Chúng ta bước tới bên cầu, đi qua, rồi lại quay người đốt rụi, đốt rụi chứng cứ trước đây, chỉ để lại trong ký ức làn khói đặc quánh và đôi mắt đã từng đẫm lệ.
Tom Stoppard
* * *
Là bác sĩ pháp y của sở Công an tỉnh, rất khó né tránh những cuộc họp hành chính. Tuy tôi biết những cuộc họp này rất quan trọng, nhưng đương nhiên, họp thì chẳng thể nào thú vị bằng phá án, nên tôi thực sự rất ngán họp hành. Đương nhiên, trừ khi tới Vân Thái.
Từ sau khi tiếp xúc với vụ án của Lâm Tiếu Tiếu, vụ án Vân Thái lúc nào cũng canh cánh trong lòng tôi. Nếu chỉ tìm kiếm tư liệu trên mạng nội bộ, hầu như không thể đào ra được thông tin gì mới mẻ, cách tốt nhất chính là trực tiếp tới thành phố Vân Thái để tìm manh mối.
Thế là tôi đã có mặt trong cuộc họp về công tác Pháp y tại Công an huyện Vân Thái.
Vật vã đọc xong bản báo cáo khô khốc, tôi lau mồ hôi ướt đẫm trên trán, bắt đầu suy nghĩ xem nên hỏi những vấn đề gì, đọc những tư liệu gì. Mặc dù tôi thừa hiểu, dựa vào những điều này để phá một chuỗi vụ án đã tồn đọng bao nhiêu năm qua là một chuyện hết sức viển vông, nhưng vẫn ngấm ngầm hạ quyết tâm.
Sau bữa tối, tôi mượn phòng làm việc của phân đội trưởng Hoàng, nhờ anh em trong phân đội Cảnh sát hình sự chuyển hồ sơ vụ án Vân Thái lại, sau đó vùi đầu nghiên cứu.
Hồ sơ quả thực không ít, hơn chục tập tư liệu dày cộp chồng chất trên bàn làm việc. Tôi cẩn thận xem từng tấm ảnh, từng biên bản thẩm vấn, biên bản khám nghiệm tử thi, biên bản khám nghiệm hiện trường, hy vọng có thể phát hiện ra manh mối mới. Ảnh chụp ba nạn nhân bày la liệt trước mặt tôi, đều là những thiếu nữ mới mười mấy tuổi, bị sát hại trong lúc đi vệ sinh một mình vào buổi tối. Trên khuôn mặt trẻ trung ngây thơ còn đọng đầy nỗi kinh hoàng và tuyệt vọng. Mục đích của hung thủ rất rõ ràng, chính là giao cấu với xác chết. Nhưng vụ án rất kỳ quặc, không có nhân chứng tại hiện trường, không có bất cứ bằng chứng nào, bởi vậy nên không có cách nào để sàng lọc nghi phạm. Nhìn vào ghi chép, từ ba vụ án này đã liệt kê ra đến vài chục đối tượng tình nghi nhưng do không có đủ căn cứ xác nhận hoặc điều kiện gây án nên đều đã loại trừ. Trong hồ sơ còn đính kèm vài biên bản thẩm vấn mới. Vụ án tuy đã xảy ra nhiều năm nhưng các đồng chí cảnh sát khu vực không bỏ cuộc, vẫn kiên trì tiếp tục điều tra.
Đọc xong đống hồ sơ, vẫn không thể lần tìm ra manh mối nào mới, tôi xem đi xem lại ảnh chụp hiện trường, hy vọng có thể ghi khắc thật sâu vào trong tâm trí, biết đâu một ngày thông minh đột xuất, lại lóe lên được ý tưởng hữu ích thì sao? Điều khiến tôi khó hiểu nhất là trong cả ba vụ án, sau khi lấy mẫu vật từ âm đạo của nạn nhân mang đi xét nghiệm vết tinh dịch thì đều có phản ứng dương tính yếu, tuy nhiên xét nghiệm ADN lại không thể tìm ra được kiểu gen (Kiểu gen, hay còn gọi là kiểu di truyền, là tên gọi chung của tổ hợp toàn bộ các gen trong tế bào thuộc một cơ thể sinh vật nào đó. Nó phản ánh cấu trúc di truyền của sinh vật, cũng là sự tổng hòa của toàn bộ gen nhận được từ cha mẹ. Thông qua kỹ thuật xét nghiệm ADN, có thể phân tích ra kiểu gen của từng cá thể, từ đó tiến hành so sánh và đối chiếu).
“Lần sau phải hỏi chuyên gia xét nghiệm ADN mới được, liệu có phải quá trình xét nghiệm đã xảy ra sai sót gì không?” Tôi lầm bầm tự nhủ.
“Hơn 11 giờ rồi, còn chưa về à?” Phân đội trưởng Hoàng đẩy cửa bước vào hỏi.
Tôi lắc đầu, chớp chớp đôi mắt đỏ ngầu, vươn vai một cái rồi nói: “Sao muộn thế này anh còn tới đây?”
“Vừa nãy đến chỗ chuyên gia pháp y bên viện nghiên cứu số 2 của bộ Công an tới dự họp, trò chuyện một lát.” Phân đội trưởng Hoàng cầm cốc giấy lên hỏi. “Sao không tự pha lấy chút trà mà uống? Hôm nay anh đã được mở mang tầm mắt, đúng là chuyên gia có khác, nghe anh ấy nói chuyện, đúng là hơn đọc sách mười năm!”
Tôi đứng dậy nói: “Anh đừng pha trà, em đói bụng rồi, anh mời em đi ăn mì lát xào đi.”
Phân đội trưởng Hoàng liền bày ra vẻ mặt hãi hùng: “Lần trước đi ăn mì lát xào, gặp ngay vụ án chặt xác, giờ em vẫn muốn ăn nữa à?”
“Anh mê tín thật đấy.” Tôi cười nói. “Làm gì có chuyện phỉ phui như thế? Anh cứ đi ăn mì xem có vụ án mạng nào không?”
“Tiên sư cái thằng này!” Phân đội trưởng Hoàng ném cho tôi một điếu thuốc. “Anh mời là được chứ gì? Tích chút khẩu đức đi!”
*
11 rưỡi tối, trên đường phố Vân Thái đã không còn một bóng xe qua, ngay cả con phố đi bộ bình thường tấp nập là thế, giờ cũng chỉ thấy lác đác vài cặp tình nhân và nhân viên an ninh tuần tra. Hai bên phố đi bộ là những con hẻm sâu hun hút, nhà cửa đều đã tắt đèn tối om. Chao đèn trên những bóng đèn đường bị gió đêm lay động, đung đưa liên hồi, khiến ánh đèn hắt trên mặt đất cũng ngả nghiêng theo, trông hơi rờn rợn.
“Mấy con hẻm này ban ngày rất tấp nập, mua gì cũng tiện.” Phân đội trưởng Hoàng nói. “Bây giờ giá nhà đất cao ngất ngưởng, nhà mặt ngõ ở đây cũng phải hơn hai mươi nghìn tệ một mét vuông đấy.”
Tôi chẳng hề hứng thú với giá nhà đất, chỉ hỏi: “Chúng ta tới đây làm gì thế? Cứ như đi điều tra hiện trường ấy, ở đây có chỗ nào ăn không?”
“Này đồng chí sao Quả Tạ, sao cứ mở miệng ra là lại án mạng án mạng thế nhỉ?” Phân đội trưởng Hoàng chỉ về phía trước, nói: “Con ngõ đằng kia bán đồ ăn đêm, muốn ăn gì cũng có.”
Quả nhiên, đi chưa tới trăm mét đã nhìn thấy một con ngõ đèn điện sáng trưng, tiếng người rộn ràng, mùi thức ăn bốc lên ngào ngạt xen lẫn với mùi khói nướng thơm phức khiến tôi bất giác đưa tay dụi mũi.
“Em đổi ý rồi!” Vừa nhìn thấy những chú tôm hùm đỏ au, tôi hào hứng reo lên. “Chúng ta ăn tôm hùm nhé!”
“Định giết người đấy à?” Phân đội trưởng Hoàng bật cười. “Sớm biết thế này thì dẫn quách em về nhà bảo chị dâu xào mì ăn cho nhẹ nợ. Tôm hùm giờ đắt ghê gớm.”
Chỉ sau nửa tiếng đồng hồ, dĩa tôm hùm trước mặt đã mau chóng bị tôi và phân đội trưởng Hoàng “giải phẫu” thành một đĩa vỏ tôm. Tôi cầm lon nước lên uống một ngụm, vươn vai nói: “Ôi sảng khoái quá, tối nay ngủ ngon phải biết.”
Đột nhiên, có tiếng còi xe rú lên ầm ĩ, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng của buổi đêm. Tôi nhìn về hướng đó, thấy một chiếc xe cứu hỏa lướt vèo qua đầu ngõ.
“Hỏa hoạn?” Tôi lập tức trở nên cảnh giác. “Chúng ta tới xem thử, xem có giúp được gì không?”
“Phỉ phui cái mồm!” Phân đội trưởng Hoàng kêu lên. “Nói ít thôi được không?”
*
Hiện trường hỏa hoạn chính là con ngõ mà chúng tôi vừa đi qua. Tôi và phân đội trưởng Hoàng hộc tốc chạy về phía đó.
Con ngõ khá rộng rãi, mặt đường rộng hơn chục mét, chiêu dài khoảng hai, ba trăm mét, hai bên đường biển hiệu san sát, ngân hàng, siêu thị, quán ăn, cửa hàng vàng bạc đều có cả, ban ngày ở đây hẳn rất náo nhiệt.
“Chắc là tối đến, các chủ cửa hàng đều không ở đây, xảy ra chuyện nghiêm trọng thế này mà cũng không thấy ai tới xem.” Tôi nhìn thấy bên cạnh xe cứu hỏa chỉ có khoảng hơn chục người túm tụm, bèn nói.
Bên dưới cánh cửa cuốn của một gian hàng tại chính giữa con ngõ, khói đang cuồn cuộn tuôn ra ngoài, các chiến sĩ cứu hỏa đang tất bật kéo vòi phun cao áp để hạ nhiệt cho cửa cuốn. Bỗng “rầm” một tiếng, cánh cửa cuốn rơi thẳng xuống, bên trong đã là một biển lửa ngùn ngụt. Thấy tình hình này, chỉ huy đội cứu hỏa lớn tiếng hô hào, lệnh cho đội cứu hỏa cấp tốc dập lửa. Người dân kéo tới xem mỗi lúc một đông.
“Siêu thị Uyển Đình.” Phân đội trưởng Hoàng nói. “Nghe đồn chủ siêu thị là một phụ nữ trẻ.”
“Em cảm thấy hiện trường hơi kỳ lạ!” Tôi nói. “Anh có nhận ra không? Cửa cuốn không đóng kín hoàn toàn, sở dĩ người ta phát hiện thấy bên trong bị cháy là do có khói tuôn ra ngoài qua khe hở phía dưới cửa cuốn.”
“Chúng ta tới muộn thì sao?” Hiện trường rất đông nóng nực, phân đội trưởng Hoàng lau mồ hôi nhễ nhại trên trán, nói: “Biết đâu do đội cứu hỏa cậy ra thì sao?”
“Nhưng trên cửa cuốn không có dấu vết cậy phá.” Tôi vừa nói, vừa định tiến lại gần xem xét cánh cửa cuốn đang nằm chỏng chơ trên mặt đất nhưng lại bị một chiến sĩ cứu hỏa đưa tay ngăn lại.
“Muộn thế này rồi, không có lý nào cửa cuốn vẫn còn mở.” Phân đội trưởng Hoàng nói.
“Hay là có trộm cắp đột nhập, sau khi vơ vét đã châm lửa đốt hiện trường?” Tôi nói.
“Làm gì có kẻ trộm nào lại tàn nhẫn như vậy? Không có chuyện đó đâu.” Phân đội trưởng Hoàng phản bác.
Đội cứu hỏa bận rộn suốt nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng đã dập tắt được ngọn lửa, may mà được báo sớm nên lửa chưa kịp lan sang nhà bên cạnh. Một chiến sĩ cứu hỏa bước vào trong hiện trường kiểm tra, nào ngờ chưa đầy một phút sau, anh ta đã hốt hoảng lao bổ ra, hét toáng lên: “Đội trưởng! Bên trong có người chết!”
Đang lờ đờ buồn ngủ, tôi lập tức tỉnh như sáo, quay sang nhìn phân đội trưởng Hoàng, thấy anh ấy cũng đang nhìn sang tôi, nói: “Không thể chứ, chẳng lẽ lại xui xẻo thế thật!”
Một viên trung úy đứng ở bên cạnh xe cứu hỏa vội bấm điện thoại gọi cho phòng Cảnh sát hình sự xin điều người tới. Phân đội trưởng Hoàng trình thẻ ngành ra, nói: “Chúng tôi thuộc phân đội Cảnh sát hình sự, tôi muốn vào xem hiện trường.”
Một viên cảnh sát khu vực đang phụ trách bảo vệ trật tự hiện trường cũng bước lại nói: “Phải, anh ấy là lãnh đạo của chúng tôi.”
“Không được, trước hết phải loại bỏ mọi yếu tố nguy hiểm đã rồi mới vào được.” Trung úy nói. “Có thể chuyển thi thể ra ngoài trước.”
Tôi ngó đầu vào xem, bên trong siêu thị chẳng khác gì một bãi chiến trường tan hoang, các kệ hàng bị vòi nước cao áp phụt trúng nghiêng đổ ngổn ngang, hàng hóa cháy dở vương vãi đầy đất, mặt sàn nước đọng từng vũng. Tôi hít sâu một hơi, nói: “Hiện trường thế này chắc rất khó tìm ra manh mối, bị phá hoại quá nghiêm trọng.”
“Thôi được!” Phân đội trưởng Hoàng nói với trung úy. “Vậy cảm phiền các đồng chí chụp ảnh giúp, ghi lại vị trí của thi thể.”
Một lát sau, bốn chiến sĩ cứu hỏa khiêng ra một thi thể cháy đen đặt trên tấm vải bạt. Phân đội trưởng Hoàng bình tĩnh kiểm tra thi thể, sau đó cùng với một viên cảnh sát hình sự vừa kịp tới bắt đầu thẩm vấn người báo án và các chiến sĩ cứu hỏa.
“Tôi ở trong quán Internet lướt mạng tới 12 giờ thì về, khi đi ngang qua đây, thấy cửa cuốn của siêu thị kéo chưa kín, qua khe hở bên dưới loáng thoáng nhìn thấy ánh lửa và khói bốc ra nên mới vội vàng báo cảnh sát.” Người báo án trông hiền lành thật thà, có lẽ là sinh viên.
“Thế thì đáng ngờ thật đấy!” Tôi nhìn xuống thi thể đã cháy tới biến dạng rồi ghé tai nói với phân đội trưởng Hoàng: “Đúng là cánh cửa chưa được kéo kín!”
“Hay tại trời nóng quá? Em xem, siêu thị không có cửa sổ, nếu đóng kín cửa sẽ rất ngột ngạt.” Phân đội trưởng Hoàng đứng trước cửa siêu thị nhìn vào bên trong nói.
“Siêu thị quay về hướng nam, gồm ba lô mặt tiền, nhưng hai cánh cửa cuốn còn lại lúc nào cũng đóng chặt, chỉ có cánh cửa cuốn ngoài cùng được dùng làm lối ra vào. Trong siêu thị toàn là các kệ hàng được sắp xếp gọn gàng, quầy thu ngân ở phía tây, vị trí chính đông là chỗ ở tạm thời của chủ siêu thị, được ngăn cách bằng rèm vải. Bây giờ rèm vải đã bị thiêu cháy hoàn toàn, chỉ còn sót lại vài mẩu vải cháy nham nhở ở thanh trượt bên trên. Trong phòng có một tủ quần áo, đã bị vòi phun nước xối đổ. Còn có một chiếc giường kê sát tường. Đồ đạc bị cháy tan hoang. Thi thể nằm ngửa bên cạnh giường, vuông góc với thành giường, đầu quay vào giường, chân quay ra ngoài.” Viên trung úy báo cáo.
“Điểm phát cháy và thời gian phát cháy đã suy đoán ra chưa?” Phân đội trưởng Hoàng hỏi trung úy.
“Điểm phát cháy nằm ở phía nam của phòng ở, gần với ổ cắm điều hòa.” Trung úy trả lời. “Chúng tôi cho rằng có lẽ là do ổ cắm điều hòa bị chập mạch phát lửa nên đã lựa chọn cách phun vòi rồng để dập lửa. Còn về thời gian, nếu không có chất dẫn cháy hóa học, chúng tôi suy đoán rằng thời điểm phát cháy là khoảng nửa tiếng đồng hồ trước khi báo án, như vậy khi phát hiện, lửa mới cháy to đến thế.”
Tôi bước qua cánh cửa cuốn đã rơi rụng, tiến vào trong hiện trường, quan sát cái điều hòa lắp ở phía đông bức tường rồi quay sang nói với phân đội trưởng Hoàng: “Có thể loại trừ khả năng cố tình không kéo kín cửa cuốn vì nóng quá. Anh xem này, tuy đường dây điện của điều hòa đã bị cháy trụi, nhưng cửa gió của điều hòa vẫn mở, cho thấy khi phát cháy, điều hòa đang bật. Do đó, không cần thiết phải mở hé cửa cuốn.”
Phân đội trưởng Hoàng gật đầu đồng tình với suy luận của tôi: “Vậy thì, em nghĩ thế nào?”
“Em thấy rất giống một vụ mưu sát.”
* * *
“Chỉ căn cứ vào cánh cửa chưa kéo kín đã phán đoán là mưu sát, liệu có võ đoản quá không?” Phân đội trưởng Hoàng nói. “Nếu khi khóa cửa không khóa chặt, cũng có thể khiến cho cánh cửa không được kéo kín hoàn toàn.”
Tôi đáp: “Em thấy vị trí của tư thi không hợp lý. Nếu khi phát hiện ra đám cháy, nạn nhân đã bị ngộ độc khí CO, không thể chạy thoát ra ngoài, thì tư thế khi ngã xuống khỏi giường đáng lẽ phải song song với thành giường mới phải, chứ không thể vuông góc như thế được.”
Tôi bước lại bên thi thể, ngồi xuống, mùi thịt cháy khét lẹt lập tức xộc thẳng vào trong mũi. Tôi dụi mũi vài cái, nói: “Ngoài ra, không gian của siêu thị này dài và hẹp, sâu hun hút, nếu lửa bốc lên ở bên cạnh chiếc giường nằm ở hướng đông, sau đó lan tới phía tây của siêu thị, thì phía đông đáng lẽ phải cháy dữ dội hơn phía tây mới phải. Tuy nhiên, em lại thấy là toàn bộ siêu thị đều bốc cháy rất dữ dội.”
“Ý em là, có thể phát cháy nhiều chỗ cùng lúc?” Phân đội trưởng Hoàng nói. “Niêm phong hiện trường, ngày mai anh sẽ gọi đồng chí bên bộ phận Hóa lý trong phân đội tới lấy mẫu kiểm tra, lúc đó sẽ biết được có chất dẫn cháy hay không và có mấy điểm phát cháy.”
“Còn phải đợi tới ngày mai sao?” Tôi hỏi.
“Nếu theo như suy đoán của đội cứu hỏa là cháy do chập điện thì đây chỉ là sự cố ngoài ý muốn, hiện giờ chúng ta chưa có bằng chứng để chứng minh đây là vụ án hình sự, bởi vậy, không có quyền giải phẫu tử thi, cần phải đợi chồng nạn nhân đi công tác về đã.” Phân đội trưởng Hoàng nói.
“Nạn nhân là ai? Đã điều tra hàng xóm của nạn nhân chưa?” Vừa rồi mải quan sát hiện trường nên tôi không chú ý lắng nghe thông tin về nhân thân của nạn nhân.
“Nạn nhân là Du Uyển Đình, nữ, 30 tuổi, chủ siêu thị tư nhân này. Chồng là nhân viên nghiệp vụ của công ty bảo hiểm Hoa Đình, tên gọi Lưu Vĩ, 28 tuổi. Du Uyển Đình mồ côi cha mẹ từ lúc hơn mười tuổi, không có họ hàng thân thích ở đây. Du Uyển Đình đã kết hôn với Lưu Vĩ được bốn năm, mua được một ngôi nhà ở khu đô thị mới Quý Uyển trong thành phố. Nhưng hai người vẫn chưa có con.” Viên cảnh sát khu vực phụ trách điều tra vòng ngoài lên tiếng. “Vừa nãy tôi đã gọi điện liên lạc với Lưu Vĩ, anh ta nói bình thường Du Uyển Đình không ở lại siêu thị, ngoại trừ những lúc anh ta đi công tác nên Du Uyển Đình mới ở lại siêu thị. Ổ cắm điều hòa trong siêu thị đã hỏng mấy lần rồi, bản thân Lưu Vĩ cũng nghi ngờ là ổ cắm bị chập điện gây cháy. Lưu Vĩ đang trên đường về nhà, có lẽ sáng sớm mai sẽ tới Vân Thái.”
Phân đội trưởng Hoàng vỗ nhẹ vào vai tôi, nói: “Em vất vả cả ngày rồi, về nghỉ ngơi đi, hiện trường đã được niêm phong, việc khám nghiệm thi thể phải đợi đến mai, khi Lưu Vĩ quay về mới tiến hành được. Còn điều tra vòng ngoài, anh sẽ sắp xếp triển khai ngay trong đêm.”
“Nhưng phá án mạng thì đâu thể chờ trời sáng?” Tôi biết mình đang sốt ruột, có về cũng không ngủ được.
“Chúng ta chưa có đủ chứng cứ để chứng minh đây là án mạng.” Phân đội trưởng Hoàng nói. “Nạn nhân lại không có họ hàng thân thích nào khác, vẫn phải chờ Lưu Vĩ về mới tính tiếp được. Phải giữ cho đầu óc tỉnh táo mới có thể làm việc tốt.”
Nóng vội cũng vô ích, quả thực tôi đã mệt phờ rồi. Tôi nằm trên giường trong phòng khách sạn, các hình ảnh tại hiện trường cứ liên tục nhào lộn trong đầu, vật vã mãi mới chìm vào giấc ngủ. 7 giờ sáng hôm sau, tôi giật mình choàng tỉnh bởi cú điện thoại của phân đội trưởng Hoàng: “Dậy đi, ăn chút gì đó rồi chúng ta tới nhà xác.”
*
Khi tới nơi, Lưu Vĩ đã đứng chờ sẵn bên ngoài cửa phòng giải phẫu. Anh ta cao gầy dong dỏng, da dẻ trắng trẻo, khuôn mặt góc cạnh, trông hơi giống minh tinh. Tôi liếc nhìn một chốc, thấy ở mé ngoài cánh tay phải có hai vết xước lờ mờ, suy đoán bằng cặp mắt pháp y, có lẽ là vết móng tay cào.
“Anh có thể mô tả sơ qua ngoại hình của chị nhà được không?” Tôi chợt hỏi.
Bất ngờ trước câu hỏi của tôi, Lưu Vĩ hơi căng thẳng: “Ừm.. Cô ấy.. cô ấy rất đẹp, tóc dài, mắt to, mũi cao..”
“Có ảnh không?” Phân đội trưởng Hoàng hiểu ngay là tôi đang muốn xác định chắc chắn nạn nhân chính là Du Uyển Đình.
“Ờ, vâng, có, có!” Lưu Vĩ mở ví, lấy ra một bức ảnh chân dung của Du Uyển Đình.
Người trong ảnh đúng là một phụ nữ xinh đẹp, mái tóc đen dài óng ả, để mái bằng, môi đỏ răng trắng, trông rất dịu dàng lịch lãm. Tôi nhận ra người phụ nữ trong ảnh đeo một đôi hoa tai kim cương cực kỳ sang trọng, lại quay sang nhìn thi thể trên bàn giải phẫu, không thấy đôi hoa tai đâu nữa. Tôi lắc đầu, thầm xót xa trong lòng. Một phụ nữ xinh đẹp là thế mà phút chốc đã phải biến thành một xác chết khủng khiếp nhường này.
“Chúng tôi muốn tới nhà anh tìm một số vật dụng thường ngày của Du Uyển Đình, lấy mẫu ADN để tiến hành đối chiếu với ADN của nạn nhân.” Tôi nói. “Thi thể đã bị cháy tới biến dạng, lại không thấy đeo hoa tai, nên trước tiên, chúng tôi phải xác nhận chắc chắn lai lịch của nạn nhân trước đã.”
“Là cô ấy, chính là cô ấy, cho dù thành ra thế này, tôi vẫn nhận ra.” Lưu Vĩ nghẹn ngào kêu lên. Không hiểu tại sao, tôi lại cảm thấy anh ta khóc lóc trông hơi giả tạo.
“Dù là vậy cũng phải chứng thực bằng khoa học.” Tôi vừa nói, vừa mặc trang phục giải phẫu, bắt đầu tiến hành khám nghiệm bên ngoài thi thể.
Phân đội trưởng Hoàng phái cảnh sát hình sự cầm chìa khóa nhà Lưu Vĩ đi lấy mẫu xét nghiệm ADN của Du Uyển Đình.
Đã chuẩn bị sẵn tâm lý đây là một vụ mưu sát, bởi vậy, khi nhìn thấy một số dấu hiệu không phù hợp với thi thể chết cháy, tôi đã không quá đỗi kinh ngạc, vừa kiểm tra vừa nói: “Toàn bộ mặt ngoài thi thể đã cháy thành than, ở trong tư thế đấm bốc (Sau khi cơ thể bị thiêu đốt, cơ bắp co rút lại khiến tứ chi co quắp, cơ thể giống như ở trong tư thế đấu quyền Anh nên gọi là tư thế đấm bốc), quần áo, đầu tóc đã bị cháy trụi, trên kết mạc có điểm xuất huyết, trong khoang mũi dùng vải gạc lau thử không thấy có muội than. Trên trán có nhiều vết thương hình cánh cung, hiện chưa thể phán đoán có phải bị thương khi còn sống hay không.”
Tôi gắng sức tách mở khớp cằm đã trở nên cứng đờ, cầm đèn pin chiếu vào khoang miệng của nạn nhân: “Vách trong khoang miệng không thấy có muội than bám vào, phía dưới lưỡi cũng không thấy có muội than rõ rệt. Hai tay đã bị cháy hoàn toàn, không còn thấy móng tay.”
Phân đội trưởng Hoàng lắc đầu tiếc nuối, anh ấy hiểu ý tôi. Mùa hè, mọi người thường mặc ít áo, nhiều vị trí cơ thể lộ ra ngoài, nếu nạn nhân vật lộn với hung thủ, móng tay của nạn nhân rất có thể sẽ làm tổn thương bề mặt da của hung thủ, lưu lại chứng cứ chứng minh hung thủ là ai.
“Trước mắt có thể thấy, đây có lẽ là một vụ mưu sát.” Tôi nói với Lưu Vĩ đang ngồi bệt dưới đất ngoài cửa phòng giải phẫu. “Chúng tôi phải tiến hành giải phẫu thi thể để khám nghiệm.”
“Không được! Không được!” Lưu Vĩ đột nhiên nhảy bật dậy như lò xo, gào thét om sòm, “Uyển Đình lúc nào cũng thích mình xinh đẹp, tôi không cho phép các anh động dao vào người cô ấy! Không ai được động tới cô ấy!”
Phản ứng quá khích của Lưu Vĩ khiến tôi giật nảy mình. Tôi nén giận nói: “Chúng tôi nghi ngờ đây là một vụ mưu sát. Để giải oan cho cô ấy, chúng tôi buộc phải tiến hành giải phẫu. Tôi hứa với anh, giải phẫu xong, chúng tôi sẽ khâu lại cẩn thận.”
“Các anh định cướp xác đấy à?” Lưu Vĩ quát. “Đọc trên mạng thấy nói cảnh sát các anh thường trộm cướp xác người, hóa ra là sự thật. Cô ấy là của tôi, tôi không cho phép các anh động dao kéo vào người cô ấy!”
“Theo quy định của luật tố tụng hình sự, chúng tôi nghi ngờ đây là một vụ án hình sự, hơn nữa nguyên nhân tử vong không rõ ràng, cơ quan công an có quyền quyết định khám nghiệm tử thi.” Phân đội trưởng Hoàng nói. “Hy vọng anh hợp tác.”
Lưu Vĩ vẫn khóc lóc om sòm, phân đội trưởng Hoàng ra hiệu cho cảnh sát kéo anh ta ra ngoài cửa. Lưu Vĩ gào toáng lên: “Không được động tới cô ấy! Các anh là quân ăn cướp, cảnh sát là quân ăn cướp.”
Tôi và phân đội trưởng Hoàng đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy Lưu Vĩ rất đáng ngờ. Phân đội trưởng Hoàng lệnh cho cấp dưới của mình là bác sĩ Cao mặc trang phục giải phẫu, cùng tôi bắt tay vào việc, đồng thời căn dặn mấy viên cảnh sát hình sự phải để mắt tới Lưu Vĩ.
Da và tổ chức dưới da của nạn nhân đều đã cháy thành than, dao phẫu thuật rạch xuống, chỉ nghe thấy những tiếng “lách cách” giòn tan. Sau khi cẩn thận phân tách từng lớp da và cơ trên cổ nạn nhân, chân tướng cơ bản đã hé lộ. Phần cơ hai bên cổ nạn nhân đều có vết xuất huyết, xương móng (Xương móng: Phần xương có hình chữ U giống như móng ngựa nằm ở mặt trước cổ, giữa cằm và sụn giáp. Đây là xương duy nhất trong cơ thể người không gắn kết với các bộ phận nào khác. Xương móng kết hợp với thanh quản và lưỡi giúp con người có thể phát âm) và sụn giáp đều có hiện tượng xuất huyết và gãy xương nghiêm trọng.
“Hiện tượng ngạt thở hết sức rõ rệt, tổn thương ở vùng cổ cũng rất nghiêm trọng.” Tôi nói. “Tuy không nhìn thấy tình trạng tổn thương trên da cổ nhưng vẫn có thể phán đoán, nạn nhân đã bị một người rất khỏe bóp cổ bằng hai tay, dẫn tới tử vong do ngạt thở cơ học.”
“Do hung thủ dùng cả hai tay bóp cổ, không thể khống chế được hai tay nạn nhân nên hung thủ rất có thể đã bị cào cấu gây thương tích.” Phân đội trưởng Hoàng bổ sung.
“Tổn thương ở vùng đầu rất kỳ quặc.” Tôi mở da đầu của nạn nhân ra. Da đầu đã bị cháy đen, cừa ấn vào đã vỡ vụn. Ở trước trán có bảy tám vết thương nhỏ hình cánh cung, vị trí tương ứng bên dưới có hiện tượng xuất huyết dưới da dạng mảng lớn nối liền. Màng xương của xương sọ không bị tổn thương, xương sọ cũng không bị vỡ, bên trong hộp sọ cũng không thấy có tổn thương.
“Những vết thương nhỏ này rất nhẹ, không phải là nguyên nhân dẫn tới tử vong.” Tôi nói. “Nhưng phản ứng sống rõ rệt, cho thấy đã được hình thành trước khi nạn nhân bị bóp cổ chết.”
“Vòng cung quay lên trên, đáy cung hướng xuống dưới, nếu là một phần của hình tròn thì hung khí có lẽ là một vật hình tròn đường kính khoảng 5 centimet. Vậy thì sẽ là vật gì được nhỉ?” Phân đội trưởng Hoàng băn khoăn. “Xuất huyết dưới da rất nhiều, bên trong vết thương lại có cầu nối tổ chức, chắc chắn do vật tày gây ra.”
“Em nghĩ rằng đó không phải là hung khí.” Tôi nói. “Mật độ vết thương dày đặc cho thấy nạn nhân đứng yên một chỗ. Như vậy sẽ có hai vấn đề. Thứ nhất, hung thủ đã muốn giết chết nạn nhân, tại sao còn phải gây ra những vết thương nhẹ ở trên trán? Thứ hai, tại sao nạn nhân vẫn còn sống mà lại không dịch chuyển, cứ ở yên một chỗ để cho hung thủ đánh liên tục vào trán?”
“Có lẽ là hung thủ có vấn đề về tâm lý.” Phân đội trưởng Hoàng nói. “Cũng có lẽ nạn nhân bị đánh vào đầu trong tình trạng ngộ độc, hôn mê.”
“Sọ não không bị tổn thương, nếu là hôn mê, chỉ có thể là do dùng thuốc.” Tôi nói. “Lấy mẫu máu mang đi xét nghiệm độc chất.”
“Đã điều tra rõ nạn nhân ăn tối vào lúc nào chưa?” Tôi vừa đưa dao phẫu thuật mở dạ dày, tá tràng và ruột non của tử thi ra, vừa nói. “Với thi thể chết cháy, không thể căn cứ vào thân nhiệt để suy đoán thời gian tử vong. Muốn suy đoán chuẩn xác, phải xem tình trạng tiêu hóa và vận chuyển của thức ăn trong dạ dày.”
“Không thành vấn đề!” Phân đội trưởng Hoàng nói. “Đã điều tra ra, nạn nhân ăn bữa tối tại một cửa hàng ăn vặt trong ngõ vào lúc 6 giờ chiều.”
“Căn cứ vào tình trạng tiêu hóa,” tôi dùng dao phẫu thuật gẩy đám vật chất vàng bóng bên trong dạ dày, giơ cánh tay lên dụi mũi, nói, “trong dạ dày còn có không ít nhũ trấp, em đoán nạn nhân đã tử vong sau khi ăn bữa cuối cùng khoảng năm tiếng đồng hồ.”
“Đội cứu hỏa nói 11 giờ 30 phát cháy.” Phân đội trưởng Hoàng nói. “Em phán đoán nạn nhân đã tử vong vào lúc 11 giờ, thời gian chênh lệch ít nhất nửa tiếng. Tức là sau khi hung thủ sát hại nạn nhân, nửa giờ sau mới châm lửa, vậy trong khoảng thời gian đó, hắn đã làm gì?”
“Các anh xem này, cái gì đây?” Bác sĩ Cao nãy giờ chăm chú quan sát vùng đầu của nạn nhân đột nhiên kêu lên, kéo tôi và đội trưởng Hoàng bứt ra khỏi dòng suy nghĩ.
* * *
Tôi và phân đội trưởng Hoàng quay đầu lại nhìn, hóa ra bác sĩ Cao vừa gắp được từ trong lỗ mũi nạn nhân ra một sợi vải màu xanh lam.
Phân đội trưởng Hoàng cầm lấy sợi vải, đặt xuống dưới kính hiển vi trong phòng giải phẫu quan sát: “Đây là một sợi vải không thấm nước, rất nhiều quần áo được may bằng chất liệu này.”
“Có vẻ như sợi vải thế này vẫn còn khá nhiều.” Tôi cầm dao cẩn thận cạo bỏ muội than trên mặt nạn nhân, quả nhiên nhìn thấy trong những mảng tro than đen quánh vừa cạo xuống có một số vụn vải không thấm nước màu xanh, vụn lớn nhất rộng khoảng vài milimet vuông.
Bác sĩ Cao tiếp tục dùng kẹp cầm máu lôi ra một vụn vải màu trắng dính chặt vào phần da gần tai nạn nhân, bên mép vụn vải cũng thấy có những sợi màu xanh lam, bên trên mặt vải in một từ tiếng Anh mở đầu bằng chữ M, nét chữ đã không còn nhận ra được nữa.
Tôi nói tiếp: “Có thể phán đoán, khi hiện trường bốc cháy, mặt nạn nhân đã bị bịt kín bằng một chiếc áo màu xanh lam. Mảnh vải màu trắng kia chính là nhãn hiệu của chiếc áo.”
“Như vậy có thể nói lên điều gì?” Bác sĩ Cao hỏi.
“Các nhà tâm lý học đã từng nghiên cứu và chỉ ra rằng, khi một người ra tay giết hại người mà họ khá là tôn trọng, kính nể, sẽ rất sợ nhìn thấy mặt nạn nhân. Một số kẻ sẽ dùng vật nào đó bịt kín mặt nạn nhân lại để giảm bớt áp lực tâm lý cho mình.”
“Ý em là, người quen gây án?” Phân đội trưởng Hoàng nói rồi ngoảnh nhìn về phía Lưu Vĩ đang ngồi chồm hỗm bên ngoài. “
” Kết quả điều tra cho thấy, Du Uyển Đình là người keo kiệt, không có bạn bè thân thiết, cũng không thù oán gì với ai, không có quan hệ bất chính. “Một điều tra viên lên tiếng.” Nếu phán đoán là người quen gây án thì chồng cô ta là đối tượng khả nghi nhất. “
” Nhưng Lưu Vĩ nói rằng anh ta đi Thượng Hải công tác từ trưa hôm qua. “Bác sĩ Cao nói.
” Anh ta có thể cố tình nói vậy để tạo bằng chứng ngoại phạm giả. “Phân đội trưởng Hoàng nói.” Tôi nhìn thấy vết cào trên cánh tay anh ta. “
Tôi gật đầu, khẽ nói:” Em cũng nhìn thấy, vừa rồi chúng ta phân tích nạn nhân có thể cào cấu làm tổn thương hung thủ, nhưng do móng tay của nạn nhân đã bị cháy trụi nên không thể tìm ra bằng chứng. Em nghĩ, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp đến thế? “
” Đúng vậy! “Phân đội trưởng Hoàng nói.” Vừa nãy anh ta còn kịch liệt phản đối chúng ta giải phẫu tử thi. “
Tôi cởi bỏ trang phục giải phẫu, bước lại bên Lưu Vĩ, nói:” Xuống tàu hỏa xong anh đi thẳng tới đây phải không? Làm phiền anh cho tôi xem vé tàu chiều về. “
Lưu Vĩ hốt hoảng lắp bắp:” Hả? Sao? Ờ, vé tàu.. vé tàu, tôi.. tôi.. đã bị nhân viên soát vé thu lại lúc qua cửa rồi. “
” Thế vé tàu đi Thượng Hải đâu? “Tôi hỏi.
” Cũng.. cũng bị thu rồi. “
” Hóa ra các anh đi công tác không cần giữ lại cuống vé để thanh toán à? “Tôi nhìn chằm chằm vào Lưu Vĩ, thấy ánh mắt anh ta có vẻ lảng tránh, bèn truy hỏi tiếp.” Hay là cá nhân phải tự bỏ tiền túi khi đi công tác? “
Mặt Lưu Vĩ hết đỏ lại tái.
Phân đội trưởng Hoàng nói:” Nếu là như vậy, thì xin lỗi, làm phiền anh theo chúng tôi về hợp tác điều tra. “
Lưu Vĩ cúi gục đầu ủ rũ, bị hai điều tra viên áp giải lên xe chở đi.
” Chẳng lẽ vụ án này lại được phá chỉ nhờ vào một vụn vải trên mặt nạn nhân? “Tôi nói.” Em cảm thấy không đơn giản như vậy. “
” Trời ạ, tiên sư nhà ông! “Phân đội trưởng Hoàng kêu lên.” Đơn giản lại không tốt ư? Ông đừng có độc mồm độc miệng thế chứ! “
Tôi cúi đầu cười, nói:” Còn có rất nhiều xét nghiệm vẫn chưa có kết quả, giờ chúng ta hãy tới hiện trường xem thử. Lâu như vậy rồi, giờ thì hiện trường chắc không còn nguy hiểm nữa, có thể vào được rồi. “
Hiện trường vẫn tan hoang bừa bãi. Ngoài những đồ vật không thể bắt lửa, còn thì tất cả hàng hóa, vật dụng đều đã bị thiêu rụi gần như hoàn toàn. Phòng ở phía đông siêu thị cũng chung số phận, một cái tủ quần áo lớn đã bị vòi rồng phụt đổ nằm chỏng chơ trên đất, một tấm ván giường trống trơn nằm ngang ở đó, đều đã ám khói đen kịt.
Tôi và phân đội trưởng Hoàng đi quanh một vòng siêu thị quan sát, trên sàn nhà lênh láng nước đọng, chúng tôi đi ủng cao su vòng qua vòng lại giữa những giá hàng đổ ngổn ngang, vẫn không phát hiện ra bất cứ manh mối nào, đoán là dù có manh mối hữu ích thì cũng đã thiêu trụi hoặc bị vòi rồng xối rửa sạch trơn mất rồi.
Tôi bước tới bên cạnh giường, đeo găng tay, khẽ nâng tấm ván giường lên. Bỗng nhiên, tôi nhìn thấy ở phía dưới và mặt bên của tấm ván có những nốt lấm chấm sẫm màu, không giống với màu tàn tro xung quanh đó. Tôi mở hộp dụng cụ khám nghiệm, lấy thuốc thử benzidine ra, tiến hành xét nghiệm máu ở những vị trí này, kết quả là dương tính.
” Anh Hoàng, “tôi nói,” ở phía dưới và bên cạnh tấm ván giường đều có máu, có vẻ như là vết máu dạng phun. “
Phân đội trưởng Hoàng bước lại gần, lấy kính lúp ra soi vết máu trên tấm ván, nói:” Phải, nhìn vào hình dạng, có thể xác định là vết máu dạng phun, hướng là từ ngoài vào trong. “
Tôi nói:” Thi thể nằm trên mặt đất, đầu quay về phía giường, trên đầu lại có vết thương, vậy thì khi hình thành vết thương, vết máu sẽ bắn ra đúng theo hướng đó. “
Phân đội trưởng Hoàng nói:” Ý của em là, vị trí của thi thể chính là hiện trường ban đầu vào lúc xảy ra vụ án? “
Tôi khẽ gật đầu.
Phân đội trưởng Hoàng bổ sung:” Nếu là hiện trường án mạng, tại sao nạn nhân lại không bị tổn thương do khống chế? Cho thấy hung thủ có thể ung dung tiến vào trong siêu thị theo cánh cửa ở phía tây, rồi đi về phía chiếc giường ở phía đông. “
” Đêm hôm khuya khoắt, một phụt nữ xinh đẹp ở nhà một mình lại cho phép người khác bước vào siêu thị của mình? “Tôi hỏi.” Chẳng nhẽ nạn nhân không có tinh thần cảnh giác? “
” Trừ phi là người quen. “Phân đội trưởng Hoàng nói.” Anh vẫn hơi lăn tăn khi đưa ra kết luận người quen gây án chỉ dựa vào một vụn vải trên mặt nạn nhân, nhưng lúc này, qua quan sát hiện trường, về cơ bản đã có thể khẳng định là người quen gây án. Có vẻ như bắt giữ anh chồng là quyết định đúng. “
Tôi đứng ở hiện trường, nhắm mắt lại, thử mường tượng lại một lần nữa diễn biến của vụ án, nhưng vẫn cảm thấy tình trạng tổn thương hơi khó hiểu. Tôi bèn lắc đầu, nói:” Giờ về đã, vừa đợi kết quả xét nghiệm, vừa tới xem thẩm vấn Lưu Vĩ. “
Qua màn hình trong phòng quan sát, chúng tôi thấy Lưu Vĩ ngồi trong phòng thẩm vấn cúi gằm mặt, bộ dạng thất thần ủ rũ, nhưng lì lợm chẳng khác gì lợn chết không sợ nước sôi.
” Khai chưa? “Phân đội trưởng Hoàng hỏi.
Điều tra viên lắc đầu:” Dứt khoát không thừa nhận hành vi giết người, song về hành tung đêm qua, anh ta nhất quyết không khai. “
” Tới nhà ga điều tra, xem anh ta có đi Thượng Hải không. “Phân đội trưởng Hoàng nói.
Điều tra viên mặt mày nhăn nhó:” Nhà ga đông người thế, có vẻ khó đấy. “
” Không cần! “Tôi nói.” Đi điều tra ghi chép của khách sạn. Em bỗng cảm thấy anh ta không giống như hung thủ, sở dĩ anh ta không dám khai ra hành tung tối qua, có lẽ bởi nguyên nhân khác. “
Phân đội trưởng Hoàng kinh ngạc, nhìn sững vào tôi một hồi rồi mới quay sang nói với điều tra viên:” Đi làm mau lên! “
Phân đội trưởng Hoàng thấy điều tra viên đã đi khỏi, liền nói với tôi:” Em nói vậy liệu có võ đoán không thế? Nếu chỉ dựa vào trực giác của em mà yêu cầu thay đổi hoàn toàn hướng điều tra thì không phải là chuyện nhỏ đâu. “
Tôi lắc đầu, nói:” Không phải là trực giác, em cảm thấy tổn thương của nạn nhân hơi lạ. “
” Em muốn nói tới những vết thương nhỏ dày đặc trên trán của nạn nhân? “
” Đúng vậy! “Tôi nói.” Nếu như nạn nhân không mê man mà lại có thể đồng thời gây ra tổn thương trên trán và trên cổ trong lúc nạn nhân còn tỉnh táo, việc đó chỉ có thể thực hiện được bởi ít nhất hai người. Nếu Lưu Vĩ muốn giết nạn nhân, chắc chắn anh ta sẽ không cần phải tìm thêm đồng bọn cho phiền phức. “
” Thôi muộn rồi, “phân đội trưởng Hoàng nói,” kết quả điều tra và các loại xét nghiệm đến đêm nay mới có, em về nghỉ ngơi đi. “
*
Nằm ở trên giường khách sạn, tôi lại hồi tưởng về cảnh tượng ở hiện trường. Đột nhiên, hình ảnh cái tủ quần áo bị vòi rồng xối đổ chợt chiếm trọn lấy tâm trí tôi.
” Không đúng! Quần áo, chăn đệm tại sao lại ở bên dưới tủ quần áo được?”Tôi lẩm bẩm. Nhớ lại lúc khám nghiệm hiện trường, khi nhìn thấy cái tủ đổ đè lên quần áo và chăn đệm, tôi cảm thấy dường như có chỗ nào đó bất ổn, nhưng là ở chỗ nào?
Tôi cứ nằm suy nghĩ mãi rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Do trong lòng lo nghĩ nên tôi dậy rất sớm. Tổ chuyên án đang tổng kết lại tình hình công tác của hôm qua.