Võ Lâm Ngoại Sử

Chương 57: Chân Tướng Tỏ Tường (2)



Trời đông giá rét căm căm. Rơm rạ tuyết đọng. Ngay cả có cho vài lượng bạc, chẳng mấy ai dám ngồi trên rơm tuyết này. Đệ tử Cái Bang lại ngồi một cách thoải mái.

Tuy trời chưa tối hẳn, đệ tử Cái Bang đã đốt đuốc cắm vào mấy cái cột quanh vách rạp.

Chu Thất Thất cau mày: – Sao mọi người cứ ngẩn ra như vậy, chẳng ai nói năng gì cả?

Còn đang cằn nhằn thì Biến Địa Sái Kim Tiền Công Thái đã bước lên hội đài.

Gã tỏ vẻ rất nghiêm trọng. Dưới ánh đuốc lập loè, gương mặt rỗ của hắn óng ánh như có gắn những đồng bạc.

Gã xoay người vái chào bốn phía, rồi trầm giọng: – Lần này tệ bang được các vị thúc bá huynh đệ không ngại đường xa tới đây, trên dưới trăm đệ tử tệ bang cảm kích vô cùng. Tam vị trưởng lão hôm nay vắng mặt, là đại đệ tử, tại hạ xin đại diện, dâng lời cảm tạ chân thành cùng quý vị.

Vừa nói vừa cúi đầu hành lễ thêm lần nữa.

Tứ bề trong nhà rạp trúc, quần hào rối rít: – Nói hay, nói thật hay!

Lại có người hỏi: – Cái Bang tam lão vì sao chưa đến?

Tiền Công Thái buồn rầu đáp: – Khi mời quý vị tới đây lần này, ngoài đại hội chọn bang chủ, tệ bang vốn cũng muốn đãi các vị một bữa tiệc nhỏ ăn mừng. Nhưng, giờ phút này…

Gã ngửa mặt khẽ than: – Giờ phút này, đệ tử tệ bang lại muốn báo cùng quý vị… một tin dữ.

Quần hào ngạc nhiên nhôn nhao: – Tin dữ? Chuyện gì?

Tiền Công Thái sầu thảm trả lời: – Cái Bang tam lão đã bị hại!

Người trong nhà rạp lập tức xôn xao.

Quần hào sắc mặt kinh hoàng: – Thật sao?

Tiền Công Thái tỏ vẻ âu sầu: – Đệ tử cũng muốn tin đây chi là tin đồn bậy bạ, nhưng… theo đệ tử biết, thì chuyện này không giả chút nào.

Quần hào thở dài sụt sịt, chỉ trừ Chu Thất Thất.

Tiền Công Thái: – Ba vị trưởng lão nay đã ra người thiên cổ. Ngôi bang chủ, tệ bang lại phải tạm thời để trống. Đệ tử Cái Bang hôm nay muốn mời các quý vị ở lại đây…

Gã lại ngửa mặt thở dài: – Tệ bang tuy không thể cùng quý vị ăn mừng, nhưng lại muốn mời quý vị tận mắt chứng kiến đệ tử tệ bang tự tay đâm chết cừu nhân đã hại ba vị trưởng lão.

Quần hào lại càng thêm ngạc nhiên kinh hãi, lao nhao: – Kẻ đó là ai?

Tiền Công Thái lạnh lùng: – Đệ tử được biết, hôm nay hắn sẽ tới đây. Hắn…

Trong rạp trúc chợt vang lên tiếng cười sằng sặc: – Hắn ngu sao mà đến đây chịu chết?

Tiền Công Thái biến sắc, quát lớn: – Ai?

Một người tự phía đông rạp trúc chầm chậm đi lên phía hội đại!

Người này lưng gù, áo quần lam lũ, mặt mũi bỉ ổi, chân bước nghênh ngang.

Chu Thất Thất vội bịt miệng mình lại, thiếu chút nữa nàng đã la thành tiếng: – Kim Bất Hoán!

Kim Bất Hoán từ từ bước tới bên cạnh Tiền Công Thái. Gã còn đang trợn mắt há mồm.

Hắn quay mặt về phía quần hào nói lớn: – Tại hạKiến Nghĩa Dũng Vi Kim Bất Hoán! Hẳn quý vị đã nghe danh.

Quần hào trong rạp trúc vốn cũng biết hắn là một trong Thất Đại Cao Thủ của võ lâm đương thời. Họ lại nhôn nhao nhốn nháo.

Hùng Sư Kiều Ngũ cau mày: – Cái thằng đáng ghét này thật là quá quắt?

Hoa Tứ Cô dịu dàng cười: – Chúng ta cứ chờ xem!

Tiền Công Thái đã nhận raKim Bất Hoán.

Tuy gã âm thầm kêu khổ, ngoài miệng lại nói: – Kim đại hiệp…

Kim Bất Hoán quát: – Kim đại hiệp? Kim đại hiệp cái gì! Người khác gọi ta Kim đại hiệp thì đúng, ngươi dám gọi ta là Kim đại hiệp? Cái đám hậu sinh tiểu bối của Cái Bang, càng ngày càng mất đi quy củ.

Tiền Công Thái nén giận, chậm rãi nói: – Tiền bối tới đây có điều chi chỉ giáo?

Kim Bất Hoán mắng: – Nói ngươi không hiểu chuyện, ngươi lại càng không hiểu. Chuyện của Cái Bang lớn như vậy, lão nhân gia ta sao lại không đến? Ngươi hỏi thật dư thừa.

Tiền Công Thái biến sắc: – Tiền bối, ông… ông không phải là đệ tử bổn bang…

Kim Bất Hoángiận dữ hét: – Ngươi nói gì? Ngươi nói lão nhân gia ta không phải là môn hạ Cái Bang. Lúc ta gia nhập Cái Bang, ngươi còn chưa ra đời.

Hoa Tứ Cô khẽ hỏi: – Hắn thật là đệ tử Cái Bang sao?

Kiều Ngũ: – Cái này cũng không sai! Ngày xưa hắn từng gia nhập Cái Bang, nhưng đến khi thành danh, thì trừ mặc trên người cái trang phục bẩn thỉu ấy, hắn thực sự đã thoát ly Cái Bang.

Hoa Tứ Cô thở dài: – Bây giờ hắn lại lấy danh đệ tử Cái Bang xuất hiện, không biết đang định giở trò gì?

Kiều Ngũ lạnh lùng: – Có ta ở đây, hắn đừng hòng nghĩ đến chuyện giở trò bất chính.

Tiền Công Thái xuôi tay đứng nghiêm, lẩm bà lẩm bẩm: – Là… là sao… là…

Gã chẳng biết phải làm sao để bác bỏ hay chứng thực lời của Kim Bất Hoán.

Kim Bất Hoán: – Kẻ không biết không có tội! Lão nhân gia ta cũng chẳng trách ngươi.

Cao Tiểu Trùng bỗng cười hi hi chen vào: – Rốt cục thì vì sao lão nhân gia tới đây?

Kim Bất Hoán: – Để nói cho các ngươi biết, rắn không thể không đầu! Bổn bang mấy ngàn đệ tử không thể không có bang chủ! Những năm gần đây, bổn bang càng ngày càng suy, bởi vì không có người đứng đầu, đệ tử chúng bây ngày càng không còn lề luật gì cả.

Cao Tiểu Trùng: – Vậy lão nhân gia muốn làm bang chủ?

Kim Bất Hoánphẫn nộ quát: – Súc sinh, câm miệng! Chức bang chủ bổn bang, muốn là làm sao? Nhưng… ba vị trưởng lão nay đã quy tiên, bổn bang cũng nên chọn một người khác.

Cao Tiểu Trùng: – Phải chọn ra sao?

Kim Bất Hoán: – Bất kỳ võ lâm bang phái nào, lúc chọn bang chủ, đều phải dựa vào thanh danh lai lịch, võ công cao thấp. Chẳng lẽ ngay cả cái này ngươi cũng không hiểu sao?

Cao Tiểu Trùng lại cười hì hì: – Nói vậy thì chẳng cần phải chọn nữa.

Kim Bất Hoánquát: – Ngươi nói vậy ý gì?

Cao Tiểu Trùng: – Nếu bàn về danh vọng, thì lão nhân gia là người cao trọng nhất. Nói về võ công, hậu sinh tiểu bối chúng tôi nào phải là đối thủ của ông. Như vậy cần gì phải chọn?

Chu Thất Thất cười thầm… “Cái gã Cao Tiểu Trùng này, tưởng ngu mà đâu có ngu. Cái bản mặt của Kim Bất Hoán cho dù vừa chai vừa dày, nghe câu này ắt cũng phải mắc cỡ.”

Kim Bất Hoán vẫn trơ trơ, không mắc cỡ ngượng ngùng, ngược lại còn cười hăng hắc: – Thằng nhỏ này giỏi, nói có lý. Nếu không ai có ý kiến ý cò, phản đối dị nghị, lão nhân gia ta thôi cũng chẳng khách khí.

Con độc nhãn trừng trừng nhìn bốn phía, lớn tiếng: – Có ai phản đối không?

Đệ tử Cái Bang đưa mắt nhìn Tiền Công Thái. Gã còn đang sửng sốt. Cao Tiểu Trùng thì cứ nhe răng cười khì. Bốn bề trong nhà rạp, quần hào xôn xao đứng lên.

Kim Bất Hoáncười lớn: – Vậy lão nhân gia ta đành…

Thình lình có tiếng người quát lớn: – Ai làm bang chủ Cái Bang cũng được, nhưng cái tên Kim Bất Hoán kia thì không.

Kim Bất Hoán giận dữ hét tướng: – Ai?

Giọng người nọ lại sang sảng: – Kiều Ngũ!

Thân thể cường tráng của Hùng Sư Kiều Ngũ phóng vọt ra, làm chớp động ánh lửa từ những ngọn đuốc.

Trong nháy mắt, Hùng Sư Kiều Ngũ đã đứng trước mặt Kim Bất Hoán.

Kim Bất Hoánbiến sắc, dậm chân: – Ngươi? Ngươi cũng tới đây!

Kiều Ngũ cười lạnh: – Vận khí của ngươi không may nên hôm nay lại gặp ta ở đây.

Kim Bất Hoán: – Ta và ngươi chẳng hề xích mích, tại sao ngươi cứ phải đối nghịch ta?

Kiều Ngũ lạnh lùng: – Những ác đồ trong thiên hạ đều là kẻ đối đầu của Kiều Ngũ. Con người vì lợi quên nghĩa như ngươi mà làm bang chủ Cái Bang thì võ lâm đại loạn.

Kim Bất Hoán: – Ai khiến ngươi lo chuyện của Cái Bang?

Kiều Ngũ quát: – Ta muốn lo thì ngươi làm gì?

Kim Bất Hoán nghiến răng ken két, nói không ra lời.

Tiền Công Thái đến bên Cao Tiểu Trùng nhỏ giọng trách: – Sao vừa rồi chú lại nói như vậy?

Cao Tiểu Trùng cười: – Tôi biết sẽ có người trong võ lâm không để hắn dễ dàng lên ngôi bang chủ. Chúng ta không đủ sức cản hắn, phải để người khác ra mặt ngăn giùm.

Tiền Công Thái thở ra: – Chú nói cũng có lý.

Cao Tiểu Trùng lại cười hì hì.

Kiều Ngũ lạnh lùng: – Kim Bất Hoán, Kiều mỗ không phải là khi dể ngươi. Chỉ cần đệ tử Cái Bang trên dưới thật lòng tòng phục ngươi, Kiều mỗ quyết không xía vô. Nhưng nếu ngươi cậy mạnh hiếp yếu, chèn ép ý chung, Kiều mỗ quyết không khoanh tay đứng nhìn.

Kim Bất Hoán vội vàng nói: – Đệ tử bổn bang đối với ta dĩ nhiên là…

Cao Tiểu Trùng đột nhiên ngắt lời: – Nếu nói vì võ công cao cường và thanh danh lừng lẫy của lão nhân gia, thì chúng tôi cũng không còn lời gì để nói. Nhưng nếu nói rằng chúng tôi thật lòng yêu cầu lão nhân gia lên ngôi bang chủ, thì thật sự chẳng có chuyện này.

Kim Bất Hoán cả giận quát lớn: – Ngươi … ngươi … tiểu tử ngươi dám chống đối ta.

Kiều Ngũ quát lên: – Kim Bất Hoán, ngươi bớt lớn lối chút. Bây giờ nếu ngươi không mau cút đi, thì xăn tay áo lên cùng Kiều mỗ một phen quyết chiến.

Kim Bất Hoán xăn tay áo lên lớn tiếng: – Họ Kiều kia, ngươi nghĩ lão nhân gia đây sợ ngươi?

Dưới hội đài, Hoa Tứ Cô bật cười: – Họ Kim kia, ngươi vốn rất sợ chàng!

Kim Bất Hoán đảo mắt bốn phía, lại nhìn Kiều Ngũ, mồ hôi đẫm trán, nghiến răng rít lên: – Ta…

Bỗng một tiếng cười lạnh từ trên trần phía đông của nhà rạp vọng xuống, tiếp sau là một giọng nói nhỏ nhẹ, nặng nề, chậm rãi: – Kim Bất Hoán, ngươi sợ gì? Không ai được xía vào chuyện của Cái Bang.

Giọng nói này không những chậm chạp mà còn như không có khí lực, nghe phảng phất như hơi thở người hấp hối. Vậy mà từ trên cao hơn hai trượng, giọng âm dương quái dị kia lại như nói sát bên tai hơn trăm hào kiệt đang đứng phía dưới. Tiếng cười như làn khí lạnh, khiến người nghe rùng mình sởn tóc gáy.

Không tự chủ được, ai nấy đều ngẩng đầu nhìn lên.

Trong cảnh tranh tối tranh sáng, một lão già đang ngồi khoanh chân trên xà ngang nhà rạp.

Chu Thất Thất tái mặt: – Là lão! Đây chính là tiểu lão nhân nơi Duyệt Tân Lâu hôm qua, người đã ngồi một mình dùng bảy tám chén rượu khác nhau!

Thắng Huyễn không nhịn được nói nhỏ: – Người này họ Hàn tên Linh, nghe nói là…

Kiều Ngũ quát lên: – Lại là ngươi, ai mượn ngươi xía vô chuyện của người khác?

Hàn Linh cười lạnh: – Nếu ngươi không xen vào chuyện của người, ta cũng quyết không xía vô chuyện của ai.

Kim Bất Hoán vỗ tay hớn hở: – Đúng… đúng vậy…

Kiều Ngũ gằn giọng: – Thì ra là ngươi chung bọn với tên Kim bất Hoán!

Hàn Linh lạnh lùng: – Ta cùng hắn không quen biết. Ta chỉ muốn chủ trì công đạo mà thôi.

Kim Bất Hoán cười ha hả: – Đúng… đúng… Lão gia đó chẳng quen biết chi Kim Bất Hoán ta. Có lẽ lão không ưa nhìn người vô lý sinh sự, nên ra tay giương cao chánh nghĩa.

Kiều Ngũ giận dữ quát: – Nếu ngươi nhàn cư muốn xen vào chuyện thiên hạ, Kiều mỗ ở chỗ này chờ ngươi.

Hắn vốn đã biết thân phận của Hàn Linh, cũng hiểu rõ âm mưu của lão.

Nếu Kim Bất Hoán làm bang chủ Cái Bang, giang hồ sẽ đại loạn. Chuyện này dĩ nhiên là có lợi cho Khoái Lạc Vương. Huống chi, Khoái Lạc Vương cũng có thể dễ dàng mua chuộc con người như Kim Bất Hoán.

Kiều Ngũ vốn tính nóng như lửa, đâu dây dưa nhiều lời. Tuy nói “ở chỗ này chờ”, hắn đã phi thân phóng thẳng lên.

Hàn Linh cười to: – Tốt! Có kẻ muốn chết!

Hoa Tứ Cô cũng la lớn: – Ngũ ca, cẩn thận kiếm độc nơi chân lão!

Kim Bất Hoán vỗ tay cười lớn. Quần hào nhôn nhao đứng lên ngồi xuống.

Kiều Ngũ vọt người thẳng tới Hàn Linh. Quả không hổ danh “Hùng Sư”, thân hình hắn nhanh nhẹn uyển chuyển, chẳng khác chi sư tử đang vồ mồi, uy mãnh không gì ngăn được.

Hàn Linh cười lạnh phi thân lên, áo choàng rộng phất phơ, kiếm xanh nơi chân đâm thẳng vào cổ họng Kiều Ngũ.

Kiều Ngũ xoay người sử dụng chiêu “Bá Vương Tá Giáp”.

Hàn Linh dùng thế “Uyên Ương Song Phi” chân kiếm, một kiếm tiếp theo một kiếm.

Kiều Ngũ vừa chuyển người qua trái tránh đường kiếm đầu, thì kiếm sau đã kề sát yết hầu.

Chiêu kiếm thứ hai này mặc dù ra sau nhưng tới trước. Hàn Linh như đoán được đường lui của Kiều Ngũ, xuất thế này chờ sẵn! Kiếm pháp độc đáo, tàn ác cực kỳ.

Quần hào phía dưới không ai bảo ai cùng xám mặt.

Hoa Tứ Cô hốt hoảng la to: – Ngũ ca!

Kiều Ngũ xoay người, lực cũ đã kiệt, lực mới chưa ra, tưởng chừng không thể tránh khỏi đường kiếm hiểm. Cho dù hắn có miễn cưỡng uốn nhanh người để tránh, nhưng thân thể lực lưỡng sẽ bị mất thăng bằng, thế kiếm cực nhanh cực độc kia sẽ chẳng để hắn ngã nhào xuống đất. Nếu hắn cúi người, tuy có thể tránh được đường kiếm đâm vào cổ họng, nhưng chân kiếm từ trên cũng đang chực thẳng xuống sống lưng.

Vì Hàn Linh đang ở phía trên, hắn không thể chạm tới lão, nên không lấy công làm thủ được.

Lão phát ra thế kiếm này quyết lấy mạng đối phương.

Muốn tránh không được, muốn né không xong! Kiều Ngũ không thể thủ hay công, tưởng chừng chỉ còn một con đường chết nơi chân kiếm.

Hoa Tứ Cô rú lên thảm thiết.

Kiều Ngũ quả không hổ danh “Hùng Sư”. Hắn đạp mạnh hai chân xuống xà ngang nhà trúc lấy đà phóng thẳng lên trên, đưa tay phá mái rạp tạo nên một lỗ hổng lớn. Hắn bay người qua đó tránh được đường kiếm hiểm.

Đây không phải chiêu thức trong sách vở, mà là tuyệt chiêu “tìm đường sống trong cái chết”. Chiêu này không phải do người truyền thụ, mà là từ kinh nghiệm cả đời cùng trí thông minh của Kiều Ngũ tạo nên.

Hoa Tứ Cô hớn hở vỗ tay.

Hàn Linh không ngờ có kẻ thoát được chiêu chí tử của mình, ngẩn ngơ mất thế, thả người rơi xuống.

Trong rạp trúc, quần hào nhảy ra tứ phía tránh hai người.

Kiều Ngũ vừa đặt chân tới đất vội xoay người ngược lại hai trượng.

Hàn Linh thì rơi xuống một cái bàn, lão xếp bằng ngồi đó.

Hai người, hai mặt, bốn mắt nhìn nhau toé lửa.

Hàn Linh hằn học: – Không ngờ cái rạp thô thiển của đệ tử Cái Bang cứu mạng ngươi.

Lão nói chẳng sai!

Nếu nhà rạp được dựng vững chắc, mái nhà khó phá, có lẽ Kiều Ngũ đã không thoát được.

Kiều Ngũ trầm giọng: – Không sai, nếu chỉ là thi đấu, Kiều Ngũ đã nhận thua, nhưng…

Đưa hai tay rút ra từ sau lưng một cặp vũ khí sáng loáng dài chừng chín thước, lấp lánh dưới ánh sáng chập chờn của những ngọn đuốc. Vũ khí này không chuôi, một đầu cong như cái móng. Đây chính là binh khí thành danh của Kiều Ngũ… “Thanh Sư Trảo”.

Thấy Hùng Sư Kiều Ngũ lấy vũ khí ra, quần hào cảm thấy hào hứng, vì sắp được tận mắt chứng kiến một trận chiến liệt oanh.

Kiều Ngũ gầm lên đánh tới. Kiếm xanh của Hàn Linh cũng không chậm trễ nghênh tiếp.

Ánh chớp liên hồi, tiếng kim khí chạm nhau đinh tai nhức óc.

Hai người đã công ra năm chiêu. Chẳng ai nhìn kịp năm chiêu kia xuất thủ thế nào.

Thân hình Hàn Linh lơ lửng như rồng uốn khúc bên bờ ao trời, đánh ra năm chiêu người lão vẫn chưa hạ xuống, liên tục công ra chiêu thứ sáu rồi chiêu thứ bảy.

Vì lão dùng “Thối Trung Kiếm”, nên mỗi lần kiếm chạm “Thanh Sư Trảo” là lão được đẩy lên, mượn lực dùng lực.

Quần hào tuy là những người lăn lộn trên giang hồ đã lâu, nhưng chưa từng chứng kiến kiếm pháp kỳ lạ như vậy, không tự chủ được mê mải ngắm nhìn.

Hàn Linh cười lạnh: – Rõ chán!

“Thối Trung Kiếm” lại chạm “Thanh Sư Trảo”, Hàn Linh được đẩy lên cao, vọt qua lỗ hổng trên mái, bay thẳng ra ngoài.

Kiều Ngũ hoa mắt, thoắt đó đã không thấy Hàn Linh đâu.

Chợt nghe tiếng cười của lão từ trên nóc: – Dám lên đây không?

Hoa Tứ Cô gấp gáp: – Không nên, coi chừng lão mai phục.

Kiều Ngũ giơ hai tay, nhún chân phóng thẳng lên. Hắn không phóng qua lỗ hổng kia, mà dùng “Thanh Sư Trảo” phá một lỗ khác.

Quần hào chạy ra ngoài xem.

Trên nóc rạp trúc, kiếm ảnh xanh bao phủ đỉnh đầu Kiều Ngũ.

Trận đấu này đánh từ trên nóc rạp xuống đất, rồi lại từ đất lên nóc, sống chết trong đường tơ kẽ tóc, khiến người xem cũng hồn kinh vía khiếp, mồ hôi lạnh chảy xuống sống lưng.

“Thanh Sư Trảo Nhất Bá Linh Thất Trao” vang danh của Kiều Ngũ… lúc bắt, lúc phá, lúc móc, lúc trói, lúc kéo, lúc thắt, lúc khoá. Tất cả đều là công phu ngoại môn ít thấy trong võ lâm. Không ai có thể cưỡng lại không ngắm nhìn.

Thêm vào đó, “Thối Trung Kiếm” của Hàn Linh là loại kiếm pháp chưa từng thi thố trong giang hồ. Chiêu thế vừa kỳ quái vừa tàn độc. Lão lại nhanh nhẹn một kiếm tiếp theo một kiếm, khiến đối phương không kịp nghĩ suy, cũng không kịp thở.

Qua hơn mười chiêu kịch chiến không ngơi nghỉ, tinh lực của Kiều Ngũ như đã tổn hao khá nhiều.

Xa xa trong màn đêm, có ba người tĩnh hơi tịnh khí theo dõi trận đấu.

Người thứ nhất khẽ thở dài: – Kiếm pháp thật quỷ dị!

Người thứ hai: – Tôi đang nghĩ dùng cách nào phá thế kiếm đó.

Người thứ ba khẽ cười: – Không võ công nào trên đời lại không thể phá.

Người thứ nhất: – Làm cách nào để phá kiếm pháp kỳ quỷ này?

Người thứ ba: – ‘Lấy lui làm tiến, lấy hư là thật!’

Người thứ nhất trầm ngâm: – Không sai, nếu dùng cách này, Hàn Linh sẽ bại, vì lão không tìm được chỗ mượn lực đổi lực, thân thể nhất định phải rơi xuống.

Người thứ hai: – Thân thể lão vừa rơi xuống, tuy vẫn có thể nhảy lên thêm lần nữa, nhưng đã chậm một bước. Kiếm pháp của lão lấy công nhanh như chớp làm chủ, khiến người không kịp trở tay, chỉ cần chậm đi một bước, uy lực kia không thể phát huy.

Người thứ nhất thở dài: – Chỉ tiếc Kiều Ngũ không nghĩ ra cách phá này.

Người thứ ba cười: – Đây cũng không phải là cách phá duy nhất.

Người thứ hai: – Còn cách gì khác?

Người thứ ba: – Lão còn một khắc tinh rất lớn.

Người thứ hai: – Ai là khắc tinh của lão? Là huynh?

Người thứ ba cười: – Không phải tôi, mà là anh!

Người thứ hai im lặng một thoáng, rồi bật cười: – Không sai! Vũ khí của tôi là khắc tinh của lão.

Người thứ ba rù rì: – Chờ một chút, anh cần phải… như thế… như thế… như vầy… như vầy…

Người thứ hai tủm tỉm: – Được… được… biết… biết…

Người thứ nhất khẽ vỗ tay: – Quả nhiên diệu kế! Sao Thẩm huynh có thể kết luận rằng Tả Công Long bị Kim Bất Hoán giết?

Người thứ ba: – Nếu hắn không giết Tả Công Long, sao lại biết Tả Công Long đã chết? Nếu hắn không biết chắc Tả Công Long đã chết, làm sao dám đến đây đòi đoạt chức bang chủ Cái Bang?

Mồ hôi Kiều Ngũ đã thấm ướt cả áo, nhưng tính của hắn không dễ khuất phục. Dù lúc này lực đã như cung hết tên, vẫn không chịu yếu thế, chiêu thức công ra vẫn mãnh liệt vô cùng. “Thanh Sư Trảo” vẫn hùng hổ tấn công.

Hàn Linh lui về sau, từ phía đông của rạp đã lui tới phía nam.

Ngay cả Hoa Tứ Cô cũng chưa nhìn ra Kiều Ngũ sắp bại. Quần hào thì vẫn liên tiếp cổ vũ, có người la như sấm: – Nam tử chân chánh, Hùng Sư Kiều Ngũ, chỉ có tiến chứ không lui.

Hùng hổ tấn công là sai lầm lớn. Sai lầm có thể phải trả bằng tánh mạng.

Vũ khí chạm nhau, tia lửa chớp loé, người chung quanh hồn phi phách tán.

Hàn Linh bật cười hăng hắc: – Trong vòng một chiêu, ta lấy mạng ngươi.

Trong tiếng cười, tung ra liên hoàn song kiếm.

Kiều Ngũ đưa “Thanh Sư Trảo” lên đỡ.

Kiếm trảo chạm nhau, tia lửa bay tứ phía.

Tay phải Hàn Linh rút từ thắt lưng ra thanh kiếm ngắn đâm thẳng xuống.

Kiều Ngũ không nghĩ lão còn thanh kiếm thứ ba. Hai tay còn đang đỡ song kiếm, hắn không có cánh tay thứ ba, nên khó tránh được thế kiếm này.

Quần hào thét lên kinh hoàng.

Giữa lằn ranh sinh tử, bỗng có tiếng người quát lớn: – Tiến!

Một tia sáng xé gió bay thẳng tới lưng của Hàn Linh.

Quần hào có lẽ chưa từng chứng kiến ám khí đi mạnh như thế, thủ pháp lợi hại và công lực như vậy.

Hàn Linh kinh hãi, đâu còn nghĩ đến đòn chí tử với Kiều Ngũ. Tiếng gió vừa rít lên, ám khí đã ngay sau lưng, lão hoảng hồn dùng toàn lực thu ngược kiếm đỡ lấy ám khí nọ.

Đinh… đang… một loạt tia lửa xẹt. Cổ tay Hàn Linh tê dại.

Lão kinh hoàng hét lớn: – Tên chuột lắt nào bắn ám khí đả thương người? Mau chường mặt ra!

Giữa màn đêm, tiếng cười vang động lẫn trong tiếng quát: – Tới!

Một bóng người lướt đến như sao xẹt, trong nháy mắt đã ngồi vắt vẻo trên nóc nhà rạp trúc, thân pháp nhanh nhẹn đến kinh người.

Hàn Linh cũng đã khoanh chân ngồi trên nóc rạp.

Trong bóng tối không nhìn rõ mặt người kia, chỉ thấy đó là một chàng trai trẻ, vạt áo mở phanh, tóc tai rối bời, hai mắt to tròn không khác chi sao sáng trên trời.

Chu Thất Thất hớn hở: – Hùng Miêu Nhi!

Thắng Huyễn lẩm bẩm: – Không ngờ bản lãnh của hắn cao cường đến thế.

Hùng Miêu Nhi: – Xin Kiều huynh tạm dừng tay, để ‘tửu quỷ’ đối đầu với ‘tửu ma đầu’.

Kiều Ngũ ngửa mặt thở dài, rồi dậm chân nói khẽ: – Được!

Xoay người trở xuống, Hoa Tứ Cô đang chờ hắn.

Mắt Hàn Linh toé lửa.

Hùng Miêu Nhi cười: – Cái lão lắm điều nhiều chuyện thích xía vô việc của người khác kia, sao ngồi im re vậy, động thủ đi chứ!

Hàn Linh căm phẫn nhìn anh chòng chọc, không nói lời nào, cũng không động thủ.

Hùng Miêu Nhi cười khanh khách: – Nếu chờ ta động thủ, ngươi coi như thảm. Hôm qua ở tửu lâu, ngươi cũng biết là ta không ra tay trước.

Ánh mắt toé lửa của Hàn Linh giờ lạnh như băng.

Cao Tiểu Trùng đột nhiên cười khì, nói lớn: – Người này tất thắng!

Tiền Công Thái cũng lớn tiếng: – Sao chú chắc vậy?

Cao Tiểu Trùng: – Hắn không chịu xuất thủ trước, dĩ nhiên hắn sẽ thắng.

Tiền Công Thái: – Vậy cũng…

Hắn chưa kịp nói ra hai tiếng “chưa chắc”, thì Hàn Linh đã phi thân như mũi tên rời cung, kiếm xanh lấp lóe nhắm cổ họng Hùng Miêu Nhi thẳng tới.

Hùng Miêu Nhi cười ha hả lui về phía sau ba bước. Hàn Linh xoay người trên không, chân phải tung kiếm. Hùng Miêu Nhi chuyển người qua bên tránh đường kiếm, tay với hồ lô rượu bên hông. Công hai chiêu đều thất bại, Hàn Linh phi thân như sao xẹt, rồi ngã người ra sau đưa mũi kiếm lên, kiếm xanh lại loé. Lão dùng chiêu “Uyên Ương Song Phi”, kiếm đầu vừa xuất, kiếm sau theo sát.

Hùng Miêu Nhi quát lớn: – Tới!

Chẳng lùi chẳng tiến, không công không thủ, anh đứng thẳng người, tay đưa hồ lô lên cao đón lấy kiếm xanh.

Hai tiếng đinh… đang… chói tai vang lên, Uyên Ương song kiếm bị hút chặt vào hồ lô rượu.

Hàn Linh định mượn lực biến chiêu, đâu ngờ hai thanh kiếm bị hồ lô rượu hút vào giữ chặt, chẳng khác gì bị đối phương nắm lấy binh khí.

Gặp người khác nếu binh khí bị nắm còn có thể buông tay. Nhưng với lão, binh khí gắn liền với thân nên ném không xong mà bỏ cũng không được.

Hàn Linh cả kinh, trong tình thế cấp bách, kiếm trong tay phải tung chiêu “Tà Phách Hoa Sơn”, tiếng kim khí chạm nhau đinh tai nhức óc. Thanh kiếm thứ ba cũng bị hút luôn vào hồ lô.

Hùng Miêu Nhi cười hăng hắc: – Mình cùng xuống…

Tay giữ hồ lô, anh nhảy xuống đất, kéo theo Hàn Linh. Với ai khác lão còn có thể dùng sức phi thân, nhưng với kình lực của Hùng Miêu Nhi giữ lại, lão hoàn toàn thúc thủ.

Quần hào vỗ tay vang rền.

Một vệt sáng xanh chợt loé, tay trái Hàn Linh vung lên một thanh chủy thủ, lão không chém Hùng Miêu Nhi, mà chặt thẳng xuống song kiếm dưới chân.

Thanh chủy thủ chém sắt như chém bùn, song kiếm nơi chân của Hàn Linh đứt lìa. Lão tự do, phi thân lộn người, lui xa ba trượng. Chỉ trong chớp mắt, lão mất hút vào màn đêm thăm thẳm.

Quần hào ngơ ngẩn.

Hùng Miêu Nhi giật mình sửng sốt, cười khổ lắc đầu: – Đâu ngờ lão còn thanh kiếm thứ tư!

Thanh kiếm cứu mạng!

Kim Bất Hoán biết kế khó thành, đang định tìm đường chạy.

Hắn vừa nhấc chân, Hùng Miêu Nhi đã đứng trước mặt hắn khoanh tay cười chúm chím.

Kim Bất Hoán cười khan: – Võ công của Hùng huynh thật cao cường!

Hùng Miêu Nhi cười hì hì: – Nói hay lắm… hay thật…

Kim Bất Hoán: – Tại hạ chưa từng vô lễ với Hùng huynh…

Hùng Miêu Nhi ngửa mặt cười lớn cắt lời: – Kim Bất Hoán, ngươi dùng lời xu nịnh tâng bốc ta cũng chẳng lợi ích gì. Nếu ta bỏ qua cho ngươi hôm nay, Thẩm Lãng cũng không tha ngươi.

Ngưng cười, anh lớn tiếng: – Bằng hữu Cái Bang nghe đây, chính tên chột này đã hại Tả Công Long Tả trưởng lão.

Quần hào lại một phen rúng động. Đệ tử Cái Bang nhốn nháo. Trong nhà rạp huyên náo ồn ào.

Kim Bất Hoán biến sắc la lớn: – Ngươi… Ta với ngươi không thù không oán, sao lại ngậm máu phun người?

Hùng Miêu Nhi: – Lời của ta nói dĩ nhiên là có chứng cớ.

Kim Bất Hoán trấn định, cười lạnh: – Chứng cớ… chứng cớ gì… đưa ra coi thử…

Hùng Miêu Nhi quát: – Ngươi tưởng chuyện ngươi làm thần không biết, quỷ không hay sao? Trên đời sẽ không ai đứng ra làm chứng chuyện bẩn của ngươi sao?

Kim Bất Hoán: – Hừ hừ… ha ha…

Hùng Miêu Nhi cười hăng hắc: – Kim Bất Hoán, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt! Ngươi tự cho mình làm việc kín đáo, đâu biết còn có người khác…

Kim Bất Hoán ngắt lời: – Muốn mua người làm chứng cũng dễ dàng thôi.

Hùng Miêu Nhi: – Ai khác không thể làm chứng, nhưng người này thì được…

Kim Bất Hoán: – Là ai? Ta thật muốn biết.

Hùng Miêu Nhi: – Chính là Tả Công Long.

Kim Bất Hoán biến sắc: – Ngươi… ngươi nói gì?

Hùng Miêu Nhi lạnh lùng: – Một đao của ngươi chưa giết được lão.

Rồi anh chỉ tay lên cao hét lớn: – Ngươi nhìn coi đó là ai?

Quần hào trong nhà rạp không tự chủ được cùng ngước mắt nhìn theo hướng tay anh chỉ.

Trên xà ngang phía nam nhà rạp, một thân ảnh chậm rãi đứng lên, tuy trong bóng tối không rõ mặt, cũng loáng thoáng nhận ra đó chính là Tả Công Long.

Quần hào lại nhốn nháo.

Đệ tử Cái Bang thất đảm la to: – Tả trưởng lão!

Kim Bất Hoán như bị sét đánh ngang tai, kinh hoàng, nghiến răng rít lên: – Giả! Là giả… Đây nhất định là giả! Ta đã cắm một đao sâu vào tim lão…

Hắn chợt nhận ra đã lỡ miệng, thất kinh quay người tìm đường chạy.

Nhưng chạy sao thoát!

Đệ tử Cái Bang giận dữ cùng nhào tới.

Kim Bất Hoán hét lớn rồi phóng lên nóc nhà rạp trúc.

Tả Công Long chợt ngã xuống, sau lưng lão một dáng dấp oai phong đứng lên ngăn đường Kim Bất Hoán… Thẩm Lãng!

(Hết hồi 23)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.