Sau Khi Bất Ngờ Mang Thai, Tôi Trở Nên Bất Tử

Chương 23: Nhìn trộm (III)



: Nhìn trộm (III)

Editor: Tô

꧁LẠC CẨU TEAM꧂

______________________________

Bệnh viện nhân dân là bệnh viện công lập cũ, trước đây nhìn qua rất có ‘Phong cách cổ xưa’, mấy năm nay tiến hành tu sửa lại làm đổi mới hoàn toàn nhìn rực rỡ hẳn lên, bây giờ bên ngoài nhìn vào như bệnh viện tư nhân vậy. Khoa nội trú của bệnh viện cũng chia thành phòng thường và phòng VIP, ban đầu lúc Vãn Hồi Chu bị thương được sắp xếp ở phòng hai người, sau này chuyển sang phòng đơn do Thẩm Phán chủ trương.

Vốn là đề nghị đến phòng VIP bị Vãn Hồi Chu từ chối, Thẩm Phán chỉ có thể thoả hiệp phòng đơn ‘Miễn cưỡng chịu đựng được’.

Phòng đơn không phải là sang trọng nhưng tất cả đều tốt hơn nhiều so với các phòng bệnh khác.

Hơn 6h20 chiều cửa phòng bệnh mở ra. Vãn Hồi Chu đang ngồi trên ghế sopha xem tư liệu nghe thấy tiếng động đầu tiên đóng tài liệu lại, quay đầu nhìn về phía cửa, đợi khi nhìn rõ người tới, ý cười trong đáy mắt nhạt xuống.

“Đội trưởng Vãn.” Hứa Tuấn Khang cười chào hỏi, nói “Có phải tưởng tôi là Giang Giang đúng không?”

Vãn Hồi Chu gật đầu chào hỏi, cũng không phủ nhận.

“Tôi đến xem một chút, hôm nay như thế nào? Vết thương lành có thể hơi ngứa một chút, cẩn thận đừng có gãi.” Hứa Tuấn Khang nói xong lại cười “Nếu tiện tôi xem giúp anh một chút.”

Cái này vốn là trách nhiệm của bác sĩ, nhưng mà Vãn Hồi Chu có chút không tiện nên liền từ chối.

“Không cần đâu, gần đây bình phục rất tốt.”

Hứa Tuấn Khang bị từ chối như thường ngày nên cũng không tức giận, ngược lại còn rất quan tâm nói “Anh chú ý một chút, có chuyện gì thì cứ gọi y tá.”

Nói xong hai người cũng không còn lời nào để nói. Vãn Hồi Chu không quen với bác sĩ Hứa, hàng ngày chào hỏi xong xuôi thì chờ Hứa Tuấn Khang rời đi, nhưng hôm nay Hứa Tuấn khang chậm chạp không đi, trên mặt mang theo nụ cười, giống như có chuyện muốn nói.

“Bác sĩ Hứa có chuyện gì sao?” Vãn Hồi Chu trực tiếp mở miệng hỏi.

Hứa Tuấn Khang cười một cái “Không có gì, chỉ là muốn tìm anh nói chuyện một chút.” Hắn nói xong thấy Vãn Hồi Chu không đáp lại, nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi cũng không cảm thấy lúng túng, mà nhìn qua đồng hồ đeo tay, chủ động tìm chủ đề nói “Giang Giang hôm nay hình như đến muộn nhỉ.”

Đang nói thì ngoài hanh lang có tiếng bước chân vui vẻ lộc cộc lộc cộc, còn có nghe thấy tiếng giày da nặng trĩu, là của Thẩm Phán.

“Baba.”

Giọng nói vui vẻ và giòn tan của Vãn Giang Giang vang lên trước sau đó mới nhìn thấy người, trong tay bê một cái gì đó, bất chấp chạy đến bên cạnh ba, giơ lên khoe khoang nói: “Baba, ba nhìn nè.”

Phía sau Thẩm Phán một tay xách hộp cơm lớn, thuận miệng cùng Vãn Hồi Thuyền cáo trạng: “Nhất định phải mua một củ khoai lang nướng mới chịu, làm đến trễ năm phút bốn mươi giây.”

Vãn Giang Giang quay đầu làm mặt quỷ với Thẩm Phán, vừa quay đầu vừa làm nũng với ba “Ba không có giận con đâu. Chú hẹp hòi quá đi.”

“Khoai lang nướng là chú trả đó nha.” Thẩm Phán đặt hộp thức ăn xuống, một tay vỗ đầu Giang Giang, đưa mắt nhìn Hứa Tuấn Khang dư thừa trong phòng bệnh này. Nụ cười trên mặt Hứa Tuấn Khang nhạt mấy phần, nói “Tôi đi trước.”

Vãn Hồi Chu khách sao tiễn bác sĩ Hứa.

Cửa phòng còn chưa đóng lại, Hứa Tuấn Khang nghe được giọng ngọt ngào trong vắt ở bên trong “Baba, cái này là hình trái tim con cho ba đó.”

“Này quỷ nhỏ, cái hình trái tim này rõ ràng là của chú, chú muốn tặng cho Chu Chu, ấy củ mập mập này là của con, hợp với con lắm đó.”

Là tiếng của Thẩm Phán.

Nụ cười trên mặt Hứa Tuấn Khang tắt hẳn, một tay đẩy kính xuống che đi vẻ không vui trong mắt. Y tá đi ngang qua chào, Hứa Tuấn Khang gần như theo bản năng nở nụ cười trên mặt, một đường gật đầu.

Trong phòng bệnh Thẩm Phán dựa vào ưu thế chiều cao của mình không biết xấu hổ mà cướp được củ khoai lang nướng, sau đó đưa cho Vãn Hồi Chu.

“Chu Chu đây là trái tim của tôi đó, anh nhất định phải ăn! Ăn của tôi thì tôi là người của anh.”

Vãn Hồi Chu nhìn củ khoai lang trước mặt cơ bản có thể nhìn ra hình trái tim, không dám mở miệng ăn. Vãn Giang Giang đứng bên cạnh nhảy về phía trước, tức giận nói “Baba đừng ăn, ăn cái mập mập của con nè.”

“Được.” Vãn Hồi Chu nhận lấy từ trong tay Giang Giang, Giang Giang vui vẻ cái đuôi cũng sắp vểnh lên, đặc biệt hướng về phía Thẩm Phán hừ hừ hai tiếng. Thẩm Phán tức giận nhéo hai má mũm mĩm của Giang Giang.

“Đừng ầm ĩ, ăn cơm đi.” Vãn Hồi Chu mở miệng.

Hai người lập tức ngoan ngoãn đứng lên phân chia công việc, Vãn Giang Giang đi phòng vệ sinh rửa tay, Thẩm Phán bày thức ăn ra, Vãn Hồi Chu giúp một tay bị Thẩm Phán lo lắng nói “Chu Chu anh đừng làm, cánh tay anh bị thương đừng nên làm lụng vất vả.”

Vãn Hồi Chu nhìn Thẩm Phán.

Trong lòng Thẩm Phán căng thẳng, thầm nghĩ diễn xuất của hắn có sơ hở gì sao? Bị nhìn ra rồi? Không thể nào đâu anh diễn xuất tốt như vậy mà!

“Hôm nay tôi cố ý đổi món, sợ anh ăn mãi một món thấy chán. Canh hầm chỗ này tôi thấy ngon lắm, anh nếm thử một chút đi.” Thẩm Phán nhanh chóng nói sang chuyện khác, Vãn Hồi Chu ừ một tiếng, thu ánh mắt về.

Thẩm Phán nhất thời vui vẻ nghĩ diễn xuất của mình quả nhiên rất tốt mà.

Ba người ăn cơm tối xong, Thẩm Phán dọn dẹp hộp đựng thức ăn, đến 7h30 sẽ có người mang đi. Vãn Giang Giang tựa vào trong ngực ba nói chuyện phiếm, líu ríu nói chuyện ở trường mẫu giáo, Thẩm Phán chen miệng nói móc, không bao lâu hai người lại đánh nhau, cũng rất náo nhiệt.

Vãn Hồi Chu có thể nhìn ra Giang Giang thích Thẩm Phán.

“Đội trưởng Vãn.” Y tá ở cửa thò đầu vào, xấu hổ nói “Sắp hết giờ thăm bệnh rồi ạ.”

Vãn Giang Giang nhìn y tá ở ngoài cửa, nhỏ giọng ơ một tiếng. Y tá cho là cô bé không nỡ liền cười nói “Ngày mai Giang Giang có quay lại mà, bây giờ đã trễ rồi, ba cần phải nghỉ ngơi nữa.”

Vãn Hồi Chu sờ đầu con trai nói “Ngoan về nhà với chú đi.”

“Dạ biết rồi baba.” Cái đầu nhỏ của Vãn Giang Giang gật gật, lại nhìn theo chị y tá ở cửa, chờ người vừa đi, nằm trong ngực ba nhỏ giọng nói “Baba ơi cái chị y tá kia có khí đen.”

“Cái gì?” Vãn Hồi Chu nhìn cửa chỗ y tá mới đứng, nhớ ra hình như là cô y tá thực tập đi cùng với chị Lưu lần trước.

Vãn Giang Giang chỉ đầu mình “Ở chỗ này nè, khí đen thui.”

“Cái gì mà đen đỏ trắng xanh.” Thẩm Phán gần như hát thành câu, vỗ đầu Giang Giang “Hôm nay ẵm hay tự đi.”

Vãn Giang Giang lập tức nhảy dựng giòn giã nói “Ôm ạ.”

“Bé béo phì.” Thẩm Phán ngoài miệng nói vậy nhưng một tay vẫn bế Giang Giang lên. Giang Giang làm ổ trong ngực Thẩm Phán, chân lắc lư, nghiêm túc biện bạch “Con không có, dáng người của con rất tốt, chú mới là bé béo phì.”

Vãn Hồi Chu đưa hai người xuống tầng tiện thể tản bộ hóng gió, lúc trở lại đi ngang qua bàn trực thấy y tá có khí đen trong miệng Giang Giang, anh liếc nhìn bảng hiệu, Vương Tiểu Linh.

“Vãn đội.” Các y tá chào hỏi.

Bình thường vãn hồi chu chào hỏi ngắn gọn sẽ trở về phòng bệnh, hôm nay nghe lời Giang Giang nói, lại nhớ tới lần trước cũng là vị y tá thực tập này nói có người chạy lên tầng ba, không biết hai người có liên hệ gì. Nghĩ đến đây Vãn Hồi Chu dừng bước, đi tới chỗ bàn trực.

“Đội trưởng Vãn có chuyện gì sao?”

Tướng mạo Vãn Hồi Chu rất đẹp lại là Đội trưởng Cảnh sát hình sự, lần trước phá được vụ án Hoàng Giai Giai, các y tá đã thấy không ít lãnh đạo đến thăm hỏi, có thể thấy sự nghiệp của Vãn Hồi Chu có một tương lai đầy hứa hẹn. Mặc dù có tin đồn rằng Vãn Hồi Chu thích đàn ông và có một cậu bạn trai nhỏ, nhưng người trong cuộc không nói gì, ai biết thật hư ra sao. Thứ hai cũng không nói vì có suy nghĩ khác, nói chuyện với mỹ nam như đội trưởng Vãn cũng không có thiệt thòi gì.

Vì vậy mọi người rất vui vẻ khi hôm nay Vãn Hồi Chu chủ động đi qua.

“Y tá Vương có thể nói chuyện một chút không?” Vãn Hồi Chu nhìn Vương Tiểu Linh.

Lỗ tai Vương Tiểu Linh mơ hồ nóng lên, liền vội vàng gật đầu.

“Hôm nay cô trực?”

“Đúng vậy.”

Vãn Hồi Chu vừa đi tới đầu cầu thang bước chân dừng lại, hỏi: “Lần trước, cô nhìn thấy bóng người đi từ hướng nào tới?”

“Lần trước? Ah, Vãn đội đang nói về cái đêm đó.” Vương Tiểu Linh nhắc tới còn có chút lạnh run, chỉ vào phía bên trái cầu thang nói “Là từ chỗ này đi ra, nhưng mà nhanh quá cũng mơ hồ, ngay lập tức đi lên tầng trên.”

Cô nghĩ đến chị Lưu đang đi xuống, hiển nhiên không có khả năng đụng phải bóng người gì, đành phải thêm một câu “Cũng có thể là tôi nhìn nhầm rồi.” . Truyện Teen Hay

Vãn Hồi Chu nhìn theo hướng Vương Tiểu Linh chỉ, là phòng làm việc của bác sĩ, cũng không nói thêm gì. Trước khi lên lầu anh hỏi “Có phải gần đây nhà cô có tang sự không?”

Vương Tiểu Linh sửng sốt, Vãn Hồi Chu nói “Xin lỗi nhiều chuyện rồi.”

“Không phải không phải, Vãn đội anh hiểu lầm rồi, gần đây bà nội tôi mới qua đời, chỉ là không biết sao anh biết được.” Vương Tiểu Linh giải thích.

Vãn Hồi Chu không trả lời vấn đề của Vương Tiểu Linh mà nói “Nếu trực đêm thì cố gắng tìm người đi cùng cô.” Sau đó liền lên lầu.

Nửa đêm.

Đèn cảm ứng tiết kiệm năng lượng bởi vì quá mức yên tĩnh nguồn sáng tối mấy phần, dường như toàn bộ hành lang bệnh viện đều tĩnh mịch u ám.

Vương Tiểu Linh định thay thuốc cho phòng 307, thấy sắp đến giờ cô bưng mâm đứng dậy, nhớ tới lời Vãn đội nói buổi tối, cô liếc nhìn chị Trương đang ngồi chơi điện thoại bên cạnh, nhỏ giọng cầu khẩn “Chị Trương, chị có thể đi cùng em không?”

Trong ca trực có bốn người, còn một người khác trạc tuổi Vương Tiểu Linh vừa đi kiểm tra khu vực lầu hai. Có một người phải ở lại bàn trực, còn có một người khác thường ngày khá nghiêm túc, Vương Tiểu Linh có chút sợ mới nói với chị Trương.

“Không phải chứ Tiểu Vương, chỉ đi thay thuốc mà còn phải đi chung à? Ở trường học hành như thế nào thế?” Chị Vương cũng không nâng mắt, hiển nhiên là không vui.

Y tá nghiêm túc bên cạnh đứng dậy nói “Được rồi, tôi đi với cô.”

Vương Tiểu Linh cảm kích cười một tiếng, đối phương nói “Chỉ lần này thôi, cô nên tập can đảm chút đi.”

“Dạ em biết rồi.”

Hai người cùng nhau lên lầu, đến lầu ba vị y tá kia nói với Vương Tiểu Linh “Tự mình đi đi, vừa lúc tôi đi kiểm tra tình trạng của khu bệnh viện lầu ba luôn.”

“Hả?” Vương Tiểu Linh hơi sững sờ, nhưng lại bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của đại tỷ, ngoan ngoãn đi đến 307. Thay thuốc xong nhưng không có chuyện gì xảy ra, trái tim nâng lên hơi buông xuống, nhớ tới buổi tối đội trưởng Vãn dặn dò cô, lẩm bẩm nói: Không biết sao đội trưởng Vãn lại nói như vậy.

Cô đẩy cửa đi ra, bưng đĩa rỗng nhìn vào hành lang, muốn kêu đại tỷ cùng nhau đi xuống, kết quả trống rỗng một người cũng không có.

“Chắc là đi xuống rồi.”

Vương Tiểu Linh lẩm bẩm nói xong liền nhấc chân đi xuống lầu, đi một hồi, luôn cảm thấy có một luồng gió lạnh thổi vào cổ, bên lỗ tai cũng vậy, ánh mắt có chút hỗn loạn, bước xuống cầu thang một cách máy móc. Không biết mất bao lâu, đột nhiên nghe thấy một giọng nam trẻ tuổi.

“Ê!”

Giật mình, tinh thần Vương Tiểu Linh trong nháy mắt tỉnh táo lại, cô lúc nào mà đi xuống lầu chứ, hiện tại cô vẫn đang một mực đứng tại chỗ trước cửa phòng 307. Cô nghiêng đầu nhìn qua, sợ tới mức hít một hơi khí lạnh, bác sĩ Hứa Tuấn Khang đang đứng cạnh cửa phòng bệnh của đội trưởng Vãn, đôi mắt nhìn xuyên qua tấm cửa kính dường như đã phát si ngốc sâu thẳm nhìn vào trong phòng.

Vương Tiểu Lâm lắp bắp run rẩy, ngập ngừng nhỏ giọng dò xét nói: “Bác, bác sĩ Hứa?”

– —————————-

Tô: Tính là làm nốt chương 24 mà tự dưng được gọi đi phỏng vấn nên 1 chương thôi, mai bù sau nhé =)))


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.