Chẳng lẽ mình thật sự phải đeo cái túi thơm xấu đến độc đáo này ở trên cổ mọi lúc mọi nơi sao?
Diệc Thu cúi đầu, trầm tư nhìn cái túi thơm ở trên cổ một lúc lâu.
Nàng nhớ rõ, trong tiểu thuyết, trên cổ tiểu Dương Đà hẳn là đeo một cái lục lạc, cũng chính là cái lục lạc nàng đeo khi mới vừa đến thế giới này.
Có điều trước khi rời đi Ma giới mấy ngày, đại vai ác đột nhiên mang nó đi, nói rằng thanh âm của nó quá ồn ào, nghe liền cảm thấy phiền lòng.
Trước khi biến thành một con Dương Đà, Diệc Thu dù sao cũng là một cô gái trẻ tuổi tràn đầy hoài bão, nên sẽ không hiếm lạ một cái lục lạc. Bởi vì, đeo thứ ấy, chỉ cần động đậy một tí liền sẽ vang lên, đúng thật là ầm ĩ khó chịu, khi U Nghiên mang nó đi, nàng còn âm thầm vui vẻ một phen.
Nhưng nếu cần thiết phải đeo một thứ trên cổ, nàng tình nguyện chọn cái lục lạc nhỏ kêu leng keng leng keng kia, chứ cũng không muốn chọn cái túi thơm khiến người ta không dám ra đường này.
Cơ mà…
Nàng chỉ là linh sủng thôi, cho dù nàng đeo túi thơm này suốt ngày, người khác thấy, cũng sẽ chê cười chủ nhân làm cái túi thơm này cho nàng, mà không phải tới chê cười nàng.
Suy cho cùng, người mất mặt thật sự chính là U Nghiên, nào có liên quan đến một con Dương Đà bé nhỏ như nàng chứ?
Diệc Thu nghĩ vậy, khóe miệng nhịn không được mà hiện lên ý cười.
Nàng có chút nóng lòng mong chờ nhìn thấy cảnh tượng người khác bởi vì vật ấy mà chê cười U Nghiên.
U Nghiên thấy ý cười nơi khóe miệng của tiểu Dương Đà càng lúc càng rõ ràng, môi nàng cũng khẽ nhếch: “Xem ra ngươi rất thích nó.”
Nói xong, đôi tay vò vò cái cổ mềm mụp của tiểu Dương Đà, rồi sau đó mới đứng dậy, ngồi ở bên cạnh bàn lần nữa.
【 Độ thiện cảm của U Nghiên +50 】
Diệc Thu chợt lấy lại tinh thần, không kìm được mà nghiêng cổ nhìn chằm chằm U Nghiên một lúc.
Thấy mặt mày nàng mang theo ý cười, ngón trỏ thon dài tinh tế mang theo từng sợi từng linh quang khó thấy, nhẹ nhàng đùa nghịch những dụng cụ pha trà đặt trên bàn làm người xem không hiểu.
Đây quả thật là trà thánh luyện trà nghệ, mùi trà thơm bay khắp cả căn phòng.
Đâu giống tục nhân như nàng, chỉ biết bỏ lá trà và nước sôi vào cùng một cái cốc pha với nhau.
Mặc kệ nói thế nào, tâm tình hiện tại của U Nghiên hẳn là không tệ, ít nhất vừa nãy có cộng thêm độ thiện cảm cho nàng.
Ngày mùa hè sau giờ ngọ, luôn làm người cảm thấy buồn ngủ.
Diệc Thu ghé vào bên cửa sổ ăn không ngồi rồi bỗng nhiên há mồm ngáp một cái thật to, tầm mắt lập tức bị bao phủ bởi một tầng hơi nước mỏng.
U Nghiên liếc nhìn nàng một cái, cũng chỉ liếc mắt một cái mà thôi.
Nàng mím môi, vặn vẹo đầu sang một bên, lôi thuộc tính của mình ra nhìn xem.
【 Thuộc tính hiện tại 】
Chỉ số thông minh: 180
Sức mạnh: 95
Linh căn: 200
Nhanh nhẹn: 85
Khỏe mạnh: 100
Thể lực: 100
Độ thiện cảm của U Nghiên: 650
650, 650.
Hôm trước vốn dĩ chính là 800.
Lúc trước dừng ở 250 (đồ ngốc), hiện tại lại dừng ngay ở con số 650, độ thiện cảm tựa như một chiếc tàu lượn siêu tốc, mỗi lần nhìn liền tăng từng chút từng chút, rồi sau sẽ đột ngột tụt dốc, phảng phất như đang chơi game đến cao trào, thì bị hệ thống cưỡng chế quay về điểm xuất phát.
Thực ra, nơi này chính là một trò chơi cũng tốt, bởi vì nếu có thể chơi lại từ đầu, nàng sẽ biết mình nên lựa chọn điều gì để không bị trừ độ thiện cảm, nhưng tiếc đây cũng không phải là trò chơi, không có cách nào để quay trở về chọn lại.
Cứ qua một lần thì độ thiện cảm lại giảm rất nhiều, ngay từ đầu chỉ giảm 50, lần sau giảm 100, cho đến tận bây giờ đã bắt đầu giảm 200.
E là tất cả những sai lầm nàng phạm phải trước kia đều được U Nghiên viết trên cuốn sổ mang thù ở trong lòng rồi.
Diệc Thu biết, mấy thứ này cứ tích lũy từng chồng một sẽ trở nên khó lường hơn, nếu nàng không cẩn thận suy xét, sau này chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn.
Nữ nhân luôn luôn hiểu rõ nữ nhân.
Phải biết rằng, trị số tức giận của một nữ nhân, thường thường đều được tích góp từng giọt từng giọt, một khi đã đến giới hạn, tất cả những chuyện gạo xưa thóc cũ ở một góc xó xỉnh nào đó cũng có thể bị lôi ra, làm thành một vũ khí sắc bén để quất xác người khác.
Bây giờ, nàng chỉ hy vọng sau khi độ thiện cảm vượt hơn một ngàn, bản thân có thể chân chính hóa thành người, mà không phải vẫn luôn nhìn chăm chăm vào mấy chỉ số tăng tăng giảm giảm, hoặc nhảy qua nhảy lại giữa hình người và hình thú.
Cảnh tượng kia, ngẫm lại cũng cảm thấy tàn khốc…
Nghĩ đến đây, Diệc Thu không thể không thở dài một tiếng.
Nhưng có lẽ do căn phòng quá nhỏ, chỉ một tiếng thở dài nhẹ liền thu hút được ánh mắt của U Nghiên.
Ngay lập tức, Diệc Thu ngồi thẳng lại, bắt đầu tiếp thu ánh mắt tìm tòi xem kỹ của chủ nhân với vẻ mặt ngoan ngoãn chính trực.
U Nghiên nhìn tiểu Dương Đà co rúm ở bên cửa sổ, từ trên xuống dưới, nhìn tới nhìn lui, cuối cùng mới nhẹ giọng hỏi một câu: “Than thở gì đấy?”
Diệc Thu há miệng thở dốc, muốn nói lại thôi.
Nàng đang tự hỏi mình nên nói cái gì, giả bộ như mình đang đói bụng, hay là bày ra vẻ mặt rối rắm tủi thân về mấy cái độ thiện cảm này?
Xét đến tình hợp lý của tiếng thở dài vừa nãy, cái sau càng có sức thuyết phục hơn.
U Nghiên chậm rãi cau mày.
Diệc Thu thấy thế, không khỏi căng thẳng, sợ độ thiện cảm lại bị giảm, vội vàng rụt cổ, nhỏ giọng nói: “Ta, ta chỉ là cảm thấy… Ngày hôm qua, chuyện của ngày hôm qua, giống như làm chủ nhân chán ghét ta.”
U Nghiên nghe vậy sửng sốt, hơn nửa ngày mới định thần lại, quay mặt sang chỗ khác, nhẹ giọng đáp: “Qua rồi.”
Diệc Thu vốn tưởng không dễ lừa gạt U Nghiên, nhưng nào ngờ chính mình chỉ thuận miệng rối rắm việc ngày hôm qua, U Nghiên thật sự không hề truy vấn về những biểu hiện dị thường mà nàng vừa bày ra.
Đáng lẽ nàng phải cảm thấy nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, nhưng không biết vì sao, trong lòng lại nảy sinh ra một cảm xúc không biết phải tả thế nào.
Rõ ràng chuyện gì Quỷ Kiến Sầu cũng không chịu nói, người ta hiểu lầm cũng chẳng thèm giải thích, chỉ biết giận dỗi, trừ độ thiện cảm thôi!
Còn nói qua rồi nữa chứ, ngày hôm qua trừ 200, hôm nay tăng 50, vậy còn dư 150 đâu mất rồi?
Chắc chắn là không có qua! Cùng lắm thì tha thứ một phần tư!
Tiểu Dương Đà thấp giọng rầm rì, chống cằm trên đôi chân đang duỗi về trước, tỏ vẻ ấm ức.
Nàng giương mắt nhìn chằm chằm U Nghiên mấy giây, nhịn không được mà nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nhưng ta cảm thấy không phải, nhất định trong lòng ngươi vẫn còn đang giận ta.”
U Nghiên nghe xong, một tiếng cười nhạo phát ra từ chóp mũi, quay đầu lại hỏi: “Giận ngươi thì sao nào?”
Diệc Thu: “Ta…”
U Nghiên: “Không nên à?”
Diệc Thu: “……”
Nên, nên nên nên!
Nên, nàng thật sự nên!
Diệc Thu tức giận, hừ một tiếng, dịch mông xoay 180°, như vậy, giống như đang tự trừng phạt mình, ngồi xoay mặt vào tường sám hối về những lỗi lầm mình gây ra.
U Nghiên nhìn cái ót của tiểu Dương Đà một hồi lâu, mới nhịn không được mà bật cười.
【 Độ thiện cảm của U Nghiên +50 】
Hể?
Diệc Thu không thể không nghiêng đầu nhìn tường.
U Nghiên: “Tối hôm qua không đi đón ngươi, ngươi ngủ thế nào?”
Diệc Thu: “Vô cùng yên ổn!”
U Nghiên: “Ồ?”
Diệc Thu: “……”
Ồ thì ồ đi, một chữ ngắn ngủn, âm cuối càng muốn lên giọng, ra vẻ thâm sâu là ý gì đây?
Diệc Thu hít sâu một hơi, thành thật trả lời: “Ta mơ, ta mơ thấy ngươi không cần ta… Ngươi đứng nhìn ta ở một nơi thật xa thật xa, ta đuổi theo ngươi, ngươi bèn xoay người rời đi, rõ ràng ngươi chỉ đi bộ, nhưng ta ra sức chạy, chạy một cách liều mạng, cũng không có cách nào đuổi kịp.”
Diệc Thu không phát hiện, lúc nói ra những lời này ngữ khí của nàng rốt cuộc chứa bao nhiêu ấm ức, ấm ức phảng phất như muốn bật khóc.
Chính vì giấc mơ này, làm nàng chợt nhận ra một chuyện vô cùng đáng sợ.
Đó chính là, dường như nàng có chút không thể rời khỏi U Nghiên.
Không thể tách rời, không phải chỉ cái loại rời khỏi liền sống không nổi.
Mà là, mà là không muốn rời đi, chỉ muốn ở bên cạnh U Nghiên mỗi ngày, không muốn rời đi.
Cách đây không lâu, nàng vẫn luôn suy nghĩ, đợi đến khi nàng có thể biến thành người, có thể sống một mình, liền chạy nhanh rời đi U Nghiên.
Nhưng hôm nay, nàng lại cảm thấy, nếu thật sự rời đi, nàng sẽ cảm thấy vô cùng, vô cùng, vô cùng luyến tiếc.
“Ngày hôm qua, ta thấy ngay cả nửa câu ngươi cũng chẳng dám nói với ta, ta còn tưởng rằng…” U Nghiên nói đến đây, liền dừng một lát, rồi nói tiếp như thể không có việc gì xảy ra, “Ngươi ước gì tránh xa ta một chút.”
Tuy Diệc Thu không nhìn thấy cảm xúc trên mặt nàng, nhưng lại cảm nhận được sự tự giễu bên trong câu nói này.
“Ta không có!” Nàng nhỏ giọng biện giải cho mình.
“Ừ, ta tin.” U Nghiên nói, cười, “Khi ngươi mở to mắt, phản ứng đầu tiên là ôm lấy ta, ta liền biết, tiểu dương ngốc nhà ngươi không rời đi ta.”
Không rời đi…
Đúng vậy, là không rời đi.
Diệc Thu: “Vậy, về sau ngươi có còn bỏ lại ta không?”
U Nghiên: “Xem biểu hiện của ngươi.”
Diệc Thu: “Ngươi… Nào có chủ nhân như ngươi…”
U Nghiên: “Có chứ.”
U Nghiên nói, đứng dậy, đi đến cạnh cửa.
Diệc Thu nghe thấy động tĩnh, nhanh chóng xoay người, dường như sợ hãi bị bỏ lại lần nữa, đứng dậy nhìn U Nghiên chằm chằm: “Ngươi đi đâu đấy!”
U Nghiên nghe vậy xoay người cười nói: “Cũng sắp qua buổi trưa rồi, đi gọi vài món cho tiểu quỷ tham ăn ngươi.”
Diệc Thu xấu hổ chớp chớp mắt, lại nằm úp sấp xuống, nhìn U Nghiên đi ra khỏi cửa phòng.
Cẩn thận ngẫm lại, ngày hôm qua trước khi U Nghiên rời đi, chưa từng giải thích một câu với nàng, so với tức giận, hẳn là thất vọng càng nhiều đúng không?
Rõ ràng là tiểu sủng vật nhà mình, mỗi ngày bón cơm cưng nựng, đi chỗ nào cũng dẫn theo bên người để bảo vệ, vậy mà nuôi cũng nuôi không thân, sao không thất vọng cho được?
Trong tiểu thuyết từng nhắc qua, lúc U Nghiên đoạ ma cũng chỉ 500 tuổi, đối với tiên với yêu hay là với ma, độ tuổi này chính là độ tuổi mới vừa trưởng thành, tương đương với tuổi mười sáu của người cổ đại, quả thật chính là một đứa trẻ.
Ma giới vốn là nơi cá lớn nuốt cá bé, vì để sinh tôn mà giết rất nhiều người, giết nhiều rồi sẽ dần dần cảm thấy chết lặng, cho đến tập mãi thành thói quen.
Mà đứa nhỏ này, sống hơn 2500 ở Ma giới, từ một góc âm u nhỏ bé ở Ma giới, leo từng chút từng chút đến vị trí chí cao vô thượng chỉ thuộc về Ma Tôn, so với Ma tộc khác, những lần giết chóc mà nàng đã trải qua, nhất định sẽ nhiều chứ không ít.
Đối với hình tượng vai ác này, những chuẩn mực về thiện và ác của hai giới Thiên Nhân vốn dĩ không có khả năng trói buộc được.
Giết người ở quán trà cũng được, hay ma hoá phàm nhân cũng thế, đối với U Nghiên những thứ đó đều nhưng chuyện thường ngày, chỉ cần có lợi cho nàng, không gì không thể làm.
Như lời nàng đã nói lúc ở trên đường, lựa chọn người có tội ác chồng chất chẳng qua chỉ là thuận tay thôi, nếu không còn lựa chọn, nàng tuyệt đối sẽ vì thu hoạch sự tín nhiệm mà không do dự đi hy sinh một người vô tội.
Diệc Thu nghĩ, sự bất quá tam.
Đợi đến lần sau, đợi đến… Đợi đến lúc U Nghiên xuống tay với cha mẹ nuôi của Lạc Minh Uyên, nàng sẽ không lộ ra vẻ mặt sợ hãi ấy nữa.
Không phải không dám, mà là nàng chợt nhận ra rằng, bản thân nàng không xứng ôm phần lương thiện thuộc về phàm nhân kia dưới đáy lòng, để trách cứ một nữ ma đầu đi ra từ trong thây sơn biển máu.
Trừ cái này ra, còn có một điều khác, đó là nàng cảm thấy, U Nghiên hiện tại thật sự không giống với người được miêu tả trong tiểu thuyết.
Trong tiểu thuyết, đại vai ác làm rất nhiều chuyện xấu mà không cần bất cứ lý do gì, tuỳ tâm tuỳ hứng mà hư tới cực điểm, căn bản không thèm để ý đến ánh mắt của bất kỳ kẻ nào.
Nhưng ở trong mắt Diệc Thu, U Nghiên không phải người như vậy, U Nghiên sẽ để ý ánh mắt của người khác, ít nhất…
Ít nhất nàng sẽ để ý đến ánh mắt của tiểu sủng vật nhà mình.
Để ý mình có được lý giải, được công nhận, được yêu cầu hay không, cũng bởi vì những điều đấy mà cảm thấy vui hay là không vui.
Cho nên, một người như U Nghiên, thật sự sẽ vì “thú vị” mà không tiếc mất công chèn ép khiến một người mất đi tất cả, đọa vào ma đạo, cuối cùng cha con hai người tương tàn sao?
Liệu có còn khả năng khác, là giữa vai ác và vai chính, đã từng có một mối hận không thể nào hoá giải không?
Nếu thật là như vậy, e rằng nhiệm vụ này không dễ làm rồi.
Hy vọng đây chỉ là suy đoán.
“Hệ thống, hệ thống?”
【 Đây đây. 】
“Có thể hỏi ngươi một chút được không?”
【 Khó hiểu chỗ nào ký chủ cứ việc hỏi, nếu biết ta sẽ trả lời, không một câu giấu giếm. 】
Đúng rồi, chính là những lời này, lần đầu tiên xuyên đến đây nàng liền nghe được.
“Lúc U Nghiên vẫn còn ở núi Côn Luân, từng có thù hận gì với Tam Túc Kim Ô sao?”
【 Xin lỗi, không tìm được tình báo liên quan. 】
Không tìm được tình báo liên quan, thế cuối cùng là có hay là không?
Thôi, đổi vấn đề khác vậy.
“Chín thế lịch kiếp thất bại của Kim Ô có liên quan gì đến U Nghiên không?”
【 Xin lỗi, không tìm được tình báo liên quan. 】
Chậc ——
Rốt cuộc thì hệ thống quái quỷ này biết cái gì đây hả?
“Vậy, vậy tại sao U Nghiên lại đọa ma, có thể nói được không?”
【 Thuộc chi nhánh cốt truyện, xin ký chủ hãy tự tiến hành thăm dò. 】
Mé! Vậy cần ngươi làm gì!
Diệc Thu hít một hơi thật sâu.
【 Ký chủ còn có vấn đề nào nữa không? 】
“Lăn!”
– —o o—-