*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Tô
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Ngay khi tiếng súng vang, bản năng cơ thể Vãn Hồi Chu nhanh hơn điều khiển của não bộ.
Đạn tránh được chỗ hiểm, bắn vào vai.
Tấm bạt rơi trên mặt đất, Dương Quốc Dân đối diện mới vừa rồi còn rụt rè e sợ khom lưng lúc này đã đứng thẳng người, mới phát hiện người đàn ông nhìn qua nhỏ bé sợ hãi kia kỳ thật rất cao lớn cường tráng, cởi bỏ nụ cười hiền lành trung hậu trên mặt ra, một đôi mắt mơ hồ đỏ lên có vài phần âm ngoan, trong tay cầm súng nhắm thẳng vào Vãn Hồi Chu.
“Đừng động đậy.” Dương Quốc Dân chĩa súng, tư thế thành thạo, không chút hoảng sợ chỉ vào phòng bếp bên cạnh “Qua đó, đừng giở trò quỷ gì.”
Một tay Vãn Hồi Chu che bả vai, thần sắc trên mặt không thay đổi, anh có lá bài tẩy của mình, nhưng không phải vạn bất đắc dĩ anh cũng không muốn bại lộ nó. Đi về phía phòng bếp, Dương Quốc Dân một mực chĩa súng vào anh, tay rất ổn định gần như không có run rẩy.
Là một tay dùng súng lão luyện.
Vãn Hồi Chu suy nghĩ, súng ống ở trong nước thuộc hàng kiểm soát chặt chẽ, súng bị cấm, người bình thường cả đời chưa từng thấy từng sờ qua súng thật, huống chi là sử dụng thành thạo. Dương Quốc Dân đã phạm mười vụ án, nhưng phần lớn đều là lén lút che giấu thân phận sống như một người bình thường, làm sao mà hắn có súng trong tay được?
“Tính là muốn đi tìm mày, mà bây giờ mày tự đưa tới cửa.” Dương Quốc Dân chỉ vào cái ghế trong phòng bếp “Ngồi xuống, đừng giở trò.”
Vãn Hồi Chu từ từ ngồi xuống, giương mắt nhìn lướt qua khẩu súng, lạnh nhạt nói “Loại HS2000?”
*HS2000 do Croatia sản xuất năm 1999.
“Tinh mắt đấy.” Giọng Dương Quốc Dân đều đều, khẩu súng lục chĩa thẳng vào trán Vãn Hồi Chu, làm bộ đáng tiếc nói “Đội trưởng Vãn, làm người có lúc đừng duỗi tay quá dài.”
Vãn Hồi Chu để ý thấy ngón tay Dương Quốc Dân muốn bóp cò súng, ánh mắt khẽ thay đổi, rất nhiều phương án nhanh chóng vụt qua trong đầu, nhưng quét mắt về Tằng Hoành Vĩ cả người đầy máu phía sau, gần như cùng lúc đó, ngón tay Dương Quốc Dân đè xuống.
‘Đoàng!’
Lại một tiếng, tiếng đạn bắt xuống nền sân xi măng, Dương Quốc Dân bị từ phía sau đụng mạnh một phát ngã ra sân, nhìn thấy là người mình mới vừa đánh ngã Tằng Hoành Vĩ, nhất thời mặt mũi dữ tợn, trở tay bổ một phát súng, nhưng mà tốc độ của Vãn Hồi Chu nhanh hơn, phi nhanh như tên bắn đụng ngã Dương Quốc Dân, Dương Quốc Dân cầm súng trong tay chĩa về phía Vãn Hồi Chu.
Trong lúc đọ sức sinh tử, Vãn Hồi Chu gần như quên bả vai anh còn có vết thương do đạn bắn, ánh mắt trầm ổn bình tĩnh, một quyền nện vào bụng Dương Quốc Dân, Dương Quốc Dân bất chấp nổ liền hai phát súng, bắn hụt, ngược lại để cho một khe hở cánh tay đè lên tay cầm súng của Dương Quốc Dân, đoạt lấy đập bắn xuống đùi Dương Quốc Dân.
“A!”
Dương Quốc Dân hét lên vì đau, động tác của Vãn Hồi Chu lưu loát sạch sẽ, thừa dịp Dương Quốc Dân ăn đau trở nên yếu ớt liền trực tiếp còng tay Dương Quốc Dân lại. Vội vàng đi tới phía sân cách đó không xa, Tằng Hoành Vĩ nằm trên đất, quần áo đã không nhìn thấy màu sắc ban đầu, toàn là máu, ho khan hai tiếng phun một ngụm máu ra rồi ngất xỉu.
Tiếng dân làng vọng ra từ cửa tiệm nhỏ “Lão Dương, anh có sao không? Sao sân nhà anh có tiếng như bắn như đại bác vậy.”
“Cô cũng nghe à? Cháu tôi sợ đến mức run rẩy, mà cái này ban ngày nhà lão Dương có chuyện gì để đốt pháo.”
“Mẹ, hay là mình về đi, con nghe không giống tiếng đại bác đâu, giống tiếng súng hơn.”
“Tiếng súng? Con đừng có nói linh tinh–”
Cửa hông bị đẩy ra, người dân đi vào đầu tiên nhìn thấy tình hình trong sân liền hét lên: “Giết người!”
Vãn Hồi Chu quỳ trên mặt đất ôm chặt vết thương ở eo và bụng của Tằng Hoành Vĩ, vết thương quá sâu, chảy máu quá nhiều, không đưa đến bệnh viện sẽ rất nguy hiểm. Nghe thấy tiếng động, anh lạnh lùng quét qua, chính anh cũng không biết rằng khuôn mặt của anh lúc này đã tái nhợt và một nửa khuôn mặt của anh chỉ toàn là máu, trông rất dữ dằn khó chọc “Đừng làm ồn, gọi xe cứu thường và cảnh sát, mang khăn sạch cho tôi.”
Bộ dáng này làm ổn định dân làng, một vài người run rẩy móc điện thoại ra gọi cứu thương, còn rút một chiếc khăn mới từ cửa tiệm đưa Vãn Hồi Chu, sau đó trốn đi xa.
Dương Quốc Dân trên mặt đất bị còng sau lưng ngã xuống đất, trên đùi máu phun ra, gân xanh nổi lên, hai mắt đỏ bừng căm hận, mặt mũi vặn vẹo dữ tợn, nào còn dáng vẻ quen thuộc dễ bắt nạt của Dương lão đầu đâu?
Xe cứu thương và xe cảnh sát đến cùng lúc.
Vụ án Hoàng Giai Giai nhanh chóng được giải quyết, đồng thời liên quan đến chín vụ án khác, tin tức vừa làm cả nước khiếp sợ.
Yến thị thành từ khóa tìm kiếm nóng nhất trên Weibo.
Kẻ giết người hàng loạt nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật hơn mười tám năm lọt lưới ở Yến thị, từ ngày 6/3 phát hiện Hoàng Giai Giai tử vong đến lúc hung thủ bị bắt chỉ trong vòng chưa đầy một tuần, Cục cảnh sát Thành phố được tỉnh khen ngợi trọng điểm, và tên của Vãn Hồi Chu sau năm năm một lần nữa xuất hiện trong giới cảnh sát.
Các phương tiện truyền thông bên ngoài nghe tiếng đến, phanh phui những vụ việc chưa được giải quyết đã được giữ kín trong nhiều năm trong cả nước.
Tầng ba khoa nội trú của bệnh viện nhân dân Yến thị.
Trong phòng đơn, Cục trưởng cảnh sát Thành phố Vương Bân trên mặt có chút nóng, khắp tỉnh thậm chí cả nước, cuối cùng Cục Công an Yến thị cũng được khen ngợi, nhìn người trên giường, hăng hái nói: “…..Cấp trên rất coi trọng cậu, lần này có thể bắt được hung thủ cậu đã lập công lớn, chăm sóc sức khoẻ cho tốt, cục cảnh sát chờ cậu quay lại.”
“Chu Chu, uống sữa đi.”
Vương cục nhìn thấy người đàn ông lạnh lùng bên cạnh cầm ly sữa đưa cho Vãn Hồi Chu trên giường, Vãn Hồi Chu không có lấy, người đàn ông liền cầm không buông tay, quan tâm hỏi: “Có phải tay anh đau không? Lỗi tôi, để tôi đút anh.”
“Cảm ơn cục trưởng đã quan tâm.” Vãn Hồi Chu lên tiếng trước.
Vương cục thấy không khí trong phòng rất kỳ lạ, vội vàng nói “Được rồi, vậy thì không quấy rầy cậu nghỉ ngơi nữa, dưỡng thương cho thật tốt đi.” Nói xong cứ như trong phòng có quỷ, vội vàng dẫn người đi ra ngoài.
Cửa không đóng vẫn có thể nghe thấy người đàn ông nói một tiếng Chu Chu, không biết mối quan hệ giữa hai người như thế nào. Nhưng có quan hệ gì với hắn, miễn là Vãn Hồi Chu ở lại cục cảnh sát là được.
“Có phải đau hay không, tôi thổi một chút là hết đau liền.”
“Thẩm Phán.” Vãn Hồi Chu không cảm thấy bả vai đau nữa mà là đau đầu, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Phán bưng sữa ánh mắt lo lắng cho anh, rõ ràng vẫn là một cậu bé lớn mà tận tâm chăm sóc anh, thay anh bưng trà rót nước, Vãn Hồi Chu không nói nên lời gây đau lòng. Trên đời này, có rất ít người thực sự quan tâm đến anh.
Vãn Hồi Chu dùng tay không bị thương nhận lấy ly sữa bò, nhấp một ngụm, độ ấm vừa vặn, nói “Cảm ơn.”
“Chu Chu, chăm sóc anh là việc tôi nên làm.” Thẩm Phán rất hiểu đạo lý được voi đòi tiên, vì thế thuận thế liền ngồi xuống bên mép giường Vãn Hồi Chu “Để một hồi nguội đó, anh uống cho xong đi.”
Vãn Hồi Chu không nghi ngờ cậu, uống cạn sạch sữa bò, Thẩm Phán nhận ly đi rửa, không lâu sau bưng một ly nước tới “Uống nhiều nước chút.” Sau đó không nhịn được lải nhải “Sớm biết vậy tôi không về chuyển công ty, tôi mới không trông nom anh có một ngày anh liền bị thương, trong nhà cần có một người đàn ông, vậy anh ở nhà chăm con làm cơm, tôi có tiền mà, Chu Chu tôi có thể nuôi anh.”
Sau khi đưa ra một số lời đàm đạo, Thẩm Phán thấy Vãn Hồi Chu không lên tiếng, không thuần thục bẻ cua nói “Anh muốn đi làm tôi cũng ủng hộ, Chu Chu anh muốn làm gì tôi cũng ủng hộ.”
Vãn Hồi Chu bị giọng điệu nhóc con thay đổi xoành xoạch của Thẩm Phán làm cho phì cười, Thẩm Phán càng thêm hăng hái, tiếp tục lải nhải “Nếu không phải tôi nhớ anh trở về sớm một chút, chuyện anh bị thương lớn như vậy có phải anh cũng không tính nói với tôi đúng không? Anh còn muốn để cho người khác đón Giang Giang?”
Nói tới việc này Vãn Hồi Chu thật lòng cảm ơn Thẩm Phán. Chuyện xảy ra ngày hôm qua anh bị đẩy vào phòng phẫu thuật lấy đạn, đến lúc kết thúc cũng sắp tới giờ tan học, Vãn Hồi Chu không tiện đi đón Giang Giang liền nhờ Mai Lỵ đi một chuyến, kết quả Mai Lỵ gọi điện thoại tới nói Giang Giang đã được Thẩm tiên sinh đón rồi.
Sau khi Thẩm Phán chăm sóc Giang Giang đâu vào đấy, còn đến bệnh viện trông coi anh cả một đêm.
Đuổi cũng không về.
“Cảm ơn cậu Thẩm Phán.” Vãn Hồi Chu chính thức nói.
Thẩm Phán đang lải nhải bị cắt đứt, nhìn thấy ly nước trong tay Vãn Hồi Chu đã uống sạch, giọng điệu quan tâm xen lẫn một chút hớn hở không che giấu nổi, hỏi “Chu Chu anh uống nước nhiều như vậy, có phải muốn đi nhà xí đúng không? Tay anh không có tiện, để tôi giúp anh cởi quần, còn có thể giúp anh đỡ chim–”
“Không cần, bây giờ tôi không muốn đi. “Miệng Vãn Hồi Chu cứng đờ cự tuyệt.
Thẩm Phán lập tức lộ ra vẻ thất vọng, sau đó chủ động cầm lấy cốc nước trong tay Vãn Hồi Chu, đứng dậy nói: “Tôi rót thêm cho anh một ly, bác sĩ nói uống nhiều nước là tốt, đối với sự hồi phục của anh rất tốt.”
Vãn Hồi Chu:…..
Liên tục uống ba ly nước, Thẩm Phán bên cạnh vẫn canh giữ, mỗi lần Vãn Hồi Chu uống xong liền hỏi một câu Chu Chu anh có muốn đi vệ sinh hay không, nếu Vãn Hồi Chu lắc đầu cự tuyệt thì Thẩm Phán liền tiếp tục rót nước, đến ly thứ ba Thẩm Phán ân cần quan tâm nói “Chu Chu anh không cần xấu hổ, cố nhịn đối với thận không tốt đâu, chúng ta đều là đàn ông, có phải tôi chưa từng thấy chim anh đâu, nó thanh tú khí thế đẹp như con người anh vậy–”
“Thẩm Phán.” Vãn Hồi Chu nghe hết nổi, ngắt lời nói “Tôi đi nhà vệ sinh.”
Mặt mày Thẩm Phán nhất thời hớn hở, một đôi lông mày hoang dã hỗn loạn sắp bay lên, ân cần nói: “Để tôi đỡ anh.”
Vãn Hồi Chu cũng không từ chối, Thẩm Phán vô cùng cao hứng đỡ người đi nhà xí, sau đó bị Vãn Hồi Chu đóng cửa cái rầm. Cách một cánh cửa, Vãn Hồi Chu thở phào nhẹ nhõm, liền nghe nghe tiếng Thẩm Phán dán vào cửa “Chu Chu, tôi huýt sáo cho anh nha.”
Chuỗi tiếng huýt sáo không ngừng vang lên.
Không có nhu cầu đi vệ sinh nhưng bây giờ thì có.
Tiếng huýt sáo đột nhiên ngừng lại, Vãn Hồi Chu thở phào nhẹ nhõm, mặc quần vào rửa tay, đi ra thì thấy Hà Hiểu Phong với Mai Lỵ hai người giống như bị phạt đứng ở đầu giường bệnh, đặc biệt là Mai Lỵ cảm thấy thở phào khi nhìn thấy anh.
“Chu Chu, tôi đỡ anh.” Thẩm Phán không đợi Vãn Hồi Chu mở miệng liền nâng tay, hơn nữa còn cho Mai Lỵ một ánh mắt lạnh như băng.
Chỉ dựa vào con nhóc này mà muốn cướp đón Giang Giang với hắn.
Vãn Hồi Chu không chú ý tới vẻ mặt của Thẩm Phán, hỏi hai người “Có chuyện gì?”
“Tằng đội đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, vừa mới chuyển đến phòng phổ thông, bọn tôi tới đây nói với anh một tiếng.” Hà Hiểu Phong không thể hiểu nổi thái độ thù địch của Thẩm Phán với Mai Lỵ, hơn nữa hắn hai lần lấy lời khai của Thẩm Phán, thanh niên trẻ tuổi phú nhị đại Thẩm tổng đều là bộ dáng bá tổng nên từ lâu đã thành thói quen. Ngược lại hắn rất là bội phục Vãn đội, có thể để cho vị Thẩm tổng này cẩn thận săn sóc, bản lĩnh của Vãn đội lớn thật.
Mai Lỵ đi vòng qua bên cạnh Hà Hiểu Phong, nói thêm “Bác sĩ nói được cấp cứu kịp thời, sơ cứu cầm máu cũng rất tốt, may mà có đội trưởng.”
Thẩm Phán ngẩng đầu lạnh lùng liếc mắt nhìn, quỷ nịnh bợ!
– ———————-
Tô: Đồ con níttttttttt!