Bảy năm sau, Hồng Chính Chính về thăm quê, tình cờ gặp lại Ngô Ngũ, vừa nhìn đã nhận ra anh ta ngay. Nhắc tới chuyện năm xưa, Ngô Ngũ không nén nỗi đau buồn, nước mắt lã chã. Hai người cũng coi như là bạn vong niên, lại cùng trải qua cơn sinh tử, trò chuyện mãi không biết chán. Hồng Chính Chính còn mua rượu tới nhà Ngô Ngũ lai rai tâm sự. Uống được một lúc, Tiểu Thanh đi học về, khóc lóc kể cho bố nghe chuyện nhiều lần bị Dương Phong sàm sỡ. Ngô Ngũ nghe mà giận đến tím tái mặt mày, Hồng Chính Chính cũng vô cùng căm phẫn, vốn sẵn hơi men, hai người quyết định phải tới hỏi tội Dương Phong. Ngô Ngũ sợ Dương Phong không biết anh ta là ai mà không cho vào nhà nên đã mang theo hai chai Ngũ Lương Dịch làm “mồi nhử”, quyết định lấy cớ biếu quà để vào được trong nhà đã rồi tính sau.
Tới nhà Dương Phong, Ngô Ngũ nói dối mình là phụ huynh của cô bé bạn thân của Tiểu Thanh, Dương Phong bèn mời anh ta vào trong phòng khách. Sau đó, Ngô Ngũ liền ngả bài, nói rõ mình là ai. Dương Phong sợ hãi, nấp vội vào góc hẹp giữa ghế sofa và tường. Lúc này, Hồng Chính Chính đã thủ sẵn dao sắc trong tay, lập tức xông vào đâm ngay.
Ngô Ngũ vốn dĩ chỉ định tìm Dương Phong hỏi cho ra nhẽ, nếu Dương Phong chối tội, sẽ đánh cho một trận cho hả giận, nào ngờ Hồng Chính Chính chưa nói năng gì đã lao đến đâm luôn. Cậu thanh niên giang hồ phiêu bạc đã dùng cách ấy để đền đáp ơn nghĩa mà không lường được rằng đã làm hại chính ân nhân của mình.
Ngô Ngũ thấy Hồng Chính Chính làm vậy thì sững sờ kinh hãi. Đúng lúc này, vợ Dương Phong nghe động liền nhảy xuống giường chạy ra xem, thấy Dương Phong khắp người đẫm máu liền hét toáng lên. Ngô Ngũ càng sợ hãi, vội vàng xông tới bịt miệng bà ta lại. Lúc này, Dương Phong đã mất khả năng kháng cự. Hồng Chính Chính thấy Ngô Ngũ vật lộn với vợ Dương Phong bèn xông lại đâm luôn cho bà ta một nhát rồi nắm áo Ngô Ngũ kéo đi. Hai người nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
“Anh đã đoán đúng!” Nghe Ngô Ngũ kể xong, bác sĩ Triệu nói, “Dương Phong đã biết hung thủ chính là bố của Tiểu Thanh, nhưng ông ta vẫn hy vọng rằng mình có thể sống sót. Nếu ông ta được cứu sống, sẽ không muốn tiết lộ chuyện xấu xa động trời này, không muốn hủy hoại danh dự nhà giáo ưu tú toàn thành phố của mình. Ông ta cố tình đánh lạc hướng cảnh sát khiến cho vụ án không thể phá nổi, dù bản thân có phải thiệt thòi cũng còn hơn cả đời mang tiếng cầm th. Thế nhưng, đến khi ông ta cảm thấy mình sắp chết thì lại hối hận nên mới tiết lộ chi tiết áo đen áo trắng. Lúc đó, có lẽ ông ta đã muốn khai ra sự thực, nhưng lực bất tòng tâm, chỉ còn biết tiếc nuối từ giã cõi đời.”
Tuy vụ án đã được phá nhưng lòng tôi vẫn trĩu nặng. Tôi im lặng không nói năng gì.
Bác sĩ Triệu nói tiếp: “Đừng ủ ê nữa, tôi biết anh đang nghĩ gì, đầu tôi cũng đang rối tung rối mù lên đây. Rốt cuộc thì ai mới là người tốt, ai mới là kẻ xấu?”
“Đen và trắng, khoảng cách thật mong manh.” Tôi quay sang nói với đội trưởng Hứa. “Bé Tiểu Thanh thật đáng thương, mong rằng các anh hãy có chính sách hỗ trợ cho cô bé, đừng để cô bé đi sai đường. Chỉ mong cô bé được sống an lành chờ ngày bố mãn hạn tù. Và nhất định phải để cô bé hiểu rằng, tuy bố mình phạm tội nhưng không phải là người xấu.”