(守株待兔 — thủ chu đãi thố — ôm cây đợi thỏ. Tương truyền có một nông phu, một lần thấy thỏ đâm đầu vào cây chết, không làm gì nữa, cứ ôm gốc cây đợi thỏ.)
Thẩm Lãng còn chưa ra tay, toàn thân Kim Bất Hoán đã mềm nhũn, mặt mũi thẫn thờ.
Thẩm Lãng phất tay, Kim Bất Hoán từ trên nóc nhà rạp ngã lăn xuống đất.
Vừa thấy Thẩm Lãng, Chu Thất Thất cũng rũ người, lẩm bẩm… “Thôi, kể như xong!”
Bao khổ tâm diệu kế, Thẩm Lãng lộ diện lúc này là kể như thất bại hoàn toàn.
Thắng Huyễn cũng sửng sốt: – Thẩm Lãng thật lợi hại!
Chu Thất Thất u uất: – Hắn không phải là người, mà là quỷ! Sao trên đời chẳng ai hạ được hắn? Vô luận ai có mưu chước gì hại hắn, hắn đều như đã biết trước?
Giữa cảnh hỗn loạn, đệ tử Cái Bang cùng nhau trói chặt Kim Bất Hoán.
Quần hào lao xao bàn tán. Cửa miệng mọi người đều nhắc đến một cái tên… “Thẩm Lãng”.
Chu Thất Thất hận không thể nằm phục xuống bàn khóc lớn. Nàng cúi đầu, cố ngăn đôi dòng lệ.
Ngẩng mặt lên thì thấy Thẩm Lãng…
Thẩm Lãng hào sảng, tiêu sái, đang mỉm cười nhìn nàng.
Hùng Miêu Nhi cũng đứng trước mặt nàng, hai tay sau lưng, nhìn nàng tủm tỉm.
Tim Chu Thất Thất đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nàng ráng dằn lòng để không hét lên, lại làm ra vẻ như không quen biết hai người.
Thẩm Lãng cười dịu dàng: – Em khỏe không?
Chu Thất Thất tỏ vẻ ngạc nhiên: – Ngươi… ngươi là ai? Ta không quen biết ngươi.
Hùng Miêu Nhi cười hì hì: – Thật không nhận ra chúng tôi sao?
Chu Thất Thất: – Kỳ quái, sao ta nhất định phải nhận ra các người?
Tuy nàng gắng làm tỉnh, nhưng giọng nói vẫn run run.
Hùng Miêu Nhi cười ha hả: – Thôi nhận đi, còn giả bộ gì nữa. Nàng giấu được ai, qua mặt được tôi sao. Càng không thể gạt Thẩm Lãng! Trên đời có ai gạt được hắn.
Chu Thất Thất: – Ta chẳng hiểu ngươi đang nói gì.
Hùng Miêu Nhi: – Nàng thật lòng muốn tôi nói toạc ra hết sao?
Chu Thất Thất quay người đi: – Thứ người này không giải thích được. Thắng Huyễn!
Thắng Huyễn tới trước mặt Hùng Miêu Nhi, ấp úng: – Hùng huynh, thúc thúc đã không nhận ra anh, thì thôi vậy.
Hùng Miêu Nhi nhìn hắn rồi chợt phá lên cười: – Chú em đang nói giúp ‘ông chú vợ’ tương lai?
Thắng Huyễn lắp bắp: – Tôi… tôi…
Hùng Miêu Nhi: – Chuyện chú cưới cháu gái của hắn là nực cười nhất trong thiên hạ.
Ai nói gì, Thắng Huyễn cũng có thể nhịn, nhưng không được đụng đến “người yêu” của hắn.
Thắng Huyễn mặt đỏ bừng, cười gằn: – Nực cười? Tại hạ không xứng với nàng sao?
Hùng Miêu Nhi: – Đúng! Chú không xứng!
Thắng Huyễn giận tím mặt: – Chẳng lẽ ngươi mới xứng?
Hùng Miêu Nhi cười lớn: – Ta cũng chẳng xứng! Đại mỹ nhân như vậy, Hùng Miêu Nhi này chẳng có phúc.
Thắng Huyễn lạnh lùng: – Trước mặt cô nương, ngươi nói năng nên tôn trọng.
Hùng Miêu Nhi: – Chú định đập lộn vì ‘nàng’ sao?
Thắng Huyễn gằn gằn: – Ta chẳng sợ ngươi!
Hùng Miêu Nhi lắc đầu thở dài: – Hài tử đáng thương, chú bị lừa quá thảm.
Thắng Huyễn giận đến mặt mũi trắng bệch, lớn tiếng: – Ngươi mới là hài tử đáng thương, ngươi mới bị người ta lừa…
Hùng Miêu Nhi: – Ta? Ít ra ta cũng quyết không cưới một gã con trai làm thê tử.
Thắng Huyễn ngẩn người, rồi bật cười sằng sặc: – Tên này điên rồi! Ngươi quả thật điên rồi, dám nói cô nương này là nam nhân sao?
Trước vẻ đẹp yêu kiều của Vương Lân Hoa, quần hào đều cảm thấy Hùng Miêu Nhi có lẽ không được bình thường, đã có những tiếng cười khúc khích.
Hùng Miêu Nhi cười to át cả tiếng mọi người: – Được! Chú nói ta điên? Ta có bằng chứng…
Thắng Huyễn: – Ngươi mà có bằng chứng, đầu ta dâng ngươi.
Hùng Miêu Nhi: – Ta chẳng cần cái đầu của chú, chỉ cần mấy bầu rượu ngon.
Nói rồi lách người qua Thắng Huyễn, tới trước mặt Vương Lân Hoa, hai tay nắm ngực áo của hắn, quát lớn: – Ngươi mở to mắt mà nhìn xem đây là nam hay nữ?
Ngực áo của Vương Lân Hoa bị xé bung.
Nụ cười trên môi Thẩm Lãng đột nhiên tan biến.
Giữa hai vạt áo của “Vương Lân Hoa” là bộ ngực căng tròn của người thiếu nữ. Cặp tử châu hấp dẫn mê người vì gió lạnh đứng thẳng lên.
Cả Thẩm Lãng và Hùng Miêu Nhi đều hoảng kinh biến sắc.
Ngạc nhiên hơn hết là Chu Thất Thất. Rõ ràng là Vương Lân Hoa, sao nay lại là cô gái thật. Chính mắt nàng chứng kiến Vương Lân Hoa tự cải trang thành cô gái. Sao bây giờ… chẳng lẽ… chẳng lẽ bản thân hắn thật sự là cô gái sao?
Không lý nào, quyết không thể nào!
Gương mặt hắn, nụ cười mỉm cùng ánh mắt dâm dật khi nhìn nàng, quyết không phải là của cô gái. Vòng tay hắn khi ôm ấp nàng, những cái vuốt ve, những nụ hôn trên mặt, trên môi, trên thân thể, mà cả đời nàng không quên được, dứt khoát không thể từ một cô gái.
Đây lại là một cô gái thật!
Chu Thất Thất kinh hãi hét lớn.
Thẩm Lãng và Hùng Miêu Nhi trợn mắt há mồm. Thắng Huyễn nổi trận lôi đình.
Quần hào có kẻ ngạc nhiên, có người tức giận, có kẻ buồn cười, có người khó chịu, có kẻ mở to mắt, có người quay đầu đi, lại không ít kẻ bước chân lên trước nhìn cho rõ, rồi cũng có nhiều người lui lại phía sau.
Một cảnh hỗn loạn.
Cô gái “Vương Lân Hoa” bật khóc, tiếng khóc nức nở thảm thương.
Nàng vừa khóc vừa la ầm: – Các ngươi tự cho là anh hùng, là đại nam nhân, lại trơ mắt để cho tên tiểu tử thô lỗ này khi dể tôi, người con gái bệnh hoạn yếu đuối.
Thắng Huyễn nhào tới nắm ngực áo Hùng Miêu Nhi rít lên: – Ngươi… ngươi nói… mau…
Hùng Miêu Nhi vẻ mặt đau khổ, lẩm bẩm: – Tôi… tôi…
Một thì giận điên, một thì nóng lòng, cả hai không nói ra lời.
Thẳng Huyễn tuy không nói ra lời, nhưng còn có thể động, đã ra tay đánh Hùng Miêu Nhi.
Hùng Miêu Nhi không thể làm gì khác hơn là đứng yên chịu trận.
Dù Thắng Huyễn tức giận vô cùng, hắn vẫn không dùng chân lực. Tuy Hùng Miêu Nhi mình đồng da sắt, thịt xương cũng đau đớn vì mấy nắm đấm này.
Quần hào vỗ tay cổ vũ: – Đánh! Đánh cho mạnh, cho đáng…
Hùng Miêu Nhi không đánh lại, cũng không né tránh, chỉ to mồm kêu cứu: – Thẩm Lãng, anh không thể đứng yên đó nhìn!
Thẩm Lãng bước tới trước mặt Chu Thất Thất, nhỏ nhẹ: – Em có thể nhìn Hùng Miêu Nhi bị đánh vậy sao?
Chu Thất Thất còn đang tâm hoảng ý loạn: – Tôi… tôi…
Thẩm Lãng: – Ngay cả hận anh, em cũng đừng quên mèo này đối với em ra sao. Mèo đã vì em mà không tiếc tánh mạng.
Chu Thất Thất la lớn: – Thắng Huyễn, dừng tay!
Lúc này, chỉ có Chu Thất Thất mới ngăn được Thắng Huyễn, dù hắn vẫn chưa nguôi cơn giận.
Hắn hằn học nhìn Hùng Miêu Nhi: – Đừng tưởng ta sẽ bỏ qua cho ngươi, ngươi…
Quay đầu nhìn Chu Thất Thất: – Phải xử trí hắn ra sao?
Chu Thất Thất thở dài: – Bỏ qua cho hắn!
Thắng Huyễn ngẩn người: – Sao? Bỏ… bỏ qua cho hắn?
Quần hào cũng sửng sốt ngạc nhiên, có người quát lên: – Không được! Không thể bỏ qua!
Chu Thất Thất: – Ta nói bỏ qua cho hắn, thì phải bỏ!
Thắng Huyễn giận run: – Tại sao?
Chu Thất Thất: – Tại vì… tại vì…
Nàng nhìn quanh… ánh mắt Thẩm Lãng, vẻ mặt cay đắng của Hùng Miêu Nhi, sự nổi giận của quần hào như đang muốn xẻ thịt moi gan mèo.
Nàng cắn răng, dậm chân: – Các ngươi nhìn nè!
Nàng đưa tay cởi mũ, dây buộc tóc, áo khoác ngoài… tất cả thả xuống đất.
Mái tóc buông xoã, áo bó sát thân, tuy nàng chưa lau đi chất dịch dung trên mặt, mỗi phân mỗi tấc trên người đều là dáng vẻ yêu kiều của một thiếu nữ.
Chỉ cần liếc sơ cũng dễ dàng nhận ra nàng rõ ràng là một cô gái.
Quần hào lại một phen kinh ngạc: – Thiếu nữ! Thiếu niên này hoá ra lại là thiếu nữ.
Thắng Huyễn há mồm cứng lưỡi, trợn to hai mắt, lắp bắp: – Ngươi… ngươi là nữ nhân?
Chu Thất Thất vênh mặt: – Sao ta không thể là nữ nhân?
Thắng Huyễn nhìn “Vương Lân Hoa”: – Còn ‘nàng’?
Chu Thất Thất: – Ta là nữ, dĩ nhiên ‘hắn’ là nam.
Quần hào lại cười rối rít: – Nàng hiển nhiên là nữ, nhưng ‘hắn’ không thể là nam. Sao có thể chứng minh ‘hắn’ là nam?
Chu Thất Thất dậm chân: – Ta nói ‘hắn’… vốn là nam.
Quần hào vẫn cười: – Nàng rõ ràng là nữ, nhưng nói người này là nam chỉ vô ích thôi!
Chu Thất Thất cắn môi, tức giận: – Hắn rõ ràng là… hắn rõ ràng là…
Thẩm Lãng thở dài: – Nếu thật là Vương Lân Hoa, làm sao có thể hoá ra nữ. Rõ ràng hắn đã tráo cô gái này, chẳng lẽ em không nghĩ ra.
Chu Thất Thất dậm chân: – Tôi không biết, tôi không nghĩ ra… tôi… tôi…
Nàng sấn lại, nắm tay cô gái kia lớn tiếng: – Nói mau, sao ngươi lại biến thành cô gái?
Cô gái kia: – Tôi vốn là nữ nhân!
Chu Thất Thất: – Ngươi bị người đánh tráo hồi nào?
Cô gái kia: – Nàng một mực theo sát bên tôi, ai đánh tráo được?
Chu Thất Thất tức điên: – Ngươi không nói thật, ta… ta…
Xoắn mạnh tay cô gái. Cô ta thét lên như bị chọc tiết.
Chu Thất Thất: – Ngươi nói mau, Vương Lân Hoa đánh tráo ngươi ra sao?
Cô kia vẫn lắc đầu: – Không có… thật không có…
Mắt Chu Thất Thất đỏ ngầu, cơn giận đã lên đến tột cùng: – Ngươi còn nói ‘không’?
Nàng xoắn tay cô gái kia mạnh hơn. Cô ta đau đến chảy nước mắt.
Chu Thất Thất: – Nếu ngươi không nói, ta bẻ gãy tay ngươi!
Cô gái khóc nức nở: – Xin buông tay, xin cô nương buông tay.
Chu Thất Thất cười lạnh: – Mười nữ nhân thì hết chín sợ đau. Ta cũng là nữ, dĩ nhiên hiểu rõ. Nếu ngươi biết mình chịu không nổi, thì mau nói ra!
Cô gái kia nước mắt giàn giụa: – Được rồi! Tôi nói… tôi nói…
Chu Thất Thất: – Nói mau! Vương Lân Hoa giờ ở đâu? Hắn dùng cách nào đánh tráo ngươi. Mau! Nói cho đàng hoàng!
Cô gái kia: – Tối qua…
Tiếng gió rít, “Ngũ Mai Đoạt Mạng” ngân châm đã cắm sâu vào eo cô gái ấy.
Cô ta rú lên, trợn mắt, ngoẹo đầu. Ám khí tẩm cực độc khiến cô chết ngay tức khắc.
Chu Thất Thất vừa giận vừa sợ, quát lớn: – Ai? Ai hạ độc?
Hùng Miêu Nhi phóng thẳng ra ngoài, nhưng muốn tìm hung thủ giữa nơi đông đúc hỗn loạn này, chẳng khác chi mò kim đáy biển. Nào ai nghe thấy ám khí kia xuất phát từ phương nào.
Quần hào đại loạn.
Chu Thất Thất giận đến phát điên.
Cao Tiểu Trùng lại vẫn cười hì hì, thong thả: – Cô nương đừng quá nôn nóng, chuyện gì rồi cũng có ngày lộ ra ánh sáng, nước rút xuống thì đá nhô lên. Bây giờ cô nương có lo lắng gấp gáp cũng chẳng ích gì?
Thẩm Lãng: – Vị huynh đài này nói không sai. Em…
Chu Thất Thất dậm chân thét lớn: – Tôi lo lắng gấp gáp cũng không mắc mớ gì đến mấy người.
Một tiếng cười nhỏ nhẹ: – Lại liên quan đến ta!
Chu Thất Thất đưa mắt về hướng đó… chủ nhân Duyệt Tân Lâu.
Vừa thấy hắn, nàng lập tức chạy bổ vào ngực hắn, khóc lớn: – Tỷ phu! Tỷ phu! Bọn họ… họ cùng nhau khinh thị em.
Chủ nhân Duyên Tân Lâu chính là Tam tỷ phu của Chu Thất Thất, một hào phú cự thương bậc nhất của Trung Nguyên, Lục Thượng Đào Chu Phạm Phần Dương.
Hàng quán, cửa hiệu của hắn trải khắp các tỉnh huyện Giang Nam Giang Bắc, là những nơi mà Chu Thất Thất có thể tùy ý lấy bạc với đôi hoa tai.
Chu Thất Thất vùi mặt vào lòng anh khóc ngất. Đây là lần đầu trong mấy tháng xa nhà nàng gặp người thân, nên đem hết ủy khuất dồn vào tiếng khóc.
Phạm Phần Dương dịu dàng: – Nín, nín… giỏi nè! Không ai khinh thị em được. Kẻ nào chọc em, tỷ phu đập nó.
Chu Thất Thất: – Thẩm Lãng kia, hắn… hắn…
Phạm Phần Dương: – Thẩm Lãng là một tên bại hoại, chúng ta không cần để ý đến hắn.
Hắn vừa nói vừa nháy mắt nhìn Thẩm Lãng, chỉ tay vào Chu Thất Thất, rồi chỉ vào mình, như đang ngầm nói… “Tiểu nữ này giao cho tôi.”
Thẩm Lãng mỉm cười gật đầu: – Chỗ này đã có tiểu đệ xử lý.
Phạm Phần Dương vỗ vai Chu Thất Thất: – Thôi, chúng ta không cần để ý tới những người này. Chúng ta đi.
Nói rồi đưa Chu Thất Thất ra ngoài. Quần hào đang đại loạn nên cũng không ai lưu ý đến họ.
Một đệ tử Cái Bang chạy đến, khom người thi lễ, cười bồi: – Tệ bang có sẵn xe ngựa, Phạm đại hiệp có cần dùng chăng?
Phạm Phần Dương cười: – Ngươi nhận ra ta sao? Tốt lắm, phiền ngươi vậy.
Tên đệ tử Cái Bang khom người, toét miệng cười: – Đâu có gì phiền toái!
Gã hét toang một tiếng. Một đệ tử Cái Bang đánh một cỗ xe ngựa, tên khác dẫn thêm một con ngựa, cả bọn thong dong tiến về phía ba người.
Gã đệ tử Cái Bang: – Có xe có ngựa sẵn sàng phục dịch! Phạm đại hiệp muốn ngồi ngựa hay đi chung xe với cô nương đây?
Phạm Phần Dương do dự một chút rồi cười: – Thất Thất, dì ngồi xe. Anh cưỡi ngựa, hy vọng có thể nhìn đường sá rõ hơn. Không chừng còn phát hiện được gì.
Thật ra thì hắn cũng ngại lời dị nghị, nên không thể ngồi chung buồng xe cùng Chu Thất Thất. Tỷ phu với em vợ luôn có chút tị hiềm.
Hùng Miêu Nhi tìm không ra hung thủ phóng ám khí, cúi đầu ủ rũ trở lại rạp trúc, miệng mắng không ngừng: – Hùng Miêu Nhi ta bình sanh ghét nhất bọn chuột nhắt lén lút ẩn nấp, ngầm ra tay hại người! Nếu nó mà rơi vào tay ta, hừ hừ hừ…
Thẩm Lãng mỉm cười: – Anh đừng tức giận quá, sẽ có một ngày nó rơi vào tay anh.
Hùng Miêu Nhi căm hận: – Nó là ai, tôi còn không biết.
Thẩm Lãng: – Sao lại không biết?
Hùng Miêu Nhi ngạc nhiên: – Không lẽ anh biết?
Thẩm Lãng: – Ngoài môn hạ của Vương Lân Hoa giết người diệt khẩu, còn ai vào đây?
Hùng Miêu Nhi động dung: – Anh nghĩ trong đám này có cả môn hạ của Vương Lân Hoa?
Thẩm Lãng thở dài: – Tôi đã nói, chúng ta không thể coi thường Vương Lân Hoa. Trung Nguyên võ lâm hiện thời, chỉ sợ đâu đâu cũng có đồng đảng của hắn.
Hùng Miêu Nhi nghiến răng: – Sẽ có một ngày, tôi lôi đầu từng con chuột nhắt ra đập cho mỗi đứa một trận, nhưng bây giờ… bây giờ phải thu thập cái thằng mắc dịch Kim Bất Hoán.
Nói tới Kim Bất Hoán, anh thở dài: – Không ngờ Thẩm huynh chỉ trong nháy mắt đã điểm năm huyệt đạo của hắn.
Thẩm Lãng mỉm cười: – Cái tên này vừa gian vừa ngoan, tôi cũng lo hắn lại chạy trốn.
Hùng Miêu Nhi khâm phục: – Anh xuất thủ thật nhanh.
Tiền Công Thái đột chen lời: – Không biết hai vị muốn xử trí hắn ra sao?
Hùng Miêu Nhi: – Cái thằng này đơn giản là tồi tệ hết sức, chẳng những chúng tôi hận hắn thấu xương, mà ngay cả Kiều đại hiệp… Ủa, Kiều đại hiệp cùng Hoa Tứ Cô Hoa cô nương đâu?
Thẩm Lãng thở dài: – Kiều đại hiệp khinh thường lỡ bị thua, với thân phận và tính tình của hắn, đâu thể lưu lại đây. Khi nãy trong lúc hỗn loạn, hắn đã lặng lẽ bỏ đi.
Hùng Miêu Nhi: – Anh thấy hắn đi sao?
Thẩm Lãng: – Mặc dù thấy, tôi cũng không tiện giữ lại.
Tiền Công Thái: – Thẩm đại hiệp luôn hiểu lòng người khác.
Ngưng lại chút, gã khom người nói tiếp: – Không biết Thẩm đại hiệp có thể hiểu lòng đệ tử tệ bang, mà giao Kim Bất Hoán cho đệ tử tệ bang xử trí? Tả trưởng lão chết trong tay hắn, đệ tử tệ bang hy vọng được xử hắn theo đúng quy củ.
Thẩm Lãng: – Tại hạ cũng đang có ý đó, chẳng qua…
Tiền Công Thái: – Thẩm đại hiệp ngại khó khăn chi?
Thẩm Lãng: – Không phải, thật ra tôi chỉ cần hỏi hắn vài câu.
Tiền Công Thái: – Nếu bất tiện, đệ tử xin tránh đi nơi khác.
Thẩm Lãng: – Không cần…
Đưa tay giải ba huyệt đạo trên người Kim Bất Hoán.
Hắn mở mắt thở hắt, rồi nói: – Thẩm Lãng, Kim Bất Hoán ta hết thời mới gặp ngươi ở đây.
Thẩm Lãng hất hàm: – Ngươi đem Bạch Phi Phi Bạch cô nương đi đâu?
Kim Bất Hoán lớn tiếng: – Thẩm Lãng, Kim Bất Hoán đây tuy không phải người tốt, nhưng cũng không phải hạng háo sắc dâm đồ. Kim Bất Hoán ta chẳng để mắt đến cô nàng đó.
Thẩm Lãng cười lạnh: – Như vậy, ngươi…
Kim Bất Hoán: – Bắt cóc nàng ta là chủ ý của Vương Lân Hoa. Ta không biết hắn đem cô nàng đi đâu. Trong tay thằng khốn kiếp ôn dịch Vương Lân Hoa, nàng ta ắt sẽ chẳng được đối xử tốt lành.
Hùng Miêu Nhi cười lạnh: – Nếu Vương Lân Hoa ở đây, ngươi dám mắng hắn vậy sao?
Kim Bất Hoán gân cổ: – Sao không dám? Chút nữa là ta ăn sống hắn rồi. Chỉ tiếc cái nàng Chu Thất Thất của mấy người lại ra tay cứu hắn.
Hùng Miêu Nhi la hoảng: – Chu Thất Thất cứu hắn?
Kim Bất Hoán: – Thẩm Lãng, nhắc tới chuyện này, ngươi nên cảm kích ta mới đúng…
Hắn kể lại chuyện Vương Lân Hoa bị thương. Hắn định giết Vương Lân Hoa, nhưng Chu Thất Thất tới ngăn kịp lúc. Tất nhiên là hắn không đả động gì tới chuyện vì tham tiền thưởng của Nhân Nghĩa Trang, chỉ nói vì đạo nghĩa giang hồ trừ đi ác đồ. Hắn chửi mắng Chu Thất Thất thậm tệ.
Thẩm Lãng trầm ngâm: – Như vậy Vương Lân Hoa thật đã rơi vào tay Chu Thất Thất. Chuyện hắn đột nhiên hoá ra nữ, vẫn nghĩ chưa ra.
Hùng Miêu Nhi: – Chu Thất Thất nửa bước cũng không rời hắn. Tôi tận mắt thấy, ngay cả ngủ, nàng cũng không buông lỏng hắn, hai người ở chung phòng.
Bỗng la thất thanh: – A! Đúng rồi!
Thẩm Lãng: – Chuyện gì?
Hùng Miêu Nhi: – Đêm qua lúc Chu Thất Thất đưa tôi ra ngoài, chỉ có mình Vương Lân Hoa ở lại trong phòng. Nhưng trước khi đi, tôi chính mắt thấy nàng điểm mấy huyệt đạo trên người hắn, trừ phi có người cứu…
Thẩm Lãng: – Không ai biết Vương Lân Hoa rơi vào tay Chu Thất Thất.
Hùng Miêu Nhi: – Kim Bất Hoán!
Kim Bất Hoán vội vàng la lớn: – Vương Lân Hoa hận chưa lột da ta, ngu sao ta giúp hắn.
Hùng Miêu Nhi cười lạnh: – Lời của ngươi không thể tin. Phải đi hỏi Chu Thất Thất. A! Chu Thất Thất cũng đâu mất rồi. Thẩm Lãng, anh để nàng đi sao?
Thẩm Lãng: – Tôi giao nàng cho tỷ phu của nàng.
Hùng Miêu Nhi lo lắng: – Nếu nàng… nếu lại lỡ xảy ra chuyện gì, làm sao cho phải?
Thẩm Lãng mỉm cười: – Anh còn chưa rõ con người Phạm Phần Dương sao? Hắn cẩn thận lắm, có thể nói là giọt nước cũng không lọt qua mắt hắn.
Hùng Miêu Nhi bật cười: – Đúng rồi! Hôm qua, tuy hắn giận tôi muốn chết, nhưng vì chưa biết lai lịch của tôi, nên quyết không động thủ. Người như hắn, trách sao chẳng làm nên nghiệp lớn, đại phát tài.
Thẩm Lãng gật đầu: – Giao Thất Thất cho hắn, chúng ta có thể an tâm!
Hùng Miêu Nhi: – Người như hắn, đi bộ ắt cũng rất cẩn trọng. Nếu chúng ta đuổi theo ngay, có lẽ còn kịp.
Thẩm Lãng chưa trả lời, đã có người lên tiếng: – Họ ngồi xe ngựa đi rồi, đuổi không kịp đâu!
Hùng Miêu Nhi cười: – Phạm Phần Dương đúng là đại phú, hắn vừa cùng đi với chúng ta, không ngờ đã cho người chuẩn bị ngựa xe.
Thẩm Lãng lắc đầu: – Không đâu! Hắn cùng tôi đến thẳng đây, không ngừng dọc đường. Có lẽ là huynh đệ Cái Bang chuẩn bị xe ngựa cho họ.
Hùng Miêu Nhi: – Ai chuẩn bị không quan trọng, dù sao…
Tiền Công Thái chợt trầm giọng ngắt lời: – Tệ bang hành sự theo khuôn mẫu, xưa nay không dùng đến ngựa xe.
Thẩm Lãng trầm ngâm, chợt biến sắc hốt hoảng: – Thôi rồi…
Hùng Miêu Nhi chưa bao giờ thấy sắc mặt của Thẩm Lãng thảm như vậy, cũng không khỏi giật mình: – Chuyện gì?
Thẩm Lãng: – Trong này có chút gian trá, không chừng lại là Vương Lân Hoa.
Hùng Miêu Nhi dậm chân: – Lại là Vương Lân Hoa?
Thẩm Lãng: – Vô luận ra sao, chúng ta cũng phải mau đuổi theo.
Hùng Miêu Nhi đẩy Kim Bất Hoán qua cho Tiền Công Thái: – Thằng này giao cho chú, phải cẩn thận, đừng rời mắt khỏi hắn, đừng để hắn chạy.
Nói rồi, phóng người theo Thẩm Lãng.
Chu Thất Thất ngồi trong buồng xe, lòng ngổn ngang trăm mối. Nàng nghĩ mãi không ra bằng cách nào Vương Lân Hoa đánh tráo cô gái kia. Nàng cũng hận Thẩm Lãng tận tủy xương.
Phạm Phần Dương cưỡi ngựa đi bên cạnh xe, người ngay lưng thẳng, phong nghi lẫm lẫm, dưới ánh sao mờ, trông cũng hấp dẫn.
Chu Thất Thất thầm khen… “Tam tỷ thật có phúc! Ta không chỉ vô phúc, mà còn là một tiểu hồ đồ. Rõ ràng đã bắt được Vương Lân Hoa, lại để hắn chạy mất ngay trước mắt.”
Phạm Phần Dương: – Dì cũng nên ghé thăm Tam tỷ. Nghe tin dì rời nhà ra ngoài, nàng lo lắng không thôi, bỏ cơm mấy ngày liền.
Chu Thất Thất: – Chị Ba dù sao cũng đã phát phì, bỏ cơm mấy ngày lại tốt.
Phạm Phần Dương bật cười ha hả: – Đúng… đúng… nhưng dì đừng để nàng nghe được những lời này. Nàng bây giờ sợ chữ ‘phì’ lắm. Ai mà nói nàng ‘phì’, không chừng nàng sẽ liều mạng.
Hắn bỗng thở dài: – Chỉ thương cậu Bát…
Chu Thất Thất kêu lên thất thanh: – Anh cũng biết chuyện Bát đệ sao?
Phạm Phần Dương cúi đầu thở dài: – Thẩm Lãng cho anh biết. Tội nghiệp, cậu ấy thông minh dễ thương, sao lại… Chỉ mong người thiện lương được trời hộ mạng…
Nhắc tới Bát đệ Hỏa Hài Nhi, lòng Chu Thất Thất đau như dao cắt, hai hàng nước mắt tuôn trào… “Số phận cậu bé đáng yêu này đã ra sao?”
Nàng buồn rầu hỏi: – Cha đã biết chuyện này chưa?
Phạm Phần Dương: – Đâu ai dám cho lão nhân gia biết để người đau lòng.
Chu Thất Thất cúi đầu: – Đúng rồi, không cho cha biết tốt hơn. Một ngày nào đó… em thề một ngày nào đó, em sẽ tìm Bát đệ về cho cha.
Phạm Phần Dương im lặng hồi lâu, chợt mỉm cười: – Để anh nói cho dì nghe những tin tốt. Ngũ ca của dì, mấy ngày qua vang danh thiên hạ. Hôm đánh cuộc ở Đại Đồng Phủ, hắn thắng hơn năm mươi vạn lượng bạc. Bọn Đại Đồng Phủ nói lại, Chu Ngũ công tử vét hết cả sòng. Buồn cười nhất là Thái Hành Sơn ‘Lan Lộ Thần’ Lý lão đại, cũng có ý hốt sòng hôm đó, đâu ngờ bị Chu Ngũ công tử nhà mình hớt tay trên. Không những nạo Lý lão đại sạch túi ở sòng bạc, ngay cả cái tủ vàng của Thái Hành Sơn cũng bị Chu Ngũ công tử mang đi hơn hai ngàn lượng. Hôm sinh nhật chị Ba, hắn tặng cho nàng một cặp Kim Thọ Tinh, làm nàng cao hứng quá xá. Sau đem đi cân, cặp Kim Thọ Tinh kia nặng hơn hai ngàn lượng.
Chu Thất Thất thở dài: – Sinh nhật chị Ba, em cũng quên mất.
Phạm Phần Dương đang hồi hăng hái: – Còn đại ca…
Chu Thất Thất bịt hai lỗ tai: – Thôi thôi thôi… anh đừng nói chuyện của đại ca,vận khí của anh ấy lúc nào cũng tốt. Cả nhà mình, ai cũng tốt số. Chỉ mình em… một mình em là bất hạnh.
Phạm Phần Dương tủm tỉm: – Dì lầm rồi, danh tiếng Chu Thất tiểu thơ chẳng thua kém ai trong giang hồ. Dù lâu chưa gặp mặt, anh cũng nghe không ít chuyện của dì.
Chu Thất Thất: – Nên anh tìm Thẩm Lãng hỏi thăm tin tức của em?
Phạm Phần Dương cười trừ: – Chẳng qua là…
Chu Thất Thất ngắt lời: – Em và hắn đã không còn quan hệ. Sau này anh đừng hỏi hắn về em. Hắn… hắn… hắn… em không biết đến hắn nữa.
Phạm Phần Dương nhún vai: – Được, dì không muốn, thì thôi…
Con ngựa Phạm Phần Dương đang cưỡi bỗng nhiên chồm lên như phát điên. Phạm Phần Dương giật mình, vội vàng kìm chặt hai chân. Con ngựa lồng lộn quay vòng, tung lên nhảy xuống, vươn cổ hí dài. Tuy Phạm Phần Dương tinh thông thuật cưỡi ngựa, vẫn không thể chế ngự được nó.
Chu Thất Thất kinh hãi kêu lên: – Tỷ phu… tỷ phu…
Chiếc xe ngựa bỗng phóng thật nhanh về trước, chẳng khác con ngựa điên kia.
Chu Thất Thất vừa giận vừa sợ, lớn tiếng: – Phu xe… phu xe… Uy, ngươi…
Từ khung cửa sổ phía trước, gã đệ tử Cái Bang thò đầu vào buồng xe, cười: – Cô nương có chuyện?
Chu Thất Thất: – Ngươi mù sao! Cho xe chậm lại chờ tỷ phu ta.
Gã đệ tử Cái Bang cười hì hì: – Tỷ phu của nàng uống lộn thuốc rồi, cũng giống như con ngựa kia. Người điên ngựa khùng đang cùng chung một chỗ, chờ hắn làm gì!
Chu Thất Thất kinh hãi: – Ngươi… ngươi nói gì?
Gã bật cười ha hả: – Không nhận ra ta?
Chu Thất Thất: – Ngươi… ngươi là ai?
Gã đánh xe: – Thì nàng nhìn xem ta là ai!
Vừa cười hăng hắc, vừa đưa tay lau mặt… Vương Lân Hoa, lại là Vương Lân Hoa!
Chu Thất Thất vừa kinh sợ, vừa muốn phát điên, lớn tiếng mắng: – Quỷ! Lại là đồ ác quỷ ngươi!
Vương Lân Hoa cười hì hì: – Chu cô nương, nàng giật mình sao?
Chu Thất Thất thò đầu nhìn ra ngoài, chẳng thấy người ngựa Phạm Phần Dương. Nàng muốn nhảy xuống, nhưng không mở được cửa xe.
Vương Lân Hoa cười lớn: – Chu cô nương, xe này được đặc chế, nàng không thoát được đâu.
Chu Thất Thất phẫn nộ quát: – Ác quỷ, ta liều mạng với ngươi.
Nàng vung tay đánh Vương Lân Hoa. Hắn rụt đầu lại. Nàng đấm qua cửa sổ, thì bị Vương Lân Hoa nắm lấy cổ tay.
Chu Thất Thất đá mạnh vào cánh cửa, xe này quả nhiên được đặc chế, bốn bên đều là thép cứng.
Vương Lân Hoa cười hì hì: – Người đẹp ơi, chớ động! Thương thế ta chưa lành hẳn, không thể dùng sức.
Chu Thất Thất nghiến răng: – Tại sao ngươi không chết đi? Ngươi chết đi là tốt nhất!
Vương Lân Hoa cười ha hả: – ‘Người hiền số chẳng đầy gang, kẻ đi gieo hoạ sống ngàn thu hơn!’ Ta xấu xa độc ác nên đâu dễ chết.
Chu Thất Thất ráng sức vùng vẫy, nhưng mạch môn bị giữ chặt, người nàng nhũn dần.
Vương Lân Hoa thì hôn lấy hôn để cánh tay của nàng, cười nói: – Ôi… đẹp… đẹp thay, cánh tay trắng nõn thơm lừng…
Chu Thất Thất thét lớn: – Ác tặc, ta… ta…
Nàng nhảy lên, đầu đụng trần xe, hôn mê bất tỉnh.