[Pháp Y Tần Minh Hệ Liệt] Lời Khai Câm Lặng

Chương 6: Vụ án thứ 3 - Hóa thành tro bụi (2)



“ADN trên bàn chải đánh răng của Du Uyển Đình trùng hợp với ADN của nạn nhân. Qua thao tác xét nghiệm chất độc trong máu, có thể loại trừ khả năng Du Uyển Đình bị ngộ độc gây tử vong hoặc hôn mê trước khi bị thiêu cháy. Thông qua kiểm nghiệm hóa lý đối với tàn tro lấy được từ nhiều vị trí ở hiện trường, có thể suy đoán hiện trường có nhiều điểm cùng phát cháy, dẫn tới cháy lớn trên diện tích rộng.” Giám đốc sở nghiên cứu Khoa học kỹ thuật hình sự của Công an huyện Vân Thái báo cáo.

“Tuy nhiên, dù có bao nhiêu điểm phát cháy đi nữa, cũng không cần tới thời gian hơn nửa tiếng đồng hồ.” Tôi nói. “Pháp y chúng tôi phán đoán, chí ít là sau khi nạn nhân tử vong nửa tiếng đồng hồ, hiện trường mới bốc cháy.”

“Hung thủ đã làm gì trong thời gian đó?” Phân đội trưởng Hoàng hỏi.

“Ngoài ra,” tôi nói tiếp, “nếu đã loại trừ khả năng nạn nhân hôn mê do ngộ độc, giám định tổn thương vùng đầu của nạn nhân cũng cho thấy chưa tới mức gây ngất, vậy thì tại sao trong trạng thái tỉnh táo, nạn nhân lại giữ nguyên một tư thế để mặc cho hung thủ đánh vào đầu mình? Còn nữa, tại sao hung thủ có thể vừa bóp cổ nạn nhân, lại vừa dùng vật tày đánh vào trán nạn nhân được?”

“Cưỡi lên người nạn nhân, vừa bóp cổ, vừa đánh.” Có điều tra viên lên tiếng.

“Không thể.” Tôi nói. “Chúng ta biết rằng, khi ngón tay ấn vào vùng cổ sẽ chỉ để lại mảng xuất huyết nhỏ; khi cả bàn tay tiếp xúc mới để lại mảng xuất huyết lớn. Qua giám định pháp y, phần cơ hai bên cổ nạn nhân đều có mảng xuất huyết lớn, cho thấy nạn nhân bị cả hai bàn tay đồng thời bóp chặt hai bên cổ, chèn lên khí quản và động tĩnh mạch cổ, dẫn tới tử vong do ngạt thở. Lúc này, hung thủ còn tay đâu mà đánh vào đầu nạn nhân nữa?”

“Vì sao có thể khẳng định hai loại tổn thương được hình thành đồng thời?”

“Bởi vì cả hai loại tổn thương đều có phản ứng sống rõ rệt. Những tổn thương tập trung trên trán chỉ có thể được gây ra khi nạn nhân bị bóp cổ, khiến phần đầu bị cố định tương đối.” Tôi nói.

Lúc này, viên cảnh sát phụ trách điều tra về Lưu Vĩ đẩy cửa bước vào, nói: “Đã có thể loại trừ khả năng Lưu Vĩ gây án.”

* * *

“Điều tra được gì rồi?” Phân đội trưởng Hoàng đã chuẩn bị tâm lý từ trước.

“Khi vụ án xảy ra, đúng là Lưu Vĩ chưa rời khỏi Vân Thái.” Điều tra viên nói. “Qua điều tra, chúng tôi phát hiện thấy trưa hôm đó, Lưu Vĩ đã thuê phòng trong một khách sạn. Chúng tôi đã xem camera theo dõi của khách sạn đó, thấy Lưu Vĩ thuê phòng vào lúc 10 giờ sáng, tới 7 giờ sáng hôm sau mới đi.”

“Cũng có nghĩa là, khi vụ án xảy ra, anh ta không hề rời khỏi phòng, cho tới buổi sáng hôm sau mới trả phòng đến thẳng nhà xác, đúng không?” Tôi hỏi.

“Đúng vậy.” Điều tra viên nói. “Đúng là anh ta không có mặt ở hiện trường khi vụ án xảy ra.”

“Có vẻ như chúng ta đã bắt nhầm người rồi.” Phân đội trưởng Hoàng nói.

“Không nhầm.” Điều tra viên vui vẻ nói. “Ở cùng Lưu Vĩ còn có một người phụ nữ, qua điều tra nhận diện, xác định đối tượng này có biệt danh là chị Doanh. Chị Doanh có dính líu tới một vụ án buôn bán ma túy, hiện tại có thể khẳng định, Lưu Vĩ cũng liên quan tới vụ án đó. Thông qua Lưu Vĩ, chúng tôi đã có được thông tin về chị Doanh, hiện đã cho người đi bắt giữ.”

“Nhưng trên cánh tay Lưu Vĩ có vết móng tay cào.” Tôi nói.

“Điểm này, chúng tôi đã thẩm vấn rồi.” Điều tra viên nói, “Lưu Vĩ có quan hệ bất chính với chị Doanh, vết cào là do chị Doanh gây ra trong lúc hai người quan hệ.”

“Hóa ra Lưu Vĩ đúng là không muốn chúng ta động dao kéo vào thi thể vợ mình thật, có vẻ như anh ta vẫn rất yêu vợ. Thảo nào anh ta không chịu hé răng về chuyện đêm hôm đó, thứ nhất là sợ phạm pháp, thứ hai là do cảm giác tội lỗi với vợ.” Phân đội trưởng Hoàng nói. “Cũng tốt, nhân tiện phá luôn một vụ án buôn bán ma túy. Nhưng còn vụ án mạng này, chúng ta nên bắt tay từ đâu đây?”

Tôi uống một ngụm nước, nói: “Quay lại hiện trường xem sao!”

Quay trở lại hiện trường gây án, tôi đã vững tâm hơn hẳn so với lần khám nghiệm trước đó. Nhớ lại nỗi nghi ngờ lúc nằm trong khách sạn, tôi đi thẳng tới bên tủ quần áo. Tôi nhớ không nhầm, tủ quần áo đã đổ đè lên quần áo và chăn đệm.

Tôi gọi hai điều tra viên tới, hợp sức nâng tủ quần áo lên, đúng là chiếc tủ đè lên một đống quần áo và chăn đệm lộn xộn, những phần không bị tủ đè lên đều đã cháy rụi. Tôi kéo cánh cửa tủ. Hai cánh cửa được khép chặt vào nhau nhờ sức hút nam châm, trên cửa không có khóa.

Trong tủ còn treo vài chiếc áo khoác, vẫn chưa bị cháy. Tôi đeo găng tay, kiểm tra túi áo và các đồ vật khác trong tủ. Trong lúc kiểm tra, tôi tìm thấy một khung ảnh, cầm lên xem, là bức ảnh chụp Du Uyển Đình và Lưu Vĩ trong cảnh băng tuyết trắng xóa. Du Uyển Đình mặc áo khoác lông vũ màu xanh lam, nở nụ cười rạng rỡ trong vòng tay Lưu Vĩ.

“Thử mang bức ảnh này đi xử lý kỹ thuật xem có thể tìm ra nhãn hiệu của chiếc áo không.” Tôi đưa tấm ảnh cho phân đội trưởng Hoàng.

Bên cạnh tủ quần áo có một cái cốc inox đã bị nung tới biến dạng. Tôi bước lại, cầm lên xem, thấy chiếc cốc rất nặng, đáy cốc có hình tròn sắc cạnh. Tôi lấy thuốc thử benzidine ra, nhỏ vào đáy cốc, lập tức xuất hiện phản ứng máu ẩn (Khi lượng máu cực ít, mắt thường không thể nhìn thấy được, có thể dùng các loại thuốc thử như Benzidine, Luminol để phát hiện ra hình thái vết máu với số lượng cực ít, gọi là phản ứng máu ẩn).

“Đáy cốc hình tròn, có đường kính 5 centimet, góc cạnh, trùng hợp với đặc điểm của vết thương trên trán nạn nhân. Đáy cốc lại có phản ứng máu ẩn, cho thấy đây rất có thể chính là hung khí.” Tôi nói.

“Đáng tiếc là cái cốc đã bị lửa táp, dính đầy muội than, không còn hy vọng lấy được mẫu vân tay trên bề mặt nữa.” Phân đội trưởng Hoàng nói.

“Có lẽ nó vẫn sẽ hữu ích cho bước phân tích, suy luận tiếp theo của chúng ta.” Tôi ngắm nghía cái cốc inox trong tay, đã có hướng phán đoán.

Tôi đi vòng qua chỗ các cảnh sát khu vực đang sàng lọc tàn tro ở hiện trường, bước về phía quầy thu ngân của siêu thị. Quầy thu ngân làm bằng kính, đã bị thiêu hủy hoàn toàn, đồ đạc trên quầy đều không còn nhận dạng được. Tôi nhặt một thanh sắt, gẩy đám tàn tro trên mặt quầy. Đột nhiên, dưới ánh nắng rực rỡ, có một thứ phát sáng lấp lánh đã thu hút sự chú ý của tôi.

Tôi gọi nhân viên pháp chứng lại chụp vài tấm ảnh quầy thu ngân, sau đó cẩn thận gạt hết tàn tro xung quanh vật phát sáng kia đi. Trước mắt tôi lúc này là một đống tiền xu mệnh giá một đồng và năm hào.

“Hộp đựng tiền của siêu thị?” Tôi nói. “Đây là một siêu thị tư nhân nhỏ, không có máy tính tiền thu ngân, có lẽ tiền bán hàng đều đựng cả trong cái hộp này.”

Nhân viên pháp chứng cẩn thận sàng bỏ tàn tro, chỉ chừa lại tiền xu, nói: “Nhìn vào dấu vết, đây đúng là một hộp tiền, có lẽ được đan bằng tre trúc.”

“Tôi biết rồi.” Tôi nói, “Vân Thái thịnh hành nghề nuôi cua, chắc là cái hộp tre giống như hộp đựng cua phải không?”

Nhân viên pháp chứng gật đầu: “Nhưng đã bị thiêu trụi mất rồi.”

“Còn sót lại vụn tiền giấy nào không?”

Nhân viên pháp chứng lắc đầu.

Phân đội trưởng Hoàng lúc này bước lại, nói: “Tấm ảnh vừa nãy sau khi mang xử lý kỹ thuật đã nhận ra nhãn hiệu MCC thêu trên ngực áo lông vũ của Du Uyển Đình. Có lẽ là trùng khớp với mảnh vải dính trên mặt nạn nhân. Em nghi ngờ hung thủ đã dùng chính tấm áo trong bức ảnh để trùm lên đầu nạn nhân?”

Tôi lắc đầu, nói: “Đây là vụ án giết người cướp của, hung thủ chưa chắc đã quen biết nạn nhân.”

Phân đội trưởng Hoàng ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Có bằng chứng không?”

“Có!” Tôi nói chắc nịch. “Trước hết, vừa rồi chúng ta phát hiện ra hộp tiền đã bị cháy thành tro, bên trong còn một ít tiền xu, nhưng không có lấy một vụn tiền giấy nào cả.”

“Tiền giấy có lẽ bị cháy thành tro cả rồi!” Phân đội trưởng Hoàng nói.

“Không thể nào!” Tôi nói. “Tre trúc là vật liệu cách nhiệt rất tốt, cái hộp bằng trúc còn chưa cháy hết hoàn toàn, vậy thì tiền giấy để ở bên trong dù có cháy cũng không thể cháy sạch bách không còn lấy một mẩu vụn.”

“Hay là nạn nhân đem cất hết tiền giấy đi rồi?” Nhân viên pháp chứng hỏi.

“Không thể nào!” Phân đội trưởng Hoàng nói. “Theo điều tra, bình thường khi Du Uyển Đình rời khỏi siêu thị, cô ta chỉ cầm theo một vài tờ trăm tệ, tiền lẻ nhiều đến mấy cũng không mang theo, hơn nữa vào hôm xảy ra vụ án, cô ta không hề rời khỏi siêu thị.”

“Vậy có nghĩa là trong hộp tiền đáng lẽ phải có một số tiền giấy, dù chỉ là vài tờ mười tệ hay vài chục tệ.” Tôi nói. “Giờ không nhìn thấy thì chỉ có một khả năng, đó là đã bị kẻ khác lấy mất.”

Phân đội trưởng Hoàng gật đầu: “Nói tiếp đi!”

“Còn nữa,” tôi nói, “đầu tiên chúng ta cho rằng hung thủ trùm áo lên mặt nạn nhân chứng tỏ là người quen gây án. Sau khi loại bỏ khả năng Lưu Vĩ gây án, em vẫn cứ trăn trở với khúc mắc này. Giờ thì xem ra, hung thủ trùm áo lên mặt nạn nhân chỉ đơn thuần là một động tác ngẫu nhiên.”

“Giờ thì chúng ta đã chắc chắn rằng thứ trùm lên mặt nạn nhân chính là chiếc áo lông vũ màu xanh lam của cô ấy.” Tôi bước tới bên tủ quần áo, nói. “Giờ đang là mùa hè, áo khoác lông vũ không thể để ở bên ngoài mà phải được cất kỹ trong tủ quần áo. Trên giường nạn nhân có khăn bông, có ga trải giường, tại sao hung thủ không dùng ngay những thứ này mà lại phải lấy chiếc áo lông vũ cất kỹ trong tủ để trùm lên mặt nạn nhân?”

“Cũng không thể khẳng định chiếc áo lông vũ được cất kỹ trong tủ quần áo.” Phân đội trưởng Hoàng nói. “Đâu có chứng cứ gì? Chưa biết chừng nó được gấp lại để trên đầu giường làm gối thì sao?”

“Đừng vội, em vẫn đang suy đoán.” Tôi vừa mở cánh cửa tủ quần áo, vừa nói, “hai cửa tủ được đóng chặt với nhau bằng nam châm có sức hút mạnh, phải kéo thật mạnh mới mở được. Cũng có nghĩa là hung thủ đã có động tác mở cánh cửa tủ và bới tung quần áo, chăn đệm trong tủ ra ngoài.”

“Thế nhỡ quần áo, chăn đệm rơi ra ngoài sau khi bị vòi rồng phun vào thì sao?” Phân đội trưởng Hoàng nói.

“Nếu hung thủ bới tung đồ đạc từ trước thì quần áo rơi ra ngoài đã bị đốt cháy cả rồi mới phải.”

Tôi nói: “Nếu do vòi rồng của đội cứu hỏa phun đổ tủ quần áo, trong lúc cái tủ đổ xuống, quần áo bên trong rơi ra bên ngoài thì cửa tủ phải mở ra mới đúng. Không thể có chuyện quần áo rơi ra ngoài trong lúc tủ đổ, rồi sau khi cái tủ đổ hẳn xuống rồi, cửa tủ lại đóng lại như cũ. Cho dù có vừa khéo như vậy đi nữa, cũng phải có ít nhiều quần áo bị mắc kẹt một phần ở trong khe cửa chứ. Còn nữa, mọi người nhìn này, tủ quần áo chân sau dài hơn chân trước nên đứng không vững. Bởi vậy, em đoán rằng, hung thủ đã nôn nóng bới tung tủ quần áo, lôi quần áo ra khỏi tủ. Khi đóng cửa lại, do động tác quá mạnh vì căng thẳng, đã đẩy chiếc tủ bật về phía sau, đập vào tường, sinh ra phản lực khiến nó bật ngược trở lại, đổ nhào xuống đất, tạo ra hiện tượng thế này.”

Nói xong, tôi chỉ vào một vết va đập còn rất mới trên bức tường phía sau tủ quần áo.

Mọi người gật gù.

Tôi nói tiếp: “Căn cứ theo hai điểm vừa nêu trên, kết hợp thời gian tử vong đã suy đoán, chúng ta có thể phán đoán rằng sau khi hung thủ giết chết nạn nhân, trong khoảng thời gian hơn nửa tiếng đồng hồ sau đó, hắn đã lục lọi siêu thị để tìm kiếm tài sản, ít nhất cũng đã lục tung quầy thu ngân và tủ quần áo. Mục đích của hung thủ có lẽ là cướp của.”

“Cướp của thường không phải là người quen gây án, dù là người quen, cũng hiếm khi là người thân thiết.” Phân đội trưởng Hoàng nói. “Tuy nhiên, trong vụ án này, có lẽ là người quen gây án.”

“Không!” Tôi nói. “Giờ thì em cảm thấy chưa chắc đã là người quen gây án, chí ít cũng không phải là người rất thân thiết.”

“Nhưng sự thực là Du Uyển Đình đã cho phép hung thủ đi từ cửa chính vào đến phòng mình.” Phân đội trưởng Hoàng nói. “Nếu không phải là người quen, tại sao Du Uyển Đình lại mất cảnh giác thế được? Đêm hôm dám cho người lạ vào phòng? Anh nghĩ là không thể. Du Uyển Đình rất xinh đẹp, ở nhà một mình chắc cũng ăn mặc mát mẻ, chẳng lẽ cô ấy không sợ người lạ?”

“Em cũng băn khoăn như vậy.” Tôi nói. “Nhưng vừa nãy em đã sàng kỹ tàn tro xung quanh thi thể, bây giờ, em đã biết chắc chắn những đồ đạc bày trên giá hàng ở gần thi thể là gì rồi. Bởi vậy, em cũng đã hiểu, tại sao Du Uyển Đình dám để cho người lạ vào trong siêu thị của mình giữa lúc đêm hôm.”

Tôi cầm kẹp cầm máu gắp lên một mảnh nilon bị giá hàng đè lên ở vị trí gần thi thể, bên trên in vài chữ: “Không Gian Bảy Độ (Một nhãn hiệu băng vệ sinh). “

“Giờ thì anh đã hiểu chưa?” Tôi cười hỏi. “Suy luận của em có lý chứ?”

* * *

Phân đội trưởng Hoàng trầm ngâm rồi khẽ gật đầu.

Điều tra viên đứng cạnh tôi tỏ ra ngơ ngác, gãi đầu gãi tai hỏi: “Thế là sao?”

Phân đội trưởng Hoàng nói: “Giá hàng ở gần thi thể bày băng vệ sinh, bởi vậy, chúng tôi nghi ngờ hung thủ là phụ nữ. Nếu hung thủ là phụ nữ, nửa đêm tới mua băng vệ sinh, Du Uyển Đình rất có thể lơ là cảnh giác mà dẫn đối phương tới chỗ giá hàng, sau đó hung thủ đã nhân cơ hội để hành hung.”

“Anh quên rồi sao?” Tôi cắt ngang lời phân đội trưởng Hoàng. “Lúc trước, căn cứ khiến chúng ta nghi ngờ Lưu Vĩ không phải là hung thủ gây án là vì chúng ta cảm thấy vụ án này có lẽ do hai người gây ra.”

“Ồ, phải, phải!” Phân đội trưởng Hoàng nói. “Gọi cửa có lẽ là phụ nữ, còn kẻ hành hung chắc là đàn ông.”

Tôi nói: “Chúng ta nhận thấy hai chỗ tổn thương trên thi thể đều có phản ứng sống, cũng có nghĩa là một người không thể đồng thời vừa dùng hai tay bóp cổ nạn nhân, lại vừa cầm vật tày đánh vào đầu nạn nhân được. Bởi vậy nên mới nghi ngờ có hai kẻ gây án. Mức độ tổn thương của hai loại tổn thương trên thi thể có sự khác biệt rất rõ ràng. Lực bóp cổ rất mạnh, khiến sụn giáp giập gãy rất nghiêm trọng, trong khi tổn thương trên trán lại khá nhẹ. Lúc nãy, em lại tìm thấy hung khí là chiếc cốc inox này. Cái cốc rất nặng, nếu là người có sức khỏe mà cầm lấy nó đập thẳng xuống đầu nạn nhân, rất có thể sẽ gây vỡ lún xương sọ. Thế nhưng trên thi thể lại chỉ thấy tổn thương nhẹ ở biểu bì và tổ chức dưới da.”

Tôi uống vài ngụm nước, nói tiếp: “Qua khám nghiệm hiện trường, lại càng có thể khẳng định, hung thủ là một nam một nữ. Người phụ nữ lừa gọi mở cửa siêu thị, còn người đàn ông nhân lúc Du Uyển Đình dẫn cô ta vào trong hiện trường đã lẻn qua cửa vào trong, xô ngã Du Uyển Đình ở gần giá hàng, sát bên giường ngủ rồi bóp chặt cổ nạn nhân. Còn người phụ nữ tiện tay cầm cốc inox đánh liên tiếp vào đầu nạn nhân, ép nạn nhân nói ra vị trí cất tiền. Do người đàn ông siết cổ quá mạnh nên đã khiến Du Uyển Đình tử vong do ngạt thở. Sau đó, hao hung thủ lục lọi siêu thị, vơ vét toàn bộ tiền giấy tại quầy thu ngân rồi châm lửa đốt cháy giá bày hàng bằng vật liệu dễ bắt lửa nhằm hủy xác, xóa dấu vết, sau đó tẩu thoát.”

“Thế nhưng, với một vụ án thế này, biết tìm điểm đột phá ở đâu đây?” Phân đội trưởng Hoàng cảm thấy bế tắc.

“Anh cứ bình tĩnh,” tôi nói, “chúng ta ra đầu ngõ xem thử.”

Tôi và phân đội trưởng Hoàng đi một vòng quanh con ngõ dài tầm hai, ba trăm mét, nhận ra rằng hai đầu ngõ nối liền với đường cái, ở giữa không có ngõ ngách. Cũng có nghĩa là, nếu hung thủ muốn tiến vào hiện trường, nhất định phải đi qua đầu ngõ, lúc tẩu thoát cũng vậy. Đầu phía đông của con ngõ là một ngã ba đường, có đèn giao thông nên chắc chắn có lắp camera giám sát. Đầu phía tây của con ngõ có một ngân hàng, trước cổng chắc cũng có lắp camera.

“Đồng nghĩa với việc chúng ta có thể theo dõi được tình hình người ra vào ở hai đầu con ngõ.” Tôi nói. “Từ camera giám sát, có lẽ sẽ phát hiện ra đối tượng khả nghi.”

Phân đội trưởng Hoàng lắc đầu, nói: “Bộ phận điều tra đã tính đến phương án này, nhưng kỳ lạ cũng là ở đó, trong khoảng thời gian xảy ra án mạng, không thấy có đối tượng khả nghi nào ra vào hai đầu ngõ.”

“Điều này cho thấy hung thủ đã ở trong con ngõ này từ trước khi án mạng xảy ra, sau khi gây án xong cũng không bỏ đi ngay.”

Phân đội trưởng Hoàng nói: “Nhưng ở đây chỉ có cửa hàng, không có nhà ở.”

Tôi nói: “Thế hôm đó, khi hỏa hoạn xảy ra, ở đâu mà có lắm người kéo tới xem thế?”

“Em nhắc anh mới nhớ,” phân đội trưởng Hoàng nói, “ở đây có quán Internet. Tuy không được phép mở cửa thông đêm nhưng họ vẫn lén lút hoạt động.”

Tôi cười nói: “Vậy chúng ta hãy đi xem dữ liệu camera của quán Internet!”

Sau khi xem những hình ảnh do camera của quán Internet ghi lại vào buổi tối hôm đó, chúng tôi mau chóng phát hiện ra manh mối. Một người đàn ông cao lớn mặc áo trắng và một cô gái tóc ngắn đã một trước một sau rời khỏi quán Internet vào khoảng hơn 10 giờ tối hôm đó, nhưng không tới quầy thanh toán tiền. 11 giờ 40 phút, hai người này lại cùng nhau quay về quán Internet. 12 giờ 10 phút, hai người cùng với vài chục khách khác trong quán đều chạy cả ra ngoài, có lẽ là tới xem hiện trường vụ cháy.

“Hóa ra hôm đó, hung thủ và chúng ta cũng có mặt ở hiện trường.” Tôi bỗng cảm thấy lạnh buốt sống lưng, quay sang hỏi điều tra viên: “Quán Internet có lưu lại thông tin của người lên mạng không?”

Điều tra viên nhún vai, nói: “Những quán Internet ở đây đều hoạt động lén lút nên người chơi không cần xuất trình chứng minh thư, không thể nắm được thông tin của người lên mạng.”

“Chà, manh mối quan trọng như vậy mà chỉ vì quán Internet không tuân thủ quy định pháp luật nên cũng bó tay mất rồi.” Tôi tràn đầy thất vọng.

“Nhưng đối tượng nữ khi ra khỏi quán mặc áo phông màu đỏ, đến lúc trở về lại mặc áo màu nhạt.” Phân đội trưởng Hoàng đã phát hiện ra điểm bất thường.

Tôi ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Em nhớ ra rồi, vết máu dạng phun trên tấm ván lót giường có một chỗ đứt quãng. Đó có lẽ chính là vị trí đứng của kẻ đã dùng cốc đánh vào đầu nạn nhân, do hung thủ đứng đó nên đã chắn mất một phần tia máu bắn ra.”

“Ý em là do trên áo cô ta đã bị dính máu, sợ người khác phát hiện nên đã thay áo khác?”

Tôi lắc đầu nói: “Nhìn vào hình ảnh camera, thấy kiểu áo vẫn giống hệt, chỉ có màu sắc là khác. Vóc dáng của đối tượng rõ ràng gầy và nhỏ hơn Du Uyển Đình nhiều, không thể lấy áo của nạn nhân ở hiện trường mặc vào được. Bởi vậy, khả năng lớn nhất chính là nghi phạm đã lộn trái áo để mặc.”

“Để em đi hỏi chủ quán Internet thử xem.” Điều tra viên sốt sắng sải bước ra khỏi cửa.

Tôi và phân đội trưởng Hoàng ngồi ở tổ chuyên án kiên nhẫn chờ đến hơn hai tiếng đồng hồ mới thấy anh điều tra viên vừa nãy đẩy cửa bước vào.

“Sao đi lâu thế?” Phân đội trưởng Hoàng hỏi.

Điều tra viên phấn khởi nói: “Vì chúng em đã bắt luôn được nghi phạm về đây rồi.”

Đúng là một tin vui nằm ngoài mong đợi.

Điều tra viên nói: “Chủ quán Internet nói rằng tối hôm đó quán rất đông khách, ông ta lại chui vào trong quầy ngủ từ sớm, nhân viên quản trị mạng đã xem hình ảnh camera nhưng không thể nhận ra nghi phạm là ai, cũng không biết họ đi ra lúc nào và quay vào lúc nào. Trước khi vào mạng đều phải đặt cọc tiền, bởi vậy cũng không lo họ quỵt. Thế nhưng khi chúng em nói rằng đối tượng nữ có lẽ mặc áo trái thì chủ quán Internet nói rằng lúc vụ cháy xảy ra, anh ta cũng chạy ra xem, và vô tình nhìn thấy đối tượng mặc áo trái. Anh ta nhận ra đó là một nhân viên làm trong quán Internet bên cạnh, tên là Lý Lệ Lệ, lúc đó anh ta rất ngạc nhiên, không hiểu sao cô ta lại mặc áo trái.”

“Quá trùng hợp!” Tôi hào hứng reo lên. “Vì làm việc ở gần đây nên có lẽ Du Uyển Đình cũng quen biết cô ta, bởi vậy mới mất cảnh giác.”

“Chúng ta đi nghe thẩm vấn thôi.” Phân đội trưởng Hoàng vui vẻ nói.

Nhưng cuộc thẩm vấn Lý Lệ Lệ đã không thể tiến hành, cô ta lôi ra một tờ siêu âm chẩn đoán mang thai, khóc lóc, nôn ọe liên tục trong phòng thẩm vấn, không chịu khai lấy một chữ.

Thế là tôi và phân đội trưởng Hoàng tới phòng thẩm vấn bạn trai Lý Lệ Lệ là Trần Đình Uy. Trong phòng thẩm vấn, điều tra viên đưa cho Trần Đình Uy đang run lẩy bẩy một điếu thuốc, anh ta xua tay nói: “Cảm ơn, tôi không hút.”

Điều tra viên nói: “Nói đi! Đã nhìn thấy anh trong hình ảnh camera của quán Internet rồi.”

Trần Đình Uy lập bập nói: “Thực ra, tôi cũng không muốn đâu, đúng là tôi không muốn thế đâu.. Tôi và Lý Lệ Lệ đều sống cảnh làm thuê vất vưởng, lương tháng hai đứa cộng lại chưa tới hai nghìn tệ, còn phải gửi một nghìn về cho cha mẹ hai bên, chúng tôi không thể nào sống nổi. Bây giờ Lệ Lệ lại mang thai, một hộp sữa bầu giá đã hơn một trăm, chúng tôi biết làm sao để nuôi được con mình?”

Tôi nhìn cậu thanh niên cao lớn sáng sủa mới chừng đôi mươi mà trong lòng không khỏi chua xót.

Trần Đình Uy kể: “Lý Lệ Lệ nói siêu thị của Uyển Đình mỗi ngày thu nhập đến vài nghìn tệ, chúng tôi bèn nảy ra ý định vào ăn trộm. Buổi tối hôm đó, chúng tôi đoán chừng chị ta đã đóng cửa về nhà, thế là rời khỏi quán Internet tới cậy cửa siêu thị. Nào ngờ vừa cậy được một nhát thì nghe thấy bên trong có tiếng lịch kịch, thế là tôi vội nấp sang bên cạnh. Nhưng Lệ Lệ rất bình tĩnh, vẫn đứng nguyên tại chỗ. Du Uyển Đình mở ô cửa sổ nhỏ trên cửa cuốn, thấy là Lệ Lệ thì mở cửa ra. Lệ Lệ nói đang lên mạng thì bỗng thấy tháng, muốn mua gói băng vệ sinh nên mới tới gõ cửa thử xem, may mà chị ta có trong siêu thị. Thế là Uyển Đình vui vẻ dẫn Lệ Lệ vào trong, trước khi đi vào, Lệ Lệ còn nháy mắt với tôi. Tôi hiểu ý cô ấy muốn chúng tôi ăn cướp. Nhân lúc tối tăm, tôi lách qua cửa cuốn vào trong, thấy Uyển Đình đứng quay lưng ra ngoài, đang xem Lệ Lệ chọn băng vệ sinh. Tôi lập tức xông tới, vật chị ta xuống rồi bóp cổ. Lệ Lệ chạy luôn ra ngoài kéo sập cửa cuốn xuống, sau đó không biết lấy ở đâu ra một chiếc cốc inox, đập tới tấp vào đầu Uyển Đình, truy hỏi chị ta giấu tiền ở đâu. Nhưng chị ta nhất quyết không nói. Tôi tức giận quá nên siết tay hơi mạnh, nào ngờ vài phút sau thì thấy chị ta nằm im. Chúng tôi nhận ra đã chết thì vô cùng sợ hãi. Lệ Lệ nói đằng nào cũng giết người rồi thì cứ làm cho trót. Thế là chúng tôi lục tìm nơi cất giấu tiền bạc, nhưng chỗ quầy thu ngân chỉ thấy có vài trăm đồng bạc lẻ.”

“Hai người muốn phi tang chứng cứ, hủy hoại thi thể nên mới quyết định đốt siêu thị phải không?” Điều tra viên nghiêm giọng hỏi.

Trần Đình Uy bật khóc gật đầu.

“Thế là đã phá án thành công. Hai cô cậu này cũng thật là, có nghèo đến mấy thì cũng không nên đi giết người cướp của. Chao ôi, thật là đáng tiếc!” Tôi than thở.

“Tôi cảm thấy chứng cứ của chúng ta vẫn chưa đủ thuyết phục.” Phân đội trưởng Hoàng lo lắng nói.

“Camera theo dõi có thể chứng minh, họ đã rời khỏi quán Internet trong thời gian xảy ra vụ án, lại có lời khai của hung thủ, hơn nữa, chắc Lý Lệ Lệ vẫn còn giữ chiếc áo dính máu hôm đó.”

Tôi còn chưa dứt lời, đã nghe thấy tiếng điều tra viên phụ trách thẩm vấn hỏi: “Quần áo hai người đã mặc tối hôm đó đâu rồi?”

“Về đến nhà, Lệ Lệ đã giặt sạch rồi.” Trần Đình Uy nức nở đáp.

Tôi nhìn sang phân đội trưởng Hoàng, nói: “Đúng như lời anh nói, bây giờ không có vật chứng nữa rồi.”

“Phải, chuỗi chứng cứ chưa hoàn thiện.” Phân đội trưởng Hoàng nói, “Tuy Trần Đình Uy đã chủ động cung khai, song nếu gặp phải một luật sư khó nhằn, xúi giục hung thủ phản cung tại phiên tòa, nói rằng chúng ta ép cung bắt nhận tội thì sao?”

“Đừng có nói luật sư.” Tôi cười nói. “Chuỗi chứng cứ chưa hoàn thiện là trách nhiệm của chúng ta, luật sư nghi ngờ cũng phải. Chúng ta hãy tới nhà trọ của họ xem sao.”

Có vẻ như cặp uyên ương trẻ tuổi này khá chịu khó. Phòng thuê của họ rất ngăn nắp sạch sẽ, bộ quần áo đã xuất hiện trong camera theo dõi đã được gấp gọn gàng cất trong tủ quần áo.

Phân đội trưởng Hoàng cầm chiếc áo lên xem xét cẩn thận, nói: “Giặt rất sạch, khả năng tìm thấy vết máu là cực nhỏ.”

Tôi lắc đầu, bước lại gần một chiếc tủ năm ngăn kéo, thử kéo mở một ngăn. Đập vào mắt tôi là vài tút thuốc lá Hồng Tháp Sơn và Bạch Sa.

“Chúng ta có bằng chứng rồi.” Tôi vẫy tay gọi điều tra viên lại chụp ảnh, rồi nói với phân đội trưởng Hoàng. “Trong hình ảnh camera, Trần Đình Uy lúc đi và về đều cầm theo một cái túi, tuy không nhìn rõ cái túi ấy hình thù ra sao, nhưng rất có thể những tút thuốc này đã được cất trong túi.”

“Thuốc lá loại rẻ tiền.” Phân đội trưởng Hoàng nói. “Hay là anh ta tự mua để hút?”

“Anh ta không hút thuốc.” Tôi cười nói. “Lúc ở trong phòng thẩm vấn, anh ta đã từ chối điếu thuốc mà điều tra viên đưa cho, chứng tỏ anh ta không hút thuốc.”

“Vậy anh ta mang những tút thuốc rẻ tiền này về làm gì?” Điều tra viên hỏi.

“Em cho rằng không chỉ có vài tút thuốc này đâu, mà còn có cả những tút thuốc đắt tiền khác nữa, nhưng anh ta đã bán hết sạch rồi.” Tôi nói. “Do không hút thuốc nên có lẽ anh ta không biết thuốc nào với thuốc nào, mới mang về cả thứ thuốc Bạch Sa rẻ tiền này rồi không bán cho ai được.”

Phân đội trưởng Hoàng khẽ gật đầu, ra lệnh: “Phải, rất có thể. Một mặt, xác định xem công ty thuốc lá có giao loại thuốc này cho siêu thị Uyển Đình không. Mặt khác, điều tra những cửa hàng thu mua đồ biếu tặng quanh đây, xem đối tượng có bán lại thuốc lá cho cửa hàng nào không.”

Công an huyện Vân Thái làm việc rất hiệu quả. Ngay buổi sáng hôm sau, khi tôi chuẩn bị rời khỏi Vân Thái, phân đội trưởng Hoàng đã tìm tới thông báo: “Chứng cứ đã đầy đủ.”

Tôi khẽ lắc đầu, cảm thấy đáng tiếc cho đôi tình nhân trẻ người non dạ, vừa đáng thương lại vừa đáng giận kia: “Bố mẹ họ, và cả đứa trẻ trong bụng Lệ Lệ nữa, rồi sẽ ra sao đây?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.