*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Tô
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Tằng Hoành Vĩ năm nay 57 tuổi, lúc trẻ làm cảnh sát dân sự, loại cảnh sát mặc thường phục đi qua các đơn vị cơ bản, sau đó biểu hiện vượt trội được điều đến đội cảnh sát Hình sự làm trinh sát, biểu hiện vô cùng mạnh mẽ, khi đó lãnh đạo cục đều thấy trong mắt, vừa lúc đội trưởng cũ sắp nghỉ hưu nên muốn điều Tằng Hoành Vĩ làm đội phó trước, rèn luyện mài dũa kỹ năng.
Kết quả nghị định bổ nhiệm còn chưa xuống đã xảy ra chuyện, Tằng Hoành Vĩ tự động làm báo cáo yêu cầu xin chuyển cương vị, sau đó đi bộ phận Giao thông vận tải, sau hơn mười năm công tác tại bộ phận lại bị cấp trên điều về làm người đứng thứ hai trong đội Điều tra Hình sự, tiền thân của Điều tra Hình sự là Cảnh sát Hình sự sau khi sửa lại tên.
Sau đó có Tiếu Lôi xông pha phía trước, tỷ lệ phá án của đội Điều tra Hình sự rất cao, tỷ lệ phá án liên tiếp nhiều năm cũng thấp hơn so với một năm này. Trước khi Tằng Hoành Vĩ tới, hắn ở phòng An toàn Công cộng làm người đứng đầu, đóng vai trò tương tác với bên truyền thông, có khả năng khơi thông trao đổi với thân nhân người bị hại, hai người hợp tác rất tốt, về sau Tiếu Lôi mất, Tằng Hoành Vĩ lên nhậm chức.
Công việc ngoài mặt vẫn tốt nhưng giải quyết vụ án chậm, tỷ lệ tội phạm cũng cao.
Lãnh đạo cục cũng cố kỵ đến sự kiện từng xảy ra kia, cố gắng hết sức nể mặt Tằng Hoành Vĩ, nhưng cũng không thể lấy an toàn của dân chúng ra đánh cược, may mà Vãn Hồi Chu đã đến. Sau khi cuộc họp kết thúc ngày Vãn Hồi Chu nhậm chức, Cục trưởng Vương Bân gọi Vãn Hồi Chu ra nói chuyện riêng đôi ba câu, nói về người Tằng Hoành Vĩ này.
Một câu tổng quát.
Là người có chút khôn khéo đưa đẩy thích ra vẻ ta đây, nhưng tâm địa tốt, ba năm sau nghỉ hưu.
Theo lý mà nói như vậy là đủ rồi, Vãn Hồi Chu không biết Tằng Hoành Vĩ đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh có thể đoán được mấy phần, từ một trinh sát dũng cảm biến thành sợ phiền phức, chắc chắn liên quan đến chuyện riêng.
Vãn Hồi Chu nghĩ lúc đó anh không muốn đối phó với các xã giao khách sáo trên mặt này nọ, nhưng công việc này dù sao cũng phải có người làm, Tằng Hoành Vĩ là thích hợp nhất.
Hai người không can thiệp lẫn nhau.
Vì vậy Vãn Hồi Chu nhậm chức mấy ngày nay đối với Tằng Hoành Vĩ đi trễ về sớm cũng chưa từng nói đến, nhưng mà bây giờ đang trong quá trình phá án, Vãn Hồi Chu không có ý định nhượng bộ.
Đến làng Mộc Lý, Vãn Hồi Chu dừng xe bên lề, Tằng Hoành Vĩ xuống xe trước, cầm một cuốn sổ trên tay, chỉ vào con đường chính ở giữa, chỉ bên trái rồi nói “Vãn đội, tôi đi bên này.” Ý là không kiểm tra cùng nhau với Vãn Hồi Chu.
Vãn Hồi Chu gật đầu cũng không có ý kiến gì, đi về một phía bên kia.
Kiểm tra từng nhà, tập trung vào số lượng người trong gia đình, tuổi tác và liệu có xe ba bánh hay không. Bởi vì nạn nhân của vụ giết người ở làng bên cạnh, dân làng cũng hoảng sợ trước khi hung thủ bị bắt, họ cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy cảnh sát đến, hết sức hợp tác giải thích cặn kẽ.
Mọi việc diễn ra thuận lợi cho đến 11 giờ cũng không tìm thấy manh mối hữu ích nào. Ngoài ra còn có những câu hỏi hay về những người thích nói chuyện phiếm. Cũng có người nghe hay thích nói chuyện phiếm đến làm quen với Vãn Hồi Chu, đầu tiên cho Vãn Hồi Chu điếu thuốc.
“Tôi không hút thuốc lá.” Vãn Hồi Chu giương mắt nhìn qua.
Bàn tay đưa thuốc khó khăn thu hồi lại, điếu trong miệng cũng không tiện đốt, trong lòng thầm nghĩ dung mạo tên cảnh sát này giống tiểu bạch kiểm, nhưng mà nhìn có vẻ khá lợi hại. Nữ chủ nhà bên cạnh rất nhiệt tình, cũng không sợ bộ dáng nghiêm túc lạnh như băng của Vãn Hồi Chu, liên tục cho Vãn Hồi Chu uống nước cắn hạt dưa.
“Trong nhà có xe ba bánh không.” Vãn Hồi Chu không động vào ly nước, nói “Không cần phải chiêu đãi tôi, tôi còn phải nhanh chóng điều tra toàn bộ làng, nhà bên cạnh hai người có xe ba bánh không?”
Nhà bên cạnh kia Vãn Hồi Chu đã điều tra, nhưng mà phải từ miệng hàng xóm xác nhận lại.
“Không có.”
Vãn Hồi Chu cự tuyệt cũng không dập tắt được sự nhiệt tình của nữ chủ nhà, cười ha ha nói “Làng chúng tôi rất lớn, chia thành năm đội, cảnh sát các anh đi từng nhà thật đúng là cực mà, hai ngày trước không phải đã hỏi một lần rồi sao, chạy qua chạy lại như vậy phiền phức quá. Chỗ này của chúng tôi là đội hai, ở giữa là đội ba, nếu anh hỏi nhà ai có xe ba bánh ở hai đội này thì tôi đều biết.”
“Có phải nhà nào có xe ba bánh là có hiềm nghi không?” Đàn ông điếu thuốc chen mồm, thấy Vãn Hồi Chu nhìn hắn liền ngượng ngùng cười một tiếng, giải thích nói “Không phải ngày hôm qua mấy người bắt Vương Đại Hà sao, là người làng chúng tôi đó.”
Vãn Hồi Chu dừng bút, không có thừa nhận mà là nói “Chỉ là kiểm tra một chút.”
“Trong làng nhà có xe ba bánh cũng không nhiều, đại khái kiểu dáng như thế nào? Có phải loại của Vương Đại Hà không?” Nữ chủ nhà luôn miệng nói “Cái loại đó rẻ sức vận chuyển không nhiều, trong thôn không có mấy nhà có, mua xe đều là ba bánh dầu diesel, chỉ cần một vài xe kéo lúa mì trên ruộng là đủ, tiện lợi và giá cả phải chăng.”
*Xe ba bánh máy dầu động cơ 20 mã lực là xe sử dụng nhiên liệu là dầu Diesel với động cơ khỏe hơn so với xe chạy xăng nhưng kiểu dáng vẫn nhỏ gọn phù hợp với nhu cầu chở hàng qua các ngõ ngách nhỏ nhưng tải trọng lớn hơn. (Là xe ba gác bên VN mình ấy).
Thứ mà Thẩm Phán thấy không phải là một chiếc xe ba bánh lớn, Vãn Hồi Chu biết loại xe này, động tĩnh xe dầu diesel cũng rất dễ dàng thu hút sự chú ý.
“Ba bánh xe điện quá nhỏ để làm việc trên ruộng–”
Trừ khi không có cánh đồng, không cần phải bận rộn. Vãn Hồi Chu nghĩ đến đây, thuận miệng tự nhiên hỏi: “Trong thôn có người ngoại lai không?”
“Không có” Đại thẩm lắc đầu “Nếu có nhà người ngoại lai chúng tôi sẽ biết.” Quan hệ xã hội ở nông thôn chặt chẽ, hầu như không có bí mật gì, ra cửa gặp nhau gọi tiếng chú tiếng bác tiếng thím, nếu có nhà ngoại lai thì đó chính là một sự tồn tại chói loà.
“Ai nói không có, của hàng nhà lão Dương bên đội ba đó, à đúng rồi, không phải lão Dương có một chiếc xe điện ba bánh, thường này ra ra vào vào hàng hoá đó sao.” Người đàn ông luyên thuyên.
Đại thẩm cười nhạo, xua tay lia lịa nói “Lão Dương hả, không thể nào không thể nào.”
Vãn Hồi Chu lập tức nghĩ đến cửa tiệm nhỏ đối diện trường học, hỏi: “Hai người nói Lão Dương mở cửa tiệm nhỏ đối diện trường học sao?”
“Đúng đó, chính là lão.” Đại thẩm sợ Vãn Hồi Chu hiểu lầm liền vội vàng mở miệng “Đồng chí cảnh sát, không thể nào là lão Dương đâu, người này là một ông lão đặc biệt tốt, 15 năm trước đến làng chúng tôi ở rể, vợ hắn có mắng như thế nào cũng không có mở miệng, sau khi vợ bệnh chết cũng không bỏ đi mà hết lòng hết dạ chăm sóc Vương đại nương.” Lại trách cứ ông nhà nói bậy “Lỡ đồng chí cảnh sát hiểu lầm, oan uổng lão Dương thì sao đây? Ông đừng có nói bậy nói bạ suốt ngày.”
Người đàn ông không thèm để ý bỉu môi “Người ta hỏi thì tôi nói thôi, tôi cũng có nói gì khác đâu, lão Dương chính là người ngoại lai, cũng có chạy một chiếc xe ba bánh điện.”
Đàn ông trong làng coi thường ở rể, nhất là người hiền lành như lão Dương.
Ánh mắt Vãn Hồi Chu bình tĩnh lại, dứt khoát đóng quyển sổ lại đi ra ngoài, đại thẩm đi theo phía sau giữ lại “Bây giờ cũng gần trưa rồi, ở lại ăn một bữa cơm đi?”
“Cảm ơn, không cần đâu.” Ra khỏi cửa, Vãn Hồi Chu không có điều tra nhà kế bên nữa mà lấy điện thoại ra gọi cho Tằng Hoành Vĩ. Buổi sáng lúc chia nhau ra, hướng Tằng Hoành Vĩ chọn là hướng gần trường học.
Điện thoại di động đổ chuông mấy lần, nhưng không có ai trả lời, trong lòng Vãn Hồi Chu chìm xuống, trên mặt không thể hiện, lại gọi điện cho Tằng Hoành Vĩ một lần nữa. May là lần thứ hai sau vài tiếng chuông đã kết nối,, Vãn Hồi Chu thở phào nhẹ nhõm.
“Vãn đội, cậu đây là tra cương sao? Đã trưa rồi, còn không cho thời gian nghỉ trưa à.” Tằng Hoành Vĩ nói xong cúp điện thoại, rồi đi vào cửa tiệm nhỏ “Ông chủ chỗ ông có nước nóng không? Tôi muốn ăn mì gói.”
“Có có.” Ông chủ trên mặt cười thành thật, thận trọng nói: “Đồng chí cảnh sát, muốn mì gì đây? Nơi này nhỏ, nếu không phiền tôi còn có một chỗ ngồi ở sân sau.”
Tằng Hoành Vĩ chỉ tay lên kệ hàng “Vậy vị dưa cải* đi.” Sau đó mới nhớ thuận miêng hỏi “Sao ông chủ biết tôi là cảnh sát.”
*Mì vị dưa cải:
“Buổi sáng anh đi bộ trong làng tôi có thấy, nghe người trong làng nói nữa.” Ông chủ lấy mì gói đưa cho Tằng Hoành Vĩ, dáng vẻ rụt rè e sợ thành thật nói “Làng kế bên xảy ra chuyện lớn như vậy, trong làng chúng tôi gần đây cũng phòng bị nghiệm ngặt người ngoại lại.”
Tằng Hoành Vĩ gật đầu, giọng khẳng định khen ngợi nói “Ý thức an toàn của người già vẫn còn rất cao.” Trả tiền, cầm hộp mì gói đi theo ông chủ vào sân sau.
….
Đội hai với đội ba cách nhau một con hẻm.
Buổi trưa nhà nào cũng đóng cửa ăn cơm, rất ít người lang thang trên đường chứ đừng nói chi đến trẻ con chơi một mình ở cửa. Vãn Hồi Chu vội vã chạy đến trước cửa tiệm nhỏ, cửa tiệm vắng tanh không có người nào, hôm nay cuối tuần nên không có học sinh đi học.
Vãn Hồi Chu đi vào cửa tiệm, phía sau kệ hàng không thấy bóng dáng ông chủ đâu.
“Có ai không?”
“Tới đây tới đây.” Trong sân truyền ra giọng đàn ông còn có tiếng bước chân. Cửa hông rất nhanh bị đẩy ra, lộ ra khuôn mặt lương thiện trùng hợp với dung mạo lần đầu tiên gặp, da ngăm ngăm vàng, trên mặt có nhiều nếp nhăn hằn sâu, khi đi bộ khom lưng, co lại thành một khối, trông vóc dáng rất thấp bé. Nhưng lần này Vãn Hồi Chu không dấu vết quan sát kỹ hơn.
“Cảnh sát.” Vãn Hồi Chu đầu tiên xuất trình giấy chứng nhận ra, ánh mắt không dời mặt ông chủ, nói: “Chỉ là đến làm một cuộc điều tra cơ bản, không cần khẩn trương.”
Ông chủ cúi xuống thấp hơn, gật đầu lia lịa: “Được được, đồng chí cảnh sát anh hỏi đi.”
“Tên gì, bao nhiêu tuổi, nguyên quán ở đâu? Nhà có mấy miệng ăn, có chạy xe điện ba bánh không.” Vãn Hồi Chu hỏi từng cái một.
Ông chủ chà xát bàn tay của mình, giống như không giỏi đối phó với cảnh sát, trung thực mở miệng: “Dương Quốc Dân, mọi người hay gọi tôi là lão Dương, trong nhà bây giờ chỉ có mình tôi, năm nay 51 tuổi, đồng chí cảnh sát hỏi có chạy xe điện ba bánh không thì tôi có, đang đậu trong sân, thường sử dụng nó để nhập hàng hoá, mấy bữa trước trời mưa nên tôi dùng tấm bạt nilon trùm lên.”
Dương Quốc Dân thuận tay đẩy nhẹ cửa ra, có thể thấy bên trong sân có một tấm bạt màu nhựa* che đồ gần bức tường cuối sân.
*Tấm bạt:
Đối với lời khai thẳng thắn thành thật của Dương Quốc Dân, Vãn Hồi Chu cũng không thu lại lòng hoài nghi, anh đi vào trong mấy bước nói “Tôi nhìn một chút.”
“Được.” Lão Dương dẫn đầu đi vào.
Vãn Hồi Chu đi theo phía sau, nhìn thoáng qua cái sân cũng không quá lớn, có một căn nhà gỗ bên cạnh hẳn là dùng làm phòng bếp, dưới mái hiên có bàn ghế gỗ, còn có một hộp mì ăn liền đã nguội trên đó.
“Buổi trưa ăn mì gói à?” Vãn Hồi Chu tuỳ tiện tán dóc hỏi.
Phía trước Dương Quốc Dân ngồi chồm hổm dưới đất mở tấm bạt, cũng không quay đầu lại nói “Anh muốn làm gì làm đi.” Soàn soạt mở tấm bạt nhựa được một nửa, đầu kia tấm bạt nhựa bị bung ra, Dương Quốc Dân vội vàng chạy lại, ánh mắt Vãn Hồi Chu dời từ phòng bếp đến phía tường, đi tới.
“Tôi giúp ông.”
“Cảm ơn, anh kéo đầu này là được.” Dương Quốc Dân chui vào phía chân tường tháo dây đai, tấm bạt nhựa soàn soạt tung lên, lung lay trên không trung chặn tầm mắt Vãn Hồi Chu lại, bên tai mơ hồ có tiếng rên truyền đến, giống như phát ra từ phía phòng bếp.
Gần như trong nháy mắt, tấm bạt bay trên không trung giống như một pha chuyển động chậm rơi xuống, còn có một đoạn kim loại đen ngòm lạnh như băng hướng về phía anh.
Đối với cảnh sát cũng không xa lạ gì.
Là súng.
‘Đoàng’