Tôi gật đầu, khâm phục sự cẩn trọng của chị Trịnh: “Chị Trịnh, đây là mẫu vật lấy từ âm đạo của nạn nhân nữ Tiểu Thái. Hiện tại, chúng em suy đoán Khổng Uy là nghi phạm số một của vụ án này, hơn nữa sau khi xảy ra hành vi tình dục, Tiểu Thái vẫn nằm nguyên trên giường. Bởi vậy, mẫu tinh dịch này rất có thể là của Khổng Uy.”
“Được!” Chị Trịnh nhận lấy mẫu thử, nói. “Tôi cần sáu tiếng.”
“Sư phụ dặn chúng em chờ ở đây để lấy kết quả luôn.” Tôi cười nói. “Bởi vì có được kết quả, rất có thể sẽ phá ngay được vụ án. Ngoài ra, em còn có chuyện này muốn nhờ chị giúp.”
“Chuyện gì thế?” Chị Trịnh tò mò hỏi.
“Giờ chị cứ làm việc đi đã.” Tôi nói. “Vụ án này là quan trọng nhất, đợi lúc nào chị kết thúc công đoạn lấy mẫu, tiến hành thao tác khuếch đại ADN, chị sẽ có thời gian rỗi, lúc đó em sẽ hỏi chị sau.”
Chị Trịnh mỉm cười gật đầu, nói: “Được, các anh đợi nhé.” Nói xong, chị quay vào, đi qua hệ thống cửa bảo vệ, tiến vào phòng Giám định ADN có thiết kế hiện đại đẹp mắt.
Tôi và Đại Bảo thấy các nhân viên của phòng ADN bắt đầu bận rộn bèn nằm xuống dãy ghế ở ngoài cửa phòng. Do đã mệt lử sau một ngày làm việc, chỉ một lát sau, cả hai chúng tôi đều đã mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Ngủ được khoảng ba tiếng đồng hồ, tôi bị chị Trịnh lay dậy.
Tôi lau nước dãi bên mép, hỏi: “Ồ, chị bắt đầu khuếch đại ADN rồi à?”
Chị Trịnh cười nói: “Khuếch đại từ lâu rồi, nhưng thấy các anh ngủ ngon, tôi không nỡ gọi dậy. Nói đi, anh muốn hỏi tôi điều gì?”
Tôi liếc sang Đại Bảo đang ngáy đều đều, nói: “Hôm nay anh ấy suýt nữa thì bị say nắng, để anh ấy ngủ thêm một lát, chúng ta sang phòng làm việc để nói chuyện nhé!”
Vào trong phòng làm việc, tôi đi thẳng vào vấn đề: “Em gặp một vụ án, là một chuỗi vụ án thì đúng hơn, đều là hiếp dâm tử thi, mẫu vật lấy từ âm đạo của thi thể sau khi mang xét nghiệm tinh dịch đều có phản ứng yếu, nhưng lại không thể tìm ra kiểu gen ADN của hung thủ. Tại sao lại như vậy?”
“Anh đang nói tới vụ án Vân Thái phải không?” Chị Trịnh cười hỏi.
“Chị cũng biết vụ án này?” Tôi rất ngạc nhiên.
“Biết chứ. Lúc đó tôi cũng được mời tới hội chẩn.” Chị Trịnh nói. “Khi vụ án đầu tiên xảy ra, kỹ thuật ADN vẫn chưa thực sự chín muồi, mọi người đều cho rằng nguyên nhân là tại máy móc. Thế nhưng sau đó lại xảy ra vụ án tương tự, đặc biệt là vụ án ở Long Đô khoảng một, hai năm về trước, cũng vẫn không thể tìm ra kiểu gen. Hiện tại, kỹ thuật ADN đã cực kỳ phát triển, bởi vậy, vấn đề không phải là do kỹ thuật hay máy móc nữa.”
“Vậy chị cho rằng nguyên nhân là gì?”
“Acid phosphatase trong tinh dịch có thể phân giải thành Disodium phanyl phosphate, sinh ra Naphthol, sau đó tác dụng với Potassium ferricyanide và kết hợp với Aminoantipyrine sinh ra hợp chất dạng Quinone màu đỏ, đây chính là nguyên lý của thao tác xét nghiệm tinh dịch.” Chị Trịnh nói. “Xét nghiệm tinh dịch cho kết quả dương tính yếu, cho thấy trong âm đạo của nạn nhân chắc chắn có vết tinh dịch. Thông thường trong trường hợp này, chúng tôi vẫn có thể xét nghiệm ra kiểu gen ADN.”
“Vậy tại sao lại không xét nghiệm?” Tôi hỏi. “Chẳng lẽ lại không phải là vết tinh dịch của con người?”
Buột miệng hỏi xong, tôi mới thấy hối hận. Chị Trịnh cũng chỉ tầm 40 tuổi, nghe vậy thì mặt mũi đỏ bừng.
“Không phải!” Chị Trịnh nói. “Kể cả động vật cũng có thể xét nghiệm ra kiểu gen.”
“Vậy thì nguyên nhân là do đâu?” Tôi hết sức băn khoăn.
Chị Trịnh nói tiếp: “Lúc đó có người hỏi hay là hung thủ đã dùng bao cao su?”
“Nếu đã dùng bao cao su, sẽ không thể có phản ứng dương tính yếu với tinh dịch được!” Tôi nói.
“Có lẽ từ đầu không dùng, sau đó mới dùng.” Chị Trịnh nói. “Nếu như vậy sẽ để lại lượng tinh dịch cực ít, nhưng không để lại tinh trùng. Anh biết đấy, chỉ khi có tinh trùng mới có thể xét nghiệm ra ADN.”
Tôi gật đầu nói: “Phải rồi, hung thủ đã dùng bao cao su hoặc là có khả năng phóng tinh ra ngoài cơ thể.”
“Thế nhưng cả hai khả năng này đều đã bị loại trừ.” Chị Trịnh nói. “Trước hết, trong mẫu vật lấy từ âm đạo của nạn nhân không tìm thấy thành phần dầu bôi trơn ở mặt ngoài bao cao su, cho thấy chắc chắn hung thủ không dùng bao cao su. Tiếp theo, quanh hiện trường và những vị trí khác của thi thể đều không tìm ra vết tinh dịch. Nếu như phóng tinh ra ngoài cơ thể, thì hắn đã phóng đi đâu?”
Rồi chị Trịnh nói tiếp: “Tôi không phải là bác sĩ, bởi vậy không hiểu lắm về y học. Có người nói rằng có một chứng bệnh có tên là giao hợp không phóng tinh.”
“Không thể!” Tôi cắt ngang lời chị Trịnh. “Không phóng tinh sẽ không có được cảm giác cực khoái, người như vậy sẽ không thể liên tiếp gây ra các vụ án cưỡng hiếp giết người được. Phải rồi, liệu có khả năng hung thủ đã triệt sản không? Triệt sản tức là thắt ống dẫn tinh, khiến tinh trùng không thể phóng ra ngoài, nhưng tuyến tiền liệt vẫn có thể tiết ra tinh dịch. Dung môi dùng để xét nghiệm tinh dịch chính là dung môi trong dịch tuyến tiền liệt. Nếu như hung thủ đã triệt sản, thì dịch tuyến tiền liệt tiết ra vẫn có thể cho kết quả xét nghiệm dương tính, nhưng do không có tinh trùng, nên không thể tìm ra kiểu gen ADN.”
Chị Trịnh nói: “Anh thông minh thật đấy. Lúc đó, bao nhiêu người suy nghĩ nát óc, cuối cùng mới đưa ra được kết luận hung thủ đã thắt ống dẫn tinh, nhưng tôi vẫn không đồng ý với quan điểm này. Thứ nhất, ở nông thôn rất hiếm đàn ông triệt sản mà đều là phụ nữ đặt vòng, vì phụ nữ đặt vòng thì có thể tháo ra, còn nam giới thì không thể hồi phục. Thứ hai, dù có thắt ống dẫn tinh thì dịch tuyến tiền liệt cũng sẽ phải tiết ra một lượng lớn, nên kết quả xét nghiệm cũng không thể là dương tính yếu được.”
“Chuyện này thì chưa chắc.” Tôi nói. “Lỡ đâu hung thủ đã rửa sạch âm đạo của nạn nhân thì sao?”
Chị Trịnh nói: “Cũng chỉ có thể giải thích như vậy.”
Lúc này, anh Ngô ở phòng Giám định ADN bước vào phòng làm việc, nói: “Trưởng phòng Trịnh, đã có kết quả xét nghiệm ADN, qua đối chiếu, trong cơ thể nạn nhân đúng là có vết tinh dịch, nhưng không phải là của Khổng Uy.”
* * *
“Sao kia?” Tôi sửng sốt, kết quả này đúng là nằm ngoài dự đoán của tôi. “Vậy thì là của ai?”
“Hiện vẫn chưa biết được.” Anh Ngô nói, “nhưng chắc chắn không phải của Khổng Uy và Khổng Tấn Quốc. Vẫn chưa xác định được liệu có liên quan tới những vụ án cưỡng hiếp khác hay không, hiện đang đối chiếu với số liệu có trong hệ thống.”
Tôi đầu óc nặng trĩu, cùng với Đại Bảo trở về phòng làm việc của tổ chuyên án. Lúc này, màn đêm đã buông xuống, nhưng cuộc họp tổ chuyên án vẫn chưa bắt đầu. Một mình sư phụ ngồi trước máy tính đang lật xem những tấm ảnh chụp hiện trường và thi thể.
“Sư phụ, vết tinh dịch không phải của Khổng Uy, cũng không phải của Khổng Tấn Quốc.” Tôi cúi đầu ỉu xìu nói.
Sư phụ ngước mắt liếc nhìn chúng tôi một cái, nói: “Tôi đã nói rồi mà, tôi vẫn có một khúc mắc.”
Tôi thấy sư phụ không hề ngạc nhiên thì hỏi: “Nhưng em cảm thấy phân tích ban đầu của chúng ta không hề sai. Hiện trường có một ít dấu vết xô xát, có lẽ chỉ có thể là vợ chồng cãi vả, chúng ta căn cứ vào vật chứ đâu căn cứ vào người!”
“Tôi rất tán thành phân tích của cậu.” Sư phụ nói. “Tuy nhiên, cho dù hiện trường có dấu vết vợ chồng xô xát thì cũng không thể suy đoán Tiểu Thái bị chồng mình giết chết.”
Tôi khẽ gật đầu, nói: “Về lý mà nói thì đúng là như vậy, nhưng cánh đảo gió điều hòa bị đập rơi xuống dưới gối, sau đó không bị thu dọn hay mang đi. Trong cơ thể nạn nhân lại có một lượng lớn tinh dịch, có thể suy đoán rằng sau khi Tiểu Thái bị hãm hiếp đã bị bóp cổ chết ngay, vị trí cơ thể không hề thay đổi. Điều này cho thấy khoảng thời gian từ khi xô xát đến khi Tiểu Thái bị sát hại rất ngắn.”
Tôi dừng lại một lát, nói tiếp: “Điểm mấu chốt là trên cơ thể Tiểu Thái không hề có tổn thương do bị khống chế. Liệu một kẻ sát nhân có thể lẻn vào nhà người bị hại giữa đêm hôm khuya khoắt, trong lúc chồng nạn nhân có mặt ở nhà, sau đó cưỡng hiếp rồi giết chết nạn nhân không? Điều này hết sức vô lý!”
“Giả thiết của cậu đã sai rồi!” Sư phụ nói. “Khi hung thủ và Tiểu Thái phát sinh quan hệ tình dục, Khổng Uy chắc chắn không có mặt ở hiện trường. Tôi cảm thấy cậu phân tích nhiều quá nên bị lẫn rồi, để tôi gỡ rối giúp cho.”
Tôi gật đầu, cũng thấy mạch tư duy của mình đúng là đã rối bời canh hẹ.
Sư phụ nói: “Hiện tại, chúng ta đã biết, thứ nhất, giữa hai vợ chồng Tiểu Thái chắc chắn đã xảy ra xô xát; thứ hai, Tiểu Thái bị bóp cổ đến chết; thứ ba, Tiểu Thái đã có quan hệ tình dục với một người đàn ông lạ.”
Sư phụ uống một ngụm nước rồi nói tiếp: “Vậy thì có hai khả năng. Thứ nhất, Tiểu Thái có nhân tình, bị Khổng Uy phát hiện, nên Khổng Uy đã giết chết Tiểu Thái.”
“Không thể nào!” Tôi phủ định phân tích của sư phụ. “Nếu như vậy, sẽ có hai khả năng, một là bắt gian tại trận, hai là sau khi gian phu đi rồi, Khổng Uy mới trở về. Vậy cơ thể của Tiểu Thái kiểu gì cũng đã phải dịch chuyển. Thấy chồng về, làm gì có chuyện vẫn nằm nguyên trên giường? Vậy thì lượng tinh dịch đọng trong cơ thể nạn nhân không thể nhiều như thế được, và quần áo của nạn nhân cũng sẽ không bị xé rách, cánh đảo gió điều hòa bị đập rơi xuống trong lúc ẩu đã cũng sẽ không nằm nguyên dưới đầu Tiểu Thái.”
“Nói đúng lắm, nên khả năng này có thể loại trừ.” Sư phụ nói. “Còn khả năng thứ hai, người có quan hệ tình dục với Tiểu Thái chính là hung thủ đã giết Tiểu Thái.”
“Nhìn vào tình hình hiện tại, khả năng này rất lớn.” Tôi nói. “Quần áo bị xé rách, cổ tay có tổn thương do bị khống chế, hành vi tình dục rất thô bạo, đều giống như bị cưỡng hiếp.”
Sư phụ nói: “Thế nhưng, giống như cậu vừa nói, trên cơ thể Tiểu Thái không có dấu vết bị khống chế. Tại sao hung thủ có thể đột nhập vào nhà một thiếu phụ tính tình thận trọng vào giữa đêm khuya? Lại đi theo lối cổng chính, sau đó vào cửa chính. Chẳng nhẽ là lừa nạn nhân mở cửa? Thế thì hung thủ đúng là tài tình quá!”
Đại Bảo chen ngang: “Nghe hai người phân tích, có lẽ chỉ còn lại một khả năng. Chính là sau khi vợ chồng cãi vã, người chồng mở cửa bỏ đi, không đóng cửa lại, khiến hung thủ nhân cơ hội lẻn vào trong nhà.”
Tôi và sư phụ đều gật đầu đồng tình với phán đoán của Đại Bảo. Hiện giờ, chỉ có khả năng này là lý giải được về tình hình hiện trường và thi thể.
“Nhưng nếu đúng là như vậy, vụ án sẽ phức tạp đấy.” Tôi nói. “Trừ phi ADN của hung thủ có sẵn trong kho dữ liệu ADN, nếu không thì rất khó phá án.”
“Đúng vậy!” Sư phụ nói. “Nếu như thế, tính ngẫu nhiên quá lớn, mục tiêu rất khó xác định. Nếu muốn mô tả nghi phạm, chỉ có thể biết được đó là nam giới, thanh niên khỏe mạnh, còn không tìm ra bất cứ đặc điểm nhận dạng nào khác.”
“Muốn biết chúng ta có đoán đúng hay không, còn phải xem Khổng Uy nói thế nào đã.” Tôi nói.
Vừa nói xong thì phân đội trưởng Lưu đẩy cửa bước vào, nói: “Muộn thế này mà các anh vẫn ở đây à? Mau về nghỉ ngơi thôi!”
“Chẳng phải 8 giờ rưỡi họp chuyên án sao?” Sư phụ đưa tay lên xem đồng hồ.
“Cuộc họp tối nay đã hủy rồi.” Đội trưởng Lưu cười nói, “Khổng Uy đã bị bắt.”
“Bắt?” Sư phụ ngạc nhiên. “Các anh bắt thế nào?”
“Buổi tối, khi điều tra viên đang đi điều tra xung quanh thì nhìn thấy Khổng Uy một mình đi từ cổng làng về nhà.” Phân đội trưởng Lưu nói. “Điều tra viên bèn tiếp cận và bắt giữ luôn.”
“Sao các anh không chịu suy nghĩ một chút nhỉ?” Sư phụ nói. “Nếu đúng là Khổng Uy giết người, liệu anh ta có trở về nhà vào đúng lúc này không? Làm thế khác nào tự chui đầu vào rọ?”
“Có lẽ các anh phải đổi ‘thẩm vấn’ thành ‘tìm hiểu’ rồi.” Tôi nói. “Kết quả xét nghiệm vừa cho thấy, tinh dịch không phải của Khổng Uy. Theo phân tích của chúng tôi, về cơ bản có thể loại trừ khả năng anh ta là hung thủ.”
“Vậy các anh suy đoán vụ án xảy ra như thế nào?” Phân đội trưởng Lưu hỏi.
“Chúng tôi không muốn gây ảnh hưởng tới công tác thẩm vấn điều tra, tránh tạo ấn tượng chủ quan.” Sư phụ đưa tay ra hiệu cho tôi im lặng, rồi nói tiếp. “Trước hết, các anh cần làm rõ Khổng Uy về nhà vào lúc nào? Đã tương tác thế nào với Tiểu Thái? Cả ngày hôm nay anh ta đi đâu?”
Đội trưởng Lưu mở sổ, ghi chép lại lời sư phụ rồi quay trở ra.
Sư phụ vươn vai, nói: “Hôm nay vất vả quá, nên nghỉ ngơi cho sớm. Tuy hiện tại đã xác định là người lạ gây án nhưng trong lòng tôi vẫn có một khúc mắc chưa được tháo gỡ. Nếu tháo gỡ được, sẽ giúp ích rất lớn cho công tác phá án.”
“Sư phụ cũng lắm khúc mắc thật đấy.” Đại Bảo cười toe toét.
Tôi liếc nhìn Đại Bảo, thầm nghĩ thằng cha này cứ thích chọc vào tổ kiến lửa là sao. Rồi hỏi: “Anh có khúc mắc gì ạ?”
“Chưa nghĩ thông.” Sư phụ nói, “sáng mai nói sau.”
Trở về nhà khác, tôi gõ cửa phòng bên cạnh. Ra mở cửa là tài xế của sở, nhìn vào trong phòng, thấy Lâm Đào đã nằm ngủ tít thò lò từ lúc nào.
“Thằng ranh này chắc là mệt quá rồi.” Tôi cười, bước vào phòng, xoa đầu Lâm Đào. “Tối qua trực ban, hôm nay lại chạy hiện trường cả ngày. Ngủ say thế này chắc không đánh thức nổi đâu, không biết cậu ta có phát hiện được gì không?”
Tài xế lắc đầu, nói: “Em cũng không biết, anh ấy vừa về đã lăn ra ngủ, còn chưa kịp cả tắm gội.”
“Thế này thì ngày mai bốc mùi lên mất!” Tôi cười, cùng Đại Bảo trở về phòng.
Do đã được đánh một giấc ở bên ngoài phòng Giám định ADN nên đến tối, tôi vẫn khá tỉnh táo.
Tôi bật máy tính, xem lại ảnh chụp vụ án, trăn trở không biết phải bắt đầu từ đâu? Phải mô tả đối tượng tình nghi thế nào đây? Mục đích xâm hại nếu không có điểm gì đặc biệt, thường sẽ làm gia tăng mức độ khó khăn cho công tác điều tra phá án.
“Nhưng những vụ án kiểu này không hề ít.” Tôi tự nhủ. “Lực lượng cảnh sát hình sự kiểu gì cũng sẽ tìm ra được một vài manh mối để phá án thuận lợi.”
“Anh cảm thấy vụ án này kiểu gì cũng phá được, chỉ là sớm muộn mà thôi.” Đại Bảo cũng có chung suy nghĩ với tôi. “Chúng ta có ADN của nghi phạm, cứ lấy mẫu của tất cả đàn ông trong làng mang đi xét nghiệm, chắc chắn sẽ tìm được hung thủ.”
“Phải!” Tôi gật đầu nói. “Chúng ta có chứng cứ ADN làm căn cứ, không sợ không phá được vụ án, vấn đề chỉ là tốc độ mà thôi. Anh xem, trên mạng đã đưa tin rồi này.”
Dòng tít “Bố chồng nàng dâu lõa thể chết trong nhà, đối tượng tình nghi đã bị bắt giữ” xuất hiện dày đặc trên khắp các trang báo mạng của thành phố Thanh Hương.
“Có lẽ phóng viên cũng cho rằng Khổng Uy là kẻ gây án.” Tôi lắc đầu nói. “Thông tin thật không nhạy bén. Nhưng điều này cũng thúc ép chúng ta phải mau chóng phá án.”
Sáng hôm sau, từ sớm sư phụ đã gọi điện réo chúng tôi dậy, nhanh chóng lái xe tới hiện trường. Trên xe, sư phụ nói với chúng tôi, cuộc thẩm vấn Khổng Uy đã kết thúc, và kể vắn tắt tình hình thẩm vấn cho chúng tôi nghe.
Khi Khổng Uy bị bắt, anh ta hết sức kinh ngạc, ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Theo kinh nghiệm của điều tra viên, đúng là anh ta không giống như hung thủ giết người. Sau khi biết tin vợ mình đã thiệt mạng, thoạt tiên, anh ta bàng hoàng cực độ, sau đó thì gào khóc thảm thiết. Cùng một lúc mất cả bố lẫn vợ, anh ta đau đớn khóc suốt một tiếng đồng hồ rồi mới gắng gượng trấn tĩnh lại được, bắt đầu kể lại hành tung của mình hôm xảy ra vụ án.
Vào 7 giờ sáng hôm đó, Khổng Uy nhận được điện thoại của Tiểu Thái. Giọng Tiểu Thái vô cùng hốt hoảng, lắp bắp nói rằng sáng sớm nay phát hiện ra bố chồng đã tắt thở, cơ thể cứng đờ. Khổng Uy từ nhỏ được bố một tay nuôi dạy khôn lớn, nghe vợ nói vậy thì nghi ngờ Tiểu Thái không chăm sóc bố chu đáo, hoặc là cố tình sát hại bố mình nên yêu cầu Tiểu Thái giữ nguyên hiện trường, không được động vào thi thể, ở yên trong nhà. Còn anh ta lập tức mua vé tàu trở về Thanh Hương.
Về tới Thanh Hương, đã là 9 giờ tối. Sau khi khóc lóc một hồi bên xác cha, Khổng Uy chợt nhìn thấy ống tiêm trên kệ đầu giường. Anh ta ngờ rằng Tiểu Thái đã cố tình giết chết bố mình liền bạt tai Tiểu Thái hai cái. Nhưng Tiểu Thái phản ứng vô cùng dữ dội, nói rằng nửa năm qua, chị ta đã chăm sóc bố chồng hết sức tận tụy, vậy mà bây giờ lại bị ngờ oan. Tiểu Thái giận dữ đến mức giật đứt cả dây điện thoại, cầm cả bàn điện thoại ném vào điều hòa. Thấy Tiểu Thái kích động đến vậy, Khổng Uy cũng thấy rối bời, nhưng cơn tức giận vẫn chưa nguôi nên đạp cửa bỏ đi. Anh ta vào quán Internet ngủ lại một đêm, nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy Tiểu Thái có lẽ bị mắng oan thật. Thế là cả ngày hôm nay, anh ta tìm đến công ty dịch vụ tang lễ trong thành phố để xin tư vấn chuyện tang ma.
“Khổng Uy cả ngày hôm nay đều ở công ty dịch vụ tang lễ.” Sư phụ nói. “Chuyện này đã được xác thực.”
“Khi anh ta giận dữ bỏ đi, có đóng cửa lại không?” Tôi hỏi.
“Khổng Uy nói rằng không nhớ.” Sư phụ nói.
“Có vẻ như chúng ta lại đoán đúng rồi.” Tôi nói. “Có lẽ đúng là có người lẻn vào nhà anh ta thật.”
*
Tái khám nghiệm hiện trường cũng là một công việc quan trọng đối với pháp y, nhiều khi hôm nay gặp bế tắc ở vấn đề này, sau một thời gian xem lại, vấn đề lại được giải quyết chóng vánh.
Sau khi tới hiện trường, tôi thấy Lâm Đào và các nhân viên pháp chứng của Công an huyện Thanh Hương đều đã có mặt ở hiện trường.
“Thằng ranh này tối qua chắc ngủ ngon lắm đây!” Tôi tự nhủ rồi đi về phía các nhân viên pháp chứng đang xúm quanh chiếc giường trong gian phòng phía đông.
Lâm Đào mặt mũi tươi tỉnh cầm nguồn sáng nhiều dải chiếu về phía giường.
“Có phát hiện gì không? Tôi hỏi.
Lâm Đào khẽ gật đầu, nói:” Có! Cậu hãy xem đôi dép của Tiểu Thái! “
Tôi cúi đầu nhìn xuống, thấy dưới sàn nhà, sát thành giường có một đôi xăng đan nữ xếp ngay ngắn, dưới đế và bên cạnh dính một chút bùn đất màu vàng nhạt.
” Đôi dép làm sao kia? “Tôi hỏi.” Trước hôm xảy ra vụ án, trời đổ mưa, chị ta đã ra vườn nên dép mới dính bùn. “
” Kết hợp với dấu vết trên giường. “Lâm Đào chỉ vào chính giữa chiếc chiếu trải trên mặt giường.
Sư phụ cũng vươn cổ lại nhìn, nói:” Không dùng đèn chiếu đặc biệt đúng là không thể nhìn ra được. Đây là dấu vết giẫm đạp giãy giụa? “
Lâm Đào nói:” Đúng vậy. Tối qua em đã phát hiện ra nhưng chưa chắc chắn, sáng nay xem xét kỹ lại một lần nữa, còn mang mẫu về soi dưới kính hiển vi. Có thể khẳng định đây là dấu vết giẫm đạp, hơn nữa, còn là do đôi dép xăng đan nữ để lại. “
” Nếu là như vậy, “trên mặt sư phụ bừng lên một nét cười tự tin,” khúc mắc trong lòng tôi đã được tháo gỡ một nửa rồi. “
* * *
” Sư phụ có khúc mắc gì vậy? “Thói tò mò của tôi lại trỗi dậy.
Sư phụ đeo găng tay, lấy từ trong hòm vật chứng ra bộ quần áo mà Tiểu Thái đã mặc trước khi bị sát hại. Một chiếc váy liền máu trắng trông giống như váy ngủ và một chiếc quần lót màu trắng, đều đã bị xé rách toạc.
” Trên giường có dấu vết chà đạp của Tiểu Thái, đúng không? “Sư phụ hỏi.
Tôi đáp:” Vâng! “
Sư phụ hỏi tiếp:” Nói lên điều gì? “
Tôi nghĩ một lát rồi, nói:” Em hiểu ý rồi, ý sư phụ là lúc bị xâm hại, Tiểu Thái vẫn đi dép? “
” Phải rồi! “Sư phụ nói.” Cô ấy bị đè xuống giường xâm hại trong lúc vẫn đi dép xăng đan, thế nhưng tại sao đôi dép lại được bày ngay ngắn ở bên cạnh giường? “
” Phải tháo dép của nạn nhân ra thì mới cởi được váy? “Tôi nói.
” Cậu thấy váy bị xé tan tành thế này thì có cần cởi dép nữa không? “Sư phụ giũ chiếc váy rách tả tơi.
Tôi gật đầu, thừa nhận:” Phải, mà dù không bị xé rách thì cởi loại váy này cũng không cần phải tháo dép. “
” Em am hiểu chuyện cởi quần áo gớm nhỉ. “Đại Bảo đứng bên cạnh châm chọc.
Sư phụ lừ Đại Bảo một cái, nói:” Nghiêm túc đi! Không cần cởi dép mà vẫn có thể hoàn thành toàn bộ quá trình hiếp dâm, giết người, vậy thì tại sao hung thủ còn phải cởi dép của nạn nhân ra? “
” Phải, điểm mấu chốt là trên cơ thể nạn nhân lại không có nhiều vết thương do kháng cự. “Tôi cầm chiếc dép lên nhìn, nói.” Kiểu xăng đan cũ này muốn giật ra cũng không phải dễ. Móc khóa dép đã được mở ra, cho thấy hung thủ trước tiên phải tháo quai dép, sau đó mới cởi dép nạn nhân ra. Nếu như vậy, hung thủ còn tay đâu để khống chế nạn nhân nữa? “
” Khi hung thủ cởi dép ra, nạn nhân đã mất khả năng chống cự. “Đại Bảo nói.
Tôi gật đầu, nói:” Tổn thương gây ra trong quá trình cưỡng hiếp có phản ứng sống rõ rệt, điều này chứng tỏ sau khi hung thủ thực hiện hành vi cưỡng hiếp, giết người mới tháo dép của nạn nhân ra. Đây đúng là một hành động dư thừa rất kỳ quặc. “
” Bởi vậy tôi mới nói rằng khúc mắc của mình đã được tháo gỡ một nửa. “Sư phụ nói.” Tới nhà xác, khám nghiệm lại tử thi. “
Trên xe, tôi băn khoăn hỏi sư phụ:” Khi chúng ta khám nghiệm tử thi, không phát hiện ra trên chân của nạn nhân có vết xước hay vết thương nào. Hơn nữa, tối hôm qua, em còn quan sát rất kỹ từng tấm ảnh chụp, không thấy bàn chân của nạn nhân có gì khác thường. “
” Đừng vội! “Sư phụ xua tay.” Nếu là tổn thương nhẹ, có lẽ rất khó phát hiện ra. Nhưng sau khi thi thể đưa vào kho đông lạnh, tổn thương sẽ hiện ra rõ hơn. “
Tôi gật đầu đồng ý. Đúng vậy, trong rất nhiều vụ án, sau khi thi thể được làm lạnh, những tổn thương chưa phát hiện trước đó lại hiện lên rất rõ. Cuốn” Tạp chí Pháp y học “cũng đã từng công bố một bài nghiên cứu có tên là” Phát hiện tổn thương trên thi thể bằng phương pháp đông lạnh. “
Suốt dọc đường, không ai nói với ai lời nào, chúng tôi mau chóng tới phòng bảo quản tử thi trong nhà xác.
Trong tiếng động cơ máy lạnh chạy ầm ầm điếc tai, chúng tôi mau chóng tìm thấy tủ bảo quản thi hài của Tiểu Thái. Thi thể vừa được lôi ra, ánh mắt chúng tôi đều đổ dồn vào tổn thương trên ngón chân Tiểu Thái.
” Đúng là có tổn thương thật! “Tôi kinh ngạc thốt lên.
” Đáng lẽ trong lần khám nghiệm tử thi đầu tiên, chúng ta đã phải phát hiện ra mới phải. “Sư phụ đeo găng tay, dùng kẹp cầm máu cạo khẽ vào vị trí tổn thương.” Biểu bì hơi bong tróc, nhưng trong lần khám nghiệm đầu tiên đã không phát hiện ra, bởi vì nó hoàn toàn đồng nhất với màu sắc của phần da xung quanh. “
Tôi dùng kẹp cầm máu gắp lấy một miếng bông gòn thấm cồn, lau lên chỗ tổn thương, mấy chỗ biểu bì bong tróc dần dần hiện rõ.
” Đây là tổn thương trong lúc hấp hối (Tổn thương khi sắp chết là chỉ tổn thương vào giai đoạn não đã tử vong nhưng một phần tế bào tổ chức vẫn chưa dừng hẳn hoạt động nên sẽ có phản ứng sống mờ nhạt). “Tôi nói.” Biểu bì bong tróc nhưng lại không thấy có hiện tượng xuất huyết rõ rệt, chỉ thấy xuất huyết rất nhẹ dưới da, đó là đặc trưng của tổn thương vào thời điểm sắp chết. “
” Như vậy chúng tỏ chúng ta đã suy luận chính xác. “Sư phụ nói.” Sau khi Tiểu Thái bị bóp cổ đến chết, hoạt động của tế bào trong cơ thể vẫn chưa dừng, đúng lúc đó, hung thủ đã tháo xăng đan của Tiểu Thái, gây ra vết trầy xước trên ngón chân nạn nhân. Các cậu nghĩ xem, là thứ gì đã gây ra vết xước? “
” Các vết tổn thương xếp thành một hàng đều đặn, mỗi vết dài chưa tới 0, 5 centimet, rộng không tới 1 minimet. “Tôi bỗng lạnh toát sống lưng.” Vết răng! “
” Sau khi cưỡng hiếp giết người, còn cắn chân nạn nhân? “Đại Bảo trợn trừng mắt.
” Chưa gặp bao giờ à? “Sư phụ nói.” Tôi cũng rất hiếm khi gặp phải, kẻ này có sở thích âu yếm bàn chân. “
” Nhưng em nghe nói kẻ có sở thích âu yếm bàn chân chỉ đam mê bàn chân thôi, chứ không có hứng thú với các vị trí khác. “Tôi nói.” Trong khi vụ án này lại có hành vi cưỡng hiếp. “
” Cậu nói đúng. “Sư phụ nói.” Nhưng bệnh lý lệch lạc tình dục khác nhau ở mỗi người, có người tuy có sở thích âu yếm bàn chân nhưng vẫn có hành vi tình dục bình thường, có người mắc hội chứng ái tử thi hay ấu dâm cũng sẽ có hành vi tình dục với người bình thường. Người có sở thích âu yếm bàn chân sau khi hiếp dâm không đạt được cực khoái nên mới tiếp tục xâm hại bàn chân nạn nhân để được thỏa mãn. “
Sư phụ im lặng một lát rồi quay sang nói với Lâm Đào:” Tôi thấy tổn thương này đã có đủ điều kiện để lấy mẫu răng làm chứng cứ, cũng giống như mẫu ADN. “
Lâm Đào gật đầu, bấm điện thoại gọi cho nhân viên pháp chứng của Công an huyện lập tức mang theo dụng cụ lấy mẫu răng tới nhà xác.
*
Tới tổ chuyên án, sư phụ trình bày toàn bộ nội dung công việc mà chúng tôi đã thực hiện, đồng thời khoanh vùng phạm vi điều tra:” Có thể dễ dàng nhận thấy, đây là một vụ án hung thủ lẻn vào nhà hiếp dâm, giết người. Hung thủ có lẽ là một kẻ biến thái tình dục, cụ thể hơn là một kẻ có sở thích âu yếm bàn chân. Kẻ này bình thường rất thích nhìn chân người khác, thích lấy tất của người khác, thậm chỉ thích người khác giẫm đạp lên mình. Còn về phạm vi điều tra, có lẽ nên khoanh vùng trong làng xóm lân cận. “
” Vì sao không phải là làng này? “Phân đội trưởng Lưu hỏi đúng thắc mắc của tôi.
” Nếu nói về căn cứ thì vẫn chưa đầy đủ. “Sư phụ nói.” Là trực giác mách bảo. Tôi cảm thấy nếu là người trong làng này muốn thực hiện hành vi hiếp dâm thì kiểu gì cũng tìm được cơ hội, chẳng hạn như lúc Tiểu Thái mở cửa đi đâu hay từ bên ngoài quay về nhà vào ban ngày. Nhưng nếu là người làng khác, nếu cứ quanh quẩn rình mò trong làng sẽ thu hút sự chú ý của người dân, nên hắn mới chọn lúc đêm tối để hành động. Chúng ta đã biết, Tiểu Thái là người thận trọng dè dặt, đêm nào cũng khóa chặt cổng cửa. Chỉ vì sơ suất của Khổng Uy mới ngẫu nhiên tạo cơ hội cho kẻ xấu đột nhập. Tôi tin rằng, hung thủ rất thường xuyên lảng vảng quanh khu vực hiện trường vào buổi tối nên mới chộp được cơ hội này. “
” Thôi được! “Phân đội trưởng Lưu nói.” Đối tượng cần khoanh vùng sẽ là nam thanh niên khỏe mạnh trong làng lân cận từng đi qua khu vực hiện trường vào buổi tối, hoặc tối đến thường xuyên lảng vảng gần hiện trường, có thể có sở thích âu yếm bàn chân. Đồng thời cũng phái một vài cảnh sát điều tra người trong thôn này. Đã có manh mối là có sở thích âu yếm bàn chân, tôi tin rằng tỉ lệ phá án thành công sẽ khá cao. Có mẫu ADN làm chứng cứ, không sợ nhận diện được hung thủ. “
” Tôi có một manh mối. “Một viên cảnh sát khu vực giơ tay nói.
” Anh nói đi! “Trong mắt sư phụ ánh lên một tia hy vọng.
” Cách đây nửa năm, chúng tôi từng xử lý một thằng bé, nhà ở làng bên cạnh hiện trường vụ án. “Viên cảnh sát khu vực nói.” Có người bắt quả tang nó lấy trộm đồ lót của phụ nữ, cho là kẻ biến thái nên đã giải tới đồn cảnh sát chúng tôi. Lúc đó chúng tôi rất ngạc nhiên, vì trong số các tang vật thu giữ, ngoài đồ lót phụ nữ còn có cả tất chân. “
” Thằng bé? Bao nhiêu tuổi rồi? “Sư phụ hỏi.
” 15 tuổi. “
” Không phải chứ? “Phân đội trưởng Lưu kêu lên.” Trẻ con bây giờ phát triển sớm thế à? “
Sư phụ liếc nhìn phân đội trưởng Lưu, nói:” Sao lại không thể? Nếu không có chính sách kế hoạch hóa gia đình, 30 tuổi lên chức ông cũng là chuyện thường tình. 15 tuổi, hoàn toàn có khả năng tình dục. “
” Em cảm thấy rất có thể. “Tôi nói.” Vết thương do bị khống chế trên tay nạn nhân rất nhẹ, thậm chí trên mặt chiếu còn lưu lại một lượng lớn vết giẫm đạp giãy giụa, cho thấy sức khỏe của hung thủ có hạn. Nếu là một người đàn ông cường tráng, tổn thương gây ra sẽ phải nghiêm trọng hơn rất nhiều. “
” Thế thì thằng bé này không chỉ có sở thích âu yếm bàn chân mà còn mắc hội chứng ái vật. “Sư phụ đồng ý với quan điểm của tôi.” Tình hình của đối tượng này như thế nào? Buổi tối có thể ra khỏi nhà được không? “
” Có thể. “Viên cảnh sát khu vực nói.” Đối tượng từ nhỏ đã không sống với cha mẹ, được ông bà nội nuôi lớn. Hai năm trước, bà nội qua đời, ông nội không quản nổi nó, ngày nào nó cũng trốn học, lông bông ngoài đường. “
” Bắt người! “Đội trưởng Lưu đập bàn đánh chát.
*
Sư phụ dẫn tôi, Đại Bảo và Lâm Đào tới phòng giám sát ở bên cạnh phòng thẩm vấn, theo dõi trực tiếp cuộc hỏi cung cậu thanh niên choai mặt mũi dễ coi qua màn hình máy tính.
Do ADN và mẫu răng đều trùng khớp nên điều tra viên hết sức tự tin. Chỉ một lúc sau, trước những câu hỏi nghiêm khắc của điều tra viên, thằng bé đã phải cúi đầu nhận tội.
” Cháu không muốn giết chị ấy. “Thằng bé sụt sùi.” Cháu rất thích chị ấy, thích từ lâu rồi, nhưng chị ấy không biết cháu. “
” Tại sao cậu lại thích chị ấy? “Điều tra viên hỏi.” Cậu thường xuyên gặp chị ấy phải không? “
” Mấy tháng vừa rồi, lúc nào nhớ chị ấy, cháu lại trèo tường vào trong sân nhà chị ấy, đứng bên ngoài cửa sổ chống trộm ngắm chị ấy qua khe rèm. Chân của chị ấy đẹp lắm, rất rất đẹp. “
Sư phụ nhìn sang Lâm Đào, Lâm Đào liền hiểu ý:” Nếu tìm thấy vật chứng dấu vết mà thằng bé để lại trên tường sẽ phá được vụ án. Em sẽ tới đó ngay để tìm thử xem sao. “Nói xong, Lâm Đào xách hòm dụng cụ đi luôn.
” Kể lại sự việc tối hôm đó đi! “Điều tra viên nói.
” Tối hôm ấy, cháu ra quán Internet, chơi một lúc thì nhớ chị ấy quá nên cháu đi đến gần nhà chị ấy. Cháu thấy cổng nhà chị ấy khép hờ, thế là cháu không cần phải trèo tường nữa, cứ thế đi thẳng vào trong. “Thằng bé quẹt nước mắt, kể tiếp.” Cháu vào trong sân, nhìn qua khe cửa sổ, cháu thấy chị ấy đang gục xuống đầu giường khóc nức nở. Cháu thấy nóng ruột nên đẩy thử vào cánh cửa nhà, nào ngờ cánh cửa lại mở ra luôn. Cháu chỉ định vào an ủi chị ấy thôi, nào ngờ vừa trông thấy cháu, chị ấy đã hét toáng lên, còn vớ lấy cái chổi bên cạnh đánh cháu. Chị ấy càng làm thế, cháu lại càng bị kích thích. Thế là cháu đẩy chị ấy xuống giường, bịt miệng chị ấy, bóp cổ chị ấy. “
” Cậu định cưỡng hiếp chị ấy? “Điều tra viên hỏi.
” Mới đầu thì không, đầu tiên cháu chỉ muốn ngăn không cho chị ấy kêu lên thôi. “Thằng bé nói.” Nhưng khi chân chị ấy cứ đạp liên tục lên chân cháu thì cháu không thể kiềm chế được nữa, cho nên.. “
Thấy tôi bừng bừng căm phẫn, sư phụ vỗ nhẹ vào vai tôi rồi đứng dậy, bước ra mở cửa phòng giám sát:” Đi thôi, không cần nghe tiếp nữa, hoàn toàn trùng khớp với phân tích của chúng ta. Tôi biết cậu căm hận nhất là tội phạm hiếp dâm. “
Tôi cũng đứng dậy, giận dữ nhìn vào thằng nhóc trên màn hình máy tính, sau đó lắc đầu, cùng Đại Bảo đi ra khỏi phòng giám sát.
” Vụ án đã được phá, các cậu không có cảm nghĩ gì à? “Sư phụ hỏi.
” Ờ.. sư phụ đúng là quá siêu. “Đại Bảo nịnh nọt.
” Tôi hỏi cảm nghĩ của các cậu về vụ án này cơ mà. “Sư phụ lừ mắt với Đại Bảo.
Đại Bảo nói:” Ờ, thì.. thì.. cần phải chú ý tới sức khỏe tâm lý của những đứa trẻ thiếu cha mẹ. “
” 15 tuổi, mức án sẽ không quá nặng, chỉ mong có thể uốn nắn được chướng ngại tâm lý tình dục cho thằng bé. “
Sư phụ quay sang nhìn tôi:” Cậu thì sao? Tôi biết cậu sẽ không bao giờ cảm thông với tội phạm hiếp dâm. “
Tôi khẽ gật đầu rồi lên giọng triết lý:” Hóa ra đẹp cũng là một cái tội.”