Tôi yêu đến si mê, gần như điên cuồng, hai tiếng “điên cuồng” theo cách gọi của mọi người, đối với tôi, chính là cách duy nhất để thể hiện tình yêu.
Francoise Sagan
* * *
Bây giờ vẫn là mùa hè. Nhiệt độ ngoài trời cao hơn cả thân nhiệt bình thường của cơ thể người đã cung cấp điều kiện sống lý tưởng cho các vi khuẩn thối rữa sinh sôi nảy nở. Khi khối nhân viên văn phòng ung dung làm việc trong phòng điều hòa mát rượi thì đội ngũ pháp y vẫn phải phơi mình dưới ánh nắng chang chang, trèo đèo lội suối, để tìm kiếm, trục vớt những thi thể rùng rợn theo đủ mọi cách khác nhau rồi chuyển về giải phẫu khám nghiệm. Nói là rùng rợn theo đủ mọi cách khác nhau là hoàn toàn không ngoa chút nào, thi thể bị phân hủy cứ mỗi ngày mỗi khác, từ lúc ngả màu xanh lục cho đến khi mạch tĩnh mạch nổi phồng, cho đến khi sạm đen, trương phềnh. Nhưng cho dù thi thể có biến dạng khủng khiếp đến mức nào, bác sĩ pháp y cũng không thể từ chối hay làm việc qua quýt cho xong. Bởi vậy, say nắng hay cháy nắng rộp da vào mùa hè đã là chuyện cơm bữa đối với pháp y cơ sở.
Tôi thuộc kiểu người rất dễ bắt nắng, mùa hè và mùa đông nào cũng vậy, tôi cứ như thể khoác lên người hai bộ da khác hẳn màu nhau, năm nay cũng không ngoại lệ. Thứ hai đầu tuần, vừa bước vào phòng làm việc với làn da đen nhẻm, tôi nhìn thấy Đại Bảo đang ngồi ăn sáng trước bàn làm việc.
“Một tháng trời không gặp, em đi đâu thế?” Đại Bảo hỏi. “Vé máy bay đi châu Phi có đắt không?”
“Đi châu Phi cái đầu anh ấy, cứ đến hè là bộ dạng em lại thành ra thế này.” Tôi cũng rất ngạc nhiên khi thấy Đại Bảo trở lại làm việc. Một tháng trước, để chuẩn bị cho kỳ thi tuyển nhân sự, sư phụ đã cho anh ấy nghỉ ở nhà văn ôn võ luyện. Giờ thấy anh ấy xuất hiện, chắc là đã thi xong rồi.
“Thi cử thế nào?” Tôi hỏi.
“Bẩm Bao đại nhân, thi rất tốt, thi pháp luật thôi mà, đơn giản hơn thi tư pháp nhiều.” Đại Bảo tràn đầy tự tin.
Nghe Đại Bảo nói vậy, tôi cũng thấy yên tâm. Đơn vị dùng người không thể tự tuyển chọn nhân viên cho mình, vậy thì tôi chỉ còn cách duy nhất là cầu nguyện.
Điện thoại thình lình réo lên ầm ĩ, Đại Bảo ngừng nhai, lúng búng nói: “Đừng trùng hợp thế chứ? Ngay ngày đầu tiên tái xuất giang hồ đã phải chạy rồi à?”
“Không biết là hên hay xui đây?” Tôi chau mày nhấc ống nghe lên.
“Tôi ở dưới tầng, nắng kinh, nên nếu các cậu không xuống ngay trong vòng năm phút, tôi chẳng hơi đâu mà đợi các cậu đi cùng tới hiện trường thành phố Thanh Hương nữa đâu.” Sư phụ gần đây có vẻ rất vui, không những chịu gạt công việc quản lý hành chính sang một bên để chạy hiện trường vụ án mà nói năng cũng hóm hỉnh ra trò.
Tôi dập máy, nói với Đại Bảo: “Vụ án đầu tiên sau khi anh tái xuất lại xảy ra ở đúng quê hương anh đấy, mau lên nào!”
Trong thang máy, tôi và Đại Bảo đụng đầu Lâm Đào đang mồ hôi mồ kê nhễ nhại, mắt còn ngái ngủ. Nhìn cái hòm trên tay cậu ta, tôi biết ngay chúng tôi lại sắp trở thành bạn đồng hành.
“Thanh Hương toàn gái xinh,” tôi cười nói. “nhưng hình tượng của cậu hôm nay thật chẳng giống với tính cách của cậu chút nào.”
Lâm Đào lắc đầu: “Thôi đừng nói nữa, tối qua tớ phải trực đêm, cứ chốc lại có điện thoại gọi đến quấy rối, đang định sáng nay ngủ nướng một lúc thì mới hơn 7 giờ đã nhận được điện thoại từ Thanh Hương gọi tới thông báo tin án mạng. Còn chưa cả kịp đánh răng đây này!”
“Có biết là vụ án gì không?” Thấy Lâm Đào ghé đầu lại nhe ra hàm răng trắng bóc, tôi vội vàng bịt mũi tránh sang một bên, hỏi.
“Người gọi nói, buổi sáng hôm nay có dân làng phát hiện ra thiếu phụ xinh đẹp nhà hàng xóm chết trên giường ngủ trong tình trạng lõa thể, đoán là án mạng nên gọi điện báo cảnh sát.” Lâm Đào rút giấy ăn ra lau mồ hôi trên trán.
“Chúng ta chỉ xử lý những vụ án nghiêm trọng và phức tạp thôi mà, sao một vụ án thế này cũng phải lên đường gấp gáp thế? Lại còn huy động lực lượng rầm rộ nữa chứ, đến sư phụ cũng đi cùng?” Đại Bảo băn khoăn.
“Không phải, em đã nói hết đâu!” Lâm Đào vừa thở dốc vừa nói tiếp. “Khi cảnh sát khu vực tới hiện trường, còn phát hiện ra gian bên cạnh có một ông cụ lõa thể, cũng chết rồi.”
“Cùng một nhà?” Tôi hỏi, thầm nhủ chẳng lẽ cả hai người đều có sở thích ngủ nude?
“Có lẽ vậy.” Lâm Đào nói. “Tổng đội phó Trần muốn đích thân tới hiện trường. Một chuyên gia tầm cỡ thế này mà tối ngày phải vùi đầu vào công việc hành chính, khác nào bắt người miền Nam ăn mì thay cơm, chịu thế quái nào được.”
Sư phụ đang đứng dưới nhà nhìn chằm chằm vào đồng hồ đeo tay, thấy chúng tôi bước ra thì cười nói: “4 phút 49 giây, suýt nữa thì thiếu mất ba người nhé!”
Vừa chui vào trong xe, tôi đã hỏi ngay: “Sư phụ, có thông tin gì chưa?”
Nắm bắt thông tin hiện trường càng sớm thì nhân viên khám nghiệm hiện trường sẽ càng có thêm thời gian để suy đoán, chưa biết chừng nhờ vào chút thời gian ít ỏi lại có thể tìm ra trọng điểm để phá án.
“Vụ án này có lẽ không quá khó.” Sư phụ chậm rãi nói. “Theo điều tra sơ bộ, hai nạn nhân là bố chồng và nàng dâu, hiện tại tính chất vụ việc chưa rõ ràng, nghe nói trong nhà có một vài giấu vết giằng co ẩu đả.”
“Liệu có phải là loạn luân không?” Tôi bỗng túa mồ hôi lạnh.
“Cậu nghĩ cái quái quỷ gì thế? Xem nhiều phim người lớn quá rồi phải không?” Sư phụ gắt lên.
Tôi lẩm bẩm: “Lâm Đào nói, đều chết trong tình trạng lõa thể.”
Lâm Đào trợn tròn mắt, dang tay ra điều vô tội.
Sư phụ nói: “Ông cụ xuất huyết não mấy tháng trước, giờ đang sống thực vật.”
Ba người chúng tôi cùng ngỡ ngàng “ồ” lên một tiếng. Tôi thầm nghĩ, là kẻ nào mà táng tận lương tâm đến vậy, đến người thực vật mà cũng sát hại? Có đến mức phải như thế không? Chắc là phải có thù hằn gì ghê gớm lắm. Hay là giữa ông cụ và hung thủ có thù oán gì, còn nạn nhân nữ chỉ là bị vạ lây? Thế nhưng, nếu tôi là kẻ thù của ông cụ, chẳng thà cứ để ông cụ tiếp tục sống cuộc đời thực vật có lẽ còn khốn khổ hơn nhiều so với giết chết ông ta.
Trên đường đi, tôi và Đại Bảo bàn tán về kỳ thi tuyển nhân sự, còn Lâm Đào dựa lưng vào ghế ngủ ngon lành.
“Nó vẫn chưa có bạn gái à?” Sư phụ đang ngồi ở ghế trước quay đầu lại nhìn Lâm Đào, hỏi tôi.
“Sao sư phụ biết?” Tôi nói. “Anh cũng bà tám thật đấy!”
“Còn phải nói!” Sư phụ nói. “Chuyện hôn nhân của lính tráng là chuyện tối quan trọng, tôi quan tâm tới cấp dưới chứ ai bảo là bà tám? Còn tại sao tôi biết nó chưa có bạn gái, là nhờ quan sát cả thôi. Vừa bước trên xe, cậu và Đại Bảo đã hí hoáy nhắn tin gửi đi, tôi đoán không sai, chắc chắn là báo cáo với bạn gái mình phải đi công tác. Còn cái thằng Lâm Đào kia vừa leo lên xe đã ngủ tít thò lò.”
Tôi và Đại Bảo im thin thít, thầm nghĩ có cần thiết phải thế không? Bạ chỗ nào cũng phân tích hiện trường!
Vừa rẽ xuống đường cao tốc đã nhìn thấy xe cảnh sát của Công an huyện Thanh Hương nháy đèn xanh đỏ chờ sẵn. Phân đội trưởng Lưu nhìn thấy người ngồi ở ghế trước là sư phụ vội chạy ngay lại chào hỏi: “Chào tổng đội phó Trần, anh đích thân tới kia à?”
“Phải, tôi tới kiểm tra xem mấy cậu nhóc này gần đây có tiến bộ được tí nào không?” Sư phụ chỉ vào chúng tôi, đáp.
Tôi và Đại Bảo đưa mắt nhìn nhau, nghĩ bụng, sư phụ cũng thật là, thích chạy hiện trường thì cứ nói thẳng ra, còn bày đặt lý do này nọ.
Sau đó, xe cảnh sát dẫn đường, đưa chúng tôi băng qua trung tâm thành phố sầm uất, đi vào một con đường xóc nảy dẫn tới một ngôi làng nhỏ ở vùng ngoại ô hẻo lánh. Đường làng rất hẹp nhưng có tới hơn chục xe cảnh sát đỗ đầy trước cổng làng.
Chúng tôi xuống xe, xách hòm dụng cụ tiến về phía hiện trường trung tâm.
Tôi rất thích cảm giác tay xách hòm đồ nghề rẽ đám đông hiếu kỳ tiến vào bên trong, nghe mọi người xì xầm bàn tán, đón nhận những ánh mắt đầy ngưỡng mộ của các cô gái trẻ trung. Dẫu tôi biết rằng, gã “Bao Công mặt đen” tôi đây không thể nào so bì được với anh chàng thư sinh mặt trắng Lâm Đào.
Hiện trường là một khoảnh sân nhỏ được lát gạch rất đẹp, trong sân có một ngôi nhà cấp bốn gạch trắng ngói đen. Ngôi nhà chỉ có một cửa ra vào, nhưng nhìn qua cửa sổ có thể thấy rằng bên trong có một phòng khách và hai gian phòng đông, tây.
Phân đội trưởng Lưu gọi điều tra viên phụ trách tới, giới thiệu về tình hình điều tra sơ bộ cho chúng tôi nghe.
“Vào lúc 7 giờ sáng, bà cụ hàng xóm của nạn nhân gọi điện báo công an, nói rằng chủ hộ của nhà hàng xóm tên là Khổng Uy, hai năm về trước đã dốc hết toàn bộ khoản tiền tích cóp để mua một cô vợ, nghe nói cái giá không hề rẻ chút nào, vì cả làng ai cũng biết chị ta rất xinh đẹp. Chị vợ họ Thái, mọi người quen gọi là Tiểu Thái. Tiểu Thái là người Vân Nam, sau khi bị bán tới đây lại không hề làm ầm ĩ mà an phận sống ở nhà chồng. Chị ta tính cách hướng nội, dè dặt, thận trọng, bình thường không giao tiếp với người ngoài, lúc nào cũng khóa trái cổng, người làng rất ít khi nhìn thấy chị ta. Thế nhưng sáng hôm nay, bà cụ lại thấy cổng nhà chị ta khép hờ nên rất ngạc nhiên, sợ là có trộm bèn đi vào trong sân, nhìn thấy cửa nhà mở toang thì biết là có chuyện chẳng lành. Vừa bước vào phòng khách, đã nhìn thấy Tiểu Thái chết trên giường ngủ.”
“Thế Khổng Uy đâu rồi?” Sư phụ hỏi.
“Chúng tôi đang tìm.” Điều tra viên phụ trách nói. “Theo như điều tra, nửa năm về trước, nhờ người thân giúp đỡ, Khổng Uy đã tìm được một công việc khá ổn ở Thượng Hải nên đã tới đó làm việc, rất hiếm khi về nhà. Ba tháng trước, bố của Khổng Uy là Khổng Tấn Quốc đột nhiên bị xuất huyết não, dù đã được tận tình chữa trị nhưng do phát hiện quá muộn nên đã trở thành người thực vật, hoàn toàn mất đi ý thức.”
“Lúc đó Khổng Uy có về ngay không?”
“Có. Ngày hôm sau Khổng Uy về nhà, biết được ông bố trở thành người thực vật là do Tiểu Thái phát hiện muộn quá thì tức giận đánh đập Tiểu Thái. Anh ta chăm sóc bố cho đến khi ông cụ xuất viện mới về Thượng Hải. Từ đó trở đi, việc chăm sóc bố chồng do một tay Tiểu Thái lo liệu.”
“Khổng Uy cũng có hiếu thật. Thế Tiểu Thái chăm sóc bố chồng thế nào?” Tôi hỏi.
“Bình thường Tiểu Thái ít giao tiếp với người ngoài nên không ai biết được chuyện này.” Điều tra viên đáp.
“Khổng Uy đang ở đâu?” Tôi hỏi.
“Hiện vẫn chưa liên lạc được.”
Tôi lắc đầu nghĩ thầm, anh con trai hiếu thảo nếu biết tin bố đẻ và người vợ xinh đẹp do mình mua về đều đã thiệt mạng thì không biết sẽ phản ứng ra sao.
Sư phụ vẫy tay ra hiệu cho chúng tôi mặc trang phục khám nghiệm rồi tiến vào hiện trường.
Bước qua cửa chính là gian phòng khách rộng rãi, trong phòng không có nhiều đồ đạc, chỉ có ghế sofa dài và bàn ăn bằng gỗ. Hai phía đông tây phòng khách đều có cửa dẫn sang hai gian phòng ngủ. Trong gian phòng ngủ phía tây, đồ đạc bày biện rất gọn gàng ngăn nắp, còn trong gian phòng ngủ phía đông có cảm giác như vừa xảy ra một cuộc xô xát nho nhỏ, nhưng tủ quần áo và tủ đựng đồ lại không hề có dấu hiệu bị lục lọi.
“Cửa chính và cửa sổ đều nguyên vẹn, không có dấu vết cậy phá.”
“Vào xem thử tình hình thi thể trước đã rồi phân tích hiện trường sau.” Sư phụ nhìn thấy Lâm Đào và vài nhân viên pháp chứng đang lúi húi khám nghiệm hiện trường liền quay sang nói với tôi và Đại Bảo.
Chúng tôi tiến vào gian phòng ngủ phía đông. Nằm trên giường là thi thể lõa lồ của một người phụ nữ trẻ, da rất trắng, nhưng là kiểu trắng nhợt trắng bệch, thân hình rất đẹp, đúng là một thiếu phụ xinh đẹp giống như lời kể của dân làng. Bên dưới cơ thể nạn nhân đã hình thành những vết hoen tử thi (Vết hoen tử thi hay hồ máu tử thi hình thành sau khi tử vong khoảng hai tiếng đồng hồ, do tuần hoàn máu ngừng lại, dưới tác động của trọng lực, máu trong tim và mạch máu sẽ dồn xuống dưới, tụ lại ở bên dưới cơ thể, khiến màu da ở chỗ đó ngả sang màu đỏ sẫm hoặc đỏ tía. Vết hoen tử thi thoạt tiên có dạng mây mù, dạng dải, cuối cùng dần hình thành dạng mảng. Vết hoen tử thi là một trong những dấu hiệu xác nhận tử vong) màu đỏ. Một chiếc váy liền bị xé rách toang và một chiếc quần lót màu trắng vứt bừa ở mé trong giường.
“Hiện trường có vẻ giống như một vụ hiếp dâm.” Giọng của tôi trở nên lí nhí qua lớp khẩu trang.
Sư phụ khẽ gật đầu, nói: “Cậu xem này, vết hoen tử thi cứng đờ nhưng hiện tượng co cứng tử thi lại chưa xuất hiện ở tất cả các khớp xương, vậy là đã tử vong bao lâu rồi?”
“Tầm mười tiếng đồng hồ.” Tôi vừa đọc chỉ số thân nhiệt trên nhiệt kế đo qua hậu môn thi thể, vừa nói. “Tính theo thân nhiệt của tử thi, đã tử vong mười một tiếng đồng hồ rồi. Bây giờ sắp 11 giờ, cũng có nghĩa là, Tiểu Thái chết vào khoảng 12 giờ đêm qua.”
Sư phụ nói: “Phải, chết vào 12 giờ đêm qua. Vừa rồi nghe nói Tiểu Thái rất cẩn thận, dè dặt, lại không giao tiếp với ai trong làng. Hiện trường cửa chính khép hờ, cửa sổ đóng chặt, nếu là hiếp dâm, sao hung thủ lại xâm nhập hiện trường muộn thế? Nếu Tiểu Thái là người thận trọng, sẽ không có chuyện đêm đến quên đóng cửa.”
Tôi cúi đầu suy nghĩ.
Sư phụ nói: “Sang kia xem thi thể ông Khổng.”
Chúng tôi quay trở ra phòng khách, Lâm Đào đang tìm kiếm vết chân ở cửa phòng ngủ phía tây, thấy chúng tôi bước ra thì hỏi: “Vụ án mới xảy ra đêm qua kia mà? Sao thi thể đã bốc mùi thế nhỉ? Sao lại thối rữa nhanh như vậy được?”
Tôi nói: “Chẳng phải cậu chưa đánh răng đấy à? Khéo cậu đang ngửi thấy mùi của chính mình đấy!”
Lâm Đào đứng dậy cho tôi một đấm.
“Lâm Đào nói đúng đấy!” Sư phụ nói. “Vụ án xem ra phức tạp rồi đây.”
* * *
“Nói đúng chuyện gì cơ?” Tôi bước lại gần, quan sát thi thể.
Thi thể ông Khổng đắp một tấm khăn bông, hai mắt khép hờ, miệng hé mở, khóe miệng có vài vết xước có lẽ do va quệt gây ra.
“Đúng là rất kỳ quặc.” Sư phụ nói. “Ông Khổng hình như chết trước Tiểu Thái một ngày.”
Tôi khẽ nâng cánh tay ông Khổng lên, nói: “Mức độ co cứng tử thi của ông Khổng tương tự như Tiểu Thái.”
Sư phụ nói: “Đừng có vội vàng kết luận, xem thử cái này đi.”
Sư phụ lật tấm khăn bông lên, để lộ lớp da bụng của ông Khổng.
“Tay và chân của nạn nhân đều có hiện tượng teo cơ rõ rệt.” Tôi nói. “Nhưng bụng vẫn phình to, chắc là Tiểu Thái chăm sóc bố chồng rất chu đáo.”
“Trọng điểm không phải ở đó!” Sư phụ nói. “Cậu nhìn xem, vùng bụng của ông Khổng đã ngả sang màu xanh lục, mạng lưới tĩnh mạch thối rữa cũng đã bắt đầu nổi lên, nhưng xác Tiểu Thái chưa có hiện tượng này.”
“Em hiểu rồi!” Tôi nói. “Sau khi co cứng tối đa, thi thể lại dần dần mềm ra. Nên muốn biết mức độ cứng đờ thế này là ở giai đoạn co cứng tử thi hay là ở giai đoạn mềm xác, cần xem mức độ phân hủy của thi thể. Thi thể ngả màu xanh lục, cho thấy đã chết hơn một ngày rồi.”
“Đúng vậy, căn cứ theo mức độ co cứng và phân hủy của thi thể,” sư phụ cúi đầu ngẫm nghĩ một lát rồi nói tiếp, “có lẽ ông Khổng đã chết vào đêm hôm kia.”
“Cũng có nghĩa là,” tôi tiếp lời, “ông Khổng chết trước Tiểu Thái một ngày. Vậy là thế nào nhỉ?”
“Cái gì thế này?” Đại Bảo chợt kêu lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi và sư phụ.
Tôi ngoảnh lại nhìn, thấy trên tay Đại Bảo là một ống tiêm cỡ lớn: “Trên kệ đầu giường để một ống tiêm, ông Khổng đã thành người thực vật, chắc là không cần phải tiêm chứ? Hơn nữa, nếu có tiêm cũng không thể dùng thứ ống tiêm ngoại cỡ thế này được.”
“Hay là tiêm thuốc độc cho chết?” Tôi đoán.
Sư phụ quan sát xung quanh kệ đầu giường, nói: “Không giống! Không nhìn thấy kim tiêm ở xung quanh, chắc không phải dùng để tiêm. Quan sát trên da thi thể cũng không có vết tiêm nào. Mang xét nghiệm xem có thuốc độc hay không?”
Tôi cầm ống tiêm lên xem, nhìn thấy bên trong hình như còn đọng lại thứ gì đó, thử lắc khẽ, thấy phần lớn là chất lỏng nhưng vẫn có ít cặn lắng rất rõ ràng.
Tôi cất ống tiêm vào túi đựng vật chứng, đưa luôn cho Lâm Đào, nói: “Mang về làm xét nghiệm xem thử bên trong là thứ gì.”
Sư phụ dẫn chúng tôi quay trở lại phòng ngủ phía đông, bắt đầu quan sát kỹ lưỡng hiện trường.
Hiện trường rất đơn giản. Lâm Đào cho biết không phát hiện ra dấu chân hay dấu vân tay nào có giá trị. Một chiếc điện thoại cố định rơi vỡ tung tóe dưới đất, đã hỏng hoàn toàn. Trên đầu giường, điều hòa vẫn chạy ro ro, phả hơi mát lạnh nhưng cánh đảo gió lại rơi ở trên gối, bị đầu Tiểu Thái đè lên.
Tôi bê đến một chiếc ghế đẩu, trèo lên đó quan sát cái điều hòa.
“Bên dưới điều hòa có mấy vết trầy xước rất rõ rệt.” Tôi nói. “Chắc là bị vật cứng ném trúng, vỏ nhựa bị vỡ nên cánh đảo gió đang mở mới rơi xuống gối.”
“Rất có thể là bị cái này đập vào.” Đại Bảo chỉ vào chiếc điện thoại nằm chỏng chơ trên sàn ngay bên dưới điều hòa.
“Hơn nữa sau khi bị ném, nạn nhân mới nằm xuống giường.” Sư phụ chỉ vào cánh đảo gió điều hòa bên dưới đầu Tiểu Thái. “Cái này cho chúng ta thấy trình tự trước sau.”
Chúng tôi đều gật đầu.
“Lát nữa bọn em sẽ kiểm tra thật kỹ cái điện thoại.” Lâm Đào nói. “Xem thử có phát hiện ra dấu vân tay nào có giá trị giám định không.”
Sư phụ ngồi xuống, cầm điện thoại lên, nói với Lâm Đào: “Quan trọng nhất là mặt đế điện thoại. Cậu nghĩ xem, nếu muốn cầm cái điện thoại này để ném, đương nhiên ngón tay sẽ phải bám vào phần đế. Nếu mặt đế có dấu vân tay mới, cho thấy chủ nhân của dấu vân tay chính là nghi phạm quan trọng.”
Lâm Đào khẽ gật đầu, nói: “Chúng em sẽ lập tức mang điện thoại đi kiểm tra, khoảng hai tiếng đồng hồ nữa sẽ có kết quả.”
Sư phụ nói: “Được, giờ thì chúng ta tới nhà xác.”
Trên đường đi, tôi cứ suy nghĩ mãi về tình trạng tử vong của ông Khổng. Ông cụ tứ chi khẳng khiu nhưng bụng lại phình to. Quan trọng là chết trong tình trạng lõa thể, không nhìn thấy có vết thương nguy hiểm nào, cũng không thấy có dấu hiệu ngạt thở rõ rệt. Người mắc bệnh xuất huyết não có khả năng đột tử hay không? Nếu như đột tử, tại sao Tiểu Thái không đi tìm dân làng giúp đỡ? Lại để nạn nhân ở trong nhà cả ngày trời? Một người phụ nữ yếu đuối thì không thể to gan đến thế được.
Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã tới nhà xác. Bác sĩ Tôn của Công an huyện Thanh Hương đã đứng sẵn trước cửa phòng giải phẫu chờ chúng tôi. Đây là phòng giải phẫu hiện đại hàng đầu trong tỉnh, nhưng sư phụ còn chưa kịp lên tiếng khen ngợi, bác sĩ Tôn cất giọng áy náy: “Hệ thống thông gió của phòng giải phẫu bị hỏng hai hôm nay rồi, bây giờ cả quạt thông gió và điều hòa đều không sử dụng được, phòng giải phẫu giờ chẳng khác gì cái lồng hấp.”
Tôi bước vào phòng giải phẫu, đúng là nóng hầm hập như chui vào trong chiếc xe không dán kính chống nắng phơi cả ngày dưới ánh mặt trời. Tôi bị sốc nhiệt, vội vã giật lùi ra ngoài.
Sư phụ ngán ngẩm lắc đầu, nói: “Tìm người sửa nhanh lên. Hôm nay chắc chúng ta phải giải phẫu ngoài trời thôi.”
“Sư phụ, bắt đầu từ ai trước?” Tôi khoác lên người bộ quần áo giải phẫu bí bức, tìm kiếm một chỗ râm mát hơn cả.
“Ông Khổng trước.” Sư phụ nói. “Trên đường đi, tôi chỉ băn khoăn về nguyên nhân tử vong của ông ấy.”
Tôi mừng thầm trong bụng vì thấy mình đã có chung suy nghĩ với sư phụ.
Ca giải phẫu được tiến hành chóng vánh. Tôi mổ tách da đầu nạn nhân ra, thấy xương sọ của nạn nhân thiếu mất một mảng, phần mép lỗ thủng tròn trịa nhẵn nhụi, có lẽ là do ca phẫu thuật mở hộp sọ hút máu tụ trong não để lại. Có sẵn lỗ thủng này, chúng tôi mở hộp sọ nạn nhân cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Chúng tôi rạch mở màng cứng đã được khâu lại của nạn nhân, bên trong hộp sọ trông có vẻ rất sạch sẽ.
“Có thể loại trừ khả năng tử vong do chảy máu não tái phát.” Sư phụ nói. “Vùng đầu không có vấn đề gì.”
“Vùng cổ cũng không có vấn đề gì.” Tôi nói. “Không có dấu hiệu ngạt thở rõ rệt.”
“Vậy thì.. giống như là.. đột tử.” Giọng nói lào phào của Đại Bảo khiến chúng tôi ngạc nhiên.
Tôi thấy Đại Bảo mặt mũi tái nhợt, mồ hôi túa ra như tắm thì vội hỏi: “Đại Bảo, anh có sao không?”
Đại Bảo lắc đầu, nói: “Hơi say nắng thôi, lát nữa sẽ khỏi ngay ấy mà.” Nói xong, anh ấy bước tới bóng cây râm mát bên cạnh đứng nghỉ.
Sư phụ quay trở lại chủ đề chính, nói: “Tôi đoán rằng Tiểu Thái chăm sóc bố chồng rất chu đáo.”
“Anh căn cứ vào đâu mà suy đoán như vậy?” Tôi hỏi.
“Tôi cũng chỉ suy đoán thôi.” Sư phụ nói. “Trong nhà chỉ có bố chồng và con dâu, bố chồng lại hoàn toàn mất ý thức, nếu con dâu cởi hết quần áo của bố chồng ra thì cũng là để tiện cho việc lau rửa vệ sinh thôi.”
Tôi gật đầu, nói: “Đúng vậy, dù sao cũng đang là mùa hè. Hơn nữa, trên người ông Khổng không hề có vết tróc da hay lở loét, đó là điều rất hiếm thấy ở người bệnh nằm liệt giường lâu ngày. Chắc chắn là ông ấy luôn được vệ sinh sạch sẽ.”
“Không chừng đúng là đột tử thật cũng nên.” Sư phụ nói.
Đúng lúc này, mây đen đột nhiên kéo đến, giăng kín bầu trời, rồi mưa rào rào trút xuống. Chúng tôi vội vã đẩy thi thể vào trong phòng giải phẫu nóng hầm hập. Bác sĩ Tôn nhờ mấy anh cảnh sát khu vực phụ trách chụp ảnh giúp chúng tôi mở cửa sổ.
“Có vẻ như không phải đột tử đâu!” Sư phụ nói. “Cậu xem, ông trời cũng phản đối kìa, tự dưng lại đổ mưa.”
Tôi nghe sư phụ nói mà lạnh toát sống lưng: “Sư phụ, chúng ta phải căn cứ vào khoa học chứ không được mê tín dị đoan.”
Sư phụ bật cười, nói: “Tôi thấy các cậu nghiêm túc quá, Đại Bảo nghiêm túc đến mức say nắng rồi kia kìa, nên mới đùa cho vui thôi.”
Mưa trút sầm sập khiến bầu không khí mát mẻ hẳn lên. Tôi đứng bên cửa sổ, tận hưởng làn gió mát rượi thổi tới sau lưng. Khuôn mặt trắng bệch của Đại Bảo cũng nhờ có trận mưa mà dễ coi hơn nhiều.
Tuy nhiên, vào khoảnh khắc mũi dao phẫu thuật nhọn hoắt của sư phụ rạch mở khoang bụng của ông Khổng, tất cả chúng tôi đều sững sờ kinh hãi.
*
Khi phần da bụng tách ra làm đôi dưới đường dao, đập vào mắt chúng tôi là một màu vàng ệch, không có nội tạng, không có ruột non, chỉ một màu vàng gớm ghiếc, mùi hôi thối bốc lên lợm giọng. Nói không ngoa, toàn bộ khoang bụng của ông ta chẳng khác nào một hố phân đầy ắp.
“Gì.. gì thế này..” Tôi đưa cánh tay lên dụi mũi, nói. “Chẳng lẽ nội tạng thối rữa cả rồi?”
Sư phụ quay đầu lại lừ mắt nhìn tôi: “Cậu đã nhìn thấy nội tạng thối rữa kiểu này bao giờ chưa?”
“Nhưng em cũng chưa bao giờ nhìn thấy khoang bụng nào như thế này cả!” Tôi lắc đầu nói. “Chẳng lẽ cả một bụng phân?”
Sư phụ nói: “Đúng là hiếm gặp thật, nhưng giờ thì rõ rồi. Chúng ta đã mở dạ dày của nạn nhân ra.”
“Dạ dày?” Tôi biết dạ dày của người rất nhão và dai, lại nằm ở chính giữa phía sau khoang bụng, thường thì dùng dao phẫu thuật khó mà rạch tới được.
“Phải!” Sư phụ dùng kẹp cầm máu gắp ra một lớp tổ chức mềm mỏng tang, nói: “Cậu xem, đây chính là dạ dày của nạn nhân.”
“Em hiểu rồi.” Tôi nói. “Dạ dày của nạn nhân bị nhồi nhét quá đầy nên đã căng phồng hết cỡ, áp sát vào thành bụng, nên dao của chúng ta mới rạch phải dạ dày.”
Sư phụ nói: “Đúng vậy, vị trấp (Thức ăn sau khi xuống dạ dày được nhào trộn với dịch vị và nghiền thành dạng hồ đặc, gọi là vị trấp) trong dạ dày đáng lẽ vẫn phải giữ được màu sắc vốn có của thức ăn, nhưng giờ thì thành phân cả rồi. Băng dày ba thước không phải vì lạnh một ngày.”
“Ý anh là thức ăn đã tích tụ rất nhiều ngày,” Đại Bảo hỏi, “sau đó vị trấp thối rữa thành phân?”
“Đúng vậy!” Sư phụ men theo mạc treo ruột cắt rời ruột non của nạn nhân ra, vuốt thẳng rồi nói. “Xem này, chỗ này bị lồng ruột.”
“Lồng ruột sẽ khiến phần lớn ruột bị tắc nghẽn.” Tôi nói. “Nên nạn nhân hàng ngày ăn rất nhiều, nhưng lại thải ra rất ít, lâu dần, dạ dày ngày một phình to.”
“Đáng tiếc là sau khi phẫu thuật xuất huyết não, ông cụ không nói được nữa.” Sư phụ than thở. “Khi được cho ăn, ông ấy buộc phải ăn.”
“Thì cứ ngậm miệng lại là được mà!” Đại Bảo nói.
“Chỉ sợ là có người nhiệt tình cộng dốt nát bằng phá hoại.” Sư phụ chỉ vào Tiểu Thái nằm bên cạnh, nói: “Các cậu quên mất cái ống tiêm rồi à?”
“Ồ!” Tôi sực nhớ tới cái ống tiêm cỡ lớn. “Sợ ông Khổng bị đói nên dùng ống tiêm bơm thức ăn vào miệng ông cụ. Ông cụ chỉ cần hơi hé miệng là sẽ không thể dừng lại được nữa, buộc phải nuốt liên tục.”
“Đợi có kết quả xét nghiệm vật chất trong ống tiêm là rõ ngay thôi.” Sư phụ nói.
“Do dạ dày của nạn nhân liên tục phình to, chèn ép vào các nội tạng và mạch máu quan trọng trong khoang bụng khiến cho các cơ quan nội tạng bị thiếu máu. Cuối cùng, khi bị chèn ép tới một mức độ nhất định, các cơ quan nội tạng sẽ bị suy kiệt dẫn tới tử vong.” Tôi nói. “Bởi vậy, trông mới giống như là đột tử.”
Đại Bảo nói: “Thì ra cơ chế tử vong của bội thực là như vậy, trước đây em chưa được biết. Nhưng sư phụ mê tín cũng đúng thật đấy!”
Tôi đưa mắt nhìn ra xung quanh, cảm thấy cứ như có ai đó đang nhìn mình chằm chằm.
* * *
“Chất lỏng bên trong ống tiêm là nước cơm, tạp chất là vụn cơm.” Lúc này, phân đội trưởng Lưu bước vào phòng giải phẫu thông báo. “Ngoài ra, dưới đế điện thoại bàn đúng là có vân tay của bốn ngón liền nhau, qua giám định đã xác nhận, vân tay trên ống tiêm và đế điện thoại là của cùng một người, chính là Tiểu Thái.”
“Có lẽ chỉ là vô tình.” Sư phụ nói. “Nhìn vào thi thể của ông Khổng, biết rằng trước lúc chết, ông cụ luôn được vệ sinh sạch sẽ, cơ thể không hề có vết hoại tử. Điều đó chứng tỏ Tiểu Thái luôn tận tụy chăm sóc bố chồng nên chắc cũng không có động cơ để sát hại ông cụ. Có lẽ tại Tiểu Thái thiếu hiểu biết nên mới vô tình hại chết bố chồng mình.”
“Nghe anh phân tích,” phân đội trưởng Lưu nói, “liệu có phải vì phát hiện ra bố chồng đã chết nên Tiểu Thái tự sát không?”
“Anh thì chỉ thích đơn giản hóa.” Tôi nói, “nếu là vụ án giết người tự sát thì các anh khỏi phải thức đêm đúng không?”
Phân đội trưởng Lưu bật cười.
Lúc này, bác sĩ Tôn đã cùng cậu thực tập sinh chuyển thi thể của Tiểu Thái lên bàn giải phẫu thế chỗ cho thi thể của ông Khổng. Sư phụ bước lại, tiến hành khám nghiệm bên ngoài thi thể theo trình tự từ đầu tới chân.
“Kết mạc có điểm xuất huyết, môi tím xanh, má cũng tím xanh, giường móng (Giường móng (nail bed), tức lớp mô mềm nằm bên dưới phiến móng, chứa rất nhiều mạch máu nhỏ, khiến cho móng tay trông có màu hồng) đỏ tím.” Sư phụ nói.
“Hiện tượng ngạt thở rất rõ ràng!”
“Vùng cổ có hiện tượng xuất huyết dưới da dạng sợi rõ rệt.” Tôi chỉ kẹp cầm máu vào cổ nạn nhân, nói: “Về cơ bản có thể khẳng định là bị bóp cổ đến chết.”
Sư phụ nói với phân đội trưởng Lưu: “Có vẻ như ước muốn của anh đã bị dập tắt rồi. Có rất nhiều cách dẫn đến tử vong nhưng chết do bóp cổ thì không thể tự mình gây ra được. Tiểu Thái đã bị kẻ khác giết hại.”
Tuy về cơ bản đã xác định được nguyên nhân tử vong nhưng sư phụ vẫn hướng dẫn chúng tôi tiếp tục giải phẫu thi thể Tiểu Thái theo đúng trình tự giám định. Vừa khẽ dịch chuyển thi thể, từ trong hạ bộ liền rỉ ra dòng chất lỏng màu vàng nhạt.
Tôi quấn mảnh vải gạc quanh kẹp cầm máu, lấy mẫu xét nghiệm từ trong âm đạo của nạn nhân.
“Chắc chắn là tinh dịch, hơn nữa, lượng không hề ít.” Tôi chau mày nói. “Cửa mình sưng tấy, thành trong âm đạo có nhiều vết xây xước. Hành vi giao cấu rất thô bạo.”
“Lát nữa giải phẫu xong đưa đi xét nghiệm sau vậy.” Sư phụ thấy mọi người đều bận, bèn nói.
“Khả năng cao là xâm hại tình dục.” Đại Bảo nói. “Nạn nhân đã bị bóp cổ tới chết, cổ tay có tổn thương nhẹ do bị khống chế, trong âm đạo có một lượng lớn tinh dịch còn mới, thành trong âm đạo bị tổn thương, vùng bả vai sau lưng có hiện tượng xuất huyết dạng mảng do bị chèn ép. Hoàn toàn trùng khớp với đặc trưng của tổn thương trong vụ án giết người hiếp dâm.”
“Nhưng sư phụ đã nói,” tôi thắc mắc, “Tiểu Thái là người thận trọng, sẽ không thể mở cửa cho người lạ vào nhà lúc đêm hôm, mà chị ta lại chẳng quen ai ở đây cả.”
“Vụ án này cần phải phán đoán một cách tổng hợp.” Sư phụ chau mày nói. “Thời điểm rất đặc biệt, Tiểu Thái chết vào buổi tối sau khi ông Khổng chết một ngày. Ông Khổng chết vào đêm hôm kia, có lẽ đến sáng hôm sau, Tiểu Thái mới phát hiện ra bố chồng đã chết, đến đêm thì bị tấn công. Chắc là không có chuyện trùng hợp ngẫu nhiên đến thế. Hai sự việc này chắc chắn là có mối liên quan mật thiết với nhau.”
“Liên quan thế nào ạ?” Tôi thấy đầu óc rối tinh rối mù. “Nếu nhất định phải kết nối lại với nhau thì chỉ anh chồng mới có khả năng.”
“Đúng vậy, là anh chồng.” Đại Bảo nói. “Vì sao không thể là chồng cô ấy kia chứ?”
Tôi chống hai tay lên bàn giải phẫu, hồi tưởng lại tình hình hiện trường, nói: “Giờ ngồi nghĩ lại, mới thấy rất có thể là do chồng nạn nhân gây ra.”
“Vậy cậu hãy nói thử xem, căn cứ là gì?” Sư phụ bắt đầu đặt câu hỏi.
“Thứ nhất, qua điều tra cho thấy, Khổng Uy rất hiếu thảo với bố, vì bố nằm viện mà anh ta đã đánh đập vợ mình. Nếu anh ta mà biết bố mình chết vì cách cho ăn của vợ thì hậu quả không biết sẽ thế nào.” Tôi nói. “Thứ hai, em nhớ lại hiện trường có dấu vết đập phá đồ đạc, tức là đập vỡ điều hòa xong liền bóp cổ nạn nhân. Hơn nữa, em thấy quá trình này diễn ra rất chóng vánh, vì cánh đảo gió điều hòa không bị xê dịch, vẫn nằm nguyên trên gối. Trước mắt, có thể khẳng định chắc chắn rằng, Tiểu Thái đã cầm điện thoại ném vào điều hòa. Thông thường, khi vợ chồng cãi vã kịch liệt sẽ đập phá đồ đạc. Chứ nếu vật lộn với người ngoài thì phải dùng điện thoại để chống đỡ, chứ ném lên cao để làm gì? Nói tóm lại, dựa vào tình hình hiện trường, có lẽ là hai vợ chồng cãi vã, Tiểu Thái đã cầm điện thoại ném vào điều hòa. Sau đó, hung thủ đã đè chị ta xuống giường, bóp cổ đến chết. Vậy chồng chị ta chính là nghi phạm số một trong vụ án này.”
“Thế còn hành vi giao cấu gây tổn thương âm đạo, phải giải thích thế nào?” Đại Bảo hỏi.
Tôi nói: “Rất bình thường. Tổn thương ở âm đạo có phản ứng sống, phần lớn tinh dịch không chảy ra ngoài, cho thấy nạn nhân đã bị hãm hiếp khi còn sống, sau đó mới bị bóp cổ đến chết. Nói cách khác, sau khi kết thúc hành vi giao cấu, nạn nhân vẫn không hề thay đổi tư thế, nếu không thì tinh dịch đã chảy ra ngoài, không thể còn nhiều như vậy. Còn về tổn thương âm đạo và quần áo bị xé rách, cũng có thể giải thích được. Khổng Uy làm việc xa nhà lâu ngày, thiếu thốn tình cảm, về đến nhà giận vợ nên đã cưỡng bức nạn nhân, điều đó cũng có khả năng.”
“Vậy Khổng Uy có biết cha mình đã chết không?” Đại Bảo hỏi.
“Em cảm thấy có lẽ là biết. Theo em, hiện tại không phải là lễ tết hay ngày nghỉ, cũng không phải là ngày mùa bận rộn, đáng lẽ phải ở ngoài làm việc kiếm tiền. Vậy anh ta trở về nhà để làm gì?” Tôi phân tích. “Khả năng lớn nhất vẫn là sau khi Tiểu Thái phát hiện ra ông cụ đã chết liền gọi điện báo cho Khổng Uy về, thời gian cũng rất trùng khớp.”
“Tôi bảo họ kiểm tra nhật ký cuộc gọi là biết ngay thôi.” Phân đội trưởng Lưu bước sang bên cạnh, lệnh cho điều tra viên kiểm tra nhật ký cuộc gọi giữa Tiểu Thái và Khổng Uy.
“Cậu nói rất có lý!” Sư phụ lên tiếng. “Mọi phân tích đều đã có căn cứ, lập tức tìm kiếm Khổng Uy ngay, xét nghiệm ADN của tinh trùng. Kiểu gì thì Khổng Uy cũng có liên quan trực tiếp tới vụ án này. Còn nếu không phải do anh ta làm thì trong lòng tôi vẫn còn một khúc mắc.”
“Khúc mắc gì kia?” Tôi và Đại Bảo đồng thanh hỏi.
“Hiện chưa nói rõ được!” Sư phụ nói. “Các cậu đi giám định ADN đi đã, tôi muốn suy nghĩ kỹ thêm.”
*
Tôi và Đại Bảo mau chóng lái xe tới phòng Giám định ADN của Công an huyện Thanh Hương. Chuyên gia giám định ADN ở đây là chị Trịnh, một người giàu kinh nghiệm bậc nhất về kỹ thuật ADN trong tỉnh chúng tôi.
Chị Trịnh thấy chúng tôi bước vào liền nói ngay: “Các anh tới thật đúng lúc, vừa phân tích được mẫu ADN của Khổng Uy, Khổng Tấn Quốc và Tiểu Thái. ADN của Khổng Uy được điều tra viên lấy ở nhà Khổng Uy, đủ điều kiện đối chiếu.”
“Nửa năm nay Khổng Uy không ở nhà, ADN lấy được ở nhà anh ta có đảm bảo không?” Tôi hỏi.
Chị Trịnh nói: “Chuyện này tôi cũng đã tính đến, đã tiến hành phân tích nhiễm sắc thể Y trong mẫu xét nghiệm, có thể khẳng định đó chính là con trai của Khổng Tấn Quốc.”