Chương bonus đề cử 90đ, cảm ơn đạo hữu @VioletFlower98
Mời nhấn thích (hình trái tim) ở cuối trang để gom like từ từ tạo động lực cho mình nha!
– ——————————-
Thứ hai ngày 28 tháng 7 năm 2014
14h15’ chiều
Trong ba ngày liên tục, nhiệt độ ở thành phố Đông Nam đạt hơn 40 độ trở lên.
Lá cây ngoài cửa sổ dường như cũng bị cái nóng làm xoắn hết cả lại.
Điều hoà không khí vang lên tiếng ong ong, nhiệt độ trong văn phòng khá thoải mái dễ chịu.
Giám đốc trung tâm, Bàng Quốc Khánh, bảo tổ 2 của Chu Hải xử lý giám định và xác minh tai nạn giao thông trong vòng một tháng, sau đó pháp y Lưu Kiến Quân tổ 1 sẽ quay lại tiếp nhận.
Hiện tại số lượng sở hữu xe đang tăng vọt, tai nạn giao thông liên tiếp xảy ra.
Rất nhiều giám định, đều là từ phòng pháp y tại các bệnh viện.
Trong đó có thể sẽ có sai lầm hoặc sơ hở, những vụ án như vậy cần bọn họ tiến hành kiểm tra đối chiếu tính chân thật định kỳ.
Bình thường, toàn là một đám người đến ồn ào ầm ĩ, hi vọng bác sĩ pháp y chuyên nghiệp bọn họ sẽ giúp giám định vết thương.
Làm mấy chuyện vụn vặt phức tạp như vậy, Mập Mạp gần như muốn phát điên.
Pháp y Cao tổ 3 bị bệnh nằm viện, các tổ 4 và 5 lại đi tỉnh tập huấn, đến tháng 9 mới về.
Trong tình thế bất đắc dĩ như vậy chỉ có tổ 1 và tổ 2 thay phiên nhau, dù sao thì tổ 1 cũng có 6 người, áp lực công việc nhỏ hơn rất nhiều.
Trước mắt, vấn đề lớn nhất mà trung tâm gặp phải chính là thiếu người.
Dù sao, cũng không nhiều người chọn ngành y, cho dù có chọn môn này làm chuyên ngành thì đa số đều đổi nghề giữa đường.
Do đó những người mới tới, có thể tiếp tục hay không là chuyện rất khó đoán.
Chu Hải xem văn bản word trên màn hình máy tính, mấy chữ «Tổng kết công việc trong nửa đầu năm 2014 » khiến anh hơi nhíu mày.
Hơn nửa năm của anh thực sự chỉ mới có một tháng, thì phải viết thế nào?
Trừ những buổi họp chuyên án, khói thuốc mịt mù thì việc thứ hai mà Chu Hải không thích ứng được chính là những cuộc họp không thể trốn và báo cáo tổng kết.
Tổng kết cái gì?
Tổ chúng ta năm nay đã hoàn thành giải phẫu bao nhiêu thi thể, đến giám định bao nhiêu hiện trường. Kế hoạch sáu tháng cuối năm như thế nào?
Vượt chỉ tiêu bao nhiêu?
Mấy thứ thống kê này có ý nghĩa gì chứ?
Dù sao, hệ thống máy tính cũng đã tiến hành thống kê hằng ngày và gửi thẳng lên tỉnh, ngoài ra nó còn tạo các loại bảng biển tự động, phân tích báo cáo, nhìn vào là hiểu ngay.
Nếu như phải viết thì chỉ tổng kết những phân tích trong các vụ án lớn mà thôi.
Nếu đem công việc hằng ngày viết vào báo cáo, giám đốc Bàng nhất định sẽ giết anh.
Mơ ước và hiện thực vẫn luôn có khoảng cách, đây chính phương thức làm việc trong nước, thích ứng được thì ở lại, không thích ứng được thì cuốn xéo, mỗi cặp mắt đều lom lom nhìn anh chằm chằm, chờ đợi cơ hội chế giễu, giám đốc Bàng chỉ làm một việc duy nhất là vỗ tay nói ‘được’.
Anh thở dài rồi tiếp tục suy nghĩ về việc viết báo cáo.
Những ngón tay luôn cầm dao giải phẫu, giờ đây lại đang lướt trên bàn phím, dưới nét mặt hết đường xoay sở.
Đối với những thứ thế này, Mập Mạp đã hình thành kỹ năng, nên anh ta miễn dịch, không thèm nhìn dù chỉ một chút. Gần nửa ngày trôi qua, ngay cả một chữ Chu Hải vẫn không thể nghĩ ra, đầu óc đã chạy xa khỏi nơi này vạn dặm, dạng viết văn như thi cử này, đúng là giết chết hết tế bào não.
Mập Mạp thích thú ngồi hưởng điều hòa không khí, uống nước trà, viết xong tờ báo cáo tổng kết cuối cùng, đắc ý, khẽ hát, đung đưa cái bụng đầy mỡ.
Lương Hồng Cương không nhịn được, trộm cười.
“Anh Từ hay quá ta, chỉ mới nửa ngày đã xong, giờ còn hát nữa.”
Mập Mạp đắc ý gật đầu.
“Đúng vậy! Cậu nói xem, sao mấy người thuộc tổ Lưu Kiến Quân lại may mắn như vậy chứ, một tháng làm việc ở đây, vậy mà không phát sinh vụ án mạng nào.”
Chu Hải lườm Mập Mạp một cái, tiếp tục xem văn bản word, Lương Hồng Cương rụt cổ lại.
“Không có án mạng là tốt rồi, điều đó cho thấy rõ vấn đề trị an của Đông Nam rất tốt!”
Mập Mạp bĩu môi, bật lên một ngón tay, lắc trái lắc phải.
“Đông Nam là thành phố ven biển, xây dựng kinh tế rất mạnh, dân nhập cư đông đảo. Dạng thành phố như vậy, cho dù trị an có tốt, cũng không ngăn được chuyện xấu xảy ra. Càng yên tĩnh, càng dễ xảy ra vụ án lớn. Vụ án giết hai nữ sinh lần trước, chẳng phải là sau một thời gian im lặng thì nổ ra một vụ lớn đấy sao. Ối! Chuyện này không nên nhắc lại! Phi phi phi! Xấu đi tốt đến! Xấu đi tốt đến!”
Mập Mạp làm như thật, khoa tay múa chân bốn phương tám hướng.
Lương Hồng Cương muốn nói gì đó lại thôi, vuốt vuốt trang giấy, liếc liếc Từ Bưu hai lần.
Mập Mạp nheo mắt.
“Nói ngay, cậu có âm mưu gì?”
Lương Hồng Cương đưa tờ giấy trong tay cho Mập Mạp, xích gần tới, nói nhỏ.
“Anh Từ, nếu không có chuyện gì quan trọng, ngày mai em muốn xin nghỉ phép. Anh nói xem, anh Hải có đồng ý không?”
Mập Mạp lộ ra một nụ cười bỉ ổi, nhanh tay chộp lấy cổ tay Lương Hồng Cương.
“Đi đâu? Thằng nhóc này, cậu đang yêu phải không?”
Lương Hồng Cương lúng túng mỉm cười.
“Ngày mai, bạn gái Tiểu Khả của em sẽ đến thành phố Đông Nam, các anh cũng đừng hiểu lầm. Cô ấy đến thực tập ở bệnh viện nhân dân thành phố, em muốn gặp cô ấy một chút. Hơn nữa, đã lâu rồi tụi em không gặp nhau.”
Mập Mạp chọt chọt Lương Hồng Cương.
“Không cần giải thích. Nói với Hải đi! Anh ta hay nói mấy câu ác ý nhưng thật ra thì rất dễ nói chuyện. Hơn nữa, hai người bọn anh đây là hai thằng FA còn chưa có thành tựu gì trong đời, không thèm ghen tị với những người có thanh mai trúc mã từ thời còn đi học như cậu.”
Đúng lúc này, điện thoại trên bàn làm việc vang lên, người gọi chính là giám đốc trung tâm, Bàng Quốc Khánh.
Mập Mạp nhìn dãy số, nhanh chóng nhấc điện thoại lên.
“Chào giám đốc Bàng!”
“Cậu Từ, báo với Chu Hải. Tổ 2 các cậu nhanh chóng xuống dưới đi, chi đội trưởng Hoàng cho người đến đón các cậu đó.
Phát hiện một cái xác chết trôi trong một hồ tưới tiêu ở thị trấn Tích Phúc, mang theo những đồ bảo hộ tốt nhất tới đó.”
Toàn thân Mập Mạp run lên, bờ môi run rẩy trả lời ‘được’ rồi cúp điện thoại.
Giám đốc còn có “lòng tốt” nhắc nhở bọn họ mang theo đồ bảo hộ tốt nhất.
Điều này cho thấy hiện trường chắc chắn là vô cùng thê thảm, dưới thời tiết như thế này, không phải là xác chết trương phình đó chứ?
Chu Hải đóng văn bản lại, ngước mắt nhìn Mập Mạp.
“Có án?”
Vẻ mặt Mập Mạp như đưa đám.
“Ừm! Một xác chết trôi trong hồ nước ở thị trấn Tích Phúc.
Dưới nhiệt độ thế này… lại còn ở trong hồ nước… đây gọi là muốn kiếm chuyện mà.
Phi phi phi!
Cái miệng đen như quạ này.”
Anh ta đưa tay đập miệng mình hai cái.
Chu Hải dường như không nghe thấy gì, xách vali lên, phân công Lương Hồng Cương.
“Mang theo mặt nạ phòng độc kiểu mới nhất, chúng ta đi thôi!”
~
15h07 chiều ngày 28 tháng 7
Ba người đến thị trấn Tích Phúc.
Gió nóng mang theo hơi ẩm dinh dính, quét qua mặt.
Giờ này ở bên ngoài, trên nền xi măng không được che chắn, nhiệt độ mặt đất lên tới 37 độ.
Nhiệt độ như thiêu như đốt, dường như có thể đốt cháy đường hô hấp, xen lẫn trong gió là mùi hôi thối cực kỳ kinh khủng, kéo tới tràn khắp đất trời.
Cảm giác quen thuộc như thế khiến dây thần kinh của Chu Hải nhảy nhót, mức độ hưng phấn tăng lên.
Đầu tiên anh đeo khẩu trang than hoạt tính rồi đeo tiếp mặt nạ phòng độc bên ngoài.
Dưới lớp bảo vệ, mùi hôi thối dường như phai nhạt đi rất nhiều.
Chu Hải thay quần áo thăm dò, mang bao tay cao su vào, mang thêm ủng thăm dò hiện trường, xách vali lên liếc nhìn hai người kia.
“Thay đồ đi. Nóng một chút cũng không sao, nếu không ba ngày tới trên người sẽ tràn ngập mùi xú uế của tử thi.”
Toàn thân Lương Hồng Cương và Mập Mạp khẽ run rẩy, làm theo Chu Hải.
Vượt qua dải phân cách, bọn họ đi tới bờ hồ.
Bờ hồ lót đá phiến, xếp trượt xuống một góc 40 độ, chỉ có góc đông nam là có những bậc thang đi xuống chạm mặt nước.
Điều tra viên đến trước đã xuống dưới bằng thuyền, chi đội trưởng Hoàng ở phía vẫy vẫy tay.
Bên tai Chu Hải tràn ngập tiếng hít thở của chính anh, không cách nào giảm được sự khó chịu khi đeo mặt nạ chống độc, anh xuôi theo thềm đá rộng 50cm đi xuống hồ nước.
Chi đội trưởng Hoàng tháo khẩu trang xuống, mồ hôi thấm đẫm áo ông, vỗ vỗ vai Chu Hải.
“Pháp y Chu, tổ 2 các cậu lại phải vất vả rồi.”
Chu Hải gật đầu.
“Nói qua tình hình một chút đi!”
“Một giờ trước. một người dân ở trong thôn tên Chu Đại Dân báo án, trời khô hạn nhiều ngày, người dân muốn bơm nước lên tưới ngô.
Anh ta bơm nước được một giờ thì phát hiện nước không lên nữa thì nhanh chóng tới xem.
Ngay lúc đó anh ta thấy một cái gói to lớn màu màu trắng bạc nổi trên mặt nước, vừa vặn chặn lấy miệng ống.
Đồng thời, một thứ mùi cực kì hôi thối bốc lên, khiến người ta muốn ngạt thở.
Anh ta đi xuống hồ nước mấy bước, đã phát hiện bên trong cái bao to lớn lộ ra một cái chân người. Anh ta sợ hãi bò ngược lên lại, báo cảnh sát.”
Chu Hải gật đầu.
“Tôi xuống đó xem một chút! Anh có tìm thợ lặn tới thăm dò không?”
Chi đội trưởng Hoàng nâng cổ tay nhìn thoáng qua đồng hồ.
“Nên đến rồi mới phải, tôi gọi cho bọn họ trước mà.”
– ——————————————–
Người dịch: Chikahiro
Dịch và đăng tải độc quyền tại