Sau Khi Bất Ngờ Mang Thai, Tôi Trở Nên Bất Tử

Chương 24: Nhìn trộm (IV)



: Nhìn trộm (IV)

Editor: Tô

꧁LẠC CẨU TEAM꧂

______________________________

Hứa Tuấn Khang không phản ứng, đôi mắt vẫn như cũ nhìn xuyên qua lớp kính nhìn vào trong phòng bệnh. Trong lòng Vương Tiểu Linh sợ hãi, cộng thêm hành vi kỳ quái mới vừa rồi của mình, nên cô không thể không nghĩ nhiều, rốt cuộc bây giờ là ảo hay thực.

Sau lưng vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, từ từ đến gần, cách đó một mét bác sĩ Hứa lại giống như bị mất hồn, Vương Tiểu Linh đổ mồ hôi lạnh sau lưng, toàn thân cứng ngắc tại chỗ, tay chân phát lạnh, não căn bản không kịp suy nghĩ.

Vai bị chạm nhẹ, Vương Tiểu Linh sợ tới mức suýt chút nữa hét lên, miệng bị người đến bịt lại.

“Đừng kêu, là tôi.”

Hai chân Vương Tiểu Linh như nhũn ra, nghe được thanh âm quen thuộc lập tức buông lỏng thân thể được người phía sau đỡ, cô quay đầu lại nhìn quả nhiên là đại tỷ. Người sau lưng chính là đại tỷ y tá người đi cùng Vương Tiểu Linh lên lầu ba, lúc này đang đỡ Vương Tiểu Linh, nhỏ giọng nói “Cô đừng có kêu, bác sĩ Hứa có thể là bị mộng du, lỡ như cô lên tiếng đánh thức thì không tốt đâu.”

“Có thể là vậy, nhưng bác sĩ Hứa thật sự rất kỳ quái.” Vương Tiểu Linh nhỏ giọng vội vàng nói, nói xong lại bổ sung: “Mới vừa rồi tôi giống như bị trúng tà vậy, chị vừa thấy chứ? Thật sự đáng sợ mà, chị nói bác sĩ Hứa có phải cũng bị——”

Cũng không dám nói hết, giống như nói ra ma nhập thì sẽ xảy ra chuyện, Vương Tiểu Linh thần kinh căng thẳng trợn tròn mắt đảo quanh, cảm thấy không khí trên hành lang âm u lành lạnh.

Đại tỷ y tá trầm mặc cũng không có cách nào phản bác. Cô làm trong ngành gần hai mươi năm rồi, không phải là cô chưa bao giờ nhìn thấy chuyện mà khoa học không thể giải thích được. Vừa rồi cô kiểm tra xong phòng bệnh, đi ra ngoài gặp được Vương Tiểu Linh định gọi người đi cùng, kết quả liền thấy Vương Tiểu Linh hai mắt đăm đăm, đứng tại chỗ trước cửa phòng bệnh 307 cũng bị doạ sợ không nhẹ, đi tới thấy bác sĩ Hứa đứng trước cửa phòng bệnh 306 của đội trưởng Vãn.

“Đại tỷ, bây,bây giờ phải làm gì đây?” Vương Tiểu Linh nắm chặt tay đại tỷ nói.

Đại tỷ y tá nhất thời cũng không có đầu mối, hai người đứng trước cửa phòng 307, không biết là đi xuống trước hay đánh thức bác sĩ Hứa ở cửa 306. Đang do dự thì cửa phòng bệnh 306 đột nhiên mở ra, hai người sợ hết hồn.

Trước giờ Vãn Hồi Chu ngủ không sâu, thức dậy mở đèn lên thì thấy ở cửa có một bóng người.

Cũng may đó là Vãn Hồi Chu, nếu là bệnh nhân khác nửa đêm ngủ dậy thấy ngoài cửa có bóng người, ánh mắt u ám nhìn trộm thì đoán chừng đã sợ chết khiếp rồi. Vãn Hồi Chu tỉnh bơ từ từ tới gần, cách mấy bước thì nhận ra là Hứa Tuấn Khang.

Giờ phút này cùng Hứa Tuấn Khang ở ngoài cửa đối mặt, Hứa Tuấn Khang vẫn không phản ứng, đôi mắt vẫn nhìn về phía trước như cũ, chỈ là Vãn Hồi Chu phát hiện trong mắt đối phương mang theo vài phần phán đoán thống khoái, say mê, không biết nhìn thấy gì.

“Bác sĩ Hứa?” Anh lên tiếng hỏi.

Vương Tiểu Linh bên cạnh vội vàng chạy tới nhỏ giọng nói “Bác sĩ Hứa hình như bị mộng du đó đội trưởng Vãn.”

Vừa dứt lời Hứa Tuấn Khang giống như là tỉnh mộng, ánh mắt chuyển động một chút, cự ly con ngươi tụ lại nhìn vào trên mặt Vãn Hồi Chu, kinh ngạc.

“Sao anh lại ở đây?”

“Lời này phải là tôi hỏi anh mới đúng chứ bác sĩ Hứa.” Vãn Hồi Chu nói.

Hứa Tuấn Khang mới phát hiện mình đang đứng trước cửa phòng bệnh của Vãn Hồi Chu, hơn nữa nhìn thấy bên cạnh còn có hai vị y tá, ngơ ngác vài giây mới nói “Tôi, tôi mới vừa rồi rõ ràng vẫn còn ở phòng làm việc mà, cảm thấy hơi nhức đầu nên muốn ngủ một chút, sao có thể–” Trên mặt lộ lẻ không thể tin được.

“Bác sĩ Hứa mới vừa rồi suy nghĩ cái gì thế?” Vãn Hồi Chu hỏi.

“Nhớ anh–” Hứa Tuấn Khang theo bản năng thốt lên, sau đó mới ý thức được không đúng vội sửa lời nói: “Có thể là tôi xem ca bệnh của anh trước khi nghỉ ngơi nên mới có thể đi lên đây.” Thấy trong mắt hai cô y tá loé lên sự nghi ngờ trong lòng Hứa Tuấn Khang vô cùng buồn bực, chính hắn cũng không biết tại sao lại chạy tới đây, còn có cái ảo tưởng vừa chân thực vừa kỳ lạ, mơ thấy Vãn Hồi Chu tỏ tình với hắn.

Nhưng bây giờ không phải là thời điểm để nói cái này.

“Có lẽ ban ngày bận rộn quá nên gần đây tinh lực không đủ, làm phiền anh rồi đội trưởng Vãn. Tôi thực sự xin lỗi việc tối nay.” Trên mặt Hứa Tuấn Khang cười áy náy, khôi phục lại nụ cười quan tâm trước sau như một nói với y tá bên cạnh “Có phải là đã doạ hai người rồi đúng không? Xem ra tôi phải đi nghỉ ngơi thật tốt mới được. Được rồi, tiếp tục làm việc, đừng làm phiền bệnh nhân nghỉ ngơi.”

“A, dạ được bác sĩ Hứa.” Đại tỷ y tá mở miệng nói trước, đi theo bác sĩ Hứa xuống lầu. Vương Tiểu Linh nói cảm ơn với Vãn Hồi Chu “Đội trưởng Vãn, cảm ơn anh hôm nay đã dặn tôi chuyện rủ người đi cùng, tôi đi trước đây.” Cô quay nhìn không thấy bóng dáng đại tỷ đâu, sợ lại xảy ra chuyện nên liền vội vàng đuổi theo.

Vãn Hồi Chu đứng ở cửa nhìn vào cầu thang trống rỗng, giống như cảm thấy được cái gì đó, quay đầu nhìn về phía hành lang.

Trống rỗng không có cái gì hết, chỉ có ánh trăng chiếu xuống mặt đất, nhưng Vãn Hồi Chu luôn cảm thấy có thứ gì đứng ở đó nhìn trộm. Sự việc tối nay cứ như có người sau lưng cố ý thao túng vậy, để cho anh nhìn thấy bộ mặt khác của Hứa Tuấn Khang.

Vãn Hồi Chu đứng ở cửa một lúc rồi mới xoay người đi vào phòng.

Hành lang bệnh viện âm u yên tĩnh, một tiếng gió nhẹ thoảng qua, hết thảy một lần nữa lại quay về yên lặng.

Mặc dù lúc ấy Hứa Tuấn Khang phản ứng rất nhanh lấy cái cớ — do hắn bận rộn khiến tinh thần bất ổn nên mới đi lên lầu. Nhưng lúc không có ai, cái cách nói bác sĩ Hứa trúng tà được các y tá khu nội trú truyền miệng nói truyền ra ngoài, loại bát quái này có điểm tâm linh kỳ dị không cần truyền bá quá nhiều, chỉ cần có người đang nói chuyện bị nghe được tin tức mới sẽ nhảy vào hóng. Cơ hồ không bao lâu, đừng nói đến khoa nội trú, mà các phòng khám ngoại trú cũng đều nghe nói bác sĩ Hứa nội trú bị trúng tà, bị ma nhập vào người.

Trưởng khoa cũng nghe được tin đồn liền thả cho Hứa Tuấn Khang hai ngày nghỉ để nghỉ ngơi cho thật tốt.

Chị Lưu y tá trưởng trở lại muốn kiểm soát bầu không khí bát quái này cũng không kiểm soát nổi, chuyện không có gì mà nói như thật.

“Từ cái lúc mà tên giết người hàng loạt kia chết ở chỗ chúng ta, tôi phát hiện có điều gì đó không đúng, lần trước Tiểu Linh nói thấy có bóng người, có phải không Tiểu Linh?”

“Dạ?” Vương Tiểu Linh đối diện với ánh mắt của chị Lưu y tá không dám trả lời.

Trong đó một người có thâm niên còn nói “Y tá trưởng ơi không phải hoàn toàn là do bọn tôi bịa đặt đâu, không nói chuyện nửa đêm qua đi, hai ngày trước tôi thấy đèn trong phòng bác sĩ trực ban đêm chớp tắt một cái, nhìn rất đáng sợ.”

Chị Lưu xụ mặt dạy bảo “Nói bậy bạ gì đó, đó là do nguồn điện bị chập chờn kết nối không tốt, gọi thợ sửa điện đến sửa, ba cái lời này sau này không được truyền đi nữa.”

Mấy người này lúc này mới ngậm miệng, nhưng miệng mọc trên người bọn họ, chờ chỗ nào không có chị Lưu thì vẫn tán dóc như cũ.

Buổi trưa khi Thẩm Phán đến thì nghe được mấy y tá ở đó đang nói chuyện, lúc đi ngang qua đúng lúc nghe được—

“Cô nói buổi tối bác sĩ Hứa đứng trước cửa phòng đội trưởng Vãn làm gì nhỉ?”

Thẩm Phán dừng bước, quay đầu đi về phía bàn trực y tá.

Mấy cô y tá đang nói chuyện nhất thời mất tự nhiên, Vãn Hồi Chu ở bệnh viện hơn một tuần, Thẩm Phán mặc kệ mưa gió bão bùng mỗi ngày ba bữa đúng giờ trình diện, hồi mới ban đầu mấy cô còn nhiệt tình tò mò với Thẩm Phán, không có gì khác do bề ngoài của Thẩm Phán quá xuất sắc. Nhưng sau khi ở chung hai ngày, toàn bộ y tá khu nội trú cũng phát hiện người này giống như trở mặt vậy, trừ khi đối mặt với đội trưởng Vãn, những thời gian khác đều là vẻ mặt lãnh khốc, không có quá nhiều phản ứng với người khác nhìn vô cùng hờ hững.

Các y tá đều có chút sợ với Thẩm Phán.

“Có chuyện gì sao Thẩm tiên sinh?” Một người trong đó lấy can đảm mở miệng hỏi.

Thẩm Phán khẽ nâng cằm, bộ dáng y hệt Vãn Giang Giang, nhưng khí thế so với Vãn Giang Giang mạnh hơn nhiều, giọng nói lạnh lùng “Buổi tối xảy ra chuyện gì? Cái vị Hứa Tuấn Khang ấy.”

“Là hồi nửa đêm…..”Y tá nói hết đầu đuôi ngọn nguồn.

Thẩm Phán gật đầu tỏ ý đã biết, sải bước rời đi. Mấy cô y tá sau lưng trố mắt nhìn nhau, có người nói “Bình thường thì bạn trai nhỏ của đội trưởng Vãn là hủ giấm lớn, mấy cô nghĩ tên này có thể đi đánh bác sĩ Hứa không?”

“Không thể nào.”

“Tại sao không thể? Nếu mà thực sự động tay động chân thì bác sĩ Hứa chắc chắn không phải đối thủ của bạn trai nhỏ rồi.”

“Cũng đúng, Thẩm tiên sinh trẻ tuổi cao hơn bác sĩ Hứa nửa cái đầu, bình thường nhìn cậu ấy cũng không phải dạng dễ chọc vào.”

……

Thẩm Phán cầm lấy hộp cơm, trực tiếp đẩy ra cửa phòng, nghe thấy trong phòng tắm có tiếng động, đặt hộp cơm trong tay xuống bàn, đứng ở cửa phòng tắm.

“Chu Chu có cần tôi vào đỡ chim giúp anh không?”

Ham muốn giúp Vãn Hồi Chu đỡ chim của Thẩm phán vẫn luôn không được như ước nguyện quá, đánh trận nào thua trận đó, càng thua càng đánh.

Trong phòng yên lặng một giây, giọng Vãn Hồi Chu không khách khí truyền ra “Thẩm Phán, cách cửa phòng tắm ba mét.”

“Chu Chu không cần xấu hổ với tôi đâu.” Giọng Thẩm Phán nam tính trầm thấp nói, còn mang theo vài phần ý cười.

“Im miệng.”

Quả nhiên nghe được tiếng cự tuyệt của Vãn Hồi Chu, suy nghĩ trong đầu Thẩm Phán bắt đầu nhấp nhô, này là Chu Chu xấu hổ thẹn quá hóa giận, bỏ bốn lên năm thì Chu Chu xấu hổ tương đương với việc Chu Chu cũng có cảm giác với hắn.

Vì vậy Thẩm Phán rạo rực vui vẻ quay lại ghế sopha, bày đồ ăn trong hộp ra.

Vãn Hồi Chu rửa tay đẩy cửa đi ra, nhìn thấy tên quán quen thuộc trên hộp đồ ăn, lửa giận liền tan biến.

“Ngày hôm qua anh nói đồ ăn chỗ này mùi vị không tệ, hôm nay tôi cố ý đặt đó.” Thẩm Phán bưng canh như hiến quốc bảo, lại bắt đầu lải nhải “Buổi sáng tôi đưa Giang Giang xong cố ý qua đưa nguyên liệu nấu ăn, đều là đồ tốt đó, vừa lúc cho anh bồi bổ thân thể, anh thể hàn tay chân lạnh như băng vậy, hầm sáng giờ nhất định bổ.”

“Thật ra thì không cần phải phiền phức như vậy đâu.” Vãn Hồi Chu ngồi xuống.

“Không phiền phức.” Thẩm Phán khát vọng sống sót mãnh liệt lại không nhịn được tự hào chính mình, vì vậy nhỏ giọng vui vẻ nói “Chăm sóc vợ là điều một người đàn ông tốt nên làm.”

Vãn Hồi Chu bưng canh ngước mắt liếc Thẩm Phán.

Thẩm Phán lập tức giả bộ không nói gì, ngoan ngoãn cười nói: “Hương vị thế nào?”

“Không tệ.”

“Không tệ thì tốt rồi, Chu Chu anh khẩu phật tâm phi, lúc trước anh nói không thích tôi, bây giờ có phải đã nghĩ lại là–”

Vãn Hôi Chu không nghe được nữa, cắt ngang lời Thẩm Phán, đặt chén canh xuống hỏi: “Hôm qua có phải cậu nhận thấy trên người y tá Vương Tiểu Linh không bình thường đúng không?”

Ngày hôm qua Giang Giang nói khí màu đen xong Thẩm Phán rõ ràng cố ý cắt ngang.

Thẩm Phán nghe thấy lơ đễnh nói “Ừ, âm khí trên người cô ta hơi nặng, sẽ gặp phải một ít chuyện trúng tà, nhưng cũng không gặp phải chuyện gì lớn, cũng không gây mất mạng, cố chịu cái vận số xui xẻo mấy ngày, loại chuyện nhỏ này lúc nào cũng nhiều, tôi—” Cậu nhớ tới thân phận của mình, chỉ đơn giản nói “Trong ngành chúng tôi cũng có quy tắc.”

Vãn Hồi Chu đối với nội dung công việc của Thẩm Phán không biết rõ, mơ hồ chỉ biết có một giới hạn, không dễ dàng nhúng tay vào chuyện trên dương gian.

“Những thứ tà ma này sẽ không hại người chứ?” Vãn Hồi Chu hỏi.

Thẩm Phán lắc đầu “Không dễ dàng như vậy.” Thấy Vãn Hồi Chu tò mò liền giải thích “Anh thấy đó, có người chết cảnh sát sẽ tìm ra công lý, đây là quy tắc trên dương gian. Bên dưới cũng có một bộ quy tắc vận hàng riêng, ma quỷ làm tổn thương tính mạng con người, vậy thì vi phạm điều luật, cái giá phải trả còn cao hơn khắc nghiệt hơn pháp luật rất nhiều. Ma quỷ là con người trở thành, đều có lòng tâm tư ích kỷ, cân nhắc qua rất ít ma quỷ tự đâm đầu vào.”

Vãn Hồi Chu chú ý tới Thẩm Phán vừa nói ánh mắt vừa nhìn về phía góc phòng, ánh mắt lạnh như băng, như là muốn khuyên nhủ một ai đó.

“Quy tắc như thế nào tôi mặc kệ, nhưng nếu có một số muốn tìm chết đụng vào, muốn hại anh.” Thẩm Phán dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía Vãn Hồi Chu, ý lạnh đáy mắt rút đi, cười làm mặt quỷ “Dọa đến anh rồi à? Tôi giỡn ấy, Chu Chu anh sẽ bình an vô sự, có tôi ở đây mà, tôi sẽ bảo vệ anh.”

Vãn Hồi Chu nhất thời không rõ hành động vừa nay của Thẩm Phán là nghiêm túc hay vẫn còn đùa giỡn. Ánh mắt anh nhìn theo góc độ vừa rồi của Thẩm Phán, không biết là có phải là bị gió thổi không, góc ga trải giường bị vén lên, giống như có người lảo đảo đi ngang qua đụng phải.

Nhưng trong phòng không có ai khác ngoại trừ anh với Thẩm Phán.

– ———————————-

Tô: Siêu thoát điiiiii. Tác giả anh sao anh lại lên đồng làm 1 chương gấp 4 lần chương thường vậy, mở ra mà sốc quá tắt máy đi ngủ luôn. Nên là nay 1 chương thôi, hãy tha thứ cho sự lười biếng này.

\\٩(๑’^’๑)۶// (Mỹ nữ giận dữ.jpg)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.