rất lớn.

Vương Vu Dạng đặt điện thoại lên bàn, quay người xoa mặt của thanh niên, an ủi: “Em đã nghe được rồi Tiểu Dịch, đã bàn xong xuôi, chuyện này cứ quyết định như vậy đi. Tuần này chúng ta dọn dẹp trước, tạm thời không để lộ báo cáo của nguyên chủ, sau này tính tiếp.”

Chu Dịch kéo tay anh xuống, cọ cọ mũi hắn lên: “Em sẽ không để anh xảy ra chuyện gì nữa.”

Vương Vu Dạng than thở: “Tiểu Dịch, em căng thẳng quá, thư giãn nào, xem như ngôi nhà trong nước cuối cùng của chúng ta.”

Chu Dịch cũng không vì thế mà thả lỏng.

Tổn thương tinh thần của hắn rất nghiêm trọng, vượt qua cả sự tưởng tượng của hắn. Vậy nên hắn chỉ có thể cật lực giấu đi, nỗ lực duy trì vẻ bình tĩnh xem như ổn định nhất này.

Vất vả lắm lớp bụi này mới lắng xuống, không thể làm mọi chuyện tệ hơn.

“Tài sản ở Bắc Âu của chú có thể di dời được rồi, chúng ta có thể chọn một vài thứ, em chọn đi.”

Vương Vu Dạng tiếp tục trấn an, dùng hết mọi sự dịu dàng anh có: “Cơ thể này của chú mai sau sẽ xảy ra chuyện gì có nghĩ cũng vô dụng, chẳng bằng đừng nghĩ nữa.”

“Chúng ta cứ sống mỗi ngày cùng nhau như thế, em muốn gì, chú đều sẽ cho em.”

Chu Dịch chẳng biết đứng dậy từ lúc nào, hắn cúi đầu, ánh mắt nóng rực khóa chặt lấy hình bóng người đàn ông nọ: “Anh từng nhẫn nại với người khác như với em lúc này rồi?”

Vương Vu Dạng đáp: “Không có.”

Chu Dịch nặng nề thở ra một hơi dài, gương mặt dần trở nên ôn dịu, hắn nói một câu chẳng liên quan gì đến câu trước: “Đêm nay em nghĩ chúng ta hãy làm đi.”

Đây không phải một câu hỏi, mà là một câu trần thuật suy nghĩ trong đầu hắn, đồng thời đã sẵn sàng thực hiện.

“Em nghĩ” của Chu Dịch chính là “Em muốn”.

Một trong những lần hiếm hoi giọng điệu của hắn trở nên cố chấp, thậm chí lẫn vào chút ít ý lệnh buộc người nghe thực hiện.

Vương Vu Dạng chưa phản ứng kịp: “Hửm?”

Cổ họng Chu Dịch xốn xang, giọng hắn vừa trầm vừa tối tăm: “Anh vừa bảo em muốn gì, anh đều sẽ cho em.”

Vương Vu Dạng gãi gãi mũi: “Chú có nói thế à?”

Chu Dịch lặng im không lên tiếng, đôi mắt đen đặc sâu thẳm khăng khăng chấp nhất nhìn anh, như một đứa nhỏ nhắc người lớn nhà mình, đã nói cho hắn kẹo rồi, không được thất hứa.

Cả cơ thể Vương Vu Dạng nóng bừng lên dưới cái nhìn của thanh niên nọ, sau lưng anh chợt tê dại, cảm giác như trở nên mất kiểm soát: “Vậy được, em đi tắm đi.”

Đôi mày anh giật giật, thay đổi chủ ý: “Thôi, tắm cùng nhau, em mở ngăn kéo lấy…”

Còn chưa dứt câu, Chu Dịch đã đưa tay mở ngăn kéo ra, động tác rất nhanh nhạy.

“…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.