Mời nhấn thích (hình trái tim) ở cuối trang để gom like từ từ tạo động lực cho mình nha!
Một đề cử 90 điểm cũng sẽ bonus chương nè!
– ——————————————
Vừa nói xong, Lưu Đại là người đầu tiên mở cửa xông vào.
Chu Hải mở ba lô, lục lọi trong túi sơ cứu, tìm một ống andrenaline, vọt theo vào phòng.
Nhân lúc người ta mở còng tay cô bé ra, Chu Hải giơ ống andrenaline lên đâm vào đùi Vương Du.
Cảnh sát Vương dẫn người vào, đưa Vương Du đi cấp cứu.
Mẹ của Vương du ở dưới lầu chờ, thấy Vương Du được khiêng xuống, ngớ người ra, miệng lặp đi lặp lại.
“Đây là… là sao? Là sao vậy?”
“Cô bé giết người. Trước khi bị bắt đã ăn đậu phộng, muốn tự sát để tránh tội. Lẽ nào chị không biết?”
Chu Hải lạnh lùng hỏi.
Mẹ Vương Du luống cuống nhìn mọi người, không ngừng lắc đầu, khóc lóc.
Dáng vẻ ngoan ngoãn hệt như cô bé Vương Du, xem ra đây chính là hình tượng mà cô bé mô phỏng theo.
Một cảnh sát lôi cô ta lên xe cảnh sát, lái đến bệnh viện đa khoa.
Mập Mạp xoay người lại, liếc mắt nhìn Chu Hải bên cạnh.
“Pháp… ừm! Hải à, cái ống cấp cứu đó rất đắt phải không?”
Xém chút nữa Mập Mạp đã thốt lên biệt dạnh của Chu Hải, trong nháy mắt mồ hôi toát ra.
“…”
Chu Hải bày ra vẻ mặt không hiểu, nhìn chằm chằm Mập Mạp.
“À á a! Chính anh là người móc cái ống đó ra đúng không?”
Chu Hải nhìn Mập Mạp, khẽ gật đầu.
“Rất đắt, hơn 300 đô.”
Mập Mạp bĩu môi.
“Phá sản rồi, thứ đắt tiền như vậy mất đi, coi như không còn tết nữa rồi, trung tâm có thể chi trả sao?
Chờ tôi đi tìm người chi trả! Lưu Đại… Lưu Đại… chờ đã, đừng đi…”
~
15h ngày 27 tháng 6
Chu Hải giơ lên một cái xương ống quyển (shinbone), nói cho Lương Hồng Cương biết cách xác định tuổi tác qua các loại xương khác ngoài xương chậu.
Tiếng điện thoại bàn vang lên, anh ra hiệu cho Mập Mạp nghe máy.
Sau khi giảng giải xong, Chu Hải cùng Mập Mạp ra ngoài sân hút thuốc.
Mập Mạp thổi ra một vòng khói, trầm giọng nói.
“Cảnh sát Vương gọi tới, Vương Du đã qua cơn nguy kịch, đã khai báo toàn bộ mọi chuyện. Tỉ mỉ hơn trước kia rất nhiều…”
Hóa ra cha mẹ Vương Du và cha mẹ Chung Dật San là đồng nghiệp, đều là công chức của cục đất đai và xây dựng.
Có điều, còn đường thăng chức của cha Vương Du rộng rãi, liên tục vượt tới ba cấp, trở thành người đứng thứ hai.
Do đó ông ta mất phương hướng và có quan hệ bất chính cùng một vài phụ nữ.
Mẹ Vương Du thực sự không nhẫn nhịn được, hai năm trước đã ly hôn với ông ta.
Có điều, để tránh ảnh hưởng đến việc chuẩn bị thi tốt nghiệp cấp 2 lên cấp 3 của Vương Du, bề ngoài hai người không công khai.
Khi Vương Du về nhà, bọn họ đóng vai một cặp vợ chồng hạnh phúc.
Bình thường luôn ra vẻ hạnh phúc nhưng khi không bên cạnh nhau thì bọn họ lại vui vẻ với tình yêu mới.
Vương Du khá mẫn cảm, cô bé đã sớm phát hiện ra mọi thứ.
Có lẽ do thừa hưởng tài năng ngụy trang cảm xúc của người mẹ, cô bé đã phối hợp với vở kịch của bọn họ.
Đồng thời, cũng vì giữ thể diện, cô bé cũng không muốn bới móc mọi chuyện ra.
Nếu mọi chuyện lộ ra, thì ngay cả sự ngụy trang cuối cùng này cũng sẽ biến mất.
Trong lúc đó năm cặp phụ huynh thân thiết lại có những mối quan hệ về tiền về quyền bất chính đan xen với nhau, trong đó cha mẹ của Chung Dật San và cha mẹ cô bé là thân nhất.
Trong một lần tụ họp với nhau, Chung Dật San từng hỏi thẳng Vương Du.
“Vương Du, cha cậu đang theo đuổi một sinh viên đại học mới được phân bổ đến cục xây dựng, cậu không biết sao?”
Câu thì thầm này chỉ khiến Vương Du càng thêm tự ti.
Nhìn vẻ tươi cười không giấu giếm của Chung Dật San, sự hận thù trong lòng từ từ nảy mầm.
Ba cô gái này đều rất thích Trương Dương.
Nhưng Mã Khả Khả bị cha mẹ xúi bẩy chủ động hiến thân.
Trương Dương không thèm khát, nhưng có một công cụ làm ấm giường miễn phí, hà tất gì phải từ chối.
Nhưng Chung Dật San và Trương Dương vẫn duy trì một quan hệ đặc biệt.
Hoặc Trương Dương luôn cho rằng, Chung Dật San là “nữ thần” trong lòng mình.
Là người cao quý không thể xâm phạm, cậu ta chưa bao giờ hi vọng mình có thể dễ dàng chạm vào.
Nhưng bề ngoài, Chung Dật San chưa từng tỏ vẻ thích Trương Dương.
Sự phòng thủ đặc biệt này khiến cô bé trở thành tình địch trong lòng hầu hết các nữ sinh Nhất Trung.
Đố kị!
Là một chuyện vô cùng đáng sợ.
Một khi đã nhen nhóm trong vào tâm trí, thì sẽ càng ăn sâu bén rễ.
Bắt đầu từ lớp mười.
Vương Du luôn cho rằng, Chung Dật San và Mã Khả Khả đều cố ý khoe khoang trước mặt mình.
Gia đình hạnh phúc, cha mẹ yêu thương, từng người đều có vị trí trong lòng Trương Dương.
Vương Du càng cố lấy dũng khí biểu lộ tình cảm với Trương Dương bao nhiêu lại càng bị chê cười bấy nhiêu.
Tất cả những điều đó trở thành cây gai trong lòng Vương Du, luôn khiến cô bé đau đớn.
Ngay thời điểm đó, Vương Du bị bệnh.
Cô bé được chẩn đoán bị dị ứng với đậu phộng, và dị ứng nghiêm trọng với hơn hai mươi thực phẩm khác.
Cơ thể không khỏe mạnh khiến cô bé phải nghỉ ngơi hơn một tháng.
Vì vậy quan hệ của cô bé và bốn người kia có một chút xa cách.
Tại thời điểm này, cô bé bắt đầu một kế hoạch kín đáo, cô muốn giết Chung Dật San.
Đương nhiên, cuối cùng còn chuẩn bị tự tử cùng với Trương Dương.
16h30’ ngày 22 tháng 6.
Vương Du nói với người nhà, muốn tới nhà của Mã Khả Khả chơi.
Cô bé lựa một góc chết của camera giám sát, chui qua hàng rào để vào khu chung cư.
Sau đó, nói Mã Khả Khả nhắn tin hẹn Chung Dật San.
Nói là muốn giúp đỡ Mã Khả Khả khuyên Chung Dật San rời xa Trương Dương.
Đương nhiên Mã Khả Khả rất vui, không dễ gì Vương Du có thể đáp ứng việc khó khăn như vậy, huống chi cô bé còn là người thích hợp nhất cho cuộc trò chuyện đó.
Do đó Mã Khả Khả nhắn tin QQ hẹn Chung Dật San.
Chung Dật San cũng sợ cha mẹ phát hiện mình không đến thẳng trường, cô bé mang hành lý theo, ký gửi trong một siêu thị bên ngoài khu chung cư.
Đứng ở cửa đông của chung cư, đợi Vương Du, hai người ngồi một chiếc taxi màu đen đến gần biển.
Vương Du nói bóng gió với Chung Dật San, vì cũng gần đến sinh nhật của Chung Dật San.
Trương Dương và Trần Thu Thực muốn tạo cho cô bé một niềm vui bất ngờ.
Do đó, Chung Dật San không từ chối, theo Vương Du đến gần bờ biển.
Vương Du dùng một chiếc khăn, che mắt Chung Dật San, bảo Chung Dật San cầm một dải lụa màu xanh da trời.
Thấy Vương du chuẩn bị đầy đủ lại còn thần bí như vậy, Chung Dật San vẫn không từ chối.
Ngược lại cực kỳ ngoan ngoãn, theo Vương Du đi từ phía rừng cây đến.
Lúc này, Vương Du mang găng tay cao su vào, lấy dao trong ba lô ra. Nói chuyện với Chung Dật San, lấy dải lụa màu xanh da trời buộc chặt cổ tay Chung Dật San. Vương Du quay người, đẩy ngã Chung Dật San từ phía sau, dùng đầu gối đè lên lưng cô bé, nâng tay của Chung Dật San lên quá đỉnh đầu.
Cho đến lúc đó, Chung Dật San vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Vừa định hỏi tại sao? Vương Du đã chém một dao xuống. Dao này chém lên gò má Chung Dật San, tấm khăn che mắt cũng được chém đứt, động tác nhanh như vậy, Chung Dật San vẫn chưa cảm thấy đau đớn, nhưng khi nhìn thấy máu tóe ra, cô bé hoảng hốt, không ngừng gào lên.
Vương Du đột nhiên cảm thấy rất hưng phấn, Tiếng thét chói tai này cứ như một liều thuốc chữa lành tâm hồn cô bé.
Theo bản năng sống còn, Chung Dật San liều mạng vươn tay đoạt con dao. Hỏi Vương Du ‘tại sao?’
Vương Du gào ra hết những ghen ghét của mình trong những năm qua. Sau đó, mặc cho Chung Dật San cầu xin tha thế nào, Vương Du cũng không ngừng tay.
Trong nửa tiếng, cô bé chém Chung Dật San 132 nhát, đến tận khi cô bé ngã vào trong vũng máu, không nhúc nhích.
Vương Du vẫn không yên lòng, dùng dao cắt quần áo Chung Dật San, ném quần áo và giày vào rừng.
Sau đó, đâm con dao vào âm hộ của Chung Dật San. Thấy cô bé hoàn toàn không còn bất kỳ phản ứng gì, lúc này mới dọn dẹp hiện trường.
Lấy điện thoại di động và ví tiền của Chung Dật San đi, giả hiện trường cướp bóc.
Những con chó hoang xung quanh đó ngửi được mùi máu tanh, bắt đầu tụ tập lại.
Ra khỏi rừng cây, Vương Du thay một bộ quần áo khác.
Đốt hết găng tay, giày và quần áo dính máu ngoài bờ biển, nhìn nước biển cuốn đi tất cả tro than.
Vương Du cảm thấy vô cùng thoải mái, cảm thấy tất cả đều vô cùng hoàn mỹ.
Sau đó, cô bé lấy chiếc xe đạp đã giấu trước đó, đạp xe về nhà, thời gian của cả quá trình tổng cộng 30’.
Cha mẹ hỏi cô bé tại sao lại ở đó lâu như vậy?
Cô bé nói Mã Khả Khả không có đề toán nên mới phải nán lại thêm một chút.
Người nhà cũng không nghĩ gì nhiều, dù sao cô bé Vương Du cũng luôn gắn liền với hình ảnh bé gái ngoan ngoãn.
Điều Vương Du không ngờ là ngay hôm sau cảnh sát đã phát hiện xác chết, còn kết luận được đó là Chung Dật San.
Sau khi Mã Khả Khả biết tin, vô cùng nôn nóng.
Lôi Trương Dương, chạy tới trung tâm để xác nhận.
Về trường liền đi tìm Vương Du, nhưng cô bé không có ở trường.
Ngày tiếp theo, sau khi bị cảnh sát nghi ngờ, tối hôm đó, Mã Khả Khả đã tìm gặp Vương Du.
Chất vấn rằng có phải cô bé tìm người làm như vậy không?
Vương Du bảo Mã Khả Khả nhỏ giọng một chút, hẹn gặp nói chuyện vào 4h sáng ở rừng cây phía tây ký túc xá.
Khoảng 4h20’ ngày 25.
Hai người tới rừng cây.
Mã Khả Khả không hề đề phòng Vương Du, dù sao trông cô bé gầy yếu như thế, lại còn tỏ vẻ khúm núm.
Chỉ nghi ngờ duy nhất một điều là có người ngoài giúp đỡ Vương Du.
Vương Du tỏ vẻ nhát gan chỉ vào chân Mã Khả Khả, như thể lấy lòng nói.
“Khả Khả, dây giày cậu tuột kìa.”
Sau đó, cô bé nhét điện thoại vào tay Mã Khả Khả, bảo Mã Khả Khả soi đèn giúp mình, Vương Du ngồi xuống thắt dây giày lại cho Mã Khả Khả.
Mã Khả Khả còn đang không ngừng oán giận nhắc đi nhắc lại, thấy dáng vẻ Vương Du như vậy, cũng không biết có nên nghi ngờ cô bé hay không.
Đợi được một lúc, Mã Khả Khả thúc giục hỏi.
“Xong chưa?”
Vương Du đứng dậy, “Ừ, trông rất đẹp đúng không?”
Thừa dịp Mã Khả Khả khom lưng, kiểm tra giày, đột nhiên cô bé dùng dây giày siết cổ Mã Khả Khả.
Hai tay dùng sức siết chặt, Mã Khả Khả ngửa người ra sau, hai chân dần mất đi sức chống đỡ mặt đất.
Chưa tới hai phút, Mã Khả Khả không còn giãy dụa nữa.
Sau đó, sợ Mã Khả Khả chưa chết, cô bé lại thay đổi vị trí, siết cổ Mã Khả Khả lần nữa.
Cuối cùng, cột Mã Khả Khả vào thân cây đại thụ, bày thành tư thế chính tọa, chân dàn chữ M, xõa tóc Mã Khả Khả, che kín khuôn mặt đầy kinh ngạc.
Ngay lúc chuẩn bị nhen lửa, tiếng bảo vệ hét to khiến cô bé nhảy dựng lên, Vương Du nhanh chóng trốn ra sau bức tường.
Mập Mạp nói xong tất cả tình tiết, rất lâu sau, cả hai đều không nói gì.
Một thiếu nữ như hoa quý, chỉ vì đố kỵ mà thậm chí đã giết chết hai người, còn có thể bình tĩnh xử lý thi thể.
Bây giờ, ba gia đình đó coi như đã bị hủy hoại.
Không biết nên truy cứu vấn đề giáo dục hiện tại, hay nên chất vấn phụ huynh của cô bé, hay nên lên án mạnh mẽ chủ nghĩ tôn thờ đồng tiền nữa.
Dù thế nào thì hai sinh mạng trẻ tuổi cũng đã không còn cách nào cứu vãn.
Mập Mạp dập điếu thuốc.
“Tháng trước, Vương Du mới tròn mười sáu tuổi, hai vụ giết người tàn nhẫn như vậy, có lẽ cô bé sẽ bị xét xử vô thời hạn (1).”
Chu Hải không nói gì, làm người thì nên chịu trách nhiệm cho hành vi của mình.
Nếu không bắt được cô bé thì cô bé sẽ giết Trương Dương rồi tự tử.
– ———————————————-
*(1) Căn cứ vào quy định 232 bộ luật hình sự:
“Cố ý giết người sẽ bị xử tử hình, tù chung thân hoặc 15 năm tù giam trở lên; đối với trường hợp có tình tiết giảm nhẹ, sẽ bị giam giữ trên 3 năm đến dưới 10 năm.”
Đối với người 16 tuổi được cho là trẻ vị thành niên, căn cứ vào điều 17.2 của bộ luật hình sự quy quy định:
“Phạm nhân đủ 14 tuổi đến dưới 18 tuổi, được giảm án hoặc nhận một hình phạt nhẹ hơn.”
Hình thức xử phạt vô thời hạn cũng chia thành kỳ, để có thể đưa ra phán quyết bao lâu, cần tổng hợp trên nhiều phương diện, như động cơ giết người, thái độ sau khi bị bắt, tòa án sẽ căn cứ vào tính nguy hại của tội phạm đối với xã hội, cũng cân nhắc tình huống tương quan của nghi phạm, liệu gia đình nạn nhân có chấp nhận được hay không, rồi mới đưa ra phán quyết dựa trên luật pháp.
Là cha mẹ, người giám hộ của tội phạm, họ có nghĩa vụ bồi thường tổn thất cho bị người hại, họ cũng phải chịu trách nhiệm dân sự, tòa án sẽ xét xét dựa trên tình hình thu nhập của gia đình để đưa ra những phán quyết bồi thường khác nhau. *
– ——————————————–
Người dịch: Chikahiro
Dịch và đăng tải độc quyền tại