“Hành động ở “sân nhà”?
Anh có ý gì?”
Tên Điên đứng bên cạnh, mất kiên nhẫn nói.
“Cô bận rộn ở đây nên không biết, chúng tôi đã xác định được một người tình nghi khác, hắn ta là bác sĩ tâm lý tên là Phương Thanh.”
Chu Hải khẽ lắc đầu, chỉ về phía hành lang, từ cuối hành lang có một người đàn ông tóc bạc, khoác áo blouse trắng đi tới.
Tên Điên bừng tỉnh.
“Ông ta là cha của Phương Thanh, hèn chi tên đó quen thuộc với căn phòng đến vậy, hóa ra là ngọn nguồn đều ở đây!”
Ông Phương đi vào, thấy mọi người, đột nhiên trợn to mắt nhìn Chu Hải, lập tức tiến tới bắt tay anh.
“Cậu…
Con là con trai của bác sĩ Lục, Chu Hải!
Nhiều năm không gặp, bác là đồng nghiệp của mẹ con đây, chú Phương đây, nhớ không?”
Chu Hải gật nhẹ đầu.
“Con nhớ, chào Chú Phương.
Con nghĩ, chi đội Sở muốn nói chuyện với chú về tình tiết vụ án.
Hai người nói chuyện đi, con đi đây.”
Mập Mạp đi tới, đưa ông Phương đến chỗ khác. (2 chương 62 – 63 đã được cập nhật tại truyenngontinh(chấm)com)
Lúc này Chu Hải mới có thể thoát thân, anh đi tới phòng bệnh của Lưu Hán Đông. Không phải Chu Hải lạnh nhạt, mà dù có trò chuyện vui vẻ với nhau thì cũng không giải quyết được vấn đề gì.
Phương Thanh nhất định phải chịu sự trừng trị của pháp luật, không phải chỉ vì nhà họ Trương, mà còn vì tất cả bệnh nhân đã tìm đến hắn chữa trị, tất cả đều đã chịu cùng một loại tổn thương.
Giọng của Sở Mộng Hàm truyền đến sau lưng anh, đối với việc thẩm vấn cô cũng có cách thức của riêng mình.
Nhìn vào các chỉ số trên máy, Chu Hải thở ra một hơi, mạng của Lưu Hán Đông đúng là lớn, bị Phương Thanh lừa uống không ít thuốc, dựa vào ý chí của mình mà gắng gượng. Nhưng có thể chịu đựng một lượng thuốc lớn như vậy, đúng là vượt qua sức chịu đựng của người thường.
Đoán chừng tối qua, Phương Thanh sợ kinh động tới cảnh sát, nên tạm thời đem anh ta giấu ở đây, hôm nay sẽ mang đi xử lý, nhưng hắn không ngờ chính mình lại bị bắt đi trước.
Mập Mạp đi tới bên cạnh Chu Hải, vỗ vai anh.
“Nghĩ gì thế?’
“Cần thêm một chút thời gian nữa, Lưu Hán Đông mới có thể tỉnh táo hoàn toàn, chỉ khi có khẩu cung của anh ta, thì vụ án này mới có thể hoàn thành.”
Mập Mạp nhún vai.
“Thật ra đối với chúng ta, vụ án này đã kết thúc rồi.”
Đương nhiên là Chu Hải biết, nhưng anh muốn biết lý do Phương Thanh giết cả nhà họ Trương, lại còn thông đồng với Lưu Hán Đông để làm chuyện đó nữa, trong khi hai người không có một mối liên hệ nào.
Việc hai người đó hợp tác với nhau khiến bọn họ rất bất ngờ, hơn nữa việc Phương Thanh phá hủy chứng cứ chuyên nghiệp như vậy, thật sự cũng khiến bọn họ đắng miệng một phen.
Vì mối quan hệ giữa hai nhân cách sao? (2 chương 62 – 63 đã được cập nhật tại truyenngontinh(chấm)com)
Hay là vì lý do nào khác?
Nói một cách tao nhã thì sẽ là phân tích sâu hơn đối với các vụ án như vậy trong tương lai.
Ngoài ra, Chu Hải cũng muốn biết lý do mà người bạn học cũ này lại trở thành như bây giờ.
Không lâu sau, Sở Mộng Hàm đi tới.
“Bàn bạc xong rồi, bệnh viện sẽ phối hợp với chúng ta, tạm thời ông Phương không cần phải tham gia vào.
Mặt khác, hôm nay cảm ơn anh!”
“Cô suy nghĩ nhiều rồi, không phải là vì cô!”
Sở Mộng Hàm đã quen với sự lãnh đạm của Chu Hải, cô biết đó chỉ là vẻ bên ngoài, nếu tính tình thực sự lạnh nhạt thì anh đã không đến bệnh viện hỗ trợ.
“Tôi nghe nói anh và Phương Thanh là bạn học cũ.”
Chu Hải liếc nhìn cô một cái, không nói gì, ánh mắt lại nhìn vào các chỉ số của Lưu Hán Đông.
“Anh lo lắng sao?”
“Không phải lo lắng, mà là cảm thấy tiếc.
Trước đây cậu ta không phải người như vậy, không biết cậu ta đã thay đổi hay do tôi trước giờ đều không hiểu rõ cậu ta.
Nhiều năm trôi qua, ký ức về người bạn cũ được tô vẽ rất tốt đẹp, đồng thời nó cũng đã dừng lại ở cái tuổi ấy, phần ký ức này chẳng qua chỉ là một sự lừa dối.
Bây giờ chân tướng đã rõ ràng, điều tôi có thể làm cho cậu ta là giữ lại tính mạng của Lưu Hán Đông, giúp cậu ta giảm bớt một phần tội nghiệt.
Còn những thứ khác, không thể làm gì được nữa.”
Sở Mộng Hàm rất bất ngờ. (2 chương 62 – 63 đã được cập nhật tại truyenngontinh(chấm)com)
Không ngờ Chu Hải có thể nói một hơi được nhiều như thế.
Cô vừa muốn nói gì đó thì điện thoại của Chu Hải vang lên, thấy số của Lương Hồng Cương, anh lập tức bắt máy.
“Sao rồi, đã có kết quả chưa?”
“Vâng!
Kết quả là Paliperidone.”
(Paliperidone là một loại thuốc được sử dụng chủ yếu để điều trị tâm thần phân liệt.)
“Quá tốt rồi!
Paliperidone sẽ gây ra các triệu chứng rối loạn tim mạch và viêm phổi, xem ra phán đoán của chúng ta là đúng.”
“Mặt khác, trên roi da và các đạo cụ khác tìm được vân tay và DNA của hai người, theo thứ tự là của Trương Quân Nhã và Phương Thanh.”
“Ừm, tôi hiểu rồi.”
Thấy Chu Hải cúp máy, Sở Mộng Hàm bày ra vẻ mặt khó hiểu.
“Bác sĩ tâm lý và bác sĩ tâm thần không phải là một sao?
Chu Hải gật đầu.
“Không!
Bác sĩ tâm lý chỉ học tâm lý học, không học về lâm sàng trị liệu, nhưng Phương Thanh là bác sĩ khoa nội thần kinh, còn tại sao lại đến khoa tâm lý thì chỉ có mình cậu ta biết.
Tuy nhiên, loại thuốc này vẫn còn tương đối dễ dàng cho Lưu Hán Đông.”
“Khi nào thẩm vấn Lưu Hán Đông thì cho tôi biết, tôi muốn đến nghe.”
“Phương Thanh thì sao?
Anh không muốn xem sao?”
Chu Hải lắc đầu.
“Cô đã đánh giá cao năng lực chịu đựng của tôi rồi!”
Nói xong, Chu Hải bỏ đi không quay đầu lại, Mập Mạp và Tên Điên xách đồ đuổi theo.
~
Ba ngày sau, Lưu Hán Đông tỉnh lại. (2 chương 62 – 63 đã được cập nhật tại truyenngontinh(chấm)com)
Nhưng tổ 2 của Chu Hải lại phải đi công tác đến Mật Cao – một thị trấn trực thuộc thành phố Đông Nam.
Lúc bọn họ gần về tới Đông Nam thì vụ án 25/8 đã được chuyển giao cho viện kiểm sát.
Chiều ngày 9/9, bọn họ về đến trung tâm.
Vừa xuống xe, đột nhiên có một người xông tới, trực tiếp lôi Chu Hải ra ngoài, đám người chưa kịp phản ứng, thì một thùng sơn đỏ đã được dội về phía Chu Hải.
Từ đầu đến chân, Chu Hải đã thành một người màu đỏ, nhân viên bảo vệ đang trực lao ra, đè người gây rối xuống đất.
Người này, không ai khác chính là cha của Phương Thanh, lúc này ông đã đánh mất sự nho nhã, giống như một người điên không ngừng giãy dụa.
“Thằng ranh con!
Mày là đồ vong ân bội nghĩa, năm đó mày đi du học cũng do tao giúp đỡ, bây giờ, không chỉ không niệm tình xưa, còn tự mình tìm chứng cứ bắt Phương Thanh.
Mày là đồ không có giáo dục, quân khốn nạn!
Tao sẽ giết mày!”
Mập Mạp tức giận đến mức định đánh người, nhưng anh ta bị Tên Điên và Lương Hồng Cương cản lại.
“Xem Chu Hải xử lý thế nào!
Mặc kệ ông ấy, ông ấy sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.”
Chu Hải được đỡ lên, sơn đỏ trên người không ngừng chảy xuống, trông rất đáng sợ, anh đẩy mọi người ra bước tới chỗ ông Phương.
“Cha mẹ tôi dạy dỗ tôi thế nào thì ông cũng không có tư cách bình phẩm.
Vậy ông đã dạy Phương Thanh thành cái gì?
Tâm lý cậu ta vặn vẹo, lúc cậu ta giết người ông đang làm gì?
Ông có tư cách gì mà ở đây trả thù tôi!” (2 chương 62 – 63 đã được cập nhật tại truyenngontinh(chấm)com)
Bị quát như vậy, khí thế của ông Phương nhanh chóng xì hơi, mặc cho những người khác kéo dậy.
Chu Hải không thèm để ý, đi vào phòng tắm để tẩy vết sơn trên cơ thể, nếu sau mỗi vụ án đều bị thế này chắc anh phải lột hết cả da.
Tắm rửa xong xuôi, anh quay lại văn phòng, thấy Sở Mộng Hàm đang ngồi ở vị trí của mình, xem ra cô đã thấy được toàn bộ tình huống kia.
Tay đang lau tóc của Chu Hải dừng lại, anh cào tóc xuống che vết sẹo trên mắt trái.
Sở Mộng Hàm để một cái USB trước mặt Chu Hải.
“Đây là ghi chép thẩm vấn của Lưu Hán Đông và Phương Thanh, xem xong thì xóa đi.
Lần này, cảm ơn anh!
Chu Hải, anh là pháp y khá nhất mà tôi từng gặp!”
Chu Hải gật đầu, nhích qua một bên nhường đường cho Sở Mộng Hàm rời đi.
Anh ngồi xuống, trên ghế còn lưu lại nhiệt độ của Sở Mộng Hàm, có thể là cô cố ý tới đưa vật này, Chu Hải có chút bất ngờ.
Nhìn chiếc USB, anh nghĩ ngợi gì đó rồi cắm USB vào máy tính, ấn mở video.